Má Tô Ngự ửng đỏ, lí nhí: “Bụng… bụng tôi còn bị thương…”
Giọng Thiệu Tĩnh Trì trầm thấp: “Em nằm hưởng thụ là được.”
Quần áo Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì cởi ra, cậu thấy Thiệu Tĩnh Trì lấy chất bôi trơn từ trong túi ra…
Tô Ngự không thể không nghĩ, người này không phải đã lên kế hoạch từ trước rồi chứ? Nếu không thì ai lại mang chất bôi trơn bên mình.
Thiệu Tĩnh Trì hôn lên môi cậu, tinh tế liếm vết nứt nơi khóe miệng, liếm Tô Ngự khiến cậu vừa đau vừa thoải mái…
Cậu hé miệng, lưỡi Thiệu Tĩnh Trì liền dọc theo môi cậu mà luồn vào, cuốn lấy lưỡi cậu.
Mỗi lưỡi ướt át, triền miên giao hòa…
Tô Ngự bị hôn đến hai mắt đều ập hơi nước, đôi tay bất giác ôm lấy cổ Thiệu Tĩnh Trì…
Hai chân bị mở ra, ngón tay dính chất bôi trơn lạnh lẽo chạm vào lỗ hậu của cậu, rồi cắm vào…
Thiệu Tĩnh Trì đã nhịn rất nhiều ngày, từ lúc hôn Tô Ngự hắn cũng đã cương cứng, đến giờ đã trướng đến phát đau…
Vì vậy ngón tay mới nới rộng được vài lần, hắn không nhịn được mà áp d/ương v/ật của mình vào cửa động, chậm rãi đút vào…
Thiệu Tĩnh Trì rời đôi môi Tô Ngự, cho cậu cơ hội để thở dốc.
Môi Tô Ngự bị liếm vừa đỏ vừa ướt, giương miệng phát ra tiếng rên rỉ không thoải mái:
“Ưm…”
Lỗ hậu đã lâu không tiếp nhận đồ vật tiến vào, bỗng một d/ương v/ật thô to nhét vào khiến Tô Ngự có chút khó chịu…
Thiệu Tĩnh Trì chỉ có thể kìm lại, từ từ chuyển động. Hắn nhìn dấu răng chướng mắt trên vai Tô Ngự, liền cúi xuống liếm láp nơi đó…
Vết thương ướt đẫm nước miếng, truyền đến từng đợt đau nhói, Tô Ngự khó chịu: “A… Đau quá… Đừng liếm…”
Thiệu Tĩnh Trì vừa liếm vừa nói: “Nước bọt có tác dụng giúp vết thương hồi phục.”
Tô Ngự đau đến nheo mắt: “Động vật mới có cách này…”
Thiệu Tĩnh Trì chậm rãi chuyển động thân dưới, khẽ cười: “Không phải chúng ta cũng là động vật à?”
“…”
“Ưm a…”
Vách tràng bị d/ương v/ật từ từ cọ xát, dần dần, bên không không còn cảm giác khó chịu khi bị ngoại vật xâm nhập. Nương theo từng đợt thúc của Thiệu Tĩnh Trì là khoái cảm tê dại dâng lên, xen lẫn đau đớn trên bả vai, Tô Ngự không rõ cậu rên là bởi đau hay bởi sướng…
Thiệu Tĩnh Trì phát hiện mặt Tô Ngự đã tràn lan tình xuân, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Hắn biết Tô Ngự đã nếm được khoái cảm nên không chịu đựng nữa, đỡ chân Tô Ngự, ổn định eo cậu, ra sức đẩy hông thọc vào rút ra…
“A a… Nhanh quá… A…”
Tô Ngự tựa như một con thuyền chìm nổi trên mặt nước, cơ thể cậu đong đưa trước những làn sóng dữ dội của Thiệu Tĩnh Trì…
“Tôi càng nhanh, không phải em càng sướng sao. Phía dưới kẹp rất chặt đấy…”
Thiệu Tĩnh Trì không hề giảm tốc độ, mà còn đút thêm thật sâu rồi rút ra lại cắm sâu…
Cơ thể Tô Ngự đã phiếm đỏ, lan tràn sắc thái tình dục. Cậu nắm hai tay Thiệu Tĩnh Trì, cảm nhận từng đợt ra vào mãnh liệt của hắn, khoái cảm tràn ngập khắp cơ thể như thủy triều lên. Cậu sướng đến rùng mình, không nhịn được mà lắc đầu, miệng kêu dâm:
“A… Ca ca chậm lại…”
“A ư… Nhanh quá… Em không chịu được…”
“A a…”
Cậu kêu càng dâm, Thiệu Tĩnh Trì càng trở nên hứng tình. Thân dưới hung hăng ra vào, cắm Tô Ngự đến nước miếng chảy ròng, kêu dâm không ngừng…
“Ca ca… Em sắp bắn… A…”
Tô Ngự siết tay Thiệu Tĩnh Trì ngày càng chặt…
Thiệu Tĩnh Trì cắm càng nhanh theo cảm thụ của cậu…
Tô Ngự cả người run lên, hét chói tai bắn ra ngoài…
Bắn trên chính bụng cậu, trên băng gạc đều bắn đầy ti/nh d/ịch, còn bắn một ít lên trên cả bụng Thiệu Tĩnh Trì…
Thiệu Tĩnh Trì nhìn đống hỗn loạn trên bụng họ, thở hổn hển nói với Tô Ngự: “Em sướng, nhưng đáng tiếc, ca ca em vẫn chưa sướng đâu ~”
Dứt lời, lại kéo eo Tô Ngự mà dập mạnh vào…
“A a… Ca ca của em… Chậm một chút… A…”
Thân dưới mới cao trào vô cùng mẫn cảm, Tô Ngự rùng cả người, kêu càng kích động hơn so với vừa rồi…
Đột nhiên, có tiếng nói vọng vào từ cửa phòng bệnh:
“Bây giờ không tiện vào trong đó đâu.” Là giọng nói của Phó Niên Xuyên.
“À, vậy sao? Vậy tôi sẽ quay lại sau.” Giọng nữ, hẳn là y tá.
Cuộc đối thoại giữa họ truyền vào vô cùng rõ ràng, Tô Ngự kinh ngạc. Phó Niên Xuyên vẫn luôn ở ngoài cửa? Vậy không phải hắn sẽ nghe thấy được những chuyện cậu và Thiệu Tĩnh Trì đang làm ư?
Phòng bệnh cách âm kém đến thế, có lẽ không chỉ có Phó Niên Xuyên nghe thấy…
Nghĩ đến đây Tô Ngự xấu hổ đến mức không thể chui đầu vào đâu đó, toàn thân đỏ bừng vì xấu hổ, lỗ hậu không ngừng co rút theo bản năng vì căng thẳng…
Hô hấp của Thiệu Tĩnh Trì trở nên nặng nề, âm thanh mang theo tình dục nồng đậm, khàn khàn nói: “Biết Phó Niên Xuyên ở bên ngoài nghe, cảm thấy rất kích thích?”
Cậu thấy kích thích đâu ra chứ, cậu thực sự là xấu hổ sắp chết rồi…
Thiệu Tĩnh Trì còn cố tình dùng d/ương v/ật nghiền vào điểm mẫn cảm nhất trong vách tràng Tô Ngự…
“Ưm… A… Đừng… A… Chà nơi đó… Tôi không được…”
“Chà nơi đó? Được, nghe em.”
Dứt lời, Thiệu Tĩnh Trì chà càng dữ dội…
Cọ xát điểm này làm khoái cảm đến quá mãnh liệt, Tô Ngự sướng rơn người, nhịn không được mở miệng, bật thốt lên những lời rên rỉ dâm đãng…
Dù sao cậu kêu thật sự quá dâm, hơn nữa trước đó cậu không biết cách âm kém đến vậy, hoàn toàn không hạ giọng chút nào…
…
Sau khi kết thúc, Tô Ngự thật sự không còn mặt mũi để chui ra khỏi chăn nữa.
Nhưng băng gạc của cậu phải đổi, cậu ngượng ngùng hỏi với đôi mắt to tròn từ dưới lớp chăn: “Băng gạc của tôi phải làm sao bây giờ?”
Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa: “Tôi gọi y tá tới đổi giúp em.”
“Đừng!” Tô Ngự kinh ngạc nói, mặc dù phần lớn chất lỏng trên đó đã thấm vào băng gạc, nhưng nhìn thế nào cũng có thể biết được đó là ti/nh dị/ch. Cậu làm gì có mặt mũi nào để nhờ y tá đổi giúp cậu.
“Vậy thì ca ca đành thay cho em vậy.”
Tô Ngự nghe Thiệu Tĩnh Trì nói vậy mới nhẹ nhàng thở phào.
Khi Thiệu Tĩnh Trì ra ngoài để lấy băng gạc, Tô Ngự đặc biệt nhìn ra cửa, phát hiện Phó Niên Xuyên đã không còn ở đó, không biết hắn đến nơi khác hay là quay về rồi.
Một lát sau, Thiệu Tĩnh Trì trở lại với băng gạc và thuốc mới, Tô Ngự còn nghe thấy chị y tá bên ngoài nói với hắn bằng giọng điệu ngọt ngào: “Nếu anh còn cần gì nữa thì cứ tới tìm tôi nha ~”
Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì làm đến mức cạn kiệt sức lực, bèn ngồi ở trên giường mặc hắn đùa ngịch.
Khi gỡ băng gạc ra, Tô Ngự liếc mắt nhìn vết thương trên bụng, không còn vết khâu, thịt ở hai bên mép dường như đã tự mọc lại.
“Vết thương đã lành?” Tô Ngự muốn sờ vết thương, nhưng bị Thiệu Tĩnh Trì vỗ một phát.
Thiệu Tĩnh Trì bôi thuốc lên vết thương rồi bắt đầu quấn băng gạc.
“Có lẽ liên quan đến việc em uống máu Lục Phó Hành, nhìn thoáng qua thì đã lành rồi.”
Sau khi làm xong, Thiệu Tĩnh Trì lại bò lên giường, ôm Tô Ngự vào lòng rồi nằm xuống.
Tô Ngự dựa vào ngực hắn, hỏi: “Anh nói anh trốn ra, như vậy không sao chứ?”
Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói: “Không sao, lão mặt liệt chú ý tên mặt liệt hơn.”
“Vậy… Quan Nghiên Bạch chắc sẽ không sao đúng không?”
Tô Ngự cẩn thận hỏi, cậu sợ Thiệu Tĩnh Trì sẽ xù lông khi nghe cậu quan tâm đến Quan Nghiên Bạch.
Thiệu Tĩnh Trì hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta thì có chuyện gì được chứ? Cùng lắm là bị lão mặt liệt đánh gãy mấy cây gậy sắt mà thôi.”
Cùng lắm đánh gãy mấy cây… Gậy sắt?!!
Thế này mà có thể không sao á?
“Thiệu tướng quân, sao ông ấy lại đánh các anh vậy?”
“Bởi vì tên mặt liệt giết Hạ Thư Điềm, tôi không ngăn cản.”
Tô Ngự sững sờ, hóa ra là vì chuyện này.
Thiệu tướng quân là một quân nhân, chắc chắn sẽ không cho phép bọn họ tùy tiện giết người, chưa kể điều này còn xảy ra với con trai của ông ấy.
Tô Ngự thì thào: “Nhưng mà… Tôi cảm giác anh trộm giết không ít người…”
Thiệu Tĩnh Trì cố ý âm trầm nói: “Đúng là giết không ít, nhưng ông ta không biết thì không tính.”
Tô Ngự không nhịn được run run khi nghe chính miệng Thiệu Tĩnh Trì thừa nhận.
“Anh thật sự đã giết rất nhiều người?”
Thiệu Tĩnh Trì cười: “Đương nhiên là trêu em thôi, trước tận thế tôi là một công dân tốt chấp hành pháp luật…”
Tô Ngự bĩu môi: “Tôi mới không tin.”
“Trước đây nhiều nhất là đánh người thôi, sau tận thế không tính cương thi thì cũng chỉ mới giết một vài người.”
“Tôi biết có hai người.”
Đầu trọc và A Đức.
Thiệu Tĩnh Trì nghịch tóc Tô Ngự: “Giết hai người đó là vì em, không phải đó là mong muốn của em sao? Nếu họ không bắt nạt em thì tôi đã chẳng quan tâm.”
Tô Ngự không thể phản bác, rúc vào lồng ngực Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì là thiện hay ác thì cậu không thể phán đoán, nhưng Thiệu Tĩnh Trì thực sự rất tốt đối với cậu.
“Đúng rồi, sau này không được đến gần Phó Niên Xuyên nữa. Đừng nhìn tên mặt người dạ thú đấy, tên đấy có khuynh hướng bạo lực, là biến thái.”
Tô Ngự lại không nhịn được nói thầm: “Không phải anh cũng có khuynh hướng bạo lực sao?”
Thiệu Tĩnh Trì nhướng mày: “Lá gan của em càng ngày càng lớn nhỉ, là do tôi quá tốt với em rồi sao?”
Tô Ngự phản bác: “Tôi không có…”
Thiệu Tĩnh Trì cũng lười so đo với cậu, nói tiếp: “Em cho rằng vì sao lão Phó đưa cậu ta tham gia quân ngũ, chính là để cho cậu ta một con đường phát tiết chính quy, nhân tiện tôi luyện tính cách cậu ta trong quân đội. Dù sao chế độ quân đội nghiêm khắc, cũng có thể đề phòng cậu ta gặp rắc rối.”
“Anh ta còn bạo lực hơn anh sao?”
Thiệu Tĩnh Trì tức giận bật cười: “Cậu ta khác với tôi. Không những có khuynh hướng bạo lực, cậu ta còn thích nhất bạo dâm.”
“Không ai trong số những người từng ở với cậu ta cả trai lẫn gái là còn nguyên vẹn.”
“!!!” Tô Ngự kinh ngạc, nhìn Phó Niên Xuyên trông ôn hòa vô hại giống một quý ông khiêm tốn, thật sự không thể tưởng tượng nổi hắn là một tên cuồng bạo dâm.
“Mẹ nó những người đó quả thực có bệnh, đã bị ngược đãi thành thế rồi còn quấn lấy cậu ta không rời.”
Tô Ngự thấp giọng: “Thảo nào Phó Niên Xuyên nói anh mắng anh ta có bệnh…”
Bây giờ cậu có thể hiểu tại sao Thiệu Tĩnh Trì lại mắng hắn như vậy, không phải mắng hắn vì làm cùng nam, mà mắng hắn ngược đãi bạn lữ đi…
“Cái này mà cậu ta cũng nói với em? Quan hệ hai người rất tốt?” Thiệu Tĩnh Trì lại trở nên không vui.
“Không có không có, anh ấy thuận miệng nói thôi.”
Thiệu Tĩnh Trì hừ một tiếng: “Này còn không phải có bệnh?”
Tô Ngự thấy dáng vẻ Thiệu Tĩnh Trì mỉa móc thực sự quá đáng yêu, cầm lòng không đậu mà vươn tay xoa xoa mặt Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì cúi nhìn cậu, nói: “Chủ động dụ dỗ tôi? Vẫn chưa thỏa mãn? Muốn ca ca đến nữa?”
Tô Ngự vội lặc đầu: “Thỏa mãn thỏa mãn, đến nữa tôi không chịu nổi.”
“Tôi thấy em còn chưa thỏa mãn đâu.” Thiệu Tĩnh Trì liếm môi.
“Bụng tôi đau…” Tô Ngự ôm bụng giả vờ đáng thương.
Đương nhiên Thiệu Tĩnh Trì có thể nhìn ra cậu đang giả vờ, cười nói: “Lần này tha cho em, lần sau phải bù đắp cho tôi đấy.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thiệu Tĩnh Trì: Cuối cùng, dưới sự đau lòng của độc giả, thịt của tôi đã viên mãn.
Lục Phó Hành: Nên đến lượt tôi rồi, độc giả đang kêu gào muốn ba ngày ba đêm.
Quan Nghiên Bạch: Ha ha, cảnh của chúng tôi đã bị cắt đủ rồi.
Phó Niên Xuyên: Không phải anh em à? Sao lại bán đứng tôi như thế? Vô dụng thôi, bé cưng Tô Ngự sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi bạo dâm.
Tôi: Khụ, ba ngày ba đêm cứ từ từ, vẫn là viết trước một đêm đi.
Quan Nghiên Bạch & Lục Phó Hành: Đừng có nhiều lời vô nghĩa, nhanh cho chúng tôi lên sân khấu!!!!