Sau khi Phó Niên Xuyên giúp Tô Ngự lau khô người, Tô Ngự chạy trối chết khỏi nhà vệ sinh.
Phó Niên Xuyên vịn khung cửa trêu ghẹo: “Chạy chậm chút, cẩn thẩn kẻo ngã nào.”
Tô Ngự đáp câu, vội vàng leo lên giường bệnh rúc vào trong chăn.
Phó Niên Xuyên đã vào trong tắm rửa.
Tô Ngự sờ lên khóe miệng, cảm thấy hơi nhói, hẳn là do Phó Niên Xuyên quá thô bạo nên đã bị nứt.
Khi Phó Niên Xuyên bước ra sau khi tắm xong, thấy Tô Ngự đang co tròn lại trong chăn, hắn bước tới vỗ nhẹ vào chiếc chăn phồng lên, người bên trong hơi nhúc nhích, rồi liền nhìn thấy Tô Ngự nhô ra khỏi chăn với đôi mắt mơ màng buồn ngủ…
Miệng Tô Ngự bị làm xong giờ vừa sưng vừa đỏ, khóe miệng còn chun chút nước miếng chảy ra khi ngủ, Phó Niên Xuyên mỉm cười vươn tay lau cho cậu.
“Làm gì vậy?”
Tô Ngự mơ mơ hồ hồ hỏi, dù sao đã lâu cậu không được ngủ trên một chiếc giường sạch sẽ thoải mái mà yên tâm như vậy.
“Nằm lùi vào trong đi, chúng ta ngủ cùng nhau nào.”
“Cái gì?!!” Tô Ngự lập tức tỉnh táo.
Phó Niên Xuyên tỏ vẻ vô tội: “Cậu sẽ không để tôi ngủ dưới đất chứ.”
“Anh… Anh không về ngủ sao?”
“Về đâu?”
“Anh… Nhà anh gì đó…”
Phó Niên Xuyên cười: “Nhà tôi ở thành phố H, cùng nơi với cậu mà.”
“Anh không có chỗ ở trong tổng khu sao?”
Phó Niên Xuyên trả lời: “Không có.”
“Trước đôi tôi vẫn luôn ở trong quân đội, sau khi làn sóng cương thi bùng nổ, chúng tôi được cử đi làm nhiệm vụ luôn. Mỗi lần về tổng khu cũng không ở được bao lâu, lần này xem như là lần ở lại lâu nhất, tôi làm gì có nơi nào để ở chứ.”
Tô Ngự nghe xong, cảm thấy họ thật sự rất vất vả, mềm lòng: “Vậy… được rồi.”
Đây là phòng bệnh khu VIP, giường ngủ rất lớn. Cậu dịch sang bên, Phó Niên Xuyên vui vẻ nằm xuống.
Nhưng dáng người Phó Niên Xuyên quá cao lớn, vừa nằm đã chật ních cùng Tô Ngự, da thịt hai người áp sát, Tô Ngự hơi cự nự:
“Sao anh lại không mặc quần áo thế.”
Phó Niên Xuyên trần truồng, thậm chí còn không mặc đồ lót.
Phó Niên Xuyên cười tủm tỉm: “Quần áo tôi bẩn hết rồi.”
“Vậy mai anh phải làm sao bây giờ?”
Dù sao ngày mai hắn không thể khỏa thân ở đây được, có lẽ sẽ có y tá vào.
“Ngày mai thì tính.”
Tô Ngự cảm thấy hắn không khỏi quá mức bình tĩnh.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Phó Niên Xuyên, Tô Ngự vốn còn buồn ngủ nay lại không ngủ được. Bên người có một anh chàng đẹp trai dáng người cực chuẩn, lại còn ở trần, khiến một người gay thuần như cậu không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Cậu không muốn để Phó Niên Xuyên nhận ra sự khác thường của mình, vì vậy cậu nói: “… Vì sao tôi có thể ở phòng bệnh VIP vậy?”
Thực lòng mà nói, trong đầu cậu đã mường tượng đến cốt truyện máu chó. Tỷ như Thiệu Tĩnh Trì hoặc Quan Nghiên Bạch hoặc Lục Phó Hành hay Phó Niên Xuyên, có quyền có tiền vậy nên có thể đưa cậu vào khu VIP, còn đặc biệt quan tâm chăm sóc cậu gì gì đó…
“Hiện giờ không có nhiều người nên ở phòng bệnh VIP có thể tùy ý ở.” Phó Niên Xuyên giải thích.
Tô Ngự xấu hổ, hóa ra là cậu đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Cần tiền sao?” Tô Ngự thuận miệng hỏi, cậu cảm thấy bây giờ có lẽ không cần tiền.
“Cần chứ.”
“Bây giờ còn cần tiền sao?”
Giờ ai còn có tiền?
Dù sao cậu thì một đồng cũng không có.
Phó Niên Xuyên cười, nhéo nhéo mặt cậu: “Yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ trả giúp cậu.”
“Vì sao bây giờ còn cần tiền vậy?” Tô Ngự che má bị véo đau.
Đã tận thế rồi, ai còn có thể kiếm tiền.
“Bởi vì vẫn cần sức lao động, rất nhiều tài nguyên cần được sản xuất thủ công. Nếu tất cả đều miễn phí thì mọi người sẽ lười lao động. Vì vậy để duy trì sự cân bằng thì cần phải trả tiền. Có điều giờ không giống trước kia, hiện tại sau khi lao động có thể được trả bằng rất nhiều thứ. Hơn nữa tổng khu sẽ sắp xếp công việc, làm bất cứ việc gì cũng sẽ kiếm được nhiều tiền nên người khác cũng vui lòng trả.”
“Nếu tôi ở lại chỗ này, tổng cũng sẽ thu xếp công việc cho tôi sao?”
“Cậu muốn ở lại đây?”
“Ừm… Sao vậy?”
Phó Niên Xuyên cười: “Không sao, mau ngủ đi.”
Tô Ngự cảm thấy hắn còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Niên Xuyên đã nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Tô Ngự cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Hôm sau tỉnh lại, cậu thấy Phó Niên Xuyên đã mặc một bộ thường phục ngồi ở đó.
“Quần áo anh từ đâu ra vậy?” Giọng cậu mang theo chút âm khàn khi vừa tỉnh dậy.
Phó Niên Xuyên nhếch môi: “Đương nhiên là một cô y tá mang đến giúp tôi rồi.”
Tô Ngự cả kinh: “Anh… Anh không phải đang ở trần sao…”
Không lẽ hắn khỏa thân bảo các y tá đưa hắn quần áo? Hay là khi y tá vào kiểm tra thấy hắn vẫn nằm cùng cậu trên giường, hắn đã nhờ các cô ấy đưa?
Dù thế nào thì Tô Ngự đều cảm thấy rất kỳ quái.
Phó Niên Xuyên cười ngày càng sâu, không trả lời.
Vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, Thiệu Tĩnh Trì bất cần đi vào, nói:
“Gà con, có nhớ ca ca không?”
Tô Ngự quay đầu, nhìn thấy má phải của Thiệu Tĩnh Trì đang sưng đỏ lên, ngạc nhiên: “Mặt anh sao vậy?”
Thiệu Tĩnh Trì áp lưỡi ấn ấn má phải còn hơi đau, trả lời: “Bị lão mặt liệt đánh.”
“Lão mặt liệt?”
Tô Ngự không biết lão mặt liệt này là đang ám chỉ cha hắn hay ai khác.
“Thiệu tướng quân đó.” Phó Niên Xuyên trả lời thay Thiệu Tĩnh Trì.
Hóa ra là cha của Quan Nghiên Bạch.
“Vì sao ống ấy lại đánh anh?”
Thiệu Tĩnh Trì tức giận: “Ông ta phát điên, dù sao đã bị đánh từ nhỏ tới lớn rồi.”
“?”
Không lẽ cha Quan Nghiên Bạch rất thích đánh người? Cậu nhớ Phó Niên Xuyên khi nhắc tới vị này, cũng đã nhắc tới từ đáng sợ.
Cơ thể của Thiệu Tĩnh Trì có khả năng hồi phục rất mạnh sau khi tiêm thuốc II, nhưng đến bây giờ khuôn mặt vẫn còn sưng lên, có thể thấy Thiệu tướng quân ra tay mạnh cỡ nào.
Không biết Quan Nghiên Bạch sẽ như thế nào…
Phó Niên Xuyên nhìn Thiệu Tĩnh Trì: “Sao trở lại nhanh thế? Tôi còn tưởng cậu bị cấm túc một thời gian chứ.”
Thiệu Tĩnh Trì ngồi bên giường Tô Ngự, lười nhác: “Nhớ vợ, trốn ra.”
Phó Niên Xuyên liếc Tô Ngự, cười: “Chẳng trách…”
Phó Niên Xuyên nhìn Tô Ngự đầy ẩn ý, Tô Ngự vô thức nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua với Phó Niên Xuyên. Cậu nghe Thiệu Tĩnh Trì nói nhớ mình, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì ôm Tô Ngự hỏi: “Gà con, em nhớ tôi không?”
Tô Ngự không nhìn Phó Niên Xuyên nữa, cậu chần chừ vài giây, rủ mắt trả lời: “Nhớ…”
Thiệu Tĩnh Trì cười, thỏa mãn hôn lên môi cậu, sau đó phát hiện khóe miệng cậu bị nứt.
“Sao khóe miệng em lại bị nứt?”
Thiệu Tĩnh Trì buông Tô Ngự ra, nghi hoặc.
Tô Ngự nghe thấy tiếng cười của Phó Niên Xuyên, cậu khẽ run sợ, bất giác cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì đường viền cổ áo bệnh nhân không cài cúc trên cùng, Thiệu Tĩnh Trì vừa buông Tô Ngự thì bộ quần áo cũng bị kéo ra một ít, để lộ bờ vai của cậu, còn có thể nhìn thấy rõ dấu răng cùng vết máu đọng lại…
Sắc mặt Thiệu Tĩnh Trì nháy mắt trở nên rất xấu, hắn trầm giọng hỏi: “Dấu răng trên vai em là chuyện gì?”
“Tôi…”
Tô Ngự hoảng loạn nhìn lên, nhưng không nói ra được gì.
Cậu không thể giải thích gì cả, hôm qua Phó Niên Xuyên chỉ thoáng dụ dỗ cậu đã chìm đắm. Mặc dù họ không làm đến bước cuối, nhưng vẫn là do cậu không biết xấu hổ sa vào khoái cảm…
“Là tôi cưỡng bức cậu ấy.” Phó Niên Xuyên nói.
Tô Ngự ngạc nhiên nhìn Phó Niên Xuyên.
“Cậu con mẹ nó làm gì với em ấy rồi?” Thiệu Tĩnh Trì tức giận nắm lấy cổ áo Phó Niên Xuyên.
Phó Niên Xuyên vẫn mỉm cười, kéo tay Thiệu Tĩnh Trì ra, chậm rãi nói: “Tôi còn chưa làm được đến bước cuối cùng với cậu ấy đâu.”
Thiệu Tĩnh Trì cau mày, sắc mặt khó coi: “Đừng chạm vào em ấy!”
Phó Niên Xuyên cười: “Coi trọng cậu ấy vậy sao? Vậy vì sao Quan Nghiên Bạch có thể, tôi lại không thể? Tôi không phải anh em của cậu à? Hay chỉ có người cùng huyết thống mới chia sẻ?”
Thiệu Tĩnh Trì cảnh cáo: “Mẹ nó đừng có vô nghĩa, đừng có chạm vào em ấy, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.”
Nụ cười của Phó Niên Xuyên thay đổi…
Bầu không khí giữa hai người họ trở nên vô cùng không thích hợp, Tô Ngự bị dọa sợ, vội vàng nói: “Hai anh… Hai anh đừng đánh nhau…”
Phó Niên Xuyên cúi đầu nhìn thẳng Tô Ngự, cuối cùng thở dài: “Tôi ra ngoài trước, nếu không dọa hỏng bạn nhỏ là không được rồi.”
Thiệu Tĩnh Trì mắng: “Mau cút.”
Phó Niên Xuyên không quan tâm đến lời Thiệu Tĩnh Trì, cười rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Ngự và Thiệu Tĩnh Trì.
Tô Ngự không biết nên đối mặt với Thiệu Tĩnh Trì thế nào, nên chỉ có thể cúi đầu hoang mang.
“Ngẩng đầu lên.”
Tô Ngự ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Vốn Thiệu Tĩnh Trì rất tức giận, nhưng thấy đôi mắt to tròn ngấn nước cùng vẻ khẩn trương của Tô Ngự, lại không thể tức giận với cậu được.
Hắn bóp mặt Tô Ngự, căm giận: “Thế mà tôi còn không nỡ động vào em khi thấy em bị thương. Còn em thì hay rồi, vừa quay đầu đã lao vào vòng tay người khác. Nếu vậy tôi cũng không cần thương tiếc em nữa, tôi thấy thân thể này của em không thiếu đàn ông được. Vậy tôi sẽ thỏa mãn em!”
Nói xong liền đẩy Tô Ngự lên giường bệnh, áp cả người lên…