Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 8




Thu đến cùng với việc khóa học tiếng Trung của chúng tôi kết thúc. Sự nuối tiếc đi kèm với thứ không khí dịu dàng đầu thu khiến tôi càng thấy mình hụt hẫng. Rõ ràng đây là hậu quả tất yếu khi tôi để mình dựa dẫm quá nhiều vào một thứ không chắc chắn như thế trong một thời gian dài. Nó làm tôi có cảm giác tuyệt vọng như việc yêu một người quá lâu, đến mức bản thân mình chẳng còn tồn tại nữa.

Chúng tôi tụ hội nhau tại lớp học kỳ lạ ấy đa phần đều bởi muốn trốn chạy khỏi sự rảnh rỗi lười biếng của mùa hè, còn lại thì đơn giản để phục vụ cho việc kiếm tiền. Nên, việc lôi kéo tất cả mọi người học khóa nâng cao thật sự là một việc phi lý. Cô giáo của chúng tôi cũng sang Trung Quốc làm tiến sĩ. Vậy là cuối cùng cũng chẳng còn cách nào để níu kéo khoảng thời gian kỳ diệu đang trôi tuột theo sự tan biến của mùa hè.

Tee tỏ rõ sự suy sụp của mình khi chứng kiến cuộc sống cũ của chúng tôi dần quay trở lại. Mỗi sáng, tôi lại cố gắng đấu tranh lại cảm giác nuối tiếc vương vất từ cuối mùa hè để có thể chui ra khỏi giường. Ánh mắt Tee nhìn tôi mỗi khi tôi rời nhà buổi sáng khiến tôi thấy quãng đường đến trường ngày càng dài hơn. Một đôi lần không chống cự nổi cái cảm giác chờn chợn trong lòng, tôi bỏ học ngồi dài cả buổi sáng trong những quán café trên đường đến trường, cố gắng suy nghĩ tìm cách đẩy xa đám mây u ám đang bao phủ lên cuộc sống của chúng tôi.

Tee nằm dài ở nhà trong suốt một thời gian dài sau đó, ngày càng tự dằn vặt bản thân nhiều hơn. Những buổi tối dài buồn bã ôm ấp chai rượu vang của Tee không còn tiếp diễn nữa khi cô mặc nhiên chấp nhận việc tôi ngồi uống cùng, và thay vì im lặng, cô nói liên hồi cho đến tận lúc lăn ra ngủ khi đã say mèm.

Một ngày cuối tháng Mười, khi chính tôi cũng cảm thấy mình mất dần sức sống, còn Tee thì thường xuyên kéo dài buổi sáng cho tới tận 11 giờ mới chịu chui ra khỏi giường thì chúng tôi bất ngờ có khách. Khi tôi đang lúi húi chuẩn bị món bít tết cho bữa tối dưới bếp thì chuông cửa kêu inh ỏi. Tee thộn mặt đưa ánh mắt sợ sệt nhìn tôi với ý ngầm hỏi Hay là bố mày?

Hiếm khi chúng tôi có khách buổi tối mà không có hẹn trước. Chỉ có bố tôi là vẫn chơi trò bất thình lình xuất hiện bất kể giờ giấc. Tee vốn khiếp vía ông bố oai phong của tôi từ nhỏ nên cô nàng càng khiếp mỗi khi bố tôi ghé thăm bất ngờ. Nhưng dạo gần đây, ông cũng đã bắt đầu điện thoại thông báo trước và luôn đi cùng người vợ mới của mình. Những cuộc viếng thăm về sau của ông ngày càng mang tính chất thủ tục. Điều này đôi lúc cũng khiến tôi đâm buồn nhớ vẻ buồn bã hung tợn trên khuôn mặt ông mỗi khi ghé qua trước đây.

- Chắc là bố tao thật đấy!

Tôi vừa nhe nhởn cười nhướn mắt với Tee vừa giơ đôi tay bẩn lên để từ chối nhiệm vụ mở cửa, lòng tự nhủ nếu bố tôi ghé thăm thật thì chẳng biết tôi có nên mừng hay không.

Nhưng vị khách hôm ấy lại là Chi Ngắn.

Đó là anh chàng tôi yêu mến nhất lớp học tiếng Trung. Một người có thể khiến mọi nơi anh ta có mặt trở nên thú vị. Anh ta có khả năng làm chủ không khí xung quanh mình, một kiểu năng lực kỳ lạ. Thứ không khí nửa thoải mái nửa phải dè chừng mỗi khi ở bên cạnh con người đó khiến tôi luôn có cảm giác rờn rợn thích thú. Anh ta là kẻ vô cùng tử tế. Và cùng lúc, vô cùng khốn nạn. Ở khía cạnh nào anh ta cũng sẽ làm rất tốt. Thêm cái mặt nửa vô học nửa sâu sắc khiến tôi luôn phải yêu mến anh ta một cách dè dặt.

Ngoại hình của Chi Ngắn chẳng có gì đáng chú ý ngoài dáng vẻ lùn xủn đầy lấc cấc. Khi chưa nhớ được hết tên mọi người trong lớp, chúng tôi thường đặt biệt danh cho dễ nhớ. Từ lúc Tee quyết định gọi anh ta là Chi Ngắn, chúng tôi cũng chẳng buồn nhớ tên thật của anh ta nữa.

Chi Ngắn có vẻ thành đạt so với lứa tuổi của mình. Anh ta xách một chiếc laptop bóng loáng vào cái thuở laptop chưa thịnh hành cho lắm, sở hữu một chiếc ô tô bóng chẳng kém gì, trong khi chúng tôi đi xe máy tàu. Tôi thường lý giải sự quan tâm của đám con gái dành cho anh ta dưới góc độ bị hấp dẫn một cách có ý thức hoặc vô thức về vật chất. Anh ta đối phó với điều đó bằng vẻ dè chừng thường trực, kể cả khi đang đùa cợt. Tôi và Tee luôn cố gắng đứng ngoài cái vòng vây của đám con gái cùng lớp quanh anh ta. Có lẽ vì thế mà anh ta thân thiện với chúng tôi hơn. Thế nhưng sau khi nghỉ học, chúng tôi cũng chẳng còn liên lạc với nhau. Nên, việc anh ta đột ngột xuất hiện ở cửa ra vào, tay ôm một bó hoa hồng đỏ to đùng hoàn toàn không có trong tưởng tượng của tôi, dù là xa vời nhất.

- Sinh nhật ai thế anh?

Tiếng Tee vọng lại từ ngoài cửa khiến tôi tò mò thò cổ ra cửa.

- Ơ thế nhầm rồi!

Chi Ngắn cười toe toét. Rõ ràng danh sách lớp ghi hôm nay sinh nhật Tee mà.

Không rõ anh ta có nhầm thật không vì tờ danh sách lớp đã được Tee đãng trí đem vứt sọt rác sau khi dùng tạm làm giấy lót nồi. Nhưng việc anh ta xuất hiện trong một buổi tối báo hiệu là sẽ u ám chẳng kém gì những hôm khác có lẽ cũng là một điềm lành.

Chúng tôi ngồi nhâm nhi thịt bò với rượu vang trong phòng khách. Nơi có cái bàn Nhật chân ngắn ngủn kê trên một tấm thảm dày màu be được dùng quanh năm bất kể nóng lạnh. Chinbu - con mèo có đốm mắt - nằm ườn trên cái tivi vẫn đang mở, ban nhạc Maroon 5 đang rền rĩ. Chúng tôi chẳng ai buồn để ý đến những giai điệu lê thê ấy. Tee với Chi Ngắn thi nhau kể lể đủ điều. Đôi lúc tôi thấy mình lạc ra ngoài thứ không khí dễ chịu ấy. Việc sắp thêm một cái đĩa, một cái dĩa đột nhiên khiến tôi thấy ấm áp. Không khí của bữa ăn có ba người đầm ấm dễ chịu hơn rất nhiều bữa ăn chỉ có hai người. Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện thỉnh thoảng mời khách đến nhà ăn tối. Dẫu sao thì cũng để cải thiện tinh thần cho Tee nữa, tôi nghĩ thầm.

Ăn xong, trời mưa to. Thật lạ khi trước đó thời tiết còn dễ chịu đến mức chúng tôi còn định đi ăn kem khuya. Ngồi trong nhà nghe tiếng đì đùng ở ngoài, chẳng hiểu sao không thể cảm thấy một chút nào yên ổn. Ba chúng tôi ngồi ở cái lồng sắt cơi nới chuyên để phơi quần áo, to bằng căn phòng nhỏ treo lơ lửng giữa trời, nằm áp với phòng ngủ của Tee mà ngắm mưa. Maroon 5 vẫn tiếp tục chơi loại nhạc đau khổ kiểu tưng tưng rất đặc trưng:

And she will be loved,

and she will be loved…

Lần nào nghe nhạc dạo, trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh anh chàng đầu cua mặt mũi ngơ ngẩn cắm đầu xuống hồ bơi và cụm từ broken smile. Tiếng mưa rơi lộp độp vào mái che bằng nhựa phía trên át cả tiếng nhạc. Âm thanh của cuộc sống tẻ nhạt hàng ngày tan biến dần trong vị trong trẻo của hơi nước. Không gian nơi cái lồng sắt nhỏ này đã tách biệt hẳn với mấy gian phòng trong kia từ lúc nào, dù chỉ cách có vài bước chân. Trong đó là một thế giới khác hẳn. Chúng tôi hạnh phúc tận hưởng sự yên lặng trong trẻo của đêm. Chi Ngắn vẫn chưa có ý định ra về dù đã 10 giờ tối. Sự có mặt của anh ta trong không gian của riêng tôi và Tee được chấp nhận lặng lẽ từ lúc nào. Hiếm khi tôi cảm thấy yên bình như thế trừ khi ở bên Tee.

Khi tiếng nhạc trong nhà dần trở nên mơ hồ, như một thứ âm thanh hỗn tạp đáng bực mình thì bóng tối chợt phủ xuống, tiếng nhạc tắt ngấm.

- Mất điện rồi. Tôi làu bàu ngồi dậy chui ra khỏi chỗ ngồi đi tìm nến. Khi mang đĩa nến thơm được mua từ lâu mà chẳng có dịp nào dùng ra thắp, tôi không quên ôm theo vài cái gối và một đĩa lạc. Chi Ngắn vẫn chưa có ý định ra về. Anh ta trầm ngâm ngồi nhai lạc. Tay vẫn cầm ly rượu uống dở từ bữa tối.

Mưa càng lúc càng to hơn. Sấm ì oành, đôi lúc chớp giật sáng lòa. Tee quay sang Chi Ngắn hỏi khẽ:

- Hình như muộn rồi. Mưa to thế này, anh không về hoặc gọi về nhà à?

Chi Ngắn không trả lời. Anh ta nhìn đăm đăm vào cốc rượu nói:

- Có ai đó để lo lắng vào một tối thế này chẳng phải là thứ lo lắng đáng thèm khát ư?

Dường như có một đám mây mù bay ngang qua trái tim tôi. Tôi lại thấy chính mình đứng lặng bên cửa sổ, trong cơn mưa còn sót lại cuối cùng của mùa hè, để mặc cho hương vị của cảm giác bồn chồn vương vất mùi hạnh phúc len lỏi vào trái tim. Tối đó, người ấy không gọi điện thoại như mọi khi.

Tôi khẽ khều Chi Ngắn, thắc mắc:

- Chờ lâu quá cũng chẳng sung sướng gì đâu. Anh đi về đi.

Anh ta ngước mắt nhìn tôi. Ánh nhìn khiến tôi thấy tim mình se lại. Tôi quay đi vờ như không nhìn thấy cái vẻ đau đớn ấy, đứng dậy đi lấy thêm rượu.

Chi Ngắn rì rầm gì đó với Tee. Tôi đi xuống bếp. Thẫn thờ nhìn xuống sân chơi trong nhà vệ sinh. Cảm giác phải đối mặt với điều mình tưởng đã vượt qua từ lâu thật nặng nề. Có lẽ phải vài lần thế này nữa mới có thể giải quyết đống tàn tích mình sở hữu. Tôi tự nhủ thầm.

Tôi mò vào trong, mở tủ lạnh lục lọi.

Khi tôi lên đến nơi thì Chi Ngắn đã về. Tee bâng quơ thông báo:

- Lão ý hẹn tối mai ra quán bar lão ý uống rượu.

- Đi không?

Tôi nghĩ mình đã hỏi một câu thừa. Rõ ràng có một cái cớ để ra khỏi nhà trong hoàn cảnh hiện tại là điều duy nhất Tee mong muốn.

- Mấy giờ?Ăn xong rồi đi à?

Tee lồm cồm chui ra khỏi cái lồng sắt, vừa bò vừa ậm ừ:

- Tùy mày, để mai rửa bát nhá. Nhà còn vang không?

- Dưới bếp ấy. Chai lúc nãy vẫn còn đấy.

Tee loẹt quẹt đi xuống bếp rồi ở tịt dưới đấy. Tôi cho đĩa của Enrique vào máy DVD mini, loại chạy pin, đặt chế độ repeat bản Don’t you forget about me, lột bỏ hết quần áo, chui vào chăn, thầm mong có thể ngủ mà không phải suy nghĩ gì.

Suốt cả ngày hôm sau, Tee trở nên phấn khích kì lạ. Cô nàng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, mở nhạc Blue và ư ử hát theo. Tee bật đi bật lại bản Best in me. Ngày hôm ấy dường như dài ra theo điệu nhạc nhuốm đầy thứ không khí mong manh như sắp vỡ tan trong tâm trạng của Tee. Đến bây giờ, mỗi khi thoáng nghe thấy giai điệu ngọt ngào You bring out the best in me là trong tâm trí tôi lại tràn ngập nguyên vẹn cảm xúc uể oải của ngày đầu thu dài nôn nao như một chai nước có gas nhảy múa trong cái dạ dày rỗng tuếch. Buổi chiều, khi tôi vừa thò cái mặt ngái ngủ xuống bếp kiếm cái gì ăn lót dạ đã thấy Tee đang chu môi dẩu mỏ đứng trước gương. Trong nhà vẫn réo rắt Best in me. Không tìm được gì trong tủ lạnh, tôi bực bội lê đôi dép hình đầu lợn màu hồng vừa mua hôm trước để chờ đón mùa đông vào nhà vệ sinh, lèo nhèo:

- Làm gì mà cứ như mới gặp được anh nào thế?

- Ừ hứ!

Cô nàng đang tỉa lông mày.

- Làm đẹp cơ đấy, tối ra quán của Chi Ngắn cơ mà. Bộ quên à? Định đi đâu thế?

- Hơ, thì định ra quán của Chi Ngắn với mày.

Tee ngừng tay, đưa mắt nhìn tôi phân trần với vẻ đầy cố gắng: Thì lâu lắm có được ra khỏi nhà đâu, toàn đi chợ với đổ rác.

Tee vừa nói vừa lấy tay cào đám tóc trước mặt rồi lừ đừ đi lên nhà. Không ít lần tôi tự hỏi sao cô không cắt luôn cái đám lòa xòa vướng víu ấy đi.

Còn lại một mình trong cái phòng vệ sinh sực mùi thơm mát, tôi thẫn thờ mở toang cánh cửa sổ nhìn xuống sân khu tập thể. Căn hộ của chúng tôi ở tận tầng năm. Leo lên leo xuống thì mệt nhưng sống ở lưng chừng lơ lửng như thế này cũng lạ. Cho dù nhìn lên hay nhìn xuống vẫn luôn sống trong không gian quen thuộc gắn bó của mình. Dưới sân khu tập thể lác đác lá rụng sau trận mưa tối hôm trước, bọn trẻ con đang chơi cầu. Tôi cố tìm kiếm cảm giác bình yên mỗi khi ngắm cái sân chơi ấy mà không được đành ngao ngán lê vào nhà. Lòng tự hỏi không hiểu tâm trạng ấy của Tee sẽ kéo dài được bao lâu.