Những Tháng Năm Tươi Đẹp

Chương 19: Vỗ về giấc mơ




Nắm lấy bàn tay của cô bé và mân mê lên với bao nhiêu cảm xúc. Sự trân trọng của một người con trai dành cho người bạn gái mà mình yêu quý. Nếu có ai đó đi ngang qua, sẽ cảm nhận được thứ tình cảm mà Hắc Động đã và đang dành cho Thủy Tiên chan chứa bao nhiêu xúc cảm.

“Anh yêu em!!!”

Nụ cười trong phút giây sung sướng hạnh phúc mà đã bao lâu rồi cô bé mới có cảm giác này. Giọng cô bé run run và khe khẽ rất đáng yêu.

“Nếu em không quen anh, có lẽ em sẽ không hạnh phúc như thế này!!!”

Và rất chầm chậm, cô bé rướn người lên với chiều cao bé nhỏ của mình khi đứng bên Hắc Động. Cái siết chặt lấy bờ vai của một người con trai cùng lời nói thủ thỉ bên bờ vai ấy.

“Em yêu anh mãi mãi!!!”

“Chà! Cô bé của anh đã biết nói yêu anh mạnh mẽ đến thế này rồi?” Gã cười nhẹ nhìn cô bé vẻ chọc ghẹo.

“Vậy anh không thích hả? Muốn em nói, em ghét anh có phải không?” Cô bé thay đổi giọng nói nhanh chóng nhìn Hắc Động.

“Ui ui, không có! Anh không có ý đó...” Gã trấn an bằng nụ cười xoa dịu cô bé.

“Hừm!!! Thách anh dám, giờ anh mà hư là biết tay em đó, nghe chưa?” Cô bé lườm một cái và không quên véo lấy cái tai của gã bằng nụ cười tít mắt.

- ---o----

“Em sao thế?” Gia Khiêm lo lắng hỏi nhỏ.

“Em hơi khó chịu trong người...” Nhỏ nhăn mặt vẻ mệt mỏi.

“Đâu, để anh xem sao? Chà, chắc tại em cảm lạnh rồi đó!!! Đã nói là để anh ôm mà không nghe nè.” Khiêm nhấn mạnh ghẹo nhỏ.

“Cái anh này...” Nhỏ cười nắc nẻ vì câu nói đùa vui ấy của Gia Khiêm.

“Thôi để anh đưa em về rồi còn mua thuốc cho em nữa chứ!!!” Gia Khiêm ôm nhỏ vào lòng và chậm rãi dìu cô từng bước một.

Ánh đèn đường le lói song đủ ánh sáng để có thể nhìn và nghe thấy hết mọi chuyện... Chớp một ánh mắt, hai ánh mắt và ba ánh mắt. Nỗi buồn sâu thẳm biết đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai?

Có phải chăng em đã đánh mất tình yêu của em vào một ai đó tốt hơn em? Và liệu cô ấy có yêu anh như em yêu anh hay không?

- ---o----

Liếc sang chiếc đồng hồ, Tuấn Minh lẩm bẩm trong miệng và cười nắc nẻ. Rủ mình đi uống mà im re rồi ngồi cười. Cái thằng này không biết có gì hay không nữa? Mở to lấy cặp mắt và cố không để cho vụ tai nạn ngày xưa ám ảnh mình. Hắn chạy chậm rãi về căn biệt thự của Nhật Khang...

Nằm ngay trong khu trung tâm thành phố với con đường trãi đầy hoa và cây kiểng xinh xinh. Căn hộ của Tuấn Minh và Nhật Khang cũng không mấy cách xa nhau vì vốn dĩ đã quá quen thuộc. Người bạn thân nối khố bao nhiêu năm nay về ăn chơi và học tập. Nên vừa thấy Tuấn Minh gia nhân trong nhà đã chạy ra bế bồng cậu chủ. Như còn điều gì suy nghĩ Tuấn Minh vội chạy lại hỏi người quản gia.

“Cháu hỏi thật cái thằng này có gì không hả?”

Sửa lại cặp kính lão dày cộm của mình. Người quản gia già nhìn Tuấn Minh và buông một câu nói gọn lỏn.

“Chỉ có thể là tình yêu...”

Cả người dựng đứng lên vì kinh ngạc trước câu trả lời của vị quản gia. Cái thằng này mà biết thất tình cái gì? Đẹp trai rồi có lắm con gái theo như sam luôn! Chả bù với mình, nếu có vẻ bề ngoài tuấn tú giống nó. Có gì buồn chứ? Chớp lấy hàng mi, Tuấn Minh lảo đảo từng bước chân ra về. Anh không quên nhớ ra còn có người cần để dành sự chú ý hơn là Phương Liên. Chỉ nghĩ đến thôi, nụ cười đã hé nở trên môi với bao nhiêu hạnh phúc.

Lăn qua rồi lại lăn lại. Sao mình không thể ngủ được vậy nè? Nó nhăn cái mặt và liếc nhìn lên chiếc đồng hồ. Cái tên kia sao còn chưa qua thăm mình nữa chứ? Lần nào mình sắp ngủ đều qua thăm mình rồi nói chuyện vài câu mà sao đến giờ rồi... Hít một hơi thật dài và cố gắng đừng suy nghĩ vớ vẩn đến con người kia nữa song có lẽ càng không nghĩ, lại càng thôi thúc mạnh mẽ là phải suy nghĩ. Nếu không chắc đêm nay nó sẽ không ngủ được mất. Cắn lưỡi một hồi lâu, nó rón rén bước ra khỏi phòng và thấp thỏm rảo ánh nhìn như một kẻ trộm...

Cánh cửa từ từ hé mở ra. Bả vai nó kêu lên một tiếng đau điếng song cố dáo dát ánh nhìn vào căn phòng. Không một bóng người nào? Giờ này rồi mà còn đi đâu chưa về chứ? Bậm chặt lấy bờ môi, hiện lên bao suy nghĩ. À! Chắc là gái gú rồi. Đồ cái tên hư hỏng!!! Vậy mà nói là yêu mình ư?

Bỗng tiếng bước chân dồn dập từ xa, làm nó hốt hoảng giật bắn cả người và nhanh như cắt, nó núp ngay trong chiếc tủ quần áo. Cánh cửa he hé, đủ đế nó nhìn khắp căn phòng...

Đúng là linh như ma!!! Nó mới nhắc mà hắn đã về lại còn bận quần áo đẹp nữa. Chà! Nằm ngủ trên giường sao? Nó bắt đầu lo lắng. Không lẽ nguyên đêm nay mình ngủ trong tủ quần áo? Mà nếu không thì sao đây? Bước ra thì xấu hổ lắm. Ai đời Liên nắm đấm lại chui vào tủ quần áo của con trai chứ... Không được, phải tìm cách gì đó thôi Phương Liên à!!! Nó nhăn mặt rầu rĩ với bao nghĩ suy.

Chớp mắt và dán vào ánh đèn trên tường, hắn suy nghĩ miên man. Cô ấy ngủ chưa nhỉ? Mình qua gặp giờ có tiện hay không? Nhưng sao mình muốn gặp cô ấy quá!!! Mỗi buổi tối nào mình cũng nhìn cô ấy một lần trước khi đi ngủ. Giờ mà không nhìn quả thật khó ngủ thật. Hay là mình cứ qua xem coi cô ấy ngủ chưa? Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ rồi... Suy nghĩ như thế Tuấn Minh nhanh nhảu ngồi dậy và hít một hơi vào không khí. Ôi? Cái mùi bia rượu... Phải thay đồ thôi, chứ không kì lắm! Và hắn đứng dậy bắt đầu cởi chiếc áo đang mặc ra trên người.

Từ trong cánh cửa he hé kia, nó há hốc mồm miệng ra. Trời ơi!!! Hắn... hắn cởi đồ ra sao? Không được nhìn Liên ơi... Nó cố trấn an mình và nhắm hai mắt lại trong nỗi kinh hoàng.

“Mà sao nóng thật? Phải đi tắm luôn cho nó thơm tho.” Nghĩ thế hắn chạy vào nhà tắm khi đang cởi chiếc áo còn dang dở.

Và chỉ chờ đến lúc đó, nó đã nhảy ra khỏi tủ quần áo và loay hoay mở chiếc cửa song đến lúc này nó mới phát hiện ra là cánh của đã bị khóa bên trong. Không tài nào mở được. Phải làm thế nào đây? Hết nhìn vào nhà tắm rồi cánh cửa, nó hốt hoảng khi thấy hắn sắp từ nhà tắm bước ra... Không còn cách nào khác, nó lại chui vào chiếc tủ tiếp tục một cách miễn cưỡng.

“Chà mát thật...” Hắn kêu lên vì thích thú, để lộ thân hình trần truồng của mình ra giữa căn phòng. May là có thêm chiếc khăn che lại chỗ thâm cung bí sử.

Như thường lệ, hắn tiến đến chiếc tủ và cùng lúc đó nó lẩm bẩm cầu xin. Đừng có đến chiếc tủ!!!

Song lúc này cả nó và hắn mỗi người một tay cầm, một tay vịn mở cửa tủ...

“Chiếc tủ sao hôm nay cứng thế nhỉ? Phải nhắc quản gia lên sửa chữa thôi! Cứng thế này có mà chết à?” Hắn nghiêm nghị ánh nhìn nói.

Dứt lời hắn dùng hết sức kéo chiếc tủ ra khỏi cánh cửa và lẽ dĩ nhiên cái người ở bên trong chiếc tủ cũng dùng hết sức chặn lại, không cho người kia có thế kéo cánh cửa ra được.

Gồng hết cả người lên một lần nữa. Hắn dùng chân làm thế vịn và hai tay kéo thật mạnh và cuối cùng chiếc tủ kêu lên một tiếng thất thanh. Cánh cửa bật ra cùng với cả thân người của nó ngã nhào lên người hắn, trong một tình huống phải gọi là hy hữu làm sao...

- ---o----

Trường THPT “Cánh Buồm”

Sau buổi tiệc sinh nhật hoành tráng của Bang Hắc Động, cả trường xôn xao lên cặp tình nhân đẹp nhất trong năm là Thủy Tiên và Hắc Động. Những lời chúc mừng cùng bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ mà chưa bao giờ cô bé có thể tưởng tượng trong cuộc đời mình.

“Em sao cười tít mắt thế?” Hắc Động cười hỏi cô bé.

“Anh không bao giờ có thế biết được đâu? Vì anh là đồ ngốc mà!” Cô bé nhoẻn cười nụ nhìn gã.

“Bọn đàn em mà biết em gọi anh ngốc này ngốc nọ là chết anh đó! Có em là gan nhất thôi...” Hắc Động vuốt lên mái tóc dài của cô bé cách nâng niu.

“Thì sao chứ?! Em là bạn gái anh mà. Anh không nghe câu nói “Nhất vợ nhì trời” hay sao?” Cô bé phụng phịu vẻ dỗi.

“Ừ, muốn gì là làm được à... Em là nhất trong lòng của anh! Anh chỉ sợ em nhất thôi, cô bé của anh!!!” Dứt lời gã thơm lên mái tóc cô bé như để khẳng định tình yêu nồng cháy của mình.

Đáp lại cái nồng nàn ấy, cô bé tựa nhẹ lên bờ vai Hắc Động. Có lẽ chỉ cần một cái tựa nhè nhẹ cũng đủ để ấm áp một con tim rồi.

Bóp chặt lấy bàn tay, các đường gân gồng lên thành những sợi chỉ mảnh bao quanh. Trông đến phát khiếp cùng với ánh mắt cử chỉ như muốn nuốt gọn hai con người đang say sưa trong tình yêu kia. Không dễ dàng như thế đâu!!!

“Alô, có phải là Minh phi trảo không? Chúng ta có thể nói chuyện với nhau, được chứ?!” Giọng nói nhanh nhảu thốt ra từ chiếc điện thoại chính là Ngô Nhật Khang.

- ---o----

Một ánh mắt thoáng nhìn và như bị thôi miên vào trong cơn mê man. Hoàng Ngân vội chạy xe, đi theo chầm chậm chiếc xe ở phía trước. Bờ môi của cô cong cong lên. Không biết anh ấy đi đâu thế?

Và có lẽ đến giây phút này, hai tay chân của cô rụng rời. Các ngón tay bắt đầu buông xuôi không còn muốn cầm chiếc xe mà vồ ga nữa. Mắt cô nhìn và thấy rất rõ. Môi của cô bắt đầu lẩm bẩm, những câu nói dường như mất đi cả chủ ngữ lẫn vị ngữ. À, thì ra là thế... Là thế ư?

Cách đó không xa nơi Hoàng Ngân đang dõi theo một ánh nhìn.

“Cậu cứ xem đi! Ở đây chúng tôi có các mặt hàng rất xinh đẹp dành cho mùa giáng sinh ấm áp.” Người chủ kim hoàn cứ thao thao bất tuyệt về sản phẩm mình sắp đưa ra.

Nhíu hàng lông mày và bắt đầu rảo một ánh nhìn vào những món nữ trang xinh xắn kia. Trong những chiếc hộp to và lớn là muôn vàn hình thù hết sức lấp lánh mà các cô gái đều ao ước là sẽ được cầm trên tay. Nụ cười của anh giãn ra. Cô ấy ắt hẳn sẽ thích lắm!!! Nếu mình tặng cho cô ấy một món quà vào dịp giàng sinh này nhưng mà tặng cái gì đây nhỉ? Dương không thích phô trương cho lắm... Xem ra món quà này rất là đau đầu đây? Vì chung quanh đây toàn là những món rất cầu kì. Gia Khiêm chặc lưỡi và rũ xuống một ánh mắt suy tư.

Như hiểu rõ ý định của người khách hàng trẻ tuổi. Người chủ tiệm kim hoàn cười khẽ nói, chớp mắt nhìn Gia Khiêm chăm chăm.

“Chúng tôi có một món quá rất đặc biệt, cậu có muốn xem không?”

Trong tích tắc, người chủ tiệm kim hoàn mang ra một món quà bé nhỏ nhưng đựng trong chiếc hộp rất tráng lệ. Gia Khiêm chớp một ánh mắt, đôi mắt giãn nở to ra khi người chủ tiệm từ từ hé mở chiếc hộp ấy. Đôi môi của anh lắp bắp không thốt nên lời... Đó là một sợi dây chuyền với thiết kế giản đơn nhưng không làm mất đi sự tinh xảo vốn có. Nói chung chỉ cần nhìn vào thôi, không ai có thể cưỡng lại được sự trầm trồ và thích thú từ món quà xinh xắn và tuyệt vời này.

“Đây là sợi dây chuyền với tên gọi “Ngôi Sao Xanh” . Cháu nhìn kĩ sẽ thấy những hạt kim cương đính trên năm cánh ngôi sao rất tinh tế. Và còn nữa, một màu xanh của bầu trời rất bắt mắt khi đeo trên cổ. Cô gái nào có một làn da trắng sẽ là một sự kết hợp rất tuyệt vời...” Người chủ tiệm huyên thuyên nói.

“Cháu chọn cái này!!!” Gia Khiêm cười và nói lớn tiếng cùng với cử chỉ vô cùng vui mừng.

Rốt cuộc anh cũng đã chọn được một món quà cho em rồi.

Hít một hơi thật dài và thở ra làn khói trắng. Thoáng trong cơn mơ Hoàng Ngân cảm thấy chợt lẻ loi vô cùng. Giờ đây hạnh phúc ấy đã quá xa tầm tay với cô, càng cố níu thì lại càng xa... Em mất anh thật rồi Khiêm ơi!!!

- ---o----

Ném cọc tiền lên bàn cùng tiếng âm thanh nghe rõ kêu với nụ cười ngạo nghễ. Tên đó cầm lên ly rượu một cách khoan khoái.

“Nhiêu đó đủ không?”

“Chà, cọc tiền nặng thật... Không biết xài sao cho hết đây nhỉ?” Minh phi trảo cầm xấp tiền trên tay mà chặc lưỡi.

“Chỉ cần làm đúng theo kế hoạch. Không những là bấy nhiêu thôi mà sẽ còn rất là nhiều nữa!!!” Nhật Khang cười lớn tiếng vẻ đắc thắng.

Cả hai cùng nhau cười hiểu ý. Một cái nhìn và càng nhìn lại càng cười lớn tiếng hơn. Không biết có phải vì chung một mục đích hay không? Kẻ thì muốn cho Bang Hắc Động một trận nên thân, còn kẻ thì muốn trả thù vì tình. Xem ra không hẹn mà gặp, cả hai con người độc ác sẽ cùng chung tay làm nên một chuyện kinh thiên động địa tại ngôi trường vốn đã quá náo nhiệt này.

- ---o----

Nhà Tuấn Minh

“Mời cậu chủ dùng món súp vi cá!” Tiếng cô phục vụ bưng lên.

“...” Chớp một ánh mắt và nó cúi cả người xuống chăm chăm dán mắt vào món ăn.

“...” Hắn cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, chốc chốc lại đưa một cái nhìn len lén nó.

Bất chợt, cả hắn và nó cùng bắt gặp một cái nhìn thật mạnh mẽ dành cho đối phương.

“Nè ăn đi chứ!!! Nhìn gì hả?” Nó quát to nhìn hắn.

“...” Hắn sợ quá cúi người xuống nhìn vào món ăn. Có lẽ đối với hắn Liên nắm đấm vẫn còn là nỗi ám ảnh đáng ghê sợ.

Mình đang làm cái gì vậy nè? Nó thầm nhủ trong bụng. Làm sao mình lại cáu gắt với cái người đã cứu mình chứ? Nhưng thật tâm trong tim vẫn không thể nào nói được một lời êm ái. Cắn chặt lấy bờ môi, nó xị cái mặt xuống và thở dài cùng câu nói nhẹ nhàng.

“Xin lỗi khi nãy tôi lỡ lời!!!”

Chớp đôi mắt bên phải và chớp luôn đôi mắt bên trái. Hắn như không dám tin vào điều mình mới vừa nghe xong. Vẫn còn cảm giác ngơ ngơ ngác ngác, khó mà diễn tả thành lời. Hắn dán một ánh mắt vào và nhìn nó thật chăm chú chợt mỉm cười.

“Tại sao lại cười?” Nó hỏi dồn dập nhìn hắn.

“Lúc nãy nhìn Liên dịu dàng quá!!!” Hắn nói nhẹ cùng giọng điệu yêu thích nhìn nó.

“Thế à? Tôi cảm thấy sao sao ấy khi nói những lời ấy nhưng có lẽ đối với anh tôi sẽ cố gắng để nói chuyện cho đàng hoàng tử tế!” Nó nhấn mạnh cùng cử chỉ của dân anh chị rõ ràng.

“Tôi cũng khỏe rồi! Ngày mai tôi sẽ rời khỏi chỗ này...” Giọng nói của nó bỗng ngưng lại nhìn hắn.

“Tôi cám ơn anh về tất cả nhưng tôi là dân đường phố. Tôi phải trở về với cuộc sống của mình!!!” Nó thở mạnh trước câu nói của mình.

Mới vừa cười rồi bây giờ gương mặt của hắn căng lại đầy khó chịu. Cái kiểu dáng cúi mặt xuống, cố nuốt lấy bao nỗi niềm. Hắn chợt ngẩng mặt lên cùng nụ cười tươi tắn và nhìn nó với bao cảm xúc.

“Em sẽ nhớ anh chứ?” Câu nói nhấn mạnh khi hắn tiến lại gần bàn ăn của nó thật gần.

“Tôi... Nhớ và không nhớ có gì quan trọng đâu? Tôi và anh quá khác xa nhau!!!” Nó lắp bắp và ánh mắt bắt đầu lao xao khó tả vô cùng.

Bất thình lình, hắn nắm chặt lấy bả vai của nó đang ngồi yên vị trên chiếc ghế. Các ngón tay bắt đầu ghì chặt lấy cùng câu nói trũng xuống.

“Nếu anh nói tất cả những thứ đó không quan trọng thì thế nào? Em có chấp nhận anh không?”

Đôi bàn tay ấy nắm chặt lấy bả vai của nó. Sức nóng cùng sức mạnh truyền từ từ qua, làm cho nó cảm thấy dạt dào với bao nhiêu cảm xúc. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó mới cảm nhận sự tuyệt diệu đến như vậy nhưng lý trí... Lý trí đã mách bảo cho nó thấy một màu đen tối mịt bao quanh, phủ lấy cuộc đời nó nếu nó và hắn yêu nhau. Đưa đôi bàn tay của nó lên và nhanh như cắt, nó buông đôi bàn tay ấy ra cùng câu nói dứt khoát.

“Xin lỗi, tôi thấy hơi mệt trong người!” Nó đứng dậy nhanh chóng và chạy vội ngay lên phòng...

Kẻ đi, kẻ ở... Ai ai đều vấn vương một tâm sự.

- ---o----

Tối hôm ấy...

Ôm một cái ôm thật chặt vào lòng, Thủy Tiên bẽn lẽn cười tươi tắn khi nhìn người yêu và vẫn câu nói cũ.

“Mai gặp hen!!!”

Những bước chân nối tiếp nhau, bước chậm rãi vào ngôi nhà với hai hàng dương liễu tỏa bóng mát thật tuyệt vời. Nhưng nụ cười vui vẻ bỗng dập tắt và thay vào đó là ánh mắt đầy khó chịu, cô lẩm bẩm. Hừm! Lại là con người khó ưa đó nữa? Và lẽ dĩ nhiên, cô bé bước vào nhà cùng gương mặt rất đỗi thờ ơ.

“Chào cháu Thủy Tiên! Lâu quá không gặp cháu. Cháu giờ xinh ra lắm đó nha!!!” Người đàn bà với nước da trắng ngần cùng ánh mắt vui mừng lại gần và chạm nhẹ vào vai cô bé rất thân thiết. Đó chính là mẹ của Ngô Nhật Khang.

“Dạ, cháu chào bác!!!” Cô bé cười đáp lễ song muốn phát nôn, cố gắng lắm mới có thể kìm lại được câu nói nhõng nhẽo này. Liếc ánh mắt sắt lẻm vào cái con người khó ưa kia.

“Hôm nay em về hơi trễ đấy!” Nhật Khang cười tươi rói nhìn cô bé.

“Con gái à, hôm nay có mẹ Nhật Khang và cậu ấy qua nhà mình chơi. Cả nhà chờ con từ nãy giờ đó!!!” Mẹ của Thủy Tiên cười vui mừng.

Và ngay lập tức cô bé đã chặn ngay câu nói đó lại cùng vẻ nghiêm nghị.

“Xin lỗi mẹ nhưng hôm nay con mệt lắm!!!”

Dứt lời cô bé ung dung từng bước chân lên cầu thang. Ở lại đó là sự ngỡ ngàng của mẹ Nhật Khang cùng sự áy náy từ mẹ của chính cô bé. Bởi thái độ của đứa con gái yêu quý ngày càng ương ngạnh và khó dạy bảo của mình.

Phòng ngủ của Thủy Tiên

Vác chiếc cặp táp xuống bàn, cô bé hậm hực lẩm bẩm. Muốn mình ngồi ăn chung với mấy con người õng ẹo đó hả? Thật là muốn nôn ra khi nhìn. Huống hồ chi là ăn chung và ngồi chung?

Hít một hơi thở dài và đã sớm biết thái độ của cô bé sẽ như thế này song tên đó không thể tin được cử chỉ của cô bé lại quá đáng như thế.

“Được rồi!!! Rồi em sẽ thấy thế nào là cơ thịnh nộ của tôi.” Nhật Khang gầm gừ trong cơn nén giận.