Tiểu Thiên bất ngờ bị anh ôm khiến thân thể cứng đờ trong tức khác, một lúc sau cậu mới lấy lại bình tĩnh, đoạn cả người lắc lư muốn trốn tránh khỏi cái ôm kia
- Anh...anh chị Mặc Yên nếu đi vào sẽ thấy mất, Anh.....mau...buông..em..ra, sẽ gây hiểu lầm đó
Khang Mạnh Nghiêm tuy cả người mệt mỏi đến vô lực, nhưng hắn vẫn còn đủ sức để giữ chặt con người nhỏ bé này, giọng nói khàn khàn trầm thấp vì cơn sốt nhẹ nhàng phả vào cần cổ cậu, khiến cảm giác ấm nóng cùng ngứa ngáy lan tỏa khắp nơi
- Em đó.. Đúng là đồ thỏ con thích trốn người, chưa kịp nghe anh nói em liền bỏ đi
Lục Tiểu Thiên bị anh ghìm chặt nên cũng đành chịu thua, cả người căn cứng đáp lời anh
- Em không có bỏ trốn... Chỉ là..chỉ là dạo gần đây bài tập hơi nhiều... Cho nên..cho nên
- Lại còn nói dối anh. Tiểu Thiên em tưởng anh ngốc cho nên không biết gì sao? vừa nghe Mặc Yên là vị hôn thê của anh, em liền cụp tai bỏ chạy vào hang mà trốn tránh sự thật, thật hết nói nỗi em luôn
Cậu bị anh nói trúng tim đen, cả khuôn mặt đỏ như tôm luộc. Sợ rằng nếu nói nữa sẽ phát hiện được rằng mình thích anh ấy, cho nên cậu tận lực nói dối
- Anh...anh nghĩ nhiều quá rồi....em..em làm gì để ý đến chuyện anh có vị hôn thê hay không chứ
Mạnh Nghiêm cũng không khách khí nữa, há miệng cắn nhẹ lên cái cổ trắng nõn của cậu, khiến Tiểu Thiên phát ra tiếng " A " rõ to
Tiểu Thiên lần nữa vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, cậu tự hỏi tại bản thân, người yêu anh vẫn còn ở đó, tại sao anh lại làm hành động như vậy chứ? Có biết cậu khó khăn trốn tránh anh bao nhiêu để vơi bớt được nỗi đau không hả?? Làm ơn dừng những trò thân thiết này lại đi, cậu sắp không chịu nỗi rồi.....
Anh nhìn cậu phản ứng kịch liệt như vậy không khỏi mỉm cười, cả khuôn mặt đỏ ửng lên vì sốt hỏi cậu một câu chí mạng
- Lục Tiểu Thiên... Em thích anh đúng không?? Nếu dám nói dối anh liền đánh đòn
Cậu thật sự chịu hết nỗi rồi, dùng hết sức mạnh thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc đó, nước mắt đã rơi từ bao giờ, cậu nhìn anh giọng nói nghẹn ngào cất lên
- Anh muốn biết sự thật đúng không... Đúng là em thích anh, là em thích anh đó.. Nhưng vậy thì đã sao?em biết mình nên ở đâu, nên đặt ở vị trí nào, càng không dám mơ cao sang cho nên em luôn giấu diếm nó, em biết anh tốt bụng, luôn đối tốt với mọi người, cho nên em càng muốn tránh xa những hành động đó của anh hơn. Anh có người anh yêu thương, em không dám nghĩ, không dám nhìn đoạn tình cảm đó của hai người, cho nên em trốn tránh, nhưng tại sao em càng trốn anh lại càng muốn chơi trò truy đuổi tới cùng vậy?. Đừng làm em thêm ảo tưởng nữa có được không? Em biết cả người em xấu xí, cho nên nói ra những lời này rất buồn cười đúng không?
Mạnh Nghiêm sửng sốt vì thái độ của cậu, nhưng thật nhanh anh liền phục hồi tinh thần, mỉm cười ôn nhu dùng thân thể nặng nhọc của mình cố gắng đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy cậu rồi lại kéo xuống giường ngồi, anh nói
- Thiên Thiên ngoan đừng khóc.. Để anh kể cho em nghe một cậu chuyện có được không??
Tiểu Thiên cứ cảm thấy những hành động ôm ấp này của anh thật không phải, liền tránh né sang một bên, anh thấy vậy cũng không giận gì, nhích mông mình tới cầm chặt tay cậu không cho thoát ra, chậm rãi nói
- Ngồi im nghe anh kể chuyện. Lúc anh học năm cấp hai vẫn nhớ rõ ràng có một cậu nhóc con cả người nhỏ nhắn luôn trốn ở góc tối nhìn anh, ngay cả lúc anh chơi bóng rổ cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn mà cổ vũ, ban đầu anh chẳng để ý đến sự xuất hiện của nhóc con đó, nhưng có một hôm, anh chợt phát hiện ra cậu nhóc ấy luôn âm thầm quan tâm chăm sóc anh, mặc kệ anh có xe đưa đón lúc trời mưa, em ấy vẫn luôn đến ngăn tủ của anh để nhét áo mưa vào, mặc kệ anh có ở sân bóng chơi bóng rổ một mình em ấy vẫn luôn dõi theo, ngày valentines anh được nhận quà rất nhiều quà của bạn nữ nhưng lại để hết sang một bên, em ấy thì khác,chỉ lén lút nhét hộp quà của mình vào cái đống núi đó, nhưng anh cũng quên nói cho nhóc ấy biết rằng những hộp quà của em ấy anh đều có thể nhận ra và đem cất giữ. Anh chợt phát hiện ra anh có tình cảm với tên nhóc nhút nhát ấy mất rồi,Tiểu Thiên em biết người anh nhắc đến là ai chứ?
Làm sao cậu không biết đó là ai được, chỉ đành ấp úng nói
- Em...em
- Không cho nói dối, mau nói xem người đó là ai
Nếu anh thật sự đã biết cậu cũng không thể chối được nữa, chỉ đành thừa nhận
- Người đó chính là em...
Nói xong câu này cậu hận không thể đào hố mà chui xuống đất, anh thì ngược lại, lại một lần nữa ôm cậu vào trong thân thể mình, anh nói
-Thiên Thiên! Anh cũng thích em...
Ầm!
Lục Tiểu Thiên không dám tin vào tai mình nữa, nghĩ rằng anh đang sốt cậu liền bình tĩnh nói
- Anh đang sốt nặng nên nói mê man rồi, mau nằm xuống đi, em đi kiếm thuốc cho anh
- Đứa ngốc này! Anh phát sốt chứ không phát ngốc đâu
- Chị Mặc Yên nghe được sẽ không vui đâu, anh đừng đùa nữa
- Hửm..Thì ra en vẫn còn lo lắng chuyện này. Anh và cô ấy không hề thích nhau, Mặc Yên đã có bạn trai bên Mỹ, mọi chuyện là do ông nội anh sắp đặt, hai người bọn anh đã thống nhất đến khi tốt nghiệp cấp ba liền nói rõ với ông nội, cho nên em đừng lo lắng nữa
Cậu vẫn còn một nỗi sợ, liền ngập ngừng giải thích với anh
- Em xấu xí như thế này, sẽ không xứng với anh đâu
Đó là điều cậu luôn tự ti nhất, hai người có khoảng cách quá xa, anh như một vị vương tử còn cậu thì như một con cóc xấu xí, thật không thể đến với nhau được
- Tiểu Thiên! Tình cảm là của hai chúng ta, không phải của mọi người, mặc kệ thiên hạ nghĩ gì, chỉ cần đứng yên nhìn anh yêu em là đủ rồi. Chấp nhận anh có được không?
Cậu không biết đây là thực hay giả, nhưng nếu nó đã diễn ra, xin hãy cho cậu trèo cao một lần, Tiểu Thiên nhẹ nhàng ôm lại anh đáp
- Nếu có một ngày anh chán em, hoặc nhìn ra đây là tình cảm nhất thời thì xin hãy cứ nói, em sẽ không giận hay trách gì anh đâu
- Đứa ngốc này,sao lại không tin tưởng anh vậy! Tiểu Thiên à...anh mệt quá, muốn được em chăm sóc...
Sau một màn tình cảm, cả cơ thể dường như không chống nỗi nữa, anh liền bắt đầu giở trò làm nũng với cậu...
Ba người ngoài kia chỉ đợi có vậy, Mặc Yên liền tung một cước cho Tử Hoàng, sau đó dặn dò
- Mau mau xuống căn tin mua một phần ăn hai người lên đây cho tớ...nhanh cái chân lên nào
------------****-----------
Chúng nó đã về với nhau, Cỏ đi ngủ tiếp đây