Khi Lục Phó Hành bắn tinh, hắn mới buông tay để Tô Ngự bắn cùng.
Gần như cùng lúc hắn buông, Tô Ngự đã rùng mình bắn ra. Nhưng ba ngày nay cậu bắn quá nhiều lần nên chỉ có một ít t/inh d/ịch loãng chảy ra từ lỗ niệu đạo của cậu.
Cả người Tô Ngự mềm nhũn nằm nhoài trên giường như một vũng bùn, trên người dính đầy vết tích tình dục xanh đỏ, lỗ hậu dường như đã mất tri giác, cửa động bị làm sưng to, khẽ mở không thể khép, chỉ có thể để t/inh d/ịch của Lục Phó Hành chảy ra làm ướt cả giường.
Tô Ngự yếu ớt nói: “… Em không được.” Còn bắn thêm nữa cậu sẽ chết vì thận mệt mất.
Mở miệng nói cậu mới nhận ra giọng cậu hoàn toàn khản đặc.
“Nhưng anh còn chưa thỏa mãn, làm sao bây giờ?” Lục Phó Hành lại dùng âm thanh từ tính muốn mê hoặc Tô Ngự.
“Phó Hành, hôm nay tha cho em được không?”
“Nhưng buổi tối anh phải đi rồi.”
“Vậy lần sau anh trở về, anh ở mấy ngày em sẽ để anh làm bấy nhiêu ngày.” Tô Ngự thuận miệng nói.
Hai mắt Lục Phó Hành sáng rực: “Thật sao?”
Tô Ngự gật đầu.
Lục Phó Hành ôm cậu vào lòng, hôn cậu mấy cái rồi cười nói: “Em đã nói rồi, em đừng hòng đổi ý.”
Tô Ngự đột nhiên cảm thấy hình như cậu vừa tự đào một cái hố rất sâu cho bản thân. Vì cậu chợt nghĩ, nếu Lục Phó Hành ở lại không đi thì sao?
Nửa đêm, Lục Phó Hành lên xe địa hình do hắn lái, chuẩn bị rời đi.
“Anh đi ra ngoài, lính gác ngoài cổng sẽ không ngăn cản anh chứ?” Tô Ngự cho đến hôm nay mới nghĩ tới.
“Sẽ không, những người đó đều là chiến hữu của anh, biết anh về gặp vợ nên sẽ mắt nhắm mắt mở.”
Nghe Lục Phó Hành nói vậy, Tô Ngự mới yên lòng.
Lục Phó Hành ôm Tô Ngự vào lòng, trao một nụ hôn lưỡi nồng nàn ngọt ngào, hôn một lúc lâu sau mới buông cậu ra: “Anh đi đây.”
Đôi môi Tô Ngự sưng đỏ trơn bóng vì nụ hôn, cậu gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Tô Ngự lưu luyến không rời nhìn xe địa hình của Lục Phó Hành phóng đi. Tuy rằng cậu vẫn còn buồn vì phải chia tay, nhưng cậu đã có thể chấp nhận nó dễ hơn rồi.
Lại thêm một ngày tẻ nhạt, Tô Ngự cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục như vậy được, cậu phải tìm việc để làm. Nhưng cậu cũng chỉ quen biết ba người ở đây, mà hai trong ba người đó cậu không dám tìm, vậy chỉ còn lại một người —— Tần Học.
Lúc họ rời đi cũng để lại một chiếc xe cho Tô Ngự, vì vậy Tô Ngự lái xe đến viện nghiên cứu dựa theo trí nhớ.
Chỉ là vừa xuống xe định vào thì bị bảo vể ở cửa chặn lại, người nọ nghiêm mặt hỏi: “Cậu là ai? Đến đây làm gì? Có giấy thông hành không?”
Tô Ngự sững sờ trước ba câu hỏi liên tiếp của người kia. Lần trước cậu đến với Tần Học cũng không thấy cần kiểm tra giấy thông hành, vậy nên cậu không ngờ nơi này lại nghiêm khắc đến vậy.
“À, tôi, đến tìm một người.”
“Tìm ai?”
“Tìm tôi?”
Tô Ngự vừa định trả lời thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói của người đàn ông trung niên khiến cậu giật mình, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cha của Thiệu Tĩnh Trì đang đứng sau cậu, râu vẫn dày rậm tươi tốt, nhưng tóc thì đã được làm sạch một ít.
“Tiến sĩ Thiệu, chào ngài…” Tô Ngự lập tức căng thẳng.
Thiệu Thiên Thành đánh giá Tô Ngự: “Cậu tới tìm ai?”
Tô Ngự lắp bắp: “Tìm, tìm tiến sĩ Tần Học…”
“Tìm cậu ta làm gì?”
“Ừm… Cháu, muốn tìm việc làm.”
“Muốn làm công?”
Tô Ngự gật đầu.
“Ồ ~” Thiệu Thiên Thành suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vừa lúc tôi đang thiếu trợ lý, vậy cậu làm đi.”
“!!!” Tô Ngự kinh sợ: “Nhưng, cháu, cháu đối với nghiên cứu khoa học, dốt đặc cán mai.”
Chưa nói đến việc cậu không biết chút gì về nghiên cứu khóa học, thật ra học lực trước đây của cậu cũng chỉ ở mức trung bình, Tô Ngự sợ làm trợ lý sẽ kéo chân sau của tiến sĩ Thiệu. Hơn nữa nghĩ đến việc phải đối mặt với cha Thiệu Tĩnh Trì mỗi ngày, cậu thật sự hơi nhát.
Thiệu Thiên Thành cười lạnh: “Không cần cậu hiểu, có đầu óc biết làm việc là được.”
Thấy thái độ Thiệu Thiên Thành kiên quyết như thế, Tô Ngự cũng không dám từ chối.
Sau đó, Tô Ngự hiểu ngay ý Thiệu Thiên Thành nói biết làm việc là gì.
Cái gọi là trợ lý của ông ấy, thực ra chính là tạp vụ. Thiệu Thiên Thành hầu như giao gần hết những chuyện lặt vặt cho Tô Ngự xử lý. Giúp ông lấy tất cả dụng cụ thí nghiệm theo thứ tự, giúp lấy mẫu thí nghiệm cho ông, còn mang cơm cho ông, rót nước giúp ông, và cả quét tước vệ sinh phòng thí nghiệm giúp ông nữa.
Có đôi khi Tô Ngự chạy ra chạy vào phòng thí nghiệm của Thiệu Thiên Thành hàng chục lần mỗi ngày, thường xuyên mệt như chó vậy.
Thiệu Thiên Thành còn sẽ đột nhiên tức giận, giống như lũ trẻ con. Hoặc là tức giận không chịu ăn, hoặc là đập phá vật thí nghiệm mất một đêm để nghiên cứu, còn sẽ sai Tô Ngự đi làm những việc không cần thiết.
Thiệu Thiên Thành thường xuyên thức xuyên đêm, Tô Ngự cũng dần nhận ra sau mỗi lần ông thâu đêm là cảm xúc sẽ thay đổi nhiều nhất. Tô Ngự kết luận có thể là do rối loạn nội tiết do thức đêm tạo thành.
Tô Ngự phát hiện, ngoài hai học sinh của Thiệu Thiên Thành và Tần Học thỉnh thoảng sẽ ở lại phòng thí nghiệm của ông thì những nhân viên nghiên cứu khác đều rất ít khi vào phòng nghiên cứu của tiến sĩ Thiệu. Thông thường Thiệu Thiên Thành cũng đều tự mình vùi đầu vào nghiên cứu, Tô Ngự nghĩ có lẽ liên quan đến tính cách của tiến sĩ Thiệu. Trên thực tế, Tô Ngự có thể cảm nhận được cha Thiệu Tĩnh Trì khá kiêu ngạo, không thèm giao tiếp với người khác, điều này cũng dẫn tới việc những nhân viên nghiên cứu khác sẽ có hơi không thoải mái.
Tô Ngự có thể hiểu vì sao Thiệu Thiên Thành kiêu ngạo, dù sao ông đã là một nhà khoa học vô cùng thành công rồi.
Tuy nhiên hai vị học sinh của tiến sĩ Thiệu có hơi xa cách với Tô Ngự, có thể vì cậu là người đồng tính. Vậy nên cậu cũng chỉ trở nên thân thiết hơn với Tần Học một ít.
Cậu cảm thấy Tần Học cũng rất xuất sắc, vì anh ta có thể được tiến sĩ Thiệu tán thưởng.
Hôm nay giữa trưa vừa lúc gặp Tần Học, Tô Ngự bèn ngồi ăn trưa cùng anh ta.
Bởi vì tối qua Thiệu Thiên Thành lại thức đêm, vậy nên sáng nay Tô Ngự lại bị dằn vặt quá sức. Cậu đã chạy đi chạy lại gần mười lần chỉ để đi lấy đồ cho tiến sĩ Thiệu.
“Trước kia anh có từng giúp tiến sĩ Thiệu làm việc vặt chưa?” Tô Ngự gắp cơm hỏi.
Tần Học lắc đầu, nói thẳng: “Thật ra tôi nghĩ là tiến sĩ Thiệu cố ý làm vậy với cậu.”
Tô Ngự thở dài, sao mà cậu không biết chứ. Thiệu Thiên Thành hẳn là vẫn đang khó chịu với cậu vì chuyện giữa Thiệu Tĩnh Trì và cậu. Kỳ thực ông vốn không cần trợ lý, ông chỉ muốn để Tô Ngự lại đây làm việc vặt, có lẽ cũng muốn dùng cách này để cậu không chịu nổi rồi từ bỏ.
Tô Ngự chỉ có thể chịu thiệt, dù sao lấy lòng cha Thiệu Tĩnh Trì cũng là điều cậu nên làm.
Thật ra lúc làm giữa chừng, tướng quân Thiệu đã từng tới. Nhưng tiến sĩ Thiệu nói bản thân Tô Ngự muốn tìm việc làm, ông còn thuê cậu với mức lương cao.
Thiệu Thiên Thành rất bất mãn: “Thằng nhóc thối nhà em lúc đi rồi còn đe dọa em, em còn có thể làm gì cậu ta chắc?”
Sau khi tướng quân Thiệu xác nhận với Tô Ngự, ông cũng rời đi.
“Hầy ~”
Tô Ngự không khỏi thở dài khi nghĩ tới buổi chiều lại bị tiến sĩ Thiệu sai vặt đến tan thành từng mảnh.
Tần Học vỗ vỗ vai cậu: “Làm vợ nhà họ Thiệu đâu có dễ dàng.”
Mặt Tô Ngự đỏ bừng vì câu nói này.
Kết quả tiến sĩ Thiệu bị gọi đi họp cả chiều không trở lại, Tô Ngự hiếm khi có được một buổi chiều rảnh rỗi.
Khi ra khỏi viện nghiên cứu, gió thổi đã có hơi lạnh, Tô Ngự cũng đã mặc áo dài.
Đã gần một tháng kể từ khi Lục Phó Hành đi, cũng không biết bây giờ bọn họ ra sao rồi.
Tô Ngự rất nhớ bọn họ, cũng rất lo lắng cho họ.
Sau khi trở về biệt thự, Tô Ngự đứng trước cửa lấy chìa mở khóa thì đột nhiên có người ôm lấy cậu từ sau lừng.
“Cục cưng, có nhớ anh không?”
Giọng nói ôn hòa của Phó Niên Xuyên vang lên.
Tô Ngự hốc mắt có hơi chua xót, trả lời: “Ừm, mỗi ngày đều nhớ.”
Phó Niên Xuyên cười: “Nghe em nói vậy anh rất thỏa mãn.”
Tô Ngự xoay người, vốn muốn cùng Phó Niên Xuyên ôn tồn một chút, nhưng lại thấy cả người Phó Niên Xuyên bửn bửn…
“Bao lâu anh không tắm rồi?”
Phó Niên Xuyên nghĩ rồi nói: “Khoảng một tuần?”
Câu trả lời của hắn có vẻ hơi không chắc chắn.
“Là không được tắm sao?” Tô Ngự hỏi.
Bởi vì lần trước Lục Phó Hành cũng nói mấy ngày không tắm.
“Không phải, anh chỉ lười tắm thôi.” Phó Niên Xuyên trả lời rất thản nhiên.
“Cục cưng em ghét bỏ anh sao? Thật ra trước đây anh ra ngoài làm nhiệm vụ mai phục, cả tháng cũng không tắm.”
Tô Ngự cũng không phải đặc biệt không thích, nhưng cậu vẫn luôn cho rằng họ thích sạch sẽ. Bởi vì trước đây dù có bẩn, không có nước thì họ vẫn sẽ tìm một con sông để tắm.
“Vậy vì sao trước đây mỗi ngày anh đều tắm?”
Phó Niên Xuyên cười: “Một là vì để có hình ảnh đẹp trước mặt em, có điều quan trọng nhất chính là sạch sẽ để làm em. Nếu bẩn như bây giờ chắc chắn em sẽ không cho anh chạm vào.”
Tô Ngự có chút bất đắc dĩ, lại có chút cảm động. Trong thời tận thế này, họ vì để cậu vừa lòng mà thật sự làm rất nhiều vì cậu.
Khi Phó Niên Xuyên tắm rửa, Tô Ngự ngồi bên cạnh trò chuyện cùng hắn. Cậu hỏi Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch có phải cũng không tắm trong nhiều ngày không.
Phó Niên Xuyên châm chọc: “Hai người họ là cậu ấm, không giống với bọn anh.”
Ý của hắn là hai người họ vẫn tắm rửa hằng ngày, hay nói cách khác là bọn họ luôn có chỗ để tắm. Cũng có nghĩa là, Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành chỉ là lười tắm rửa thôi…
Phó Niên Xuyên giải thích với cậu đó là thói quen khi họ làm nhiệm vụ của lực lượng đặc chủng. Hơn nữa vì để nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ mà mỗi ngày đều mệt như chó, nên họ cũng lười tắm.
Thực ra thì Tô Ngự cũng không để ý mấy chuyện này, Phó Niên Xuyên chỉ nói vài câu rằng họ nhanh chóng dọn dẹp cương thi, nhưng Tô Ngự biết đây là một công trình khổng lồ thế nào. Thể lực của bốn người họ đã khác hẳn với người thường mà Phó Niên Xuyên vẫn nói mỗi ngày đều mệt như chó. Vậy khẳng định bọn họ nhất định là cực kỳ cực kỳ mệt mỏi.
Kỳ thực cậu cũng muốn nói mỗi ngày cậu cũng mệt như chó, nhưng sự mệt mỏi của cậu không thể nào so với bọn họ, hơn nữa cậu cũng không muốn oán giận về tiến sĩ Thiệu, vì vậy cậu không nói gì cả.
Phó Niên Xuyên nói họ đã dọn dẹp gần hết cương thi ở tỉnh J rồi, bọn họ đang bắt đầu dọn dẹp ở những tỉnh lân cận đó.
“Vậy các anh có thể trở lại sau khi đã dọn sạch khu vực các anh phụ trách không?”
Lục Phó Hành từng nói, lực lượng tiêu diệt có nhiều tổ, họ được phân công đến từng nơi và có khu vực phụ trách riêng của họ. Như vậy có phải nghĩa là tổ của Lục Phó Hành bọn họ dọn dẹp xong khu vực họ phụ trách hiện giờ là xong rồi?
“Hiện giờ vẫn chưa rõ lắm, chắc hẳn là như vậy.”
Tô Ngự nghe vậy vẫn vui mừng, mặc dù không biết tương lai thế giới sẽ ra sao, nhưng chỉ cần họ có thể ở bên cạnh cậu, là đủ rồi.
Trong bữa ăn, Phó Niên Xuyên nghe Tô Ngự kể hiện tại cậu đang làm tạp vụ cho tiến sĩ Thiệu.
Hắn trêu đùa: “Còn may không phải đi làm tạp vụ cho tướng quân Thiệu.”
“Nhưng mà em cảm thấy tướng quân Thiệu cũng không đáng sợ đến vậy. Vì sao anh lại sợ ông ấy như thế?”
Phó Niên Xuyên giật giật khóe miệng: “Đó là vì ông ấy không biết em và Quan Nghiên Bạch có một chân. Nếu ông ấy biết, em chắc chắn sẽ không cảm thấy như vậy.”
Tô Ngự bị dọa sợ, cậu hỏi: “Nếu ông ấy biết thì sẽ thế nào?”
Phó Niên Xuyên dùng tay ra dấu trên cổ, nói: “Sẽ giết chết em.”
Tô Ngự cứng đờ nuốt một ngụm nước miếng.