Những Tháng Năm Tươi Đẹp

Chương 37: Ngọt ngào




Vắt chéo chân lên vẻ chễm chệ trên chiếc ghế sofa, hết bấm bấm cái tivi liên tục và rồi lại thở dài với bao niềm chán chường. Ngó vào căn bếp, nó ngậm thanh kẹo vào mồm nghĩ. Không biết làm cái gì mà lâu quá... đói muốn chết luôn! Duỗi các tứ chi ra nó lừ đừ cả cơ thể, hai con mắt lúc này hiện lên vẻ đói ghê gớm nhưng không thể làm được gì. Hết nhìn rồi lại ngắm ngôi nhà, chẳng biết từ lúc nào hai con mắt đã nhắm tịt lại ngủ thiếp đi.

“Món ăn xong rồi nè!!!” Hắn hồ hởi bưng ra thì...

Hai cái chân vắt chéo lên ghế sofa còn thân người thì ôi thôi, con gái con đứa mà ngủ chẳng giống ai nữa... Nhìn thật kĩ hắn chỉ còn biết cười trừ. Ai đời con gái mà ngậm kẹo lúc ngủ mới ghê, nước dãi thì chảy ra ướt hết cả chiếc gối... Lấy nhẹ nhàng chiếc gối ra một cách cẩn thận... Hắn sợ đánh thức cô bạn gái đang chìm trong giấc ngủ ngây ngất này. Chạy vào nhà tắm, hắn lấy vội ra chiếc khăn, chậm rãi chùi nhè nhẹ lên gương mặt kia... Nước dãi chảy ra thế này, ngủ có mà kiến nó tha làm tổ mất, gã cười thầm với cái suy nghĩ vui vẻ của mình. Và chính phút giây nhìn nó ngủ, hắn chợt hỏi dựng chính bản thân mình. Gia đình của mình có chấp nhận cô ấy không? Cả gia đình toàn tai to mặt lớn, ai nấy đều tham vọng với ý đồ bá chủ kinh tế. Những cuộc hôn nhân chính trị không tình yêu... Hắn thở ra làn hơi nặng trĩu. Mình biết hôn nhân chính trị là gì rồi, thế nhưng lòng hỏi lòng mình không hề muốn nghĩ đến điều đó... Mình sẽ ra sao khi trở về nước M? Cô ấy có hiểu cho tình cảnh của mình hay không? Vịn lấy bàn tay nhỏ bé của nó, hắn bắt đầu cảm thấy tưng tức ở con tim. Nếu không thể bên em, anh liệu có sống nổi hay không? Anh rất yêu em Liên à? Nhưng anh cảm thấy thật éo le trước tình cảnh này của chúng ta... Liệu có kì tích xuất hiện không em? Hắn ngơ ngác câu nói dành cho mình cùng ánh mắt buồn bã.

Kì tích có xuất hiện hay không? Câu trả lời đã dành trong tim của mỗi con người...

- ---o----

Nuốt một chén cơm, hai chén cơm và chén đến chén thứ ba thì...

“Thôi, là con gái ăn vừa thôi. Không em mập đó!” Gã lắc lắc cái đầu nhìn cô bé.

“Nhưng mà em còn đói, cho thêm chén nữa đi, em muốn ăn nữa... “ Cô bé xị cái mặt xuống cùng vẻ hí hửng nũng nịu nhìn Hắc Động.

“Em muốn ăn nữa... anh nấu ăn ngon quá!!! Mấy món ăn dân dã không ngờ lại ngon thế này. Anh là siêu nhất!!!” Cô bé chìa ra bàn tay vẻ dương dương tự đắc.

“Ừ, em ăn nữa đi!” Gã cười tươi và vớ lấy cái chén xới vào chén thứ ba cho cô bé.

“Wow, tuyệt vời!!!” Cô bé la to vẻ thích thú.

“Ăn xong chúng ta đến một nơi em sẽ thích lắm!!!” Gã mở câu nói trong niềm tò mò.

“Chà, hay quá thế thì chúng ta ăn nhanh đi... Em mong muốn đi đến nơi quá!” Quá phấn khích trong lòng, cô bé vội nuốt vào miệng ăn thật nhanh.

Thật là nhìn cách ăn uống chỉ muốn cười đau bụng... Hắc Động cười trước dáng vẻ trẻ con đến đáng yêu của Thuỷ Tiên.

- ---o----

Những món ăn ngon được bày ra, nhỏ nhấm nháp từ tốn từng chút một... Ánh nhìn chăm chú, Khiêm hỏi dồn dập.

“Em ăn có ngon không?”

“Vâng ngon lắm!!!” Nhỏ cười nhẹ.

“Anh này, nếu một ngày nào đó chúng ta xa nhau thì thế nào?” Giọng nói nghiêm nghỉ hẳn lên nhìn Khiêm chăm chú.

“Em đùa anh đúng không?” Chớp đôi mắt nhìn nhỏ và rồi Khiêm bật cười.

“Nếu có thì sao?!” Nhỏ nhấn mạnh giọng.

Đáp lại cái nhìn kia bằng vẻ mặt vô cùng cương quyết, Gia Khiêm vội nắm chặt lấy bàn tay của nhỏ, cái nắm chặt như thể hiện quyết tâm cho lời nói của mình sắp sửa thốt ra.

“Thì anh sẽ điên lên mất!!!”

Con tim nhỏ lúc này chợt đập thật nhanh, các cơ duỗi ra cùng cơn sóng lòng như muốn tuôn trào ra và rồi nhỏ biết rằng, mình buộc lòng phải nén chúng vào.

“Chúng ta ra ngoài đó ngắm sông đêm nha anh... Em muốn ngắm quá!!!” Nhỏ cười mỉm nhìn Khiêm.

“Ừ!” Vội nắm lấy bàn tay của nhỏ, Khiêm dìu nhỏ chậm rãi ra lan can của chiếc du thuyền.

Một cái nắm tay ấm áp, một cử chỉ yêu thương và một bờ vai an toàn. Tất cả mọi thứ đó đều khiến cho nhỏ chất ngất trong niềm hạnh phúc. Và... ngay trong phút giây đó, đôi mắt của nhỏ chợt nhắm lại, cái giác quan của thị giác chợt biến mất đi, cùng lúc các ngón tay bắt đầu hoạt động. Thật nhẹ nhàng và thật chậm rãi... nhỏ gờ thật êm lên gương mặt của người ấy... Các ngón tay từ tốn, lướt êm ái lên các đường nét tuyệt đẹp kia. Vầng trán cao, đôi lông mày rậm, cặp mắt to, chiếc mũi thanh tú...

“Anh có một gương mặt thật là đẹp!!!” Nhỏ cười tươi tắn nói.

... Bất chợt, khi ngón tay vô tình chạm vào bờ môi kia... Tim của nhỏ bỗng đập rung rinh lên vẻ dữ dội... các ngón tay đơ cứng đi.

Anh rất nhẹ nhàng và rất tinh tế. Bàn tay anh kéo nhỏ tiến lại gần, thật gần mình. Nơi hai con người bắt đầu có những cảm nhận được hơi thở của đối phương, nồng ấm và tha thiết biết bao nhiêu... Như một phản xạ tự nhiên, nụ hôn đã đến thật êm ái và ngọt ngào...

Bên anh, bên anh em say trong hạnh phúc những giai điệu tuyệt vời...

- ---o----

Khung cảnh miền quê ban đêm thật yên ắng và tĩnh lặng... những bước chân lúc này nối tiếp nhau một cách nhanh nhảu. Có tiếng lá kêu xào xạc của cơn gió thổi qua, cô bé cười lâng lâng như kẻ say rượu, túm lấy bàn tay của gã và bắt đầu những câu nói ngân nga.

“Anh đi nhanh lên... chậm quá à...”

“Em biết đường không mà dẫn dắt thành thạo quá ta?” Gã cười trước hành động của cô bé.

“Ai nói em không biết đường chứ? Anh dẫn em ra biển nè đúng không?!” Cô bé nói thêm vào.

Nắm lấy bàn tay lúc này, gã vội kéo cô bé về một hướng... và giọng nói đứt quãng trong làn hơi giữa những đám cỏ xanh um tùm kia...

“Nhắm mắt lại nhé em...” Gã làm ra vẻ trịnh trọng, bắt đầu chạy đi sau bụi cây.

Nhắm tịt đôi mắt lại nhưng cái miệng thì không thôi liến láu thất thanh.

“Anh xong chưa sao mà lâu thế?” Hỏi dồn dập.

Một phút, hai phút và ba phút trôi qua... Cô bé bắt đầu cảm thấy lành lạnh ở sóng lưng của mình, ghì chặt đôi môi và rồi không nén nổi cơn tò mò, những bước chân cứ nối tiếp nhau chầm chậm đi sâu vào bụi rậm kia...

Những thân cây cỏ dại mọc um tùm, chúng sống hoang dã, mãnh liệt ghê gớm dù không được ai chăm sóc nhưng theo thời gian chúng cứ cao lên... cao thật là cao. Có cảm giác chúng giống như những cái bóng, cứ bay lởn vởn bên mình. Nếu không chú ý kĩ, có lẽ ai yếu bóng vía sẽ tưởng đó là ma mất. Dấu chân của cô bé lúc này chợt khựng lại, các ngón chân chợt cứng đơ ra thay vào đó là đôi mắt lóe lên vẻ hốt hoảng... Có thật đây là sự thật hay không? Cố nhìn thật rõ, đôi mắt của cô bé biết mình đang thấy chúng, sừng sững hiện hữu ngay trước mắt mình. Tuy chỉ là thứ ánh sáng leo lét của ánh trăng nhưng... Bờ môi nóng và khô đi, cơn nuốt nước bọt xuống tận cổ, làm cô bé có cảm giác mình đang bị thôi miên. Mình... mình tại sao không thể đi được vậy nè...? Chân tay mình tê hết rồi... Tiếng sụt sịt ở khóe mũi, nhắm chặt hai mắt lại như muốn né tránh những hình ảnh kia song càng nhắm chúng lại càng gần và thật gần hơn nữa... Trời ơi mình sợ quá! Lúc này cuống họng chợt mất giọng, không thể nói được lời nào thì...

“Em làm sao thế?” Gã tiến lại gần và nắm lấy bàn tay của cô bé.

Há hốc mồm miệng ra, cô bé hét vang như cơn thôi miên lúc nãy đã biến mất. Đưa ánh nhìn về phía bãi đất hoang kia, cô bé nhanh nhảu nói.

“Anh ơi, đó là nghĩa địa kìa...!!!”

“Anh đã dặn là đứng đó chờ anh mà, em biết không khu nghĩa địa này ghê lắm!” Gã bắt đầu thêm thắt vào.

“Nó chuyên gia dụ lòng người đến đây... một đi không trở về đó...” Giọng nói bắt đầu trũng xuống thấy rõ.

“Ối!!!” Câu nói của gã vừa dứt cũng là lúc cô bé nhảy lên trên người của gã, mồm miệng và hai con mắt lúc này thi đua nhau hoạt động với công suất cực lớn.

“Ta đi thôi, em sợ quá... Em sẽ không cãi lời anh nữa huhu... em sợ quá à!!!” Hét lên inh ỏi vẻ sợ sệt, tái xanh mặt cô bé vội ôm lấy ôm để Hắc Động lúc này.

Nụ cười phá lên vì kinh ngạc, bế cô bé vào lòng gã bắt đầu nhỏ nhẹ.

“Chúng ta đi đến nơi anh đã chuẩn bị cho em nhé!!!”

Tựa đầu thật êm vào bờ vai kia, chớp chớp bao cái nhìn xa xa... Cô bé bắt đầu nghiêm trang đón chờ món quà của người mà cô bé yêu thương dành tặng. Bao câu hỏi xuất hiện trong đầu... Nụ cười rạng rỡ tung cánh như muốn bay thật cao trên nền trời đêm đen kia, nơi có các vì sao và cả những điều cổ tích mà cô bé biết chắc rằng, chỉ lát nữa thôi mình sẽ được cảm nhận.

Khung cảnh thần tiên tựa như bức tranh đã xuất hiện... Hắc Động chỉ cho cô bé thấy đây là nơi của mình lớn lên với bao hồi ức tuyệt đẹp... Con suối chảy róc rách từ trên cao, nhìn xa xa cứ như con rồng đang phun châu nhả ngọc, còn nhìn gần tựa như dải lụa mềm quấn quanh sườn đồi. Tiến lại gần và bắt đầu những ánh nhìn trầm trồ ngưỡng mộ, trước kiệt tác của mẹ thiên nhiên dành cho nơi non nước hữu tình này. Sát hai bên là trải dài đám hoa cúc, chúng ngập tràn thung lũng cứ như đây là thiên đường của những nàng cúc... Cả hai lúc này ngồi bẹp xuống bên tản đá, bên dưới là nơi dòng thác tuyệt vời ấy đổ xuống, với tay ra múc ngụm nước lên lòng bàn tay. Một cảm giác thật thích thú và lạ lùng vô cùng. Nước rất thanh, nụ cười giòn tan đã xuất hiện trên đôi môi của cô bé. Dù biết cơ thể mình rất yếu nhưng ngụm nước mát tận họng đã xuống và cảm giác lúc này, cô bé chỉ còn biết ôm vội lấy gã.

“Cám ơn anh đã dẫn em đến đây, nơi này đẹp quá!” Giọng nói bỗng nhẹ xuống.

Gã bắt đầu “suỵt” một cái như còn điều bí mật nữa đang chờ đợi tiếp, mon men tiến lại gần cành cây liễu ở phía trước và bắt đầu bày trò...

Đôi mắt chớp chớp liên tục... Cái miệng chúm chím hé nở chầm chậm như không thể nén nổi cơn tò mò vây kín ngập lòng.

“Em xem nhé!!!” Túm lấy chiếc bao ni lông trong tay, gã nhoẻn nụ cười và bắt đầu “suỵt” thêm lần thứ hai.

... Từ trong chiếc túi ni lông, khung cảnh thần tiên non nước hữu tình này lại xuất hiện nữa. Đầu tiên là sự ngỡ ngàng, bối rối và cảm giác lâng lâng bay bổng. Ghì chặt lấy chiếc áo mình đang mặc, cô bé bắt đầu chiêm ngưỡng hình ảnh tuyệt vời mà có lẽ từ xưa đến giờ cô bé chưa từng thấy bao giờ. Màu sáng chiếu, thứ màu vàng chói dịu nhẹ, thắp sáng cả vùng nước non, từng con từng con đóm đóm bay ra khỏi chiếc túi. Chúng bay vài vòng nhè nhẹ rồi chợt bay thật cao trên nền trời... Như tiếc nuối cho nét đẹp còn quá ít ỏi, chúng lượn tới lượn lui trên khung cảnh kia, làm cho kẻ ở lại dán ánh nhìn ngây ngất và nuối tiếc...

“Anh à... em ước muốn sẽ cùng anh ở mãi nơi đây!!!” Giọng nói của cô bé lúc này chợt nghẹn ngào nhìn Hắc Động.

Cầm chặt con đom đóm trong tay, chợt gã buông ra cùng cái nhìn lúc này thẫn thờ.

“Em nói thật chứ?!”

“Em muốn ở đây, nơi quê hương của anh và cũng là quê hương của em... Em chỉ muốn mỗi một mình anh thôi!!!” Tựa đầu mình thật êm lên bờ vai kia, giọng nói lúc này chợt nhỏ nhẹ đến kì lạ.

Bóp chặt các ngón tay vào, thứ âm thanh lúc này bị lấn át bởi tiếng suối chảy ào ào ngoài kia, gã hạ giọng.

“Thế nhưng sức khỏe của em sẽ không cho phép em ở đây...”

“Ai nói với anh là sức khỏe của em không cho phép chứ?” Cô bé bắt đầu nhăn mặt lên.

“Em nói rồi em muốn ở đây!!!” Thái độ kiên quyết cùng lúc cô bé chạy tọt ra khỏi thung lũng.

“Em mà đi lung tung không khéo lại đụng nghĩa địa nữa đó!” Gã cười nói.

“Hả? Anh à... em sợ quá à!!!” Câu nói lúc này bỗng ngập ngừng cô bé vội chạy lại và thủ thỉ như con nai ngoan ngoãn.

“Haha... yếu mà thích ra gió hen...” Gã càng cười vang to thất thanh hơn.

Nếu có con đường mang tên con đường tình yêu, anh sẽ không ngần ngại dắt em theo cùng tới tận chân trời góc biển nhưng... Anh biết một sự thật là mình không thể nắm lấy bàn tay ấy nữa rồi...