Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 60: Ra mắt nhà người yêu




Buổi tối Tô Ngự tắm rửa, bên trong phòng tắm có một bồn tắm mát xa lớn hình tròn. Nếu không phải đang thời tận thế, Tô Ngự thật sự rất muốn hưởng thụ cảm giác thư thái nằm trong bồn mát xa. Nhưng hiện tại cậu sẽ không làm vậy, vì cậu không muốn phải lãng phí nhiều nước như thế, dù sao bây giờ nước cũng là tài nguyên quý giá.

Tô Ngự vừa cháng nước thì cửa phòng tắm mở ra, Quan Nghiên Bạch mặc một chiếc quần tam giác đi vào.

“Tắm cùng nhau đi.”

“Vâng.”

Tô Ngự đỏ mặt gật đầu.

Cơ thể của Tô Ngự đã rất trắng rồi, nhưng Quan Nghiên Bạch còn trắng hơn so với cậu, thuộc loại da trắng lạnh, vóc người lại đẹp, vai rộng eo thon, là kiểu đàn ông khiến mọi người nảy sinh dục vọng mỗi khi nhìn thấy.

“Tôi giúp em tắm?”

Quan Nghiên Bạch đi đến sau Tô Ngự, quần lót đã cởi, trần truồng dán sát lưng Tô Ngự, tiếng nói trầm ổn.

Tô Ngự cảm nhận được d/ương v/ật dưới thân Quan Nghiên Bạch đã bán cương, vừa lúc chạm vào mông cậu.

“Ừm.”

Quan Nghiên Bạch bóp sữa tắm bôi lên người Tô Ngự, ngón tay phải xoay quanh đầu v* trêu chọc, ngón tay trái trượt vào rãnh mông xoa nắn lỗ nhỏ ẩn giấu giữa hai trái đào.

Tô Ngự chỉ có thể dựa vào lồng ngực Quan Nghiên Bạch mặc hắn đùa nghịch, cậu bị mò mẫm mà thở dốc liên tục.

“Hôm qua Phó Niên Xuyên làm gì em?”

Quan Nghiên Bạch áp vào tai Tô Ngự nhỏ giọng hỏi, hơi thở nóng rực phả vào vành tai khiến Tô Ngự sởn gai ốc.

“A… Anh ấy, cắn em.”

Tô Ngự run giọng trả lời, ngón tay Quan Nghiên Bạch đồng thời đã cắm vào trong động mà bới móc.

Quan Nghiên Bạch: “Sướng không?”

Tô Ngự không biết Quan Nghiên Bạch hỏi ngón tay trong cơ thể làm cậu sướng, hay tối qua Phó Niên Xuyên làm cậu sướng. Cậu không thể phủ nhận dù hỏi bất kỳ điều nào, cậu đều cảm thấy sướng, cho nên cậu thành thật trả lời sướng.

Quan Nghiên Bạch rút ngón tay, nói: “Thật dâm.”

Tô Ngự tưởng rằng hắn tức giận, quay đầu thì phát hiện ánh mắt của Quan Nghiên Bạch sâu hoắm và tràn ngập dục vọng.

“Cậu ta làm em sướng, hay là tôi?”

Tô Ngự cảm thấy Quan Nghiên Bạch hôm nay có chút khác thường, giống như con dã thú đang rình chặt con mồi của mình, định vồ tới cắn một ngụm.

Giờ phút này, Tô Ngự đương nhiên biết lấy lòng Quan Nghiên Bạch mới là sáng suốt. Cậu xoay người ôm Quan Nghiên Bạch: “Đương nhiên là anh làm em sướng hơn, hôm qua Phó Niên Xuyên làm em rất đau.”

Quan Nghiên Bạch khẽ cười, mở vòi hoa sen xối sạch bọt trên người Tô Ngự, tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài cho cậu.

Tô Ngự biết hôm nay cậu cũng không thoát khỏi số phận bị ăn sạch sẽ.

Quan Nghiên Bạch ôm Tô Ngự trần trụi lên giường, hắn áp người xuống hôn lên bờ môi cậu.

Môi lưỡi quấn quýt, nước bọt dung hòa. Tô Ngự bị hôn đến đắm đuối mê mệt.

Quan Nghiên Bạch rời môi, quay sang liếm láp vành tai cậu, tiếng nói khàn khàn vang lên: “Đĩ dâm, đêm nay tôi sẽ cho em biết rốt cuộc ai làm em sướng hơn.”

Vành tai Tô Ngự bị liếm ướt rượt, âm thanh Quan Nghiên Bạch trầm thấp dễ nghe, mê hoặc Tô Ngự. Rõ ràng cậu còn chưa bị làm mà đã cảm nhận được khoái cảm rồi.

Thật ra, Tô Ngự muốn nói cho Quan Nghiên Bạch biết, trong bốn người không ai có thể sánh được với lực kéo dài của hắn. Có điều cậu còn chưa kịp nói, đã bị Quan Nghiên Bạch lật người lại…

Tô Ngự nằm quỳ trên giường, vểnh mông thừa nhận đụng chạm mãnh liệt của Quan Nghiên Bạch.

Quan Nghiên Bạch thích dùng tư thế này để làm cậu, hai tay hắn sẽ nhào nặn thịt mông, d/ương v/ật tiến sâu rút nông, mỗi lần hung hăng đút vào đều làm Tô Ngự không nhịn được mà kêu dâm lên, sướng đến mức toàn thân phát run, lỗ hậu ngậm chặt cây gậy của Quan Nghiên Bạch.

Cơ bụng và bờ mông va vào nhau, chỉ cần nghe những tiếng tát giữa da thịt là có thể cảm nhận được hình ảnh này gợi tình đến nhường nào.

“A…”

Tô Ngự nằm bò quay đầu, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt trào ra vì bị đâm thọc, cậu vô cùng đáng thương nhìn Quan Nghiên Bạch:

“Nghiên Bạch ca ca, em không quỳ được…”

Lực kéo dài của Quan Nghiên Bạch thật sự quá đáng sợ, hắn có thể duy trì tư thế này cắm Tô Ngự nửa giờ không ngừng nghỉ.

Nhưng Tô Ngự không thể, cậu đã bắn một lần, chân cậu quỳ lâu vừa mỏi vừa mềm, còn phải thừa nhận sự đâm rút của Quan Nghiên Bạch, hai cái đùi cậu đã phát run rồi.

“Thật vô dụng.” Quan Nghiên Bạch tuy nói vậy nhưng vẫn rút d/ương v/ật ra.

Tô Ngự nằm phịch thẳng xuống giường, lỗ hậu vì không có d/ương v/ật lấp đầy mà cảm thấy trống rỗng.

“Nằm nghiêng.” Quan Nghiên Bạch nói với Tô Ngự.

Tô Ngự ngoan ngoãn làm theo, nằm nghiêng người, Quan Nghiên Bạch bẻ đôi mông, cửa động nhỏ kia đang đóng mở khao khát bị cắm vào, nếp uốn phía ngoài có hơi sưng đỏ, hiển nhiên vừa rồi đã bị Quan Nghiên Bạch làm một cách tàn nhẫn.

“Muốn sao?”

Quan Nghiên Bạch khẽ vuốt ve nếp uốn đó.

Tô Ngự thân thể run nhè nhẹ: “Muốn.”

“Muốn gì?”

“Muốn Nghiên Bạch ca ca cắm vào.”

“Gọi chồng rồi sẽ thỏa mãn em.”

“Chồng ơi, đâm vào đi, thỏa mãn em được không?”

Giọng Tô Ngự mềm như bông, âm cuối hơi cao, đôi mắt ướt nhòa mang theo chút khẩn cầu, hai má ửng đỏ nhìn Quan Nghiên Bạch.

Đồng tử Quan Nghiên Bạch rung động, ánh mắt hoàn toàn tối sầm lại.

Hắn nắm chân Tô Ngự nâng lên, rồi trực tiếp cắm vào theo tư thế nằm nghiêng này.

Sau đó, trong phòng cũng chỉ dư lại tiếng rên rỉ dâm đãng của Tô Ngự cùng âm thanh va chạm của thân thể…



Cả đêm Tô Ngự ngủ không ngon, vì sau khi ân ái cậu lại nghĩ đến ngày mai phải gặp cha Quan Nghiên Bạch. Kết quả cậu căng thẳng tới mức không ngủ được.

Điều này khiến cậu trông có vẻ uể oải vào ngày hôm sau.

Quan Nghiên Bạch: “Sao nhìn em lại thế này? Tối hôm qua tôi làm quá mạnh?”

Câu nói tối qua của Tô Ngự đúng thật đã có hơi kích thích hắn, vậy nên hắn không kiểm soát được mà đè Tô Ngự ra làm rất lâu.

Tô Ngự héo úa trả lời: “Nghĩ đến việc phải gặp cha anh, chân của em liền nhũn ra.”

Hôm qua cậu hỏi Quan Nghiên Bạch rằng cha hắn có đáng sợ không, Quan Nghiên Bạch trả lời hắn không cảm thấy gì cả.

Tô Ngự: “Vậy tại sao Phó Niên Xuyên nói chỉ nhắc tới thôi là anh ấy cũng run lên rồi?”

Quan Nghiên Bạch: “Không rõ lắm, có lẽ cậu ta nói quá, cũng có thể đã từng bị ông ấy huấn luyện.”

Tô Ngự nghĩ, tướng quân cũng sẽ huấn luyện quân sĩ sao?

Dù sao tướng quân Thiệu cũng là cha Quan Nghiên Bạch, Quan Nghiên Bạch không sợ cũng là điều bình thường. Nhưng Tô Ngự không giống, cậu chỉ là một tên vô danh tiểu tốt đối với tướng quân Thiệu, huống chi cậu còn chột dạ.

Tô Ngự vốn muốn hỏi có thể không đi gặp cha hắn vội được không, nhưng Quan Nghiên Bạch nói sợ đến lúc họ đi rồi thì cha hắn sẽ tới tìm Tô Ngự. Lúc đó Tô Ngự sẽ càng không biết ứng phó thế nào, không bằng hiện giờ có hắn thì dẫn cậu đi gặp luôn.

Tô Ngự lo lắng: “Vậy anh đi rồi, cha anh có thể sẽ đến tìm em nữa không?”

Cậu chủ yếu lo rằng cha Quan Nghiên Bạch sẽ đến làm cậu khó xử hay gì đó.

Quan Nghiên Bạch xoa đầu cậu: “Lần này tôi đưa em đi là để cho ông ấy thấy thái độ của tôi.”

Sẽ không phải là thái độ nói cho cha hắn giữa bọn họ có một chân đấy chứ!

Nếu thật sự là như vậy, Tô Ngự cảm thấy mình cách cái chết không còn xa nữa.

Đến cửa phòng làm việc cha Quan Nghiên Bạch, Tô Ngự căng thẳng tới mức cơ thể cứng đờ, trực tiếp bước đi cùng tay cùng chân.

Quan Nghiên Bạch bất đắc dĩ: “Bình tĩnh nào.”

Trong lòng cậu thấy đây không khác gì ra mắt nhà người yêu. Đây là lần đầu Tô Ngự trải qua chuyện như vậy, cậu hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.

Quan Nghiên Bạch gõ cửa, Tô Ngự liền nghe thấy một giọng nói uy nghiêm, bình tĩnh mạnh mẽ từ bên trong:

“Vào đi.”

Quan Nghiên Bạch mở cửa đi vào, Tô Ngự hít sâu vài hơi, lấy hết can đảm bước chân vào.

Sau khi vào thì nhìn thấy một người đàn ông tầm vóc oai vệ mặc quân phục ngồi đối diện với bàn làm việc, vốn đang nhìn xuống tài liệu trên bàn, nghe được tiếng họ vào thì mới ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

Ánh mắt tướng quân Thiệu ngoan độc, Tô Ngự chỉ bị liếc thoáng qua thôi mà như bị đóng đinh tại chỗ, không dám nhúc nhích tí nào, hai chân như nhũn ra, đầu óc trực tiếp trống rỗng.

Quan Nghiên Bạch và cha hắn thực sự trông rất giống nhau, diện mạo có bảy tám phần tương tự. Tướng quân Thiệu quả thực chính là phiên bản trung niên của Quan Nghiên Bạch.

Sự khác biệt giữa Quan Nghiên Bạch và hắn có lẽ là, Quan Nghiên Bạch tạo cảm giác lạnh nhạt, cách người hàng nghìn dặm, người khác sẽ chỉ nghĩ hắn khó gần. Mà tướng quân Thiệu tạo cảm giác uy nghiêm mạnh mẽ, tuy một thân chính khí nghiêm nghị, nhưng cả người ông toát ra hơi thở áp bức, khiến người sợ hãi.

“Chính là người này?” Tướng quân Thiệu chậm rãi hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.

Tô Ngự đổ mồ hôi lạnh, không biết phải làm sao, cậu trộm liếc Quan Nghiên Bạch.

Quan Nghiên Bạch lãnh đạm: “Làm sao, cha có gì không hài lòng?”

Tướng quân Thiệu cười lạnh: “Không nói đến giới tính cậu ta, cha còn tưởng rằng yêu nghiệt* phương nào. Chỉ với dáng vẻ này, cũng đáng để Tĩnh Trì đoạn tuyệt với cha nó?”

*Chưa nghĩ ra từ nào thay vô cho hợp lý hiuhiu.

“?”

Tô Ngự ngây ngốc, cậu vốn tưởng tướng quân Thiệu hỏi cậu kia là vì đã biết quan hệ của cậu với Quan Nghiên Bạch, nhưng lại nghe cha hắn nhắc đến Thiệu Tĩnh Trì…

Thiệu Tĩnh Trì đoạn tuyệt với cha? Có ý gì?

Quan Nghiên Bạch: “Đừng để chú tới làm phiền em ấy.”

Quan Nghiên Bạch nói vậy, hiển nhiên hắn biết tình hình cụ thể chuyện của Thiệu Tĩnh Trì. Nhưng vì sao lại không nói gì với cậu cả, Tô Ngự có chút nóng vội.

Tướng quân Thiệu: “Con đồng ý dẫn cậu ta đến gặp cha cũng vì mục đích này phải không?”

Quan Nghiên Bạch không phủ nhận.

Tướng quân Thiệu sắc bén nhìn họ: “Vậy con nói cho cha, vì sao con che chở cậu ta như vậy? Không lẽ chỉ đơn giản là vì cậu ta là người yêu của anh em con?”

Quan Nghiên Bạch trầm mặc vài giây, mở miệng: “Em ấy cũng là người…”

Tô Ngự đưa ra quyết định dứt khoát, bịt miệng Quan Nghiên Bạch.

Cậu hoang mang lúng túng mở miệng: “Chú Thiệu… Không đúng, tướng quân Thiệu, mặc dù cháu không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nguyên nhân chắc chắn là vì cháu. Cháu biết ngài rất bận, cháu không sao hết, không cần làm phiền ngài chiếu cố cháu. Cháu tin cha Thiệu Tĩnh Trì cũng sẽ không làm gì cháu, ha ha ha ha…”

Tô Ngự cười gượng, cậu biết Quan Nghiên Bạch vừa rồi định nói gì. Nếu Quan Nghiên Bạch thật sự nói, Tô Ngự cảm thấy họ sẽ không thể để cậu ở lại đây được, cần phải dẫn cậu đi ngay lập tức, bằng không cậu chắc chắn sẽ không được thấy ánh mặt trời ngày mai.

Quan Nghiên Bạch lấy tay Tô Ngự ra, nhìu mày, cuối cùng nói với tướng quân Thiệu: “Lúc trước cha đã nói sẽ bồi thường cho con, vậy dùng chuyện này đi.”

Cha Quan Nghiên Bạch cũng cau mày lại, đánh giá Tô Ngự và Quan Nghiên Bạch, rồi nói: “Rốt cuộc quan hệ của con với cậu ta là gì? Không lẽ tên nhóc này ngoại tình với con?”

Tô Ngự thầm hít một ngụm khí lạnh, cậu không ngờ tướng quân Thiệu nói lời thẳng thắn như thế!

“Cha có đồng ý hay không?” Quan Nghiên Bạch lạnh giọng hỏi.

Tướng quân Thiệu: “Nếu cha không đồng ý thì sao?”

Quan Nghiên Bạch: “Vậy con cũng sẽ không làm nhiệm vụ của lực lượng tiêu diệt.”

Tướng quân đập mạnh tài liệu trong tay xuống bàn, tức giận nói: “Quan Nghiên Bạch, con đủ lông đủ cánh rồi đúng không, bây giờ còn uy hiếp cha?”

Quan Nghiên Bạch lạnh mặt đứng đó, cũng không phản ứng gì.

Mà Tô Ngự thì bị bộ dáng tức giận của cha hắn dọa sợ tới mức suýt nữa thì quỳ rạp trên mặt đất.

Tuy sau đó cha Quan Nghiên Bạch đã chấp nhận điều kiện của Quan Nghiên Bạch, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi. Tô Ngự ra khỏi phòng rồi mà vẫn còn sợ hãi.

Cậu phát hiện Quan Nghiên Bạch cũng vẫn luôn lạnh mặt, tâm trạng không tốt, cậu còn tưởng là vì cha hắn tức giận phát cáu với hắn.

“Nghiên Bạch, anh không sao chứ?”

Quan Nghiên Bạch rủ mắt nhìn cậu, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi vì sao em lại ngăn cản tôi?”

Rồi Tô Ngự mới biết Quan Nghiên Bạch đang tức giận vì ban nãy cậu đã che miệng hắn ngăn không cho hắn nói về mối quan hệ của hai người.

Tô Ngự ôm ngực, sợ hãi nói: “Loại tình huống này sao em có thể để anh nói ra được, đến lúc đó cha anh chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận giúp cha Thiệu Tĩnh Trì giết chết em luôn!”

Quan Nghiên Bạch dường như không nghe lọt lời Tô Ngự vào tai, lạnh mặt hỏi: “Em muốn làm vợ của Thiệu Tĩnh Trì hơn?”

Tô Ngự oan uổng quá, nói: “Em không có, em thực sự chỉ sợ cha anh thôi…”

Cậu ngược lại không thể hiểu vì sao Quan Nghiên Bạch lại muốn nói về mối quan hệ của hai người trong tình huống như vậy. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy khi đó không khí vô cùng không thích hợp sao?

Quan Nghiên Bạch: “Ông ấy sẽ không làm gì em.”

“Thật sao?”

Tô Ngự vẫn có chút không yên lòng, vì việc này mà cậu càng không muốn ở lại đây, muốn đi theo cùng bọn họ.

Quan Nghiên Bạch: “Yên tâm, ông ấy không thích bắt nạt người nhỏ yếu, cảm thấy mất giá trị bản thân.”

Tô Ngự: “…”

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thiệu Tĩnh Trì: Làm phông nền cho ba chương, đầu tôi sắp mọc nấm rồi. Tôi nhớ gà con, nhớ em ấy, nhớ em ấy, nhớ em ấy.