Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 46: Vuốt râu hùm




Vị trí nhóm Tô Ngự đang ở bây giờ là một nhà ga xe lửa rộng hơn một nghìn mét vuông, là điểm trung tâm mà Lục Phó Hành xác định.

Lần này, họ đặt một loạt bom hẹn giờ trong phạm vi rất lớn, chỉ trong một trạm đã được chôn hơn chục quả bom. Không gian ở đây có thể chứa hàng trăm nghìn con cương thi, khi đó họ sẽ dùng ống mô phỏng thụt để dẫn cương thi tới rồi kíp nổ…

Bán kính lớn xung quanh nhà ga đều sẽ bị kích nổ, vì vậy hiện giờ nhà ga là nơi nguy hiểm nhất. Có điều lối thoát mà họ dự định trước nằm sau đường ray của nhà ga, vì vậy có thể rời khỏi nhà ga với tốc độ nhanh nhất.

Mà hiện tại, Tô Ngự đang ở đây cùng với Lục Phó Hành.

Vì mỗi lần Lục Phó Hành đều cần chịu trách nhiệm về hậu quả, phạm vi chôn bom lần này rất rộng, vừa phải giết cương thi vừa phải chạy bộ leo cầu thang, thể lực Tô Ngự thật sự không thể theo kịp. Cho dù được Thiệu Tĩnh Trì kéo đi nhưng cậu vẫn thở không ra hơi nện bước lảo đảo, vì vậy lúc sau Lục Phó Hành nói hắn đưa cậu đến nhà ga xe lửa chờ trước, phân công ba người họ đến nơi đặt bom.

Nhìn Tô Ngự hư thoát*, ba người họ cũng chỉ có đồng ý đề nghị này.

*Dương khí thoát hết ra ngoài.

Tô Ngự chỉ ở một mình với bất kỳ người nào trong ba số họ thì hai người còn lại đều không yên tâm. Ngoại trừ Lục Phó Hành, người đã bày tỏ rằng hắn không có hứng thú với nam thì họ lại không có đề phòng gì.

Vậy nên Tô Ngự bèn đi theo Lục Phó Hành tới nhà ga. Căn phòng nhỉ mà họ đang ở có lẽ là văn phòng nơi các nhân viên từng công tác. Họ có thể thấy tình hình trong đại sảnh và đường ray bên ngoài nhà ga. Trên đường ray còn hai chiếc tàu, phần đầu tàu đã chệch khỏi đường ray, hai chiếc tàu chắc chắn đã xảy ra va chạm. Phần đầu tàu và thân tàu bị đâm móp trực tiếp biến dạng. Một trong hai đoàn tàu đã bay thẳng xuống sân ga, phần sân ga bê tông trên cao cũng bị đập vỡ vụn, toàn bộ nền nứt toác. Có thể hình dung hoàn cảnh lúc đó bi thảm đến mức nào…

Nếu không phải sân ga rất cao, dựa vào tốc độ của đoàn tàu xảy ra va chạm dữ dội như vậy, có lẽ đoàn tàu đã đâm thẳng vào nhà ga…

“Anh có nghĩ trong đoàn tàu sẽ toàn là cương thi không?” Tô Ngự chủ động tìm chuyện để nói.

Lục Phó Hành tuy không lạnh lùng khó gần như Quan Nghiên Bạch, nhưng cũng là người trầm mặc ít lời, vậy nên khi hắn ở cùng Tô Ngự cũng luôn không nói nhiều.

Không biết lúc trước có phải Lục Phó Hành ghét bỏ Tô Ngự đi quá chậm không mà sau đó trực tiếp bế cậu vào nhà ga xe lửa.

Đúng, bế công chúa!

Điều này làm gương mặt Tô Ngự đỏ bừng bừng, bây giờ cậu không còn mặt mũi nào để nhìn thẳng Lục Phó Hành nữa…

Hơn nữa từ trước đến nay hai người đều yên lặng chờ đợi, Tô Ngự cảm thấy hơi xấu hổ nên mới chủ động bắt chuyện.

“Có thể.”

Nghe thấy giọng nói trầm ấm hồn hậu của Lục Phó Hành, Tô Ngự lại bất giác đỏ mặt, không biết nên nói gì tiếp nữa.

Bầu không khí lại trở nên gượng gạo…

“Mắt của cậu lành hẳn rồi chứ?”

Ngay khi Tô Ngự đang suy nghĩ nên tán gẫu về chủ đề gì thì đột nhiên nghe thấy Lục Phó Hành hỏi mình.

“A… Ừm ừm, lành rồi, hiện giờ không còn khó chịu nữa.”

Hai ngày trước đó mắt cậu sưng tấy, mi mắt Tô Ngự luôn rất khó chịu, khiến cậu thỉnh thoảng sẽ rên rỉ trong lúc ngủ. Bởi vì có một đêm ngủ trong xe, cậu cho rằng có lẽ Lục Phó Hành đã nghe thấy nên mới hỏi…

“Cậu khóc như vậy không phải vì gặp ác mộng đúng không?”

Mặc dù Lục Phó Hành hỏi cậu, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Tô Ngự ngẩn ra một chút, thật ra cái lý do kia của cậu đúng là rất nát, cậu cũng không ngờ Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì sẽ tin như vậy.

Cậu rủ mắt ngập ngừng nói: “Ừm… Đúng là không phải vì thế…”

“Là bởi vì sao?” Lục Phó Hành hỏi.

Bởi vì Tô Ngự biết mình chỉ là bạn tình của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, mà Phó Niên Xuyên thường tỏ ra có ý với cậu cũng chỉ là có hứng thú với thể xác của cậu, vì vậy cậu mới không thể ngừng khóc thảm thiết như vậy. Chỉ là nguyên nhân này cậu làm thế nào cũng không thể nói nên lời…

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm cúi đầu của Tô Ngự, Lục Phó Hành nói: “Nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao, chỉ cần lần sau đừng khóc như vậy.”

“Nhìn trông như vậy đã dọa đến anh rồi nhỉ?”

Tô Ngự ngại ngùng gãi đầu, hai ngày đó đúng là cậu trông rất xấu với đôi mắt hạch đào đó.

“Không, chỉ là khóc nhiều sẽ hại mắt.”

Cậu nghĩ Lục Phó Hành bảo cậu đừng khóc vì cậu khóc xong quá xấu, nhưng Lục Phó Hành lại nói với cậu bằng giọng điệu quan tâm như vậy, Tô Ngự có hơi bất ngờ. Nhưng cậu không muốn mình lại suy nghĩ không đâu nên hoảng loạn dời tầm mắt.

“Tôi… Tôi ngày thường sẽ không khóc…”

“Vậy là tốt rồi.”

Không biết vì sao cậu nghe ra Lục Phó Hành có hơi mất mát khi nói những lời này.

Tô Ngự khó hiểu muốn nhìn biểu tình của hắn, vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Lục Phó Hành…

Lục Phó Hành nhìn cậu, bỗng nở một nụ cười với cậu.

Tô Ngự nhìn đến ngây ngốc, một nụ cười dịu dàng hiện lên khuôn mặt của một kẻ cứng rắn, thật sự là quá phạm quy.

Lục Phó Hành vươn tay về phía cậu, tư thế thoạt nhìn như muốn xoa đầu cậu.

Tô Ngự hơi căng thẳng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây người ngơ ngác nhìn hắn.

Ngay khi bàn tay Lục Phó Hành chuẩn bị chạm vào Tô Ngự, một chiếc xe hơi đã đập vỡ kính sát trần của nhà ga lao vào…

Tô Ngự cũng nghe thấy lũ cương thi dày đặc bên ngoài nhà ga đang vọt về hướng này…

Cửa xe bị đá văng một cách thô bạo, Thiệu Tĩnh Trì nhảy ra khỏi xe, ném một ống thủy tinh màu da thịt ra xa. Vật đó rơi xuống đất nổ tung, chất lỏng sền sệt chảy ra…

Quan Nghiên Bạch ném hai ống thủy tinh khác về hai phương hướng khác.

Mùi trong ống mô phỏng thịt nhanh chóng lan vào trong không khí, lũ cương thi ẩn mình trong nhà ga cũng bắt đầu vọt tới…

Tô Ngự nhìn thấy quả thực có rất nhiều cương thi trong tàu, những con ngửi thấy mùi cũng dán thân vào cửa sổ gào rống…

Nhưng vì chất lượng cửa sổ và cửa ra vào đều vô cùng tốt nên chúng vẫn chưa thể xuyên thủng chạy ra được…

Phó Niên Xuyên dựng súng liên thanh bắn phá ra ngoài một hồi, hét lớn: “Đội trưởng, chúng ta có thể rút!”

Lục Phó Hành kéo Tô Ngự ra khỏi phòng nhỏ, bên ngoài đã có rất nhiều cương thi tụ tập. Lục Phó Hành một bên nâng súng lên bắn, một bên bảo vệ Tô Ngự vượt qua đám cương thi…

Cho đến khi chạy tới chỗ Phó Niên Xuyên bọn họ, Lục Phó Hành mới đẩy Tô Ngự về phía Quan Nghiên Bạch, trầm giọng nói: “Mọi người rút trước, tôi đi cuối.”

Phó Niên Xuyên gật đầu, sau đó ba người họ mang Tô Ngự đi qua vòng vây cương thi, nhảy xuống sân ga chạy vào đường ray…

Những quả bom hẹn giờ cách xa ga tàu bắt đầu nổ, hết quả này đến quả khác vang lên tiếng nổ mạnh…

Tô Ngự lo lắng nhìn về hướng ga xe lửa, giờ không còn nhìn thấy rõ tình hình bên trong ga từ nơi cậu đứng nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng súng không dứt phát ra từ bên trong…

Qua một hồi lâu, Tô Ngự cuối cùng cũng thấy Lục Phó Hành chạy về phía họ trong mảng bụi tứ tung mờ mịt…

Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cảm thấy Lục Phó Hành thật sự là người nguy hiểm nhất trong số họ.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, Tô Ngự được Thiệu Tĩnh Trì cõng trên lưng, bốn người họ chạy về hướng xe căn cứ…

“A… Cứu tôi……”

Đúng lúc này, bộ đàm trên người Phó Niên Xuyên đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu của Vương Cảnh Bân, hơi thở hơi yếu, sau đó họ nghe thấy tiếng kêu rên. Dù Phó Niên Xuyên có gọi Vương Cảnh Bân thế nào thì đầu kia cũng không có phản ứng gì.

“Có lẽ cậu ta xảy ra chuyện rồi.” Phó Niên Xuyên nói.

Lần này họ đậu xe căn cứ khá xa, đợi nhóm Tô Ngự chạy về đến nơi thì đầu ai cũng đã phủ đầy bụi đất…

Phó Niên Xuyên nhìn tình hình xe căn cứ, không nhịn được chửi câu: “Đ*t mẹ!”

Xe căn cứ của họ đã bị cướp, ngoại trừ chiếc giường ngủ sau thùng xe thì bên trong hoàn toàn trống rỗng. Rương vũ khí, rương đồ ăn đều bị lấy cắp, ngay cả đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng đều bị lấy hết…

Vương Cảnh Bân cũng biến mất, nghĩ đến tiếng kêu cứu vừa rồi thì có lẽ cũng bị kẻ trộm mang đi cùng.

Phó Niên Xuyên vào thùng xe kiểm tra, tức giận: “Mẹ nó ngay cả cái quần lót cũng không chừa lại?”

Thiệu Tĩnh Trì âm trầm cười lạnh: “Tôi khá muốn nhìn xem ai có lá gan vuốt râu hùm ông Thiệu của nó đấy.”

Quan Nghiên Bạch lặng lẽ lau cây trường đao trong tay.

Sắc mặt Lục Phó Hành cũng không được tốt.

Bốn người họ thật sự tức giận, Tô Ngự yên lặng thắp nến cho kẻ trộm đồ.

Lục Phó Hành đến buồng lái kiểm tra thiết bị có bị hư hao hay không.

Những người đó có thể cũng chẳng hiểu mấy thứ này là gì nên không trộm đi.

Vậy nên máy dò sự sống vẫn còn nguyên vẹn. Có cái này, họ sẽ dễ dàng tìm được kẻ cắp rồi. Chỉ cần tìm được người sống trước, là được.



Họ phát hiện người sống sót trong một trang trại phía bên kia thành phố, trên màn hình hiển thị nhiều hình người màu đỏ, có nghĩa nơi này có khá nhiều người sống sót.

Trang trại này khá rộng, lại gần sông nước, đây quả thực là một nơi tốt để tồn tại trong ngày tận thế.

Xe căn cứ đậu sau một gốc cây lớn cách nông trại không xa, Tô Ngự cùng bốn người bước xuống xe.

Vòng ngoài trang trại được bao quanh bởi một rào chắn lớn được quấn rất nhiều lưới sắt và gai nhọn, bên trong còn có một bức tường làm bằng xi măng. Miễn là nơi này không bị tấn công bởi số lượng lớn cương thi thì chống đỡ lượng nhỏ cũng sẽ dư dả.

Phó Niên Xuyên nhìn trang trại: “Chúng ta nên xông vào trực tiếp đánh chúng không? Hay nên vào để tìm hiểu tình hình trước?”

Lục Phó Hành: “Tìm hiểu tình hình trước.”

Phó Niên Xuyên biết ngay hắn sẽ nói thế nên quay đầu nhìn Thiệu Tĩnh Trì.

Thiệu Tĩnh Trì cũng nhìn hắn, nhướng mày.

Hai người đạt được nhận thức chung thông qua giao tiếp bằng mắt, tình cờ bị Tô Ngự bắt gặp.

Tô Ngự nói: “Các anh đều mặc quân phục, người bên trong nhìn thoáng qua sẽ đoán được các anh là quân nhân. Có lẽ sẽ nghĩ đến việc các anh bị trộm đồ nên mới tới.”

Thiệu Tĩnh Trì cười véo véo mặt Tô Ngự: “Vẫn là em suy nghĩ chu toàn.”

Bọn họ lại lái xe về nội thành, tìm cửa hàng quần áo để thay đồ.

Tô Ngự lần đầu nhìn thấy Lục Phó Hành mặc thường phục giản dị. Khi mặc thường phục, hắn dường như mất đi rất nhiều cảm giác uy nghiêm.

Bọn họ lại vòng về nông trại, Tô Ngự đến cổng lớn, đám người Thiệu Tĩnh Trì đứng từ xa xa nhìn cậu.

Bởi vì khí thế của bốn người quá mạnh, ngụy trang thành người sống sót chạy trốn thì sức thuyết phục hơi thấp, vậy nên họ quyết định cử Tô Ngự đóng giả đáng thương.

Cửa canh gác thấy Tô Ngự, mặt xây xẩm hỏi: “Đến làm gì?”

Tô Ngự giả vờ sợ hãi rụt rè: “Đây… Đây có phải khu an toàn hay không?”

Người nọ đánh giá cậu: “Đúng thế, cậu muốn vào?”

Tô Ngự gật đầu.

“Vào đây cần phải trả phí!”

“Phí… gì cơ?”

“Hoặc vũ khí, hoặc đồ ăn, hoặc đồ vật đáng giá…”

“Nếu không có thì… không được vào sao?”

Người nọ hung dữ: “Tất cả bọn tao phải trả giá rất nhiều mới có thể ở lại đây sinh sống. Nếu mày không có gì thì nằm mơ cũng đừng hòng.”

Lục Phó Hành từ phía sau đến bên Tô Ngự, trầm giọng nói: “Chúng tôi có vũ khí, giao xong là có thể vào phải không?”

“Mày… Mày là ai?” Rõ ràng Lục Phó Hành chỉ nhìn ánh mắt bình thường nhìn gã, nhưng người canh gác nọ như cảm giác được áp lực vô hình ập đến.

Lục Phó Hành bình đạm nói: “Bạn cậu ấy.”

“Vũ khí… giao ra đây… thì có thể vào.”

“Ồ, vậy chúng tôi vào đây.”

Không biết Thiệu Tĩnh Trì cũng đã đi đến từ lúc nào. Hắn dùng khảm đao đẩy đẩy tên canh gác rồi tiêu sái đi vào.

Tên đàn ông canh gác kia bị đẩy ngã xuống đất, nhưng gã không dám nổi cáu với Thiệu Tĩnh Trì. Trước mắt đột nhiên xuất hiện bốn người đàn ông cao lớn, còn làm ngơ gã nghênh ngang đi vào, hắn hét lên về phía họ: “Này này này, mấy người… mấy người đợi đã… Vũ khí mấy người đã giao ra đâu!!!”

Nếu đổi thành Tô Ngự, có lẽ tên canh gác đã bò dậy đuổi theo, nhưng đổi thành bốn người đàn ông kia, gã nhát, chỉ dám kêu la đằng sau…

Thiệu Tĩnh Trì quay lưng về phía gã giơ ngón tay giữa lên.

Sau khi đi vào, Tô Ngự phát hiện cảm giác ở đây rất giống với hình thức cai trị của anh Trương khi trong nhà tù lúc đó.

Sau đó, cậu liền bắt gặp người quen của mình —— Dư Uyển!