Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 20




Một buổi sáng mùa đông, lúc ấy là khoảng đầu tháng Mười hai, khi mỗi sáng chui ra khỏi chăn là một cơn ác mộng, một bức thư được gửi tới, nằm lẻ loi ở cạnh cửa ra vào. Tôi trông thấy nó khi đang luống cuống khóa cửa nhà. Có thể là ai nhỉ? Rất ít khi tôi nhận được thư tay. Nó gieo vào lòng tôi chút hy vọng mỏng manh như sợi tơ của một con nhện vô tình chăng ngang cửa. Tôi cúi xuống nhặt lá thư. Một lá thư màu trắng in hoa vàng nhạt. Một chút êm ái tan ra trên các đầu ngón tay. Tôi khẽ mỉm cười và giữ lá thư trong túi xách cả ngày với hy vọng sợi tơ vừa được chăng không ngay lập tức bị giật đứt.

Tối, khi con mèo Chinbu nhõng nhẽo đánh chén xong bữa tối, nằm dài trên nóc cái tivi. Bên dưới, Maroon 5 tiếp tục lải nhải bản This love. Sau bữa tối khá rườm rà tự nấu cho bản thân, tôi khẽ khàng lấy lá thư trong túi xách ra, áp vào má. Nó âm ấm và có mùi của cô. Tôi không hề liên lạc với cô từ khi trở về từ khu biệt thự. Chỉ trừ lần tôi đem tiền tiết kiệm tới chỗ gã lái taxi để trả cho cái điện thoại màu trắng cô mua cho tôi. Gã nhận mà không thắc mắc bất cứ điều gì. Phản ứng ấy khiến tôi khá nhẹ nhõm.

Tôi nằm ngửa trên giường, lặng yên theo dõi mùi hương ấy len nhẹ vào mũi mình, phả vào không gian thứ gì đó mơ hồ nhẹ bẫng. Như mọi khi, cô chỉ nhắn ngắn gọn:

09xxxxxxxx, gọi cho anh ta đi.

Tôi lặng lẽ gấp làm tư mẩu giấy nhỏ rồi nhét vào cái ví cầm tay màu đỏ bằng da của mình. Cô ấy muốn tôi gọi cho ai nhỉ?

Hai ngày sau khi nhận được lá thư kì lạ của Madame J, cơn tò mò đã được dỗ dành đang ngủ yên ngon lành trong tôi lại trỗi dậy. Chỉ có vài giây. Khi tôi sơ hở để mặc bản thân mình suy nghĩ mông lung đến mức bắt đầu tự thuyết phục chính mình. Lúc đó tôi đang ngồi ăn sáng dưới bếp. Chắc đến 100% đó là Chi Ngắn ấy. Không nghi ngờ gì nữa. Ý nghĩ ấy chạy ngang qua tâm trí tôi.

Cô ấy biết chuyện gì xảy ra ở bãi biển.

Tôi thở dài.

Nếu muốn họ sẽ liên lạc với tôi. Tee và Chi Ngắn. Khi nào họ sẵn sàng. Điều tôi cần làm duy nhất là cố gắng không hoài nghi điều đó. Mặc dù điều duy nhất tôi muốn làm là xông ngay tới chỗ của họ, gào thét đấm đá một hồi như trong phim tình cảm Hàn Quốc, và dùng cả thứ ngôn ngữ hờn dỗi của họ nữa. Có lẽ như thế sẽ rất dễ chịu. Tôi tự cười với ý nghĩ của mình, với tay cầm cái điện thoại màu trắng xinh xinh nằm lăn lóc trên mặt bàn ăn. Từ khi Tee đi, tôi luôn ăn cơm dưới bếp, trên một cái bàn nhỏ bằng nhựa màu xanh kê gần bếp và tủ lạnh. Tôi lẩm nhẩm số điện thoại trong đầu. Những ngón tay của tôi, chúng buồn bực. Chúng bấm số điện thoại, nhấn thêm phím gọi rồi còn bật cả loa ngoài lên.

Có tiếng đổ chuông.

Những hồi chuông dài. Hy vọng xòe những ngón tay xương xẩu nắm lấy trái tim tôi. Chỉ cần biết đó là ai. Chỉ cần nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Thế thôi là đủ.

Nhưng.

Không ai nghe máy cả.