Đêm nay chỉ có Phó Niên Xuyên ở lại phòng bệnh cùng Tô Ngự.
Phó Niên Xuyên nói ngày mai hắn phải đi, đêm nay muốn ở một mình cùng Tô Ngự. Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch đều không phản đối.
Tô Ngự tự hỏi liệu có phải họ đạt được nhận thức chung nào đó khi cậu hôn mê hay không.
Phó Niên Xuyên rửa mặt sạch sẽ rồi trở lại, râu đều được cạo sạch, chỉ trừ quầng thâm dưới mắt vẫn chưa giảm bớt thì đã trở lại thành một quý ông anh tuấn như ban đầu.
Phó Niên Xuyên leo lên giường, nằm xuống ôm Tô Ngự vào lòng: “Lúc trước đều bị hai người kia độc chiếm, anh còn chưa có cơ hội được ôm em nữa. Hiện giờ phải để anh ôm thật chặt mới được.”
Tô Ngự ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mặc hắn ôm.
Phó Niên Xuyên cảm khái: “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày chỉ cần ôm một người thôi cũng khiến mình hạnh phúc thế này.”
Tô Ngự nghe vậy hơi đỏ mặt, đáp: “Anh sến sẩm quá.”
Phó Niên Xuyên cười, hắn nói: “Nhưng anh chưa từng sến sẩm với người khác như vậy.”
“Em biết không, khi anh biết em bị cắn, có thể sẽ trở thành cương thi, thời khắc đó tim anh như ngừng đập vậy.”
Tô Ngự ngẩng đầu nhìn Phó Niên Xuyên: “Anh thích em đến vậy sao?”
“Cục cưng, em nghi ngờ tình cảm của anh, em làm anh đau lòng quá.” Phó Niên Xuyên nói với giọng điệu và vẻ mặt đầy tổn thương.
Tô Ngự bị hắn chọc cười.
Phó Niên Xuyên cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hàm chứa tình cảm sâu đậm lại mang một nhánh đau thương. Hắn ấn đầu Tô Ngự vào ngực mình, Tô Ngự nghe thấy nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ trong lồng ngực hắn, sau đó cậu nghe thấy Phó Niên Xuyên nói:
“Trước đây anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người nhiều như vậy.”
Tô Ngự yên lặng lắng nghe.
“Ban đầu chỉ là xuất phát từ sự tò mò, dù sao anh cũng đã làm bạn với Tĩnh Trì nhiều năm rồi. Anh biết rõ tính cách của cậu ta, tự cao tự đại, không coi ai ra gì, người từng theo đuổi cậu ấy nối liền không dứt. Anh chưa từng thấy cậu ta coi trọng một người như vậy.”
Tô Ngự nghĩ đến Thiệu Tĩnh Trì, trong lòng trở nên ấm áp.
“Vậy nên anh đã nghĩ, rốt cuộc em có sức hút gì có thể khiến cho cậu ta chủ động tuyên bố chủ quyền. Hơn nữa, anh nhìn ra em và Quan Nghiên Bạch cũng có dây dưa, nhưng Thiệu Tĩnh Trì vẫn để ý đến em. Anh rất ngạc nhiên.”
Khi đó Phó Niên Xuyên chắc hẳn đã nghĩ rằng cậu rất vô liêm sỉ nhỉ.
“Vậy nên anh luôn để ý tới em, nhưng để ý rồi lại để ý, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã không thể rời mắt khỏi em được nữa.”
Tô Ngự cười: “Vậy anh là lâu ngày sinh tình với em sao?”
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Thật ra anh nghĩ anh thấy sắc nổi lòng tham nhiều hơn chút.”
Tô Ngự: “…”
“Lần trước em làm cùng Thiệu Tĩnh Trì trong phòng bệnh, anh vẫn luôn đứng ngoài cửa, em biết đúng không?”
Tô Ngự gật đầu: “Lúc sau em nghe thấy giọng anh nên biết anh vẫn luôn đứng đó.”
Phó Niên Xuyên: “Đó là lần duy nhất, anh nghe từ đầu đến cuối.”
“Thành thật mà nói, thật sự rất ướt át. Anh gần như không thể kiềm chế được, cuối cùng đành để bản thân tủi thân vào nhà vệ sinh tự giải quyết.”
Tô Ngự nghĩ, chẳng trách lúc sau Phó Niên Xuyên đã không thấy tăm hơi.
“Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, anh đã sinh ra dục vọng mãnh liệt với em.”
Tô Ngự: “Nhưng mà lần đó không phải anh cũng giúp em… tự sướng sao.”
Phó Niên Xuyên cười: “Lúc đó anh chỉ muốn trêu em thôi, ai biết sau khi nghe được tiếng Thiệu Tĩnh Trì làm em mà anh lại còn rất ghen chứ.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy, đáng tiếc, anh vẫn luôn để ý đến em nhưng em cũng không biết. Anh vẫn luôn tìm cảm giác tồn tại trước mặt em, em dường như cũng không quan tâm đến. Sau này mới biết ngay cả đội trưởng em cũng đặt ở trong tim. Chỉ duy mình anh là không có, anh thực sự rất đau khổ.”
Lần này Phó Niên Xuyên để lộ vẻ mặt thật sự rất thương tâm, vì Tô Ngự phát hiện lần này đôi mắt của hắn không còn ý cười nữa.
Nghe Phó Niên Xuyên nói những lời này, Tô Ngự mới nghĩ tới, vì sao cậu luôn xem nhẹ sự nỗ lực của Phó Niên Xuyên?
Có lẽ bởi vì Phó Niên Xuyên luôn dùng giọng điệu trêu đùa mỗi khi bày tỏ, nên Tô Ngự nghĩ rằng hắn thực sự chỉ đang nói đùa.
“Xin lỗi.”
Tô Ngự cảm thấy có lỗi, cậu cẩn thận nhớ về những chuyện đã xảy ra trước kia. Những gì Phó Niên Xuyên nói dường như là sự thật. Hắn luôn xuất hiện trước mặt Tô Ngự, đôi khi trêu chọc cậu, đôi khi làm cậu cười. Thật ra ngoài việc Phó Niên Xuyên thích SM khi làm tình thì hắn rất giống một chàng trai chu đáo, dịu dàng săn sóc, am hiểu lòng người. Hơn nữa, lần này Phó Niên Xuyên cũng vì cứu cậu mà bị rút rất nhiều máu.
“Em vĩnh viễn không cần nói với anh lời này, Tô Ngự.” Phó Niên Xuyên nhìn cậu, dịu dàng nói: “Lần này em đã đặt anh trong tim rồi chứ?”
“Ừm.” Tô Ngự rủ mắt, đỏ mặt đáp lại.
Phó Niên Xuyên cười nói: “Vậy là tốt rồi, anh sẽ không đau lòng nữa.”
“Nhưng mà…”
“Em cũng thích họ, em… dường như không thể dứt bỏ bất kỳ người nào trong các anh.” Tô Ngự không dám nhìn vào mắt Phó Niên Xuyên, vùi mặt vào lòng hắn ủ rũ nói: “Em là một tên đểu trăng hoa, em không thể làm được việc chỉ thích một mình anh.”
“Ầy~”
Tô Ngự nghe thấy Phó Niên Xuyên thở dài, trái tim trùng xuống.
Phó Niên Xuyên nâng đầu Tô Ngự từ trong lòng ra, nựng mặt cậu: “Bọn anh đã sớm biết em là nhóc lừa đảo trăng hoa rồi. Em xem, hôm nay Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch không phải đã ngầm đồng ý để anh ở lại cùng em sao?”
Tô Ngự chớp chớp mắt, bất ngờ nói: “Vậy các anh đã nói chuyện xong rồi?”
Phó Niên Xuyên: “Nếu có thể độc chiếm em, đương nhiên anh sẽ không nhường em cho bất kỳ ai cả.”
“Bỗng anh nghĩ đến đối tượng chia tay mà anh từng đối xử tệ đã chửi mắng anh sẽ gặp báo ứng, có lẽ đây là báo ứng của anh rồi.”
Tô Ngự cũng không phản bác.
Phó Niên Xuyên cười bất đắc dĩ: “Anh không hi vọng anh là người duy nhất của em, chỉ cần em có thể yêu anh, đặt anh trong tim em là được. Anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài để mặc bị em ngược thôi. Ai bảo hiện giờ anh yêu em hết thuốc chữa rồi chứ?”
“Em sẽ.” Tô Ngự ôm chặt Phó Niên Xuyên. Hắn đối với cậu chân thành như vậy, đương nhiên Tô Ngự sẽ quý trọng tình cảm của hắn.
Phó Niên Xuyên khẽ nói: “Bây giờ khả năng hồi phục của em trở nên mạnh hơn rồi, thân thể em hẳn cũng không có nơi nào không thoải mái, phải không?”
“Ừm.”
“Ngày mai anh phải đi rồi, tối nay em có thể thưởng cho anh một chút được không?”
Giọng Phó Niên Xuyên hơi khàn khàn, thấm đẫm sự cám dỗ.
Tô Ngự không thể từ chối.
…
Nụ hôn của Phó Niên Xuyên vừa dịu dàng vừa hung hãn, hắn luôn thích gặm cắn đôi môi Tô Ngự khi hôn cậu. Vì vậy mỗi lần Tô Ngự bị hắn hôn xong, bờ môi đều luôn ửng đỏ và sưng tấy.
Nhưng lần này, có thể sẽ không giống như trước, sưng cả buổi tối.
Phó Niên Xuyên rời khỏi môi Tô Ngự, liếm đôi môi đã bị hắn gặm sưng ấy, dùng âm thanh gợi dục hỏi: “Hôm nay anh có thể thô bạo một ít được không?”
Tô Ngự nhíu mày, tuy khả năng khôi phục của cậu mạnh hơn, nhưng cũng không có nghĩa là cậu sẽ không đau.
Nhưng nhìn dáng vẻ Phó Niên Xuyên khát vọng nhìn cậu, dùng giọng điệu khẩn cầu hỏi cậu, Tô Ngự lại rơi vào bẫy.
“Được.” Tô Ngự ngập ngừng: “Nhưng anh phải nhẹ nhàng chút, đau nhẹ em có thể chịu được, quá đau em sẽ không thích.”
Phó Niên Xuyên nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Anh hứa sẽ chỉ hơi mà thôi.”
Cuối cùng Tô Ngự thấy cậu vẫn còn quá ngây thơ rồi.
Phó Niên Xuyên men theo cổ gặm nhấm xuống đầu v*, lưu lại trên cơ thể cậu từng hàng dấu răng cùng dấu vết của nước miếng.
Quầng vú cậu để lại một dấu răng rất sâu do Phó Niên Xuyên cắn ra, máu theo miệng vết thương nhè nhẹ chảy xuống.
“A…”
“Niên Xuyên, đau quá ~”
Tô Ngự đau đớn hét lên, nước mắt không ngừng rơi, miệng không ngừng xin Phó Niên Xuyên dừng lại. Nhưng Phó Niên Xuyên chẳng những dừng lại, còn vươn đầu lưỡi liếm láp vết thương trên quầng vú Tô Ngự, mút hết sạch lượng máu chảy ra.
“Gọi ca ca, không phải trên giường em đều gọi họ là ca ca sao? Về sau cũng phải gọi anh như vậy, biết chưa?”
Vết thương bị nước bọt tẩm ướt, truyền đến từng cơn đau nói, nhưng đầu lưỡi ấm áp của Phó Niên Xuyên liếm qua lại khiến cho từng đợt tê dại.
“Phó ca ca, nước miếng làm em đau quá, có thể đừng liếm được không…”
Tô Ngự dao động trong cơn đau và tê dại, không ngừng cầu xin Phó Niên Xuyên…
Nhưng chính vì cậu đau đớn, khóe mắt lại rưng rưng, đôi mắt đỏ bừng cùng cái mũi ửng hồng lại kích thích giác quan của Phó Niên Xuyên nhiều nhất.
Tô Ngự khóc càng thảm, kêu càng nhiều, dục vọng trong mắt Phó Niên Xuyên càng sâu kín, d/ương v/ật thô to dưới háng cũng dựng đứng thẳng lên.
“Không phải em cũng thấy sướng sao? Nếu không vì sao phía dưới lại cứng rồi?”
Phó Niên Xuyên búng nhẹ lên cậu bé đang cương của Tô Ngự.
Tô Ngự cả người run lên.
Phó Niên Xuyên bẻ hai chân Tô Ngự ra, rồi hắn cúi người vùi đầu xuống đùi cậu, há miệng cắn xuống.
“A!”
Cảm giác đau đớn khi bị cắn vào đùi trên khiến Tô Ngự không ngừng run rẩy, túm tóc Phó Niên Xuyên cố gắng ngăn cản.
Thịt đùi vừa mềm vừa nhạy cảm, sau khi bị cắn Tô Ngự muốn co người lại vì đau nhưng Phó Niên Xuyên giữ chặt chân cậu, không cho cậu khép lại.
Tô Ngự khóc mà nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Phó Niên Xuyên liếm máu rỉ ra từ vết thương trên đùi Tô Ngự, giương mắt nhìn thân thể Tô Ngự lấp kín dấu vết của hắn, hắn si mê nói: “Nhìn em thật đẹp.”
Tô Ngự khóc lóc: “Anh là chó à?! Sao lại cắn người như thế!!”
Rõ ràng hắn nói sẽ chỉ hơi mà thôi, không lẽ đây chính là hơi đau với hắn sao? Vậy nếu thật sự đau thì sẽ như thế nào chứ?
Giờ cậu gần như bị cắn khắp người rồi.
Phó Niên Xuyên lại bắt đầu từ từ liếm láp đùi thịt bên kia của Tô Ngự.
Tô Ngự sợ hãi run rẩy: “Nếu anh còn cắn, em sẽ không làm cùng anh nữa.”
Phó Niên Xuyên ngẩng đầu nhìn Tô Ngự, phát hiện cậu đã gần như tắt thở vì khóc, tức giận trừng hắn với đôi mắt ấm ức ngấn lệ.
Lúc này Phó Niên Xuyên mới cảm thấy Tô Ngự thật sự sắp tức giận rồi, hắn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, anh nhất thời không nhịn được.”
Tô Ngự nức nở, vô cùng tủi thân: “Rõ ràng anh nói sẽ chỉ hơi đau một chút.”
Phó Niên Xuyên nhanh chóng cúi người dịu dàng hôn môi Tô Ngự, không ngừng xin lỗi: “Lần sau anh sẽ không cắn nhiều như vậy.”
Tô Ngự đã không thể tin tưởng hắn.
Phó Niên Xuyên biết hiện giờ hắn nên bù đắp cho Tô Ngự, vậy nên hắn thăm dò thân dưới, ngậm cậu bé vừa mềm xuống vì đau của Tô Ngự vào miệng.
“A…”
Cảm giác d/ương v/ật được khoang miệng nóng ẩm quấn lấy luôn khiến cậu trai không thể cưỡng lại được.
Kỹ thuật bằng miệng của Phó Niên Xuyên điêu luyện không khác gì kỹ năng cắn người của hắn, chỉ liếm vài cái đã khiến thân thể Tô Ngự thoải mái mềm nhũn.
Có lẽ vì để bù đắp cho Tô Ngự, Phó Niên Xuyên còn chủ động mút sâu vào cổ họng rất nhiều lần.
Cổ họng mềm mại ấm áp bọc lấy cậu bé khiến Tô Ngự càng thêm hưng phấn, chẳng mấy chốc mà cậu đã được ngậm bắn.
Phó Niên Xuyên nuốt hết ti/nh d/ịch Tô Ngự vào, ngẩng đầu cười nói: “Cục cưng à, hiện giờ em có thể đừng giận anh được không?”
Tô Ngự còn đang sung sướng vì cao trào, cũng chẳng tài nào tức giận nữa.
Nhân lúc Tô Ngự đang đắm chìm trong cao trào, Phó Niên Xuyên bôi chất bôi trơn vào lỗ hậu của Tô Ngự. Hắn ấn quy đầu vào miệng huyệt, không cho Tô Ngự cơ hội phản kháng, đẩy hông cắm thẳng vào…
“A…”
Tô Ngự kinh sợ hét lên.
Tràng đạo đột nhiên bị d/ương v/ật dày cộm xâm nhập khiến cậu lúc đầu sẽ cảm thấy khó chịu, hơn nữa mỗi lần Phó Niên Xuyên tiến vào đều có đam mê làm hơi thô lỗ…
Nhưng cơ thể cậu sớm đã quen với việc bị họ xỏ xuyên, vậy nên chỉ chốc lát sau khi Phó Niên Xuyên chuyển động, Tô Ngự liền chìm trong khoái cảm, bất giác mà rên rỉ…