Những Tháng Năm Bình Yên

Chương 29: Tiết thể dục vật vã




Thời khóa biểu của Tiểu Thiên cod thay đổi, cho nên hôm nay cậu liền có hai tiết thể dục vào tiết hai và ba. Mỗi lần nghe đến môn này. Cậu hận không ngửa mặt lên cao mà gào khóc thật to

Nếu nói môn toán là khắc tinh đời cậu, thì hãy nói rằng môn thể dục chính là bản tuyên án trong tất cả các môn học của cậu đi. Thật sự đau khổ quá đi mà

Tiết trời hôm nay âm u, từng trận mưa rào xối ào ào lên sân vận động ngoài trời, thầy thể dục liềncho mọi người vào nhà trong để tiếp tục buổi học

Tiểu Thiên mang quần soóc ngắn cùng áo thể dục màu trắng, bởi vì bị mưa xối ướt vài chỗ, cho nên áo trắng dính vào cơ thể cậu, khiến khó chịu vô cùng

Lúc lớp trưởng cho sắp xếp lại đội hình,điểm danh bạn học, thì lớp 11A cũng bắt đầu tiến đến sân vận động trong nhà. Các nữ sinh lớp cậu vừa thấy Mạnh Nghiêm bước vào cũng bắt đầu gào thét, cuồng loạn kêu tên anh

- Aaaa... Học trưởng, nhìn em này.. Nhìn em này

- Mạnh Nghiêm anh thật đẹp trai quá đi....

Lục Tiểu Thiên dù sao cũng đã là người yêu của Mạnh Nghiêm rồi. Cho nên việc ghen tuông là điều không tránh khỏi được, nhìn các cô gái cứ liên tục kêu tên anh, trong lòng liền khó chịu, môi cậu cứ bĩu bĩu ra

Anh không thèm để ý đến những người kia, lại nhớ ra Tiểu Thiên bây giờ thời gian học thể dục trùng với mình, ánh mắt liền tìm kiếm thân hình cậu, đảo mắt một hồi liền thấy con người nhỏ bé kia đang trốn ở một góc nhìn mình với một luồng khí đầy óan giận. Mạnh Nghiêm không nói gì, liền nở một nụ cười như muốn xua tan đi tiết trời âm u ngoài kia, hai tay nâng lên ra dấu hiệu với cậu, khuôn miệng nói

- Thiên.... Em Phải học cho tốt đó!

Hành động của anh trực tiếp xua tan đi nỗi buồn bực của cậu, cũng âm thầm làm các cô gái lắm mồm này im hết, Tiểu Thiên ngại ngùng nhìn anh mà nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu

Bởi vì sân vận động bên trong cũng rất rộng lớn cho nên hai lớp học chung cũng chẳng hề ảnh hưởng nhau vì mấy

Thầy giáo lớp cậu ra lệnh tất cả các học sinh chạy hai vòng khởi động. Vẫn là Tiểu Thiên thể lực yếu mà chậm chạp chạy về cuối, nhìn khuôn mặt của cậu đỏ bừng vì mất sức, Mặc Yên hướng Mạnh Nghiêm đang nhìn bảo bối của hắn một cách say đắm mà nói

- Chậc! Ai bảo Tiểu Thiên xấu chứ, nếu em ấy mà biết dưỡng tốt, không khéo người như cậu cũng không có cửa với em ấy đó

Anh không thèm quan tâm cô nói gì, vẫn là chăn chú nhìn theo từng cử chỉ của cậu

Lúc Tiểu Thiên thở hổn hển về lại chỗ đứng của mình, giọng nói ồm ồm của vị thầy giáo khó tính vang lên

- Tuần sau chúng ta sẽ kiểm học kì môn thể dục, cho nên hôm tôi sẽ cho các bạn ôn tập phần thi nhảy cao, ai yếu môn này tôi sẽ cho lên kiển tra đầu tiên

Cậu âm thầm kêu khổ, đừng đùa chứ, chỉ chạy thôi cũng đã vắt kiệt sức cậu rồi, bây giờ lại kêu nhảy xa.... Bảo đảm có tập cả tháng cũng không qua nỗi đâu trời ạ...

Chẳng ai thèm quan tâm đến một Tiểu Thiên nhỏ bé của chúng ta. Thầy giáo cầm cuốn sổ đến, hết lật qua rồi lật lại, sau đó kêu tên

- Lục Tiểu Thiên

Vẫn là cậu yếu nhất lớp, cho nên thầy muốn cậu luyện tập nhiều hơn đây!!. Nghe đến tên mình bị nêu lên, Tiểu Thiên giật mình, như một con thỏ bị ép ra khỏi hang mà chậm chậm bước lên

Thầy giáo hung hăng quát

- Em là con trai mà con yếu hơn cả nữ sinh đó. Có thấy xấu hổ không hả? Hôm nay nếu không nhảy qua mức qui định thì phạt ăn năm roi

Cậu sợ đến khiếp cả hồn vía, nhìn đến cây roi dài trong tay thầy, chỉ đành cầu nguyện may mắn đến với mình. Bước từng bước nặng đến vạch lấy đà mà chuẩn bị

Mạnh Nghiêm nhìn thấy một màn la mắng của vị giáo viên kia, ánh mắt liền như muốn giết người. Trong lòng thầm nghĩ, nếu dám đánh bảo bối của hắn, có phải hay không chán sống rồi?

Cậu lấy đà chạy thật nhanh, lúc chạy đến gần cây xà liền không biết nhắm thời cơ chính xác, cứ như vậy liều mình phóng qua. Nào ngờ, cậu chưa kịp nhảy thì mất đà, cái mũi liền đập trúng cây xà mà đau điếng, cả người choáng váng khụy xuống. Mạnh Nghiêm thấy vậy bỗng hét lên một chữ

- Thiênnnnn

Tiếp theo anh liền chạy nhanh đến chỗ cậu,mặc kệ vẫn còn đang trong tiết học,liền xô đẩy những người kia ra,một mực bế cậu xuống phòng y tế

Tử Hoàng cùng Hoắc Đông thấy vậy cũng không nói hai lời, từ đâu lấy ra hai cái dù rồi đuổi theo. Bỏ mặt lại học sinh hai lớp vẫn còn đanh ngơ ngác vì chuyện vừa xảy ra