Sau khi Vương Cảnh Bân nhìn thấy Dương Khải, cảm xúc trở nên vô cùng kích động, cậu ta trừng mắt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Tao phải giết mày!! Tao phải giết mày!!”
Vừa dứt lời, đột nhiên cậu ta bò dậy từ trên giường giật lấy khẩu súng lục bên hông Lục Phó Hành, người đứng gần giường nhất, bắn “Đoàng đoàng đoàng” mấy phát vào Dương Khải, làm thủng mấy lỗ máu trên người gã.
Dương Khải trợn tròn mắt vẻ không thể tin được mà ngã xuống, co giật vài cái rồi nằm bất động, máu dần chảy ra từ dưới thân gã…
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ngoại trừ Phó Niên Xuyên đang ấn gã nhanh chóng thả ra khi Vương Cảnh Bân bắn súng thì mấy người Tô Ngự bọn họ chưa kịp phản ứng lại.
Phó Niên Xuyên còn đang hú hồn: “Đậu má, tí thì bị ngộ sát.”
Vương Cảnh Bân run rẩy cầm súng, giây tiếp theo đặt súng vào thái dương của mình…
Cậu ta muốn tự sát!
Ngay lúc cậu ta bóp cò, súng trong tay Vương Cảnh Bân bị Lục Phó Hành cướp lấy.
Do lực quán tính, Vương Cảnh Bân lảo đảo ngã xuống giường. Cậu ta nằm khóc thảm thiết, khóc như sụp đổ và lớn tiếng…
Cậu ta khóc một hồi lâu, đám người Tô Ngự đứng đó cũng không biết nên an ủi thế nào.
Tuy nhiên, Thiệu Tĩnh Trì thì đã nghe đến thấy phiền. Vốn hắn không phải dạng người có sự đồng cảm, mất kiên nhẫn nói: “Khóc đủ chưa? Cậu cũng không phải nữ, người cưỡng hiếp cậu đã bị cậu giết rồi, còn tự sát cái gì? Làm liệt nữ trong sạch à?”
*Chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết.
Vương Cảnh Bân ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, giận dữ nhìn Thiệu Tĩnh Trì với đôi mắt đỏ hoe.
Thiệu Tĩnh Trì làm ngơ.
Trước kia khi ở nhà tù Tô Ngự cũng từng bị cưỡng hiếp, không chỉ một người. Khi ấy cậu chỉ mong những kẻ đã hiếp mình sớm chết đi, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tự sát. Bởi vì đối với cậu, mạng sống là điều quan trọng nhất.
Sau đó Thiệu Tĩnh Trì xuất hiện, những người hãm hiếp cậu đã bị hắn tống ra ngoài cho cương thi xơi. Lúc đó Tô Ngự cảm thấy thật sự sảng khoái.
Nhưng khả năng chịu đựng của mỗi người là khác nhau. Cậu cũng cảm thấy ghê tởm khi bị cưỡng bức, nhưng cậu sẽ ép mình phải chịu đựng. Còn Vương Cảnh Bân chắc hẳn không thể chấp nhận được, cho nên cậu ta mới làm ra hành động muốn tự sát.
Tô Ngự bước tới kéo kéo Thiệu Tĩnh Trì, ý nói hiện giờ hắn đừng nên nói những lời đó.
Thiệu Tĩnh Trì cúi đầu nhìn Tô Ngự, nghĩ đến việc Tô Ngự cũng từng bị cưỡng bức, hắn cầm đao đứng một bên ngậm miệng.
Sau đó, Tô Ngự mới biết nhóm Lục Phó Hành không định giết chết Dương Khải. Họ định đưa gã về tổng khu để nghiên cứu nguyên nhân cơ thể gã biến dị. Nhưng Dương Khải đã bị Vương Cảnh Bân giết nên vấn đề này cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Thi thể thì sao đây? Tìm người khác đưa chúng ta tới nhà kho?” Phó Niên Xuyên đá đá Dương Khải đang nằm rạp dưới đất, gã đã hoàn toàn chết.
Lục Phó Hành: “Ném ra ngoài đi, lấy đồ về trước rồi kiểm kê người sống sót.”
Bốn người họ muốn lấy đồ bị đánh cắp trước đó nên để lại Tô Ngự ở đây cùng Vương Cảnh Bân. Trạng thái Vương Cảnh Bân rất không tốt, cần có người trông cậu ta.
Tô Ngự đi theo họ ra cửa, khẽ nói: “Nếu cậu ấy lại muốn chết thì tôi sợ tôi không ngăn được…”
Mặc dù họ đã lấy hết súng và thứ sắc nhọn nhưng nếu Vương Cảnh Bân nghĩ quẩn rồi đâm đầu vào tường thì sao?
Thiệu Tĩnh Trì biếng nhác: “Nếu không ngăn được thì đừng ngăn.”
“…”
Không biết vì sao, Tô Ngự cảm giác Thiệu Tĩnh Trì không thích Vương Cảnh Bân.
Lục Phó Hành: “Đừng lo lắng, cậu ở đây chờ chúng tôi trở về là được.”
Tô Ngự đành gật đầu.
Trở lại phòng, ngoại trừ vũng máu lớn còn sót lại trên mặt đất chứng tỏ đã có người chết ở đây, thi thể đã bị bọn họ xử lý.
Vương Cảnh Bân dựa đầu vào giường, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng.
Tô Ngự yên lặng ngồi trên ghế bên cạnh, cậu lo lắng không biết Vương Cảnh Bân có thể làm ra hành động quá khích hay không. Cậu cảm thấy không nên nói chuyện phiếm với cậu ta, cậu cũng không biết nói chuyện gì. Nếu nói chuyện không tốt lỡ kích thích đến Vương Cảnh Bân thì chết.
Cậu cũng không biết an ủi Vương Cảnh Bân thế nào, tuy rằng cậu cũng là người từng trải… Khụ… Tuy rằng họ đều là nam, nhưng loại chuyện này đúng là không có gì hay ho cả…
Nhất thời, căn phòng yên tĩnh đến mức Tô Ngự nghe được tiếng hô hấp của mình.
Một lúc lâu sau, Tô Ngự nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Cậu tự hỏi không biết có phải nhóm Thiệu Tĩnh Trì trở lại rồi không, nhưng hình như chỉ có tiếng bước của một người, hơn nữa là âm thanh giày cao gót…
Cửa phòng mở ra, Tô Ngự nhìn sang, phát hiện người đến vậy mà lại là Dư Uyển.
Tô Ngự cau mày: “Cô đến làm gì?”
Dư Uyển liếc nhìn Vương Cảnh Bân trên giường, sau đó nhìn Tô Ngự bật cười: “Ha, tôi cũng chẳng phải tới gặp cậu. Tôi đến để gặp bốn anh đẹp trai, sao họ còn chưa trở lại thế?”
Tô Ngự đảo mắt không để ý tới cô ta.
Dư Uyển cũng không thèm để ý, tự nói: “Bốn người họ rất mạnh đúng không? Còn giải quyết cả Dương Khải nữa, Dương Khải đâu phải người thường, thật là lợi hại đó!”
Tô Ngự không vui: “Liên quan gì đến cô.”
“Đương nhiên có liên quan chứ, tôi muốn bò lên giường bọn họ mà.” Dư Uyển nói không chút che giấu.
Tô Ngự chán ghét nói: “Cô cũng thật ghê tởm.”
Dư Uyển nghe xong hừ tiếng, cười nhạo: “Tôi ghê tởm? Cậu thì không ghê tởm chắc? So với tôi cậu càng thấp hèn hơn chứ, rõ ràng là đàn ông còn liều mạng bò lên giường đàn ông hiến mông. Lúc trước ở nhà tù là ai chủ động dụ dỗ anh Trương hả? Tôi thấy số người *** cậu không phải mấy trăm thì cũng mấy chục ấy chứ? Cậu rất có bản lĩnh đấy, một cái lỗ đít nát bươm như thế mà còn thông đồng đàn ông tốt như vậy. Tôi đúng là muốn hỏi ý kiến cậu xem rốt cuộc bản lĩnh quyến rũ người của cậu là gì đấy? Nói cho tôi nghe xem chút nào?”
Tô Ngự siết chặt nắm đấm, cười lạnh: “Cô không muốn sống nữa à? Cô biết Thiệu Tĩnh Trì bọn họ coi trọng tôi đến thế nào không? Tôi chỉ cần nói với họ một câu thôi, cô có muốn sống cũng không được! Tôi không muốn đánh con gái, mau cút đi!”
“Mày!” Dư Uyển cả giận: “Đừng quá tự tin, mày cứ chờ xem.”
“Mau cút!”
Khi Dư Uyển đi rồi, Tô Ngự mới buông lỏng nắm đấm. Vừa rồi cậu thực sự suýt thì đánh cô ta.
Cậu không muốn đánh con gái, đặc biệt là Dư Uyển. Đánh cô ta thì tương đương thừa nhận những lời cô ta nói, như thể biến bản thân thành người tính toán chi li với cô ta.
Cậu không thể đánh cô ta, điều đó sẽ khiến cậu trông thật ngu ngốc.
“Cậu cũng từng bị cưỡng hiếp?”
Lúc này Tô Ngự nghe thấy Vương Cảnh Bân nói với mình bằng giọng yếu ớt.
Tô Ngự khựng vài giây, mới đáp: “Ừ.”
Vương Cảnh Bân: “Cậu có thể buông bỏ được?”
Tô Ngự muốn nói lúc ấy cậu quan tâm đến sự sống còn hơn. Cậu là nam, không coi trọng trinh tiết giống con gái. Nhưng nói vậy có phần giống ý Thiệu Tĩnh Trì vừa biểu đạt, cậu sợ Vương Cảnh Bân không chấp nhận được nên nói:
“Dù sao cũng qua cả rồi, không nghĩ đến thì sẽ không khó chịu đến vậy nữa.”
“Vậy sao…” Vương Cảnh Bân khàn khàn nói: “Anh Trương mà người vừa rồi nói là ai?”
Tô Ngự không hiểu vì sao Vương Cảnh Bân lại tò mò cái này, nhưng Vương Cảnh Bân dùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Tô Ngự, Tô Ngự đành xấu hổ trả lời:
“Là loại người… kiểu lão đại giống với Dương Khải.”
“Ồ.” Vương Cảnh Bân: “Cậu mới nói họ rất coi trọng cậu…”
Tô Ngự vội ngắt lời: “Không… Tôi nói vậy để chọc tức cô ta thôi.”
Cậu hy vọng Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch sẽ không biết những lời này, nếu không cậu thật sự xấu hổ muốn chết.
“Tôi thấy họ rất coi trọng cậu.” Vương Cảnh Bân nói.
“Hả?”
Tô Ngự không hiểu ý tứ trong lời nói của Vương Cảnh Bân.
“Cậu thích họ sao?”
Tô Ngự không trả lời, cậu không trả lời được. Cậu thích họ sao? Tô Ngự không thể phủ nhận mình không thích. Nhưng nếu thích, thì người cậu thích hình như hơi nhiều. Mà nếu thật sự thích thì có lẽ chỉ thích một người mà thôi. Còn cậu dường như vừa thích Thiệu Tĩnh Trì, vừa thích Quan Nghiên Bạch nên Tô Ngự không thể nói ra lời thích.
Vương Cảnh Bân dường như cũng không cần đáp án của cậu, nói: “Tôi thích Lục Phó Hành.”
“Ừm…” Tô Ngự muốn nói thật ra cậu đã biết từ lâu rồi.
“Hiện giờ anh ấy là điều duy nhất khiến tôi muốn sống.”
“Vì vậy cậu đừng quyến rũ anh ấy có được không?”
“Ừ.” Tô Ngự nhất thời không kịp phản ứng: “Hả????”
“Tôi không hề quyến rũ anh ấy mà…”
Tô Ngự không biết vì sao Vương Cảnh Bân lại nghĩ như thế. Cậu thừa nhận mặc dù cậu có tí xíu yêu thích Lục Phó Hành, nhưng cậu thật sự không hề có suy nghĩ quyến rũ Lục Phó Hành. Hơn nữa cậu thực sự không có tuyệt kỹ gì để quyến rũ đàn ông mà.
Vương Cảnh Bân nhìn cậu: “Cậu thật may mắn, tôi rất hâm mộ cậu.”
“Cậu bị nhiều đàn ông làm thế mà họ đều không chê cậu, vậy Lục Phó Hành chắc hẳn sẽ không ghét bỏ tôi.”
“…”
Lời nói của Vương Cảnh Bân làm Tô Ngự hơi khó chịu. Cậu không hiểu Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch không chê cậu thì liên quan gì đến việc Lục Phó Hành có thể ghét bỏ cậu ta hay không.
Tô Ngự vẫn nói: “Chúng ta cũng không có màng trinh, chỉ cần bản thân cậu không quan tâm là được.”
Vương Cảnh Bân nghiêm túc: “Hứa với tôi, đừng quyến rũ Lục Phó Hành!”
Khóe miệng Tô Ngự giật giật: “Tôi sẽ không.”
Vương Cảnh Bân cười.
Tô Ngự cảm thấy mất tự nhiên, nói: “Tôi ra ngoài hít thở không khí.”
Vương Cảnh Bân nằm lại, cũng không đáp cậu.
Tô Ngự không nói gì, mở cửa bước ra ngoài. Mà vừa ra đến cửa thì thấy Lục Phó Hành đang đứng bên ngoài, khiến cậu giật mình.
Cậu cả kinh: “Anh… Ưm…”
Cậu muốn nói vì sao anh lại ở đây thì mới kịp nói một chữ đã bị Lục Phó Hành bịt miệng.
Lục Phó Hành thấp giọng: “Suỵt, đừng để cậu ta nghe thấy.”
Vì sao đừng để Vương Cảnh Bân nghe thấy?
Tô Ngự bị Lục Phó Hành kéo ra xa, cậu hỏi: “Anh… Về từ lúc nào vậy?”
Lục Phó Hành: “Được một lúc rồi.”
“Anh vẫn luôn đứng ngoài cửa sao?”
“Ừ, tôi nghe thấy các cậu đang nói chuyện nên không vào.”
Nghe họ trò chuyện? Hắn sẽ không nghe thấy cái gì chứ?
Ví dụ như Vương Cảnh Bân nói thích hắn, vậy nên mới ở cửa phòng không cho cậu nói chuyện, sợ Vương Cảnh Bân nghe được sẽ cảm thấy xấu hổ?
“Anh… Anh nghe được chuyện gì rồi?”
Lục Phó Hành: “Từ lúc người phụ nữ kia bước vào.”
Tô Ngự: “!!!!!”
Sau khi hồi hồn, mặt mày cậu đỏ bừng, xấu hổ muốn chui xuống đất.
Điều này có nghĩa là Lục Phó Hành đã nghe được tất cả mọi thứ. Lục Phó Hành biết về việc cậu từng dụ dỗ đàn ông, cả việc cậu từng bị cưỡng hiếp nữa…
“Anh… Anh…”
Tô Ngự nói “Anh” hồi lâu cũng không nói nên lời. Cậu không biết vì sao Lục Phó Hành lại về sớm hơn so với bọn hắn, hơn nữa còn vừa vặn nghe được cuộc đối thoại giữa cậu với Dư Uyển và Vương Cảnh Bân. Lục Phó Hành là chính nhân quân tử, vừa cao thượng vừa nghiêm cẩn trong mắt cậu. Hiện giờ cậu cảm thấy cậu không còn thể diện nào để đối diện với Lục Phó Hành nữa.
“Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch đều là cậu chủ động quyến rũ à?”
Tô Ngự nghe thấy Lục Phó Hành đột nhiên hỏi vậy.
“…”
Vì sao anh lại hỏi như thế hả??!! Tô Ngự gào thét trong nội tâm.
Lục Phó Hành: “Trả lời tôi.”
“Cũng không hẳn…”
Giọng điệu vừa rồi của Lục Phó Hành có chút cứng rắn, sợ tới mức Tô Ngự vô thức trả lời.
“Nói cách khác là cậu thật sự quyến rũ?”
“Tôi…”
Tô Ngự muốn nói cậu thật sự không quyến rũ, đúng hẳn thì cậu chỉ thuận theo họ nhưng không nghĩ tới việc phản kháng mà thôi.
“Phó Niên Xuyên cũng là cậu chủ động?”
“…Không có.”
Phó Niên Xuyên là thật sự không có, nếu miễn cưỡng phải nói thì Tô Ngự cảm thấy ngược lại là Phó Niên Xuyên quyến rũ cậu.
“Vậy à? Vậy vì sao cậu ta cũng có hứng thú với cậu?”
Hóa ra Lục Phó Hành biết hết…
Tô Ngự còn ngây thơ cho rằng hắn không biết gì cả.
Tô Ngự thành thật trả lời: “Tôi không biết.”
“Trên người cậu có nơi nào đặc biệt hấp dẫn người khác sao? Vậy nên họ mới đều cảm thấy hứng thú với cậu.”
“Chắc là… không có…”
“Là bởi vì mông vểnh à?”
Tô Ngự trợn to hai mắt, người trước mắt này là Lục Phó Hành phải không? Anh ấy nói lời không trong sáng gì thế này.
“Tôi vẫn luôn cho rằng em bị ép buộc, nếu là tự nguyện…” Lục Phó Hành trầm giọng nói: “Vì sao em không quyến rũ tôi?”
“!!!!!”
Tình huống gì đây? Hiện giờ rốt cuộc là tình huống gì thế này?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sự xuất hiện của Dư Uyển là để Lục đội biết về quá khứ của Tô Tô, há há.
Đồng chí tiểu Vương sẽ hắc hóa, cậu ấy có vai trò then chốt đó. Cảm giác hiện giờ các bạn đáng iu đều rất thông minh, tôi rất lo lắng mọi người sẽ đoán được cốt truyện, nếu thế có phải mọi người sẽ thấy nhàm chán hay không? Ha ha.
Tiểu kịch trường – Sự thật về việc quyến rũ:
Tô Ngự: Tôi cảm thấy tôi thật sự không quyến rũ ai cả. (Ngoại trừ anh Trương.)
Thiệu Tĩnh Trì: Lần đầu nhìn thấy em ấy, tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu – Chịch em ấy! Xem như là tôi quyến rũ.
Quan Nghiên Bạch: Khi họ làm tình trước mặt tôi trong nhà tù, tôi cứng.
Phó Niên Xuyên: Tôi cũng nhìn thấy hình ảnh Tô Tô bị làm rồi chìm đắm trong đó, nói vậy chúng ta đều tự mình quyến rũ?
Lục Phó Hành: Ha ha… Tôi không giống mấy người, trong đầu chỉ toàn màu vàng*.
*Dâm.
Thiệu Tĩnh Trì & Quan Nghiên Bạch & Phó Niên Xuyên: Mẹ kiếp, còn không phải vì anh đã dự trước ba ngày ba đêm à, có gì để tự hào chứ?
Lục Phó Hành: Làm phiền tác giả nhanh chóng sắp xếp.
Tôi: Nếu không thì một đêm trước nhé.
Lục Phó Hành: Có thể, nhanh lên!
Tô Ngự: Mọi người thấy đấy, thật ra tôi không quyến rũ người nào hết.