Lục Phó Hành quan sát Tô Ngự, tiện đà nói với một giọng điệu ra lệnh: “Nếu cậu chủ động yêu cầu thì chúng tôi sẽ không từ chối. Ngày mai khởi khành đến thành phố N, cậu phụ trách giúp chúng tôi nhìn bản đồ.”
Cái quái gì cơ?
Cậu chủ động yêu cầu cái gì?
Tô Ngự nói cậu biết đọc bản đồ, chỉ là muốn dạy bọn họ một chút, bán ân tình cho bọn họ. Như thế cậu có thể nói bọn họ mau báo cho đội cứu hộ quốc gia, đến đây đưa họ đến khu an toàn.
Tô Ngự vội vàng mở miệng: “Không phải… Ý tôi không phải vậy…”
Phó Niên Xuyên mỉm cười với Tô Ngự: “Tinh thần cống hiến của cậu rất đáng khen ngợi.”
Những lời này làm cho Thiệu Tĩnh Trì bật cười, hắn cảm thấy Tô Ngự chắc chắn không có cái loại tinh thần này.
“Không phải không phải… Tôi nói tôi có thể đọc bản đồ để nói là tôi có thể dạy cho anh…”
“Tôi… Tôi không muốn đến thành phố N… Tôi vẫn…. ở đây chờ đội cứu hộ đến đưa chúng tôi về tổng khu…” Tô Ngự nói liên tiếp.
Quân đội đóng giữ ở thành phố N đã bị cương thi tấn công, ai biết nơi đó tình hình nghiêm trọng đến mức nào, sao cậu có thể chủ động chạy tới đó được.
Thiệu Tĩnh Trì bày ra vẻ “Tôi biết ngay”.
Lục Phó Hành nhíu mày, trong mắt lại hiện lên vẻ chán ghét: “Đội cứu hộ sẽ không đến đây.”
“Vì sao?!”
Phó Niên Xuyên tiếp lời: “Vì trước mắt không có người sống sót nào khác ngoại trừ các cậu ở thành phố W, nên chúng tôi sẽ không thông báo cho đội cứu hộ đến.”
“Không bằng cậu đi theo chúng tôi, chúng tôi có thể đưa cậu đến khu an toàn khi hoàn thành nhiệm vụ ở thành phố N.”
“!!”
Tô Ngự bị đả kích, nhưng nếu muốn cậu đi theo họ đến thành phố N, cậu vẫn phải đặt hy vọng vào Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch.
“Hay chúng ta tìm một chiếc xe lái đến tỉnh B nhé?” Tô Ngự nói, nhìn Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch.
Quan Nghiên Bạch chỉ nhìn cậu, không đáp lại. Tô Ngự nhìn được điều gì đó trong mắt hắn, nhưng cậu không hiểu nó nghĩa là gì.
Tô Ngự đột nhiên cảm thấy bất an.
Lục Phó Hành: “Bọn họ sẽ đến thành phố N cùng chúng tôi.”
Tô Ngự: “Có ý gì?”
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Bởi vì tất cả những người có hiệu lực với thuốc II phải tuân theo sắp xếp của quốc gia gia nhập lực lượng tiêu diệt một cách vô điều kiện.”
Tô Ngự ngây người, cậu quay đầu hỏi: “Vậy các anh cũng sẽ đến thành phố N sao?”
Thiệu Tĩnh Trì hờ hững nói: “Thỉnh thoảng giúp anh em chút cũng được ~”
Tô Ngự buồn bực cúi đầu…
Lục Phó Hành ăn xong, không nói lời nào đứng dậy rời đi.
Phó Niên Xuyên cũng đứng dậy, nói với họ: “Vậy mấy người trò chuyện đi, tôi đi tuần tra xung quanh xem có cương thi lang thang nào không.” Sau đó, hắn chậm rãi rời đi.
Chỉ còn lại ba người họ, nhất thời không ai lên tiếng.
Một lúc sau, Quan Nghiên Bạch lãnh đạm mở miệng: “Tôi đến đưa cậu ta về tổng khu là vì chuyện này.”
Tô Ngự ngây ngốc gật đầu, trả lời: “Tôi cũng mới vừa nghĩ tới.”
Khi đó Quan Nghiên Bạch nói nửa mục đích đến là để đưa Thiệu Tĩnh Trì về tổng khu, lúc ấy cậu còn nghĩ đó là vì tình anh em sâu nặng của họ. Nhưng cậu lại cảm thấy, với thực lực của Thiệu Tĩnh Trì thì cũng không cần Quan Nghiên Bạch đưa hắn đến đó, nếu hắn muốn đi, chắc chắn cũng sẽ đến được. Sau đó cậu lại nghĩ rằng vì Thiệu Tĩnh Trì là một người mù đường không tìm được tổng khu. Hiện tại mới biết, vì họ đặc biệt, cần phải phục vụ vì đất nước.
Thiệu Tĩnh Trì nhéo mặt Tô Ngự: “Đừng lo lắng, có Thiệu ca ca của em ở đây, không có gì có thể làm tổn thương em.”
Cậu biết Thiệu Tĩnh Trì nói không sai, cậu cũng biết thực lực của họ mạnh đến mức nào. Chỉ là cậu thực sự không muốn sống mỗi ngày trong nỗi sợ hãi, mỗi ngày màn trời chiếu đất ăn không đủ no. Cậu thực sự muốn nhanh chóng đến khu an toàn, trải qua một cuộc sống ổn định, đảm bảo được sự an toàn, không còn những ngày tháng ác mộng nữa.
Tô Ngự vẫn cúi đầu, tâm trạng trùng xuống, lẩm bẩm: “Tôi chỉ muốn nhanh chóng đến khu an toàn, tôi không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.”
Quan Nghiên Bạch bình đạm hỏi: “Em nghĩ đến những ngày tháng thế nào?”
“Đương nhiên là…”
“Đương nhiên là một ngày bình thường không có cương thi, đúng không?” Thiệu Tĩnh Trì biếng nhác, thay Tô Ngự nói điều cậu định nói.
Tô Ngự kích động: “Đúng vậy, đây là điều tôi hằng mong mỏi mỗi ngày. Bây giờ ai mà không mong muốn được sống những ngày như thế?! Chỉ cần đến khu an toàn, tôi sẽ không còn phải lo lắng sợ hãi nữa.”
Thiệu Tĩnh Trì cười, nụ cười có phần trào phúng: “Gà con, em cũng quá ngây thơ rồi!”
Hốc mắt Tô Ngự đỏ hoe, cậu không hiểu Thiệu Tĩnh Trì muốn nói gì.
Thiệu Tĩnh Trì nắm cằm Tô Ngự, để cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Thành phố N ban đầu có ít nhất hàng trăm nghìn quân nhân đóng giữ, vậy mà vẫn thất thủ. Em nghĩ vì sao lại như vậy?”
“Tôi… Tôi không biết…” Tô Ngự run rẩy lắc đầu, nước mắt chảy dài.
Thiệu Tĩnh Trì buông cậu ra, đứng dậy nhìn bầu trời đầy sao, nghiêm túc nói: “Có nghĩa chỉ cần có cương thi tồn tại, sẽ không có khu an toàn tuyệt đối. Thành phố N của hôm nay chính là ngày mai của tỉnh B!”
“Tôi đã nói với em từ lâu, nếu muốn sống sót thì cần phải học được cách giết cương thi. Trốn đi thì có ích lợi gì? Nếu cả thế giới sụp đổ, sẽ không còn nơi nào để cho em chạy trốn nữa.”
“Tôi…” Tô Ngự nghẹn ngào không nói nên lời. Từ khi quen Thiệu Tĩnh Trì tới nay, đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn.
Thiệu Tĩnh Trì cúi đầu, thấy bộ dáng đáng thương của Tô Ngự, bụng dưới của hắn nóng ran.
Quan Nghiên Bạch duỗi tay, lật người Tô Ngự đối mặt với mình, ánh mắt thâm trầm nói: “Em khóc sẽ chỉ khiến người ta muốn làm em.”
Sau đó hắn ấn bàn tay lên gáy cậu và hôn xuống…
Thiệu Tĩnh Trì, người lại bị cướp mất cơ hội: “!!!!!!!!!!!!!!!!”
Môi lưỡi quyện vào nhau, nụ hôn của Quan Nghiên Bạch khác với sự lạnh nhạt của hắn, vừa cuồng nhiệt lại vừa nóng bỏng…
Tô Ngự vốn đã hơi khó thở vì khóc, hiện giờ lại bị hôn đến mức không thể thở được…
Nụ hôn chấm dứt, môi và răng chia lìa còn để lại một sợi chỉ bạc…
Khuôn mặt Tô Ngự đỏ bừng vì nụ hôn, cả người mềm nhũn, ngã vào lồng ngực Quan Nghiên Bạch thở hổn hển…
Ngay khi Thiệu Tĩnh Trì cũng muốn ôm Tô Ngự để hôn môi, một tiếng ho xấu hổ vang lên bên cạnh…
Phó Niên Xuyên đứng cách đó không xa, ngạc nhiên hỏi: “Gì thế này?”
Không phải Thiệu Tĩnh Trì nói Tô Ngự là vợ cậu ta sao? Vậy tại sao Tô Ngự lại hôn môi với Quan Nghiên Bạch thế? Khụ khụ… Đương nhiên, hắn vô tình nhìn thấy cảnh này khi vừa đi tuần tra về, tuyệt đối không phải hắn cố ý đứng đó xem đâu…
Thiệu Tĩnh Trì không trả lời, khó chịu bế Tô Ngự lên rồi đi vào rừng cây bên cạnh…
Khi Tô Ngự về là được Thiệu Tĩnh Trì cõng về. Cả người cậu bủn rủn, hai chân run lên, không thể đi nổi…
Bọn họ làm gì, ngoại trừ Lục Phó Hành không quan tâm, thì hai người còn lại đều biết rõ.
……
Phó Niên Xuyên nói hắn sẽ canh gác nửa đêm đầu, Lục Phó Hành canh gác nửa sau cho nên bốn chiếc giường ở trong xe vừa đủ để ngủ.
Tô Ngự ngủ ở trên, Thiệu Tĩnh Trì ngủ phía dưới cậu, Quan Nghiên Bạch ngủ đối diện cậu, phía dưới Quan Nghiên Bạch là Lục Phó Hành…
Lúc đầu Thiệu Tĩnh Trì khăng khăng ôm Tô Ngự ngủ, nhưng cái ván giường này thật sự quá hẹp, một người đàn ông trưởng thành nằm trên đó là lấp kín. Vậy nên hắn đành phải từ bỏ.
Bởi vì mỗi ngày Thiệu Tĩnh Trì bọn họ đều tiêu hao rất nhiều năng lượng thể chất, nên chỉ trong thời gian ngắn đã vang lên vài tiếng ngáy…
Chỉ có Tô Ngự là không ngủ, không biết do cậu đau eo không ngủ được, hay vì lo lắng mai phải đến thành phố N nên không ngủ được…
Cậu trằn trọc lăn lộn một hồi, bởi vì tấm ván giường sẽ vang ra tiếng mỗi khi cậu di chuyển, nên Thiệu Tĩnh Trì đang ngủ phía dưới cậu sẽ phát ra tiếng thì thầm bất mãn…
Sợ làm phiền đến họ, Tô Ngự nghĩ một lát bèn ngồi dậy, cẩn thận trèo xuống rồi bước xa khỏi xe…
Phó Niên Xuyên ở ngay bên ngoài xe, lắp một chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ mờ, không chiếu sáng được là bao, chỉ có thể nhìn rõ chiếc xe căn cứ ở bên hơn một chút.
Phó Niên Xuyên dựa vào thân cây hút một điếu thuốc, gió đêm thổi tóc hắn bay nhẹ, khói trắng nhả ra từ miệng hắn khiến hắn trông có vẻ đẹp mơ hồ…
Phó Niên Xuyên thấy Tô Ngự đi ra, nở một nụ cười đặc trưng, ôn hòa hỏi: “Sao cậu không ngủ?”
Tô Ngự thành thật trả lời: “Có hơi không ngủ được.”
Sau đó cậu bước đến bên cạnh Phó Niên Xuyên, chủ yếu là vì cậu cảm thấy đứng bên cạnh Phó Niên Xuyên bên ngoài xe sẽ an toàn hơn.
Cậu cũng học cách Phó Niên Xuyên tựa vào gốc cây, thả lỏng cơ thể và hít thở không khí mát lạnh ban đêm…
Tô Ngự thuận miệng hỏi: “Thuốc lá này là do nhà nước cung cấp sao?”
Phó Niên Xuyên khẽ cười: “Nếu nhà nước có thể cung cấp thì tốt rồi, tiếc là bây giờ không có nơi nào sản xuất thuốc lá. Đây là tôi tìm được, một điếu cuối cùng, muốn chậm rãi hút nó.”
Mỗi lần Thiệu Tĩnh Trì đi tìm vật tư thì việc chính là tìm thuốc lá, mà thuốc lá cũng là thứ nhiều người cướp đoạt nhất, cho nên hắn thường không tìm được, trong lòng sẽ rất khó chịu. Tô Ngự không hút thuốc, thật sự không thể hiểu vì sao mà họ lại thích hút thuốc đến vậy.
Tô Ngự nhìn Phó Niên Xuyên trân trọng từng ngụm, tò mò hỏi: “Hút đã như vậy sao?”
“Thử xem?” Không ngờ Phó Niên Xuyên lại hào phóng đưa điếu thuốc cho Tô Ngự.
“Không không, tôi vốn không hút thuốc lá.”
Phó Niên Xuyên lại đưa điếu thuốc vào miệng: “Cậu sợ vì ngày mai phải đến thành phố N à?”
“Không lẽ xưa nay các anh chưa từng thấy sợ sao?”
Phó Niên Xuyên im lặng trong chốc lát, có lẽ đang suy nghĩ.
“Không.” Một lát sau hắn trả lời.
Tô Ngự thở dài: “Nhưng tôi sợ, muốn tôi chủ động đi đối mặt với nhiều cương thi như thế, tôi thật sự không làm được…”
“Cậu sợ cũng là chuyện bình thường, bởi vì các cậu đều phải trả giá bằng cố gắng rất lớn để tồn tại, nhưng chúng tôi không…”
Phó Niên Xuyên tiện đà nói đùa: “Siêu nhân nên giải cứu thế giới, tôi làm anh hùng, có khi lại có thể vang danh sử sách đấy.”
Tô Ngự bị Phó Niên Xuyên chọc cười.
Thấy Tô Ngự cuối cùng cũng không mặt ủ mày ê nữa, Phó Niên Xuyên nói: “Được rồi, đùa thôi, làm anh hùng cũng rất mệt. Nhưng hiện giờ có nhiều cương thi như vậy, phải có người xông lên phía trước tiêu diệt lũ đó chứ. Cậu nghĩ xem, người còn sống đều ôm hy vọng, hy vọng trái đất có thể trở lại như trước đây. Nếu không, bây giờ tài nguyên toàn cầu khan hiếm, sản xuất khó khăn, hơn nữa môi trường cũng đang xấu đi, cứ như vậy con người sẽ nghênh đón diệt vong. Vậy nên nếu khi tất cả chúng ta cùng sợ hãi, vậy đó mới thực sự là ngày tận thế.”
Tô Ngự sững sờ.
Những gì Phó Niên Xuyên nói rất giống với những gì Thiệu Tĩnh Trì biểu đạt, cậu đột nhiên hiểu vì sao Thiệu Tĩnh Trì lại có thể là bạn tốt với hắn.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì là một người vô tâm, không quan tâm đến sống chết của người khác.
Cậu nghĩ đến khi Hướng Viện Viện bị nhiễm bệnh, Thiệu Tĩnh Trì không giết cô ngay tại chỗ, mà để cô lại trong nhà tù…
Trương Hà và Lý Khắc đi theo hắn, hắn cũng chưa từng từ chối…
Có lẽ Thiệu Tĩnh Trì không phải là một người tàn nhẫn vô tình như vẻ bề ngoài của hắn.
Ít nhất đối với những người hắn quan tâm, đều sẽ rất coi trọng.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bảng xếp hạng công quân xuất sắc nhất:
1. Thiệu Tĩnh Trì
2. Quan Nghiên Bạch
3. Phó Niên Xuyên
4. Lục Phó Hành
Ngay khi nó vừa mới được công bố, đã bị con dao của Quan Nghiên Bạch kề cổ, súng của phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành cũng găm vào đầu tôi: Tôi sẽ sửa nó ngay lập tức…
1. Quan Nghiên Bạch
2. Phó Niên Xuyên
3. Thiệu Tĩnh Trì
4. Lục Phó Hành
Lục Phó Hành: Ha ha, nói đi nói lại thì tôi vẫn đứng thứ 4? (tiếng súng lên đạn)
Tôi: Sửa luôn sửa luôn đây.
1. Lục Phó Hành
2. Thiệu Tĩnh Trì
3.
Quan Nghiên Bạch & Phó Niên Xuyên & Thiệu Tĩnh Trì: Tìm chết!!!
Để sống sót, tôi quyết định hủy bỏ bảng xếp hạng!