Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 19: Không nhịn được mà co rút




Cuối cùng họ cũng đặt chân lên con đường đến thành phố N, đi đường quốc lộ. Sau khi Tô Ngự nhìn bản đồ, ước tính bọn họ có thể mất hai ngày đi.

Người lái xe là Quan Nghiên Bạch, vì Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên tối qua gác đêm nên để họ ngủ bù.

Tô Ngự ngồi ghế phụ để tiện chỉ dẫn đường đi, bởi vì xe căn cứ rất rộng nên Thiệu Tĩnh Trì cũng ngồi ở bên cạnh cậu.

“Đến cả xe này mà anh cũng biết lái, anh lợi hại thật đó.” Tô Ngự khen ngợi.

Quan Nghiên Bạch nở một nụ cười nhạt.

Thiệu Tĩnh Trì ôm chặt cậu, ghen nói: “Sao em luôn si mê với tên mặt liệt thế?”

“Tôi không có mà, tôi chỉ thuận miệng khen một chút thôi…”

“Vậy sao em không khen tôi như vậy bao giờ?”

“Tôi từng khen anh rồi mà.”

“Thái độ không giống nhau.”

“Vậy giờ tôi khen anh nhé?”

Thiệu Tĩnh Trì khinh thường: “Hiện tại là hư tình giả ý, tôi không cần. Lần sau em khen tôi phải chân thành vào.”

Tô Ngự bất đắc dĩ gật đầu.

Quan Nghiên Bạch lạnh lùng nói: “Ấu trĩ.”

Thiệu Tĩnh Trì la to: “Cậu thì không ấu trĩ à? Bỏ cái tay ra khỏi đùi em ấy đi.”

Quan Nghiên Bạch mặc kệ hắn, vẫn thản nhiên tự đắc vuốt ve đùi Tô Ngự, ngón tay thầm chí còn luồn vào trong quần đùi sờ soạng, khiến Tô Ngự nổi cả da gà…

Xe căn cứ vững vàng chạy trên đường, Tô Ngự nhìn ra cảnh tượng bên ngoài từ cửa sổ…

Bầu trời vẫn u ám, cả cái nóng lẫn cái lạnh khắc nghiệt đều có thể làm tăng tốc độ chết của cương thi. Nhưng bây giờ đã vào hạ, nhiệt độ rất cao mà mặt trời dường như không thể xuyên qua những đám mây đen nghìn nghịt để chiếu xuống trái đất…

Tô Ngự nghĩ, nếu thiếu ánh sáng mặt trời trong khoảng thời gian dài, nhưng động thực vật còn sống sẽ còn chết nhanh hơn cả so với cương thi phải không?

Từng nơi xe lái qua đều ám một bầu không khí chết chóc, hoàn cảnh chung quanh tiêu điều hoang vu, cộng với bầu trời u ám làm tâm tình của người cũng đặc biệt áp lực.

Nhưng Tô Ngự biết, tâm cảnh của bản thân đã có sự thay đổi…

Vì những điều mà Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên nói.

Cậu rất bội phục họ. Anh hùng luôn được mọi người ngưỡng mộ, cậu không thể nói chính xác họ có phải là anh hùng hay không, nhưng cậu có cảm giác ngưỡng mộ bọn họ.

Tô Ngự ngập ngừng: “Tôi…”

“Sao vậy?” Thiệu Tĩnh Trì cúi đầu nhìn cậu.

Quan Nghiên Bạch cũng quay đầu nhìn cậu một cái.

Tô Ngự suy nghĩ một hồi, cuỗi cùng vẫn nói ra điều trong lòng mình: “Tôi có thể…. tiêm… thuốc kia được không…”

Trong xe im lặng một lúc…

Thiệu Tĩnh Trì khó xử nói: “Thuốc này rất quý, những người có thể trạng giống em, quốc gia chắc chắn sẽ không cho tiêm.”

Tô Ngự hơi thất vọng, tuy rằng cậu cũng đã đoán được kết quả này rồi.

“Nhưng dù sao cha tôi cũng là người nghiên cứu phát minh chính, tiêm cho em một liều chắc hẳn không thành vấn đề.”

“Thật sao?!” Hai mắt Tô Ngự sáng lên.

Thiệu Tĩnh Trì hôn cậu: “Đương nhiên, em đã là bà xã của tôi rồi. Chút đặc quyền này thì phải có chứ.”

Hai má của Tô Ngự nóng lên…

Thiệu Tĩnh Trì luôn nói từ “bà xã”, “vợ” này với giọng điệu ngả ngớn, cậu cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì chỉ nói một cách tùy tiện mà thôi.

Nhưng hiện giờ cậu có ảo giác như thể Thiệu Tĩnh Trì thực sự thích cậu vậy.

Làm sao có khả năng được!

Cậu đã từng quan hệ với những người đàn ông đó để sống sót, cậu biết Thiệu Tĩnh Trì rất ghét điều này. Hơn nữa cậu còn quan hệ tình dục với Quan Nghiên Bạch trước mặt Thiệu Tĩnh Trì, Thiệu Tĩnh Trì sao có thể thích loại người như cậu được?

Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch có hứng thú với cậu chẳng qua là ngoại hình của cậu chính xác là loại họ thích. Hơn nữa hiện tại là tận thế, người sống đã ít lại càng ít, cũng không có nhiều lựa chọn.

Chẳng hạn như, nếu họ đều là trai thẳng, mà trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một người con gái trông cũng được, có lẽ bọn họ sẽ chọn người con gái đó.

Cậu có thể ở cùng với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, chắc chắn bọn họ nghĩ cậu trông tạm được, dáng người cũng không tệ, có thể khơi dậy dục vọng của cả hai nên họ mới có thể chọn cậu…

Tô Ngự vẫn luôn nghĩ như vậy.

“Em tiêm cũng không nhất định sẽ có hiệu lực.” Quan Nghiên Bạch nói.

“Tôi biết.”

Quan Nghiên Bạch: “Em cảm thấy chúng tôi không bảo vệ được em?”

“Không phải, không phải như vậy… Tôi… Tôi chỉ là nghĩ mình yếu đuối như thế, so với các anh thì rất vô dụng, tôi sợ sẽ trở thành gánh nặng của các anh.”

“Gà con, em cũng quá coi thường ca ca rồi, bảo vệ một mình em thì vẫn còn dư sức.” Thiệu Tĩnh Trì vô cùng tự tin nói.

Tô Ngự nghiêm túc: “Tôi biết, tôi chỉ muốn trở nên hữu dụng hơn một ít.”

Thiệu Tĩnh Trì sững sờ một giây, sau đó nói: “Em thật là có sức hấp dẫn.”

Quan Nghiên Bạch vươn tay xoa xoa đầu cậu.

Trời tối dần, bọn họ đã lái được khoảng nửa quãng đường. Xe chạy vào một thị trấn nhỏ, hôm nay bọn họ định dừng chân ở nơi này.

Thiệu Tĩnh Trì nói hắn phải tìm được một ngôi nhà có chiếc giường thoải mái để ngủ, hắn phàn nàn chiếc giường nhỏ trong xe căn cứ khiến hắn đau lưng mỏi gối.

Phó Niên Xuyên chê cười hắn có bệnh thái tử: “Đáng lẽ lúc trước cậu nên tham gia quân ngũ, hiện giờ mấy chuyện này sẽ không thành vấn đề.”

Thiệu Tĩnh Trì khinh thường nói: “Tôi không chịu được kiểu tuyệt đối phải tuân theo mệnh lệnh.”

Cuối cùng bọn họ dừng chân tại một căn biệt thự đơn lập ở rìa thị trấn.

Là Quan Nghiên Bạch chọn.

Khi ở thành phố H, Quan Nghiên Bạch còn về biệt thự riêng của mình để ở, Tô Ngự cảm thấy Quan Nghiên Bạch mới là người có bệnh thái tử…

Biệt thự vô cùng sang trọng, diện tích rất rộng, có một bức tường cao và dày, sân được trồng trọt đầy đủ các loại cây xanh, còn có một hồ bơi. Nhưng vì không có người ở, nên bên trong có vẻ tương đối lộn xộn…

Cửa lớn biệt thự bị phó Niên Xuyên cạy ra, nhưng ổ khóa lại không bị hư hại nhiều lắm.

Tô Ngự nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.

Phó Niên Xuyên nhún vai nói: “Đừng nghi ngờ tôi, đây là một kỹ năng cần thiết trong quân đội, đội trưởng cũng vậy đó ~”

Lục Phó Hành bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Tô Ngự thậm chí còn không dám nhìn hắn, bởi vì khí thế của Lục Phó Hành quá mạnh. Hơn nữa Tô Ngự biết hắn không thích cậu nên mỗi lần bắt gặp ánh mắt của Lục Phó Hành, cậu bất giác có chút mềm chân.

Họ vào kiểm tra tất cả các ngóc ngách của các phòng trong biệt thự, không phát hiện có cương thi nào…

Một trong những nguyên nhân chọn căn biệt thự này là vì thấy trên nóc có bể nước, vậy nên họ nghĩ nơi này hẳn sẽ tích nước.

Phó Niên Xuyên vặn vòi, quả nhiên nước chảy ra: “Tốt quá, cuối cùng cũng có thể tắm rửa. Tôi cảm thấy mình bốc mùi quá rồi.”

Tô Ngự gật đầu: “Đúng là có hơi.”

Dù sao trên người hắn có quá nhiều bụi bẩn lẫn lộn…

Phó Niên Xuyên bật cười trước sự thẳng thắn của Tô Ngự.

Trong biệt thự có tổng cộng bốn nhà vệ sinh, Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành mỗi người chiếm một nhà vệ sinh để tắm rửa.

Tô Ngự cũng muốn tắm, ngày hôm qua làm tình cùng Thiệu Tĩnh Trì trên bụi cỏ cũng chỉ tùy tiện đến dòng suối nhỏ bên cạnh rửa qua cái mông, nhưng vẫn luôn cảm giác không sạch. Vậy nên cậu đến nhà vệ sinh tầng 3 để tắm rửa.

Đợi cậu thoa xà phòng khắp người, chuẩn bị xả nước thì cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra…

Tô Ngự hoảng sợ, ban đầu cậu tưởng là cương thi, nhưng hóa ra người tới là Quan Nghiên Bạch…

“Tắm cùng nhau.”

Quan Nghiên Bạch đã cởi quần áo, trần truồng đi đến.

Tô Ngự thấy thứ giữa hai chân hắn đã bán cương, trong lòng cậu liền hiểu rõ…

“Hôm qua tha cho em, hôm nay em nên bù đắp cho tôi.” Quan Nghiên Bạch nói với ánh mắt sâu xa.



Tô Ngự bị Quan Nghiên Bạch đè trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, thân thể ghé vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nhón chân, vểnh mông chịu đựng những cú thúc mạnh mẽ của Quan Nghiên Bạch…

Lỗ sau nóng ran tê dại, khoái cảm lan tràn toàn thân, ngón chân thoải mái không nhịn được mà co quắp lại…

“A ưm… A… Nghiên Bạch ca ca… Em… Em không đứng được…”

Quan Nghiên Bạch muốn Tô Ngự gọi hắn như vậy mỗi khi làm tình, mỗi lần Tô Ngự gọi cậu đều cảm thấy vừa xấu hổ vừa kích thích…

“Đứng vững.” Âm thanh của Quan Nghiên Bạch nhiễm đầy hơi thở dục vọng, gợi cảm vô cùng, hắn nói xong siết eo Tô Ngự hung hăng đâm rút vài lần…

Cậu bé phía trước không ngừng tiết ra chất dịch, thân dưới cảm nhận sự tê dại dưới sự chèn ép từ đằng sau, khoái cảm mãnh liệt khiến thân thể không ngừng run rẩy, Tô Ngự biết cậu sắp ra rồi…

“A a… Em… Em không nhịn được…” Cả người Tô Ngự run lên, hai chân vô thức duỗi thẳng, cậu nhỏ xinh đẹp ngẩng lên giật bắn ra…

Tô Ngự đạt cực khoái, nên lỗ hậu cắn vô cùng chặt, cắn đến mức khiến hô hấp của Quan Nghiên Bạch nặng nề hơn một chút…

“Chát”, bàn tay Quan Nghiên Bạch vỗ vào bờ mông của Tô Ngự, để lại một vết đánh đỏ chót…

Sự đau đớn khiến Tô Ngự không nhịn được mà co rút lại…

Quan Nghiên Bạch nói: “Dâm đãng.”

Hắn lật người Tô Ngự lại, đặt hai chân cậu lên vai rồi dùng hông đẩy một cách mạnh bạo…

“A a…”

Phòng tắm vang vọng, chỉ có tiếng rên gợi tình của Tô Ngự…

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường chỉ có Thiệu Tĩnh Trì:

Thiệu Tĩnh Trì: Mẹ nó lần sau tôi làm cũng viết lại một chút đi!!!!!