Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 61: Quyến luyến khó rời




Trên đường trở về, Tô Ngự cầm lòng không đậu hỏi hiện giờ Thiệu Tĩnh Trì như thế nào.

Quan Nghiên Bạch: “Ngày mai cậu ta sẽ tới tìm em, em tự mình hỏi.”

Tô Ngự: “Vậy còn anh?”

Quan Nghiên Bạch: “Ngày mai tôi đi.”

Tô Ngự tức khắc cảm thấy hụt hẫng.

Có lẽ vì phải rời đi, cho nên buổi đêm Quan Nghiên Bạch đè Tô Ngự làm triền miên lại tình cảm mãnh liệt.

Hôm sau, Tô Ngự tỉnh dậy rất sớm. Quan Nghiên Bạch còn đang ngủ, Tô Ngự nằm nghiêng ngắm nhìn hắn.

Biểu tình của Quan Nghiên Bạch khi chìm vào giấc ngủ nhìn nhu hòa hơn rất nhiều, trông hắn không còn lạnh lùng như mọi ngày, lông mi dài và con vút như lông vũ màu đen. Hắn thật sự vô cùng anh tuấn, mỗi lần Tô Ngự thấy hắn, trái tim cậu lại dâng trào cảm xúc, mỗi lần nhìn thấy hắn, cậu đều sẽ rung động thêm lần nữa.

Trước đây Tô Ngự không hiểu vì sao đôi tình nhân khi phải yêu xa lại luôn như keo như sơn, quyến luyến khó rời như thế. Bây giờ cậu mới hiểu được, cảm giác khi phải chia xa người thương thật sự rất khó chịu, khiến người vô cùng luyến tiếc. Cậu nghĩ đến việc về sau phải ở đây một mình và chờ họ trở về, cậu cảm thấy có chút cô đơn.

Khi Quan Nghiên Bạch tỉnh lại, những gì hắn thấy chính là Tô Ngự đang ngơ ngác nhìn chăm chăm vào hắn, hốc mắt còn hồng hồng.

“Sao vậy?” Giọng hắn khàn khàn.

Tô Ngự chui vào lòng ôm lấy hắn, rủ rỉ: “Không biết loại ngày tháng này bao giờ mới có thể kết thúc. Nếu cương thi không biến mất, các anh vẫn sẽ luôn phải ở bên ngoài.”

Quan Nghiên Bạch: “Sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.”

Tô Ngự: “Em sẽ nhớ các anh.”

Quan Nghiên Bạch tựa cằm vào đầu cậu, tận hưởng giây phút ấm áp ban mai.

Quan Nghiên Bạch dậy cũng rất sớm, chỉ là Tô Ngự tỉnh sớm hơn hắn mà thôi.

Kỷ luật quân đội rất nghiêm khắc, giống như Phó Niên Xuyên, hắn cần phải dậy sớm để đi báo cáo, sau đó trực thăng sẽ đưa họ đến khu vực mà họ phụ trách.

Quan Nghiên Bạch không để Tô Ngự đi cùng, bởi vì mới đưa Quan Nghiên Bạch tới cửa biệt thự thôi, khóe miệng Tô Ngự cũng đã sắp méo xuống tận cằm rồi.

Cuối cùng, Quan Nghiên Bạch tự lái xe rời đi. Tô Ngự nằm trên ghế sô pha trong biệt thự chờ Thiệu Tĩnh Trì tới.

Nghĩ đến việc hai ngày nữa Thiệu Tĩnh Trì cũng sẽ rời đi, Tô Ngự cảm thấy khó chịu vô cùng.

Thiệu Tĩnh Trì đến hơi muộn, đã gần trưa. Tô Ngự đang tự mình nấu ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Thiệu Tĩnh Trì mặc thường phục vô tư đứng trước cửa, thấy Tô Ngự thì trực tiếp ôm chặt lấy cậu, cười hỏi:

“Gà con, mấy ngày nay có nhớ ca ca không?”

Tô Ngự để mặc hắn ôm, thẳng thắn chân thành trả lời: “Nhớ.”

Thiệu Tĩnh Trì: “Quả nhiên không uổng công thương em.”

Tô Ngự ngẩng đầu từ trong lồng ngực hắn: “Em đang nấu bữa trưa, anh cũng chưa ăn đúng không? Em cũng làm cả phần của anh nữa.”

Thiệu Tĩnh Trì vô cùng thích thú: “Thật sao? Tôi vẫn chưa từng được ăn món em nấu đâu.”

Trước đây khi ra ngoài cùng họ thì thi thoảng Tô Ngự cũng nấu, nhưng đều là mì gói hoặc thức ăn nhanh, cơ bản không tính là cậu nấu.

Tô Ngự ngượng ngùng: “Thật ra mùi vị rất bình thường, trước đây em chỉ nấu qua loa thôi.”

Cậu sống độc lập từ rất sớm, trước đây vì tiết kiệm tiền nên thường tự nấu ăn nên cũng có chút kỹ năng nấu nướng. Nhưng vì ăn một mình nên cậu cũng thường nấu đại mà thôi, có thể no bụng là cậu sẽ thỏa mãn.

Thiệu Tĩnh Trì: “Không sao, chỉ cần là em nấu là được.”

Tô Ngự bưng ba món đã nấu xong lên bàn, sau đó đưa Thiệu Tĩnh Trì một bát cơm rồi xới cho mình một bát. Cậu ngồi xuống bên cạnh Thiệu Tĩnh Trì, đặt hết đồ ăn xung quanh trước mặt hắn.

Thiệu Tĩnh Trì gắp thịt kho tàu vào miệng, ngạc nhiên nói: “Gà con, em nấu ăn rất khéo đấy, ăn rất ngon.”

Tô Ngự hơi đỏ mặt khi được hắn khen, cậu cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì có hơi phóng đại. Vì cậu đã tự mình nếm thử lúc nấu rồi, chỉ là mùi vị thịt kho tàu bình thường thôi.

Hoặc có lẽ Thiệu Tĩnh Trì luôn ăn thực phẩm dưới dạng nén, đồ hộp… Đã lâu họ không ăn cơm nhà thông thường, có thể nó kích thích đến vị giác.

“Anh nói quá rồi.”

Thiệu Tĩnh Trì cười: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Không ngờ gà con lại hiền huệ như vậy, xem ra ánh mắt tôi rất không tệ, tìm được một người vợ tốt.”

Nhắc đến vợ, Tô Ngự mới chợt nhớ tới chuyện Thiệu Tĩnh Trì đoạn tuyệt với cha vì cậu.

“Nói mới nhớ, hôm qua em nghe nói anh đoạn tuyệt với cha anh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiệu Tĩnh Trì hừ lạnh, trả lời: “Lão già chết tiệt tư tưởng cổ hủ thôi.”

Tô Ngự nhíu mày: “Vậy anh với ông ấy thật sự đoạn tuyệt sao?”

Thiệu Tĩnh Trì: “Từ trước tới nay lão đều chôn vùi trong phòng thí nghiệm, rất hiếm khi ra ngoài. Trước đây chúng tôi một năm cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, vậy nên có đoạn tuyệt hay không thì cũng không khác gì.”

Mặc dù bề ngoài Thiệu Tĩnh Trì có vẻ thờ ơ, nhưng Tô Ngự có thể cảm thấy khi hắn nói những lời này có hơi mang theo cảm xúc bất mãn.

Nghe Thiệu Tĩnh Trì nói, trước đây cha hắn hẳn là rất ít quan tâm hắn. Có lẽ từ thời thơ ấu đã không bầu bạn với hắn nhiều, nhưng đối với trẻ con, có cha bầu bạn là điều vô cùng quan trọng. Vậy nên Thiệu Tĩnh Trì khẳng định cũng rất có thành kiến với cha mình, Tô Ngự có chút đau lòng cho hắn.

“Thật ra, anh có thể không nói với cha anh về quan hệ của chúng ta.”

Vào lúc này, mọi người đều rất bận bịu để sinh tồn. Tô Ngự thật ra cũng không nghĩ đến việc nhận được sự chấp thuận của gia trưởng Thiệu Tĩnh Trì, cậu chỉ cần ở bên họ là được.

Thiệu Tĩnh Trì tức giận nói: “Lão hỏi thì tôi nói, ai biết ông già nổi điên cảm thấy tôi có bệnh. Thậm chí không biết đã tiêm thuốc gì cho tôi khiến tôi hôn mê hai ngày mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại thì thấy vẫn trong phòng thí nghiệm của lão, lão già chết tiệt này không biết đã làm gì với tôi nữa.”

“Ăn xong chúng ta lập tức làm. Tôi sợ lão động tay động chân với tôi, tiêm cho tôi thuốc liệt dương hay gì đấy.”

Tô Ngự: “…”

Chẳng trách Thiệu Tĩnh Trì đến muộn như vậy. Ban đầu Tô Ngự cảm thấy cha Thiệu Tĩnh Trì là một nhà khoa học rất nổi tiếng, tri thức uyên bác, chắc chắn cũng rất có hàm dưỡng. Nhìn Tần Học trông rất có phong độ của học giả, vậy nên Tô Ngự nghĩ cha hắn không phải kiểu người tính toán chi li.

Nhưng nghe Thiệu Tĩnh Trì nói vậy, phản ứng của cha hắn lớn đến mức cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì có bệnh. Đến nỗi còn tiêm thuốc cho Thiệu Tĩnh Trì, vậy có nghĩa cha hắn là người không thể chấp nhận đồng tính một chút nào, thậm chí vô cùng phản cảm với người đồng tính.

Bây giờ nghĩ lại, Tô Ngự thật sự thấy mình nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu cha Thiệu Tĩnh Trì sẽ không làm gì cậu thì sao Quan Nghiên Bạch lại đặc biệt để tướng quân Thiệu chú ý đến cậu.

Tô Ngự tủi thân: “Tĩnh Trì, hay là em đi theo mọi người nhé? Cha anh còn có thể xuống tay với anh, vậy chắc chắn sẽ không nương tay với em. Em sợ em ở lại đây cha anh sẽ không bỏ qua em.”

Thiệu Tĩnh Trì bị chọc cười bởi bộ dáng sợ hãi của Tô Ngự, hắn xoa đầu cậu an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ. Tuy lão nghiên cứu nhiều năm nhìn có hơi thần kinh, nhưng lão sẽ không giết người đâu.”

Tô Ngự vẫn lo lắng: “Vậy nếu ông ấy dùng thuốc biến em thành kẻ ngốc luôn thì sao?!”

Thiệu Tĩnh Trì: “Vốn em cũng không thông minh mà.”

Tô Ngự tức giận: “Bây giờ là lúc nói đùa sao?”

Thiệu Tĩnh Trì ôm bụng cười hồi lâu mới dừng được: “Chắc chắn chúng tôi sẽ sắp xếp xong xuôi trước khi rời đi. Không mang em theo là vì không muốn em bị thương, không lẽ để em ở lại đây để em gặp phải những nguy hiểm khác ư?”

Tô Ngự bấy giờ mới cảm thấy hơi nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, Vương Cảnh Bân… cậu ta sao rồi?”

Nhắc đến Vương Cảnh Bân, sắc mặt Thiệu Tĩnh Trì trở nên vô cùng đáng sợ, ánh mắt âm u, như thể sắp giết người vậy.

“Cậu ta bị nhốt. Điều đầu tiên tôi quay lại lần này là tìm cậu ta để tính sổ.”

“Cậu ta bị nhốt ở phân khu tỉnh J sao?”

“Ừ.” Thiệu Tĩnh Trì trầm giọng đáp.

Tô Ngự hỏi: “Anh sẽ giết cậu ta?”

“Để cậu ta chết không phải quá hời cho cậu ta à?” Thiệu Tĩnh Trì nhìn Tô Ngự, lộ ra nụ cười nhưng trong không cười, gằn từng chữ: “Tôi sẽ cho cậu ta biết, sống mới là điều đau khổ nhất.”

Tô Ngự sợ run người khi nhìn vẻ mặt của Thiệu Tĩnh Trì. Cậu cũng chẳng đồng tình với Vương Cảnh Bân, sau khi biết những chuyện Vương Cảnh Bân làm, cậu cảm thấy người này không xứng đáng được sống. Cậu không biết nhóm Thiệu Tĩnh Trì sẽ tra tấn Vương Cảnh Bân thế nào. Chỉ là Tô Ngự cảm thấy may mắn, vì cậu là người mà họ quý trọng, chứ không phải người mà họ căm thù.