Những Tháng Năm Bình Yên

Chương 20: Buổi sáng thú vị




Tử Hoàng và Mặc Yên nhìn đến khung cảnh ngọt ngào trước mắt, đều đồng thanh chọc ghẹo hai người không ngừng

- Ai nha. Mới sáng sớm đã định làm mù mắt chó bọn tớ à?

Lục Tiểu Thiên vốn da mặt đã mỏng, lại bị người ngoài phát hiện mình hôn anh, bao nhiêu cản đảm mới từ trong lòng dâng lên nào là sẽ vứt bỏ tự ti, không để ý đến người ngoài, Bla..bla.. Đều bị cậu kéo ngược trở về. Vội vàng đẩy anh, cậu liền cúi đầu đỏ mặt ngồi thu mình lại thành cây nấm nhỏ, chỉ có Mạnh Nghiêm là vẫn bình tĩnh đáp

- Đã mù chưa? Nếu chưa thì đừng nói cho đỡ tốn nước bọt

Mặc Yên đáp

- Cậu vừa thành công mang người mình yêu về trong lòng thì liền lật mặt còn nhanh hơn lật bánh đó. Tớ thấy cậu mới một đêm mà liền hết sốt thì đúng là kì tích

Tử Hoàng phụ họa

- Còn không phải vì có liều thuốc tình yêu ở bên cạnh sao?

Hoắc Đông suy nghĩ

- Hai cậu lại tự muốn rước họa vào thân nữa rồi

Mạnh Nghiêm không để ý đến những lời ngu ngốc của hai người này, một bên nắm tay Tiểu Thiên, một bên nói

- Các cậu xuống dưới lấy đồ ăn sáng trước đi, tôi đưa em ấy về phòng thay đồ rồi đến sau, nhớ là phải mua sữa tươi cho Tiểu Thiên nữa

Ba người bọn họ nghe đến vậy cũng không đùa giỡn nữa, liền vui vẻ gật đầu,đồng thời nối gót nhau xuống căn tin trường

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ôn nhu nói

- Được rồi, nhìn mặt em còn đỏ hơn cả quả đào chín rồi đó, không còn ai đâu, đứng lên anh đưa em về phòng nào

Tiểu Thiên ngước mặt lên nhìn anh, đổi lại chỉ là ánh mắt nhẹ nhàng như làn nước, lúc này cậu mới phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng siết tay anh, hai người liền nắm tay nhau đi đến kí túc xá của Tiểu Thiên

Đoạn đường đi của bọn họ thu hút không biết bao ánh mắt của rất nhiều người, hầu hết các nữ sinh đều không thể tin nổi nữa, vương tử của bọn họ nắm tay tên lập dị của trường. Đã vậy anh còn ân cần nói chuyện nữa chứ!! Lắm lúc còn nhéo má, ôm hông cậu xốc lên, Đúng là làm bọn họ tỉnh hết cả ngủ mà.

Tiểu Thiên làm sao không biết họ đang nghĩ gì, nhưng mới nãy cậu đã hứa sẽ không quản mọi người nữa cùng liền cố gắng tập từ bỏ đi nỗi sợ trong lòng mình

Không lâu sau hai người liền đến phòng của Tiểu Thiên, anh ngồi trên chiếc giường nhỏ của cậu mà chờ đợi, tranh thủ gọi cuộc điện thoại dặn dò Hoắc Đông hôm nay cho người đến lắp đặt điều hòa cùng sửa soạn lại phòng cho bảo bối của mình.

Lục Tiểu Thiên tắm rửa vệ sinh cũng mất hết ba mươi phút, sau khi xong mọi việc anh và cậu lại nắm tay nhau thẳng hướng căn tin đi đến. Tin tức lan truyền nhanh hơn bao giờ hết, mới mất gần bốn mươi lăm phút đồng hồ thì toàn thể học sinh trường đều biết Mạnh Nghiêm và Lục Tiểu Thiên đang yêu nhau. Thậm chí ngay cả trang web của trường cũng đã xuất hiện hình ảnh hai người vui vẻ tay trong tay, phải nói là mức độ phủ sóng nhanh cực kỳ. An Mỹ vừa thấy tấm hình liền nổi điên mà ném luôn cả điện thoại, con ngươi của cô gái này hiện lên cả tơ máu

Hai nhân vật chính của chúng ta vẫn bỏ ngoài tai những lời mọi người bàn tán, anh vẫn nắm tay cậu đi đến bàn ăn, nhẹ nhanh đâm ống hút vào hộp sữa đưa đến miệng cậu nói

- Trước khi ăn phải uống sữa mới mau lớn được

Tiểu Thiên liền nói

- Em... Em cũng lớn mà.. Người..ta cũng chỉ thua anh một tuổi thôi

- Nhìn đi, cả người em nhỏ như học sinh cấp hai ấy, anh sợ nếu như ra đường không khéo em còn có thể bị đám trẻ con bắt nạt nữa đó. Vẫn là nghe lời anh uống đi, dù sao em có thêm chút thịt thì ôm mới thích

Cậu đỏ mặt nói

- Mạnh Nghiêm...vẫn còn người ngồi trên bàn mà

Ba người kia đồng thanh trả lời

- Ây da.. Đây quen cả rồi, không sao không sao

Tiểu Thiên cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn uống hết hộp sữa, anh thấy vậy liền hài lòng vô cùng. Đẩy phần súp còn nóng hổi sang cho cậu, anh nói

- Tốt lắm! Mau ăn đi, ăn hết anh mới cho đứng lên

- Em sẽ ăn hết. Nhưng anh không được nhường thức ăn của anh cho em đó. Anh vẫn còn bệnh, ăn nhiều còn phải uống thuốc nữa

Anh nhẹ xoa đầu cậu đáp

- Được! Đều nghe lời em

Ba người bên này nhìn một màn sến súa ấy của hai người họ. Trong lòng đều cùng một suy nghĩ

- Ọe! Muốn nôn, lông tay lẫn lông chân đều dựng đứng cả rồi

Mặc Yên chống cằm nhìn Tiểu Thiên một lúc, sau đó mới nói

- Này! Mạnh Nghiêm, thật ra Tiểu Thiên không xấu, hoặc có thể nói là dễ thương cực kỳ, em ấy da trắng nõn thế kia, những đốm tàn nhan này chỉ cần dùng kem tốt xoa đều đặn lên mặt, uống ít thuốc thì liền hết ngay lặp tức. Môi em ấy nếu được dùng thuốc bôi tốt,cũng liền trở nên đỏ hồng cùng căng mọng ngay. Chỉ cần em ấy chịu khó làm thương xuyên thì có thể cải thiện tốt đó

Tiểu Thiên muốn ngăn cản nói không cần thì đã bị Mạnh Nghiêm cướp lời

- Tốt! Cậu cứ tìm những thứ tốt nhất cho tớ, tiền bạc không quan trọng, chỉ cần tốt cho em ấy, tôi đều không tiếc

Cậu nắm lấy gấu áo anh vội vàng ngăn cản, dù sao cậu không muốn làm phiền anh những chuyện này đâu

- Anh...em thật sự không cần mà

Anh trấn an cậu

- Đừng lo! Chỉ là muốn em không bị mọi người trêu chọc thôi. Nhưng đối với anh, mặt em bây giờ cũng đáng yêu nhất rồi.

Tiểu Thiên cảm động nhìn anh, thật sự cậu như đang sống trong mơ vậy, bỗng nhiên bàn ăn của họ truyền tới giọng nói

- Cậu có làm phiền mấy đứa không?

Mạnh Nghiêm khuôn mặt không tỏ vẻ gì khi nhìn thấy cậu út Phác Dương Thanh của mình, chỉ cười chào hỏi

- Chú đến rồi sao. Năm nay chú lại bận thêm nhiều rồi nhỉ?

Dương Thanh không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng Hoắc Đông cùng Mặc Yên mắt đều liếc qua Tử Hoàng còn đang run sợ kia, A Hoàng lắp bắp nói

- Dương....Thanh.....ác...ma...sao.....lại..

Ánh Mắt của cậu út vẫn cười, nhìn Tử Hoàng nói

- Vợ! Em không cần nhớ anh đến không nói nên lời như vậy, từ ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn, anh sau này sẽ là thầy em đó

Tử Hoàng nghe đến đây suýt chút nữa muốn chuyển trường, đừng đùa chứ tên này mỗi lần ở gần cậu đều làm cậu đến chân đi còn không nỗi đó, làm thầy cái cóc khỉ gì, ngoan ngoãn làm ở bệnh viện không tốt hả. Lại nhớ đến năm mình mới 14 tuổi tên này liền lấy đi lần đầu của mình mà không khỏi rét run

--------***------

Tui đổi chức vị của Phác Dương Thanh thành anh em ruột với mẹ của Mạnh Nghiêm nha, dù sao bên ngoại vẫn dễ dẫn dắt câu chuyện hơn, chứ bên nội A Nghiêm có ông nội, mà để ổng biết thằng con trai ổng có vấn đề thì chắc chắn ông nội chưa chào sân đã chết vì tức mất:v