Những Người Như Chúng Ta

Chương 75: Chương 75 : Thế Cục Miền Bắc.








Xe chúng tôi xuôi từ Thái Nguyên xuống Hà Nội thời gian không lâu, lúc sắp tới cảng hàng không Nội Bài đột nhiên lại nghe báo về 1 tin dữ. Tin dữ tràn tới bất ngờ đến mức , nghe điện thoại xong tôi đứng hình nói ko ra hơi."mau mau chạy vào nội thành, bệnh viện đa khoa quốc tế !"Trong cuộc điện thoại vừa rồi – thằng đệ báo tin Lão Tướng bị thương nặng phải đưa đi cấp cứu !Xe chạy từ sân bay về bệnh viện mấy lần gặp kẹt xe, tôi ngồi đằng sau ko ngừng cầu khấn - "không phải là Lão Tướng , không phải là Lão Tướng. đừng cướp Lão Tướng đi ! đừng cướp bạn tốt nhất của tôi đi. Mẹ kiếp!"Xe đỗ bên ngoài bệnh viện, tôi tông cửa xe chạy thẳng vào , chỉ kịp ngoái đầu lại la "mấy đứa ở nguyên đó chờ anh. Hạnh Nhi phải theo sát Bánh Đậu không được để em 1 mình nghe chưa!?" Sở dĩ Lão Tướng lâm vào tình trạng nguy kịch như vậy là do xích mích với Lee Phong Lưu ! Về chuyện này phải quay ngược thời gian về mấy tháng trước , lúc đó quan hệ giữa 2 thầy trò đã đến mức như nước với lửa , nhất là sau khi Lão Tướng đạt thành hiệp nghị với Lý Ma Ma. Trước đây Lão Tướng chỉ bằng mặt không bằng lòng với Lee Phong Lưu thậm chí thi thoảng còn bị hắn chèn ép, nhưng từ khi có Lý Ma Ma giúp sức và 1 số đại gia khác ủng hộ Lão Tướng, gã ta không còn ngán ông trùm khu đèn đỏ nữa, 2 người công khai đối đầu. vì chuyện này giới giang hồ và cave miền bắc sống dở chết dở.Cho đến ngày hôm trước, một bình rượu quý giá được vận chuyển đến từ Lạng Sơn, bên trong chứa những gì dĩ nhiên tôi là người biết rõ nhất. Không biết là xui hay may nhưng Lee Phong Lưu đã không phải là người uống rượu đầu tiên. Hắn ta đi công chuyện gấp chưa kịp thưởng thức rượu ngon, thì ở nhà 2 bà chủ của Biệt thự người đẹp hè nhau hưởng sái. mỗi người uống vài li, sáng ngày hôm sau độc phát tức tưởi, đến trưa mới đem ra bệnh viện thì đã quá muộn.Độc tính của loại này vốn không mạnh, ghê gớm ở chỗ, sau khoảng chục giờ đồng hồ mới phát huy tác dụng, khiến người ta ko biết đường nào mà lần. Nếu Lee Phong Lưu không tinh ý chắc sẽ cho rằng 2 cô gái kia bị ngộ độc thức ăn mà chết. Lee Phong Lưu nổi trận lôi đình lần đầu tiên trong mấy năm qua. Hắn ta cho rằng có người muốn hại chết mình, nhưng gã nấu rượu là chỗ bạn bè với hắn bao nhiêu năm, không thể là hung thủ được, như vậy tất có kẻ khác nhúng tay vào đây. Lee Phong Lưu cẩn thận đến mức người vận chuyển rượu cũng là thân tín. Gã suy luận ra, rượu chỉ có thể bị hạ độc ở ngay trên trang trại. Thế là Thầy liền cho người đi điều tra, quả nhiên tin tức thu về cho thấy người của Làng Cung Nữ vừa gây lộn xộn trên đó. Nghiêm trọng hơn, Lý Ma Ma và Tắc Kè Bông còn thông đồng nhau đứng sau vụ này . Ông trùm cave miền bắc phẫn nộ đến mức nào không cần nói cũng biết. Lớn chuyện ở chỗ, 2 cô gái đó là con út của ông Chú Già – quan chức lớn ở Hà Nội. Cái chết này khiến cho trên dưới run sợ. Lee Phong Lưu tìm mọi cách bưng bít thông tin, loan báo ra bên ngoài rằng 2 cô bị ngộ độc mà chết.Mọi người trông đợi vào 1 trận nổi giận long trời lở đất của ông Chú Già,nhưng từ đầu đến cuối "người cha" này không có chút động tĩnh nào cả. Tất nhiên , tuy không tỏ thái độ ra nhưng ai nấy ngầm hiểu, rằng mối quan hệ vốn rất khăng khít của Lee và Chú đang đi vào ngõ cụt."Cây cầu nối" giữa Lee Phong Lưu và các ban lãnh đạo giờ đây đã bất mãn với Lee. Từ đó địa vị Thầy dần dần đi xuống, thay vào đó là sự thăng tiến của kẻ học trò cũ - Lão Tướng . Nghe nói Lee Phong Lưu vì tình thế hiểm nghèo này mà lục tục chuẩn bị tiền bạc của cải, ý đồ của gã lại như lúc xưa – dùng thực lực tài chính để ổn định quan hệ. Chỉ tiếc, lần này tiền không cứu được gã. Mọi chuyện đang căng cứng như dây đàn thì vừa hay Lý Ma Ma của Làng Cung Nữ viếng thăm Hà Nội. Trong chuyến viếng thăm này, Lý Ma Ma ngang nhiên đến thắp nén hương cho 2 cô gái xấu số . Ngay trong đám tang, giữa gia quyến , bà chủ Làng không kiêng dè úp úp mở mở về nguyên nhân cái chết của 2 người đẹp, khiến sự loạn nay càng thêm loạn. Đều làm khách ở nhà ông Chú Già , Lý Ma Ma đột nhiên ngỏ ý mời Lee Phong Lưu 1 bữa cơm thân mật. Lấy cớ là bao nhiêu năm oán oán thù thù mệt mỏi quá độ, năm nay đều già cả hết rồi, cũng nên cởi bỏ thành kiến đi là hơn. Ông Chú Già đang đau buồn vì 2 đứa con mất, cũng ráng sức vun vén cho 2 người.Lee Phong Lưu là người rất thông minh, Thầy hiểu ngay lời mời này thực chất là 1 âm mưu trực diện ngắm vào mình, bản thân lại đang hận Lý Ma Ma tột độ , dĩ nhiên không kiêng dè nhận luôn lời mời. Gã cho rằng "con đàn bà điên này muốn giết mình, có tránh cũng không tránh được. Ngày hôm nay Chú đã nói như vậy tức là muốn giải quyết ổn thỏa theo luật rừng. Lần này ai sống ai chết cũng không thể trách người còn lại."Bữa cơm thân mật này trở thành bữa cơm đẫm máu, lúc đó Lão Tướng cũng có mặt."Lão Tướng , Lão Tướng ! mày phải chờ tao. mẹ kiếp, mạng mày dai như đĩa đói chưa chết được đâu !" - tôi vừa gào khấn trong lòng vừa chạy thục mạng trên hành lang dài của bệnh viện. Từ xa xa đã nhìn thấy mấy gã anh em tốt của Tướng và vợ của thằng bạn thân nhất. Đám đàn em thấy tôi liền kêu lên "anh Tắc Kè, anh Tướng nằm ở đây."Tôi hoảng loạn nhìn vào trong phòng cấp cứu, chỉ thấy kính mờ đục loáng thoáng bóng người. Chắc thằng bạn nằm trong đó cũng lâu lắm rồi . Lạy trời đừng xảy ra chuyện gì. Mi Nơ ngẩng mặt lên nhìn tôi, khuôn mặt không dấu nổi nét mỏi mệt. Tôi vội vàng trấn an vợ bạn - " em đừng sợ, không có gì nghiêm trọng đâu."Tôi chỉ muốn tốt cho cô, và cả cái thai to đùng trong bụng kia nữa, ai ngờ đâu cô này hung dữ quá chừng, liền đưa tay tát tôi mấy phát - "anh thì biết cái gì hả?"Mấy gã đàn em cả kinh hô :"chị đại ơi, đánh nhầm người rồi.""nhầm cái nỗi gì? chính anh chứ ai ! anh hại chồng tôi rồi. tôi đã nói mấy người lo yên phận đi mà không nghe, cứ đòi phải làm ông này sếp nọ mới chịu được hay sao?" - cô nói rồi ôm mặt khóc nấc lên.Ôi, xảy ra cớ sự này đúng là ngoài tầm kiểm soát. Hậu quả quá nghiêm trọng.Tôi chợt nhớ ra một chuyện, tình tiết bỏ độc vào rượu dĩ nhiên Bánh Đậu Ngọt cũng nghe được từ tôi, nó bèn thưa chuyện đó với Bác Mười. Bác Mười nghe xong xoa đầu Bánh Đậu bảo thế này : "Con người mà, sống hay chết dựa vào số mạng. Ai chẳng có lúc ốm đau bệnh tật hay tai nạn bất ngờ. Nhất là những kẻ tự xưng mình là người trong giang hồ lại càng không biết ngày mai ra sao. Ông bà mình có câu : Nhân tiền quả báo trước đây kẻ nào gây tội thì về sau chết bất thình lình cũng là chuyện dễ hiểu. Sẽ không có ai thắc mắc hay truy cứu đâu." Dựa theo câu nói đầy ẩn ý đó tôi yên tâm cho rằng sau này dù Lee chết hay ai chết thì Bác Mười đều có thể ra tay ếm nhẹm hết. Sự thật sẽ vĩnh viễn không được tiết lộ. Nhưng éo le ở chỗ người chết không phải là ông trùm khu đèn đỏ , mà là chị em song sinh Vũ Lan Hải Hà - Vũ Lan Trúc Diệp - 2 đứa con cưng của Chú.Rồi tôi lại nghĩ đến lời "tác hợp" cho Lee và Lý của ông Chú Già trong ngày đám tang 2 cô con gái rượu. Lời vun vén này xem ra không hợp lý lắm, đằng sau chuyện này ắt còn 1 nguyên do nào khác. Hay nói đúng hơn, một sự sắp đặt ghê gớm nào khác.Nghĩ như vậy, tôi bèn gọi riêng thằng Hào- đệ ruột Lão Tướng ra nói chuyện. Tôi hỏi nó ở trong lễ tang có những ông lớn nào? khách quý ngoài Lý Ma Ma , Lee Phong Lưu còn ai nữa không? "Vì thằng Hào tới viếng 2 chị em kia cùng Tướng nên nó nắm rõ tình hình lúc đó, cu cậu bèn bẩm lại với tôi."bạn và cấp trên của ông Chú Già đến hết cả. quan chức nhà nước đến nhiều lắm anh ơi. cá biệt trong đó, em nghe anh Tướng nói, còn có người bà con với Má Nuôi của anh.""là ai?""một ông tướng lĩnh quân đội! em không biết cụ thể quân hàm gì vì ông ta mặc comple nhưng có nghe mấy người bên cạnh bảo vậy."Tim tôi đập thình thịch. biết ngay Bác Mười cũng có mặt mà."ngoài ông Tướng đó ra còn ai khác nữa ? mày nói tao nghe."Vốn là dân ghiền bóng đá, Thằng Hào tiếp tục nói : "siêu kinh điển trong bóng đá là Real Mandrid gặp Barcelona , còn siêu kinh điển trong giới cave là Lý Ma Ma gặp Lee Phong Lưu. Bà chủ Làng Cung Nữ cũng đến đám tang, ai cũng bất ngờ hết anh ạ. Mụ ta ăn nói lung tung gì đó về cái chết của 2 chị em kia, hình như là tố tội Lee Phong Lưu hạ độc. Mọi người nghe xong xôn xao ghê lắm." "cái này tao biết rồi.""chưa hết đâu anh ơi. em còn thấy một chuyện hay ho nữa là mụ Lý đi với 1 ông già nào đó trông bảnh bao lắm. tóc chải ngược ra sau. mặc comple trắng, chống gậy vàng đàng hoàng nha.""à, là lão Sáu Bạc. không ngờ cũng tới đây góp mặt.""không phải Sáu Bạc ! nếu lão Sáu thì em đã nhận ra rồi. Ông này còn già hơn, sang nghiêm hơn. vai vế lớn hơn Lý Ma Ma. nghe người ta xì xào là Đại Tỷ Phú hẳn hoi.""Đại Tỷ Phú !?" - da gà da vịt tôi nổi lên rồi đây, cái tên này tôi từng nghe qua. đây là biệt hiệu người dân miền bắc tặng cho vị đại gia này. Trong thời kì đỉnh cao ông ta là vua vàng ở Việt Nam. Hiện nay thì không còn làm mưa làm gió nhưng vẫn là ông trùm cổ vật - rất thân với mụ Lý, hóa ra bọn họ còn có họ hàng với nhau. Ông Công từng nhắc qua Lý Ma Ma dựa lưng 1 người thế lực lớn - rất có thể là Đại Tỷ Phú này. Mà trong cái đêm ở nhà Lý Ma Ma cũng có nghe mụ nhắc tới người này – là anh Tư của mụ. Ngày xưa Việt Cộng đánh Mỹ trong nam chắc cũng nhờ gia đình Đại Tỷ Phú đóng góp hàng tấn vàng bởi thế các quan chức nhà nước đều có mối quan hệ thân thiết với vị bố già này. Tình hình lúc này nóng lên rồi đây, chỉ mấy câu thuật chuyện của thằng Hào tôi đã có thể mường tượng quang cảnh buổi tang lễ ngày hôm đó căng thẳng như thế nào.Dựa theo logic thì hẳn Bác Mười là người có thế lực mạnh nhất, còn ông Chú Già là người thấp bé nhất trong 3 "con hổ" có liên quan ở đây.Từ câu nói của Bác Mười với Bánh Đậu, tôi có thể suy ra ông ấy muốn đưa Lee Phong Lưu vào chỗ chết. Đại Tỷ Phú đứng đằng sau Lý Ma Ma khẳng định cũng muốn diệt Lee Phong Lưu. Như vậy, cả 2 ông lớn này đều muốn Lee Phong Lưu phải trả giá.Người thứ ba là ông Chú Già thân thiết với Lee Phong Lưu nhất. Tuy nhiên vì vụ việc mất con mà lão phát tiết hết lên đầu Lee Phong Lưu,hơn nữa bây giờ đích thân Bác Mười đã ra mặt ông Chú Già không còn bảo vệ Lee được nữa, vậy là thêm 1 khẩu súng chĩa vào đầu Lee Phong Lưu. Đây là bức tranh toàn cảnh của thế cục miền bắc . Than ôi , chỉ 1 bình rượu độc đã khiến tập đoàn Lee Phong Lưu tan vỡ. Năm nay sao quả tạ chiếu lên đầu Thầy tôi rồi. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, nếu Lý Ma Ma đã mở lời mời Lee Phong Lưu tham dự bữa ăn thân mật , vậy chứng tỏ mụ Lý muốn trực tiếp trả mối thù xưa. Phía Bác Mười tuyên bố không đầu không đuôi rằng 1 trong 2 kẻ phải có người chịu trách nhiệm cho tội ác năm xưa, là ai chết thì chờ số mệnh định đoạt. Còn Phía Đại Tỷ Phú thì thành toàn cho tâm nguyện của đứa em họ, đẩy Lee Phong Lưu vào đường cùng. Như vậy ông Chú Già không dám dị nghị gì, mà các ông lớn nhận tiền của Lee Phong Lưu cũng chẳng thể nói năng gì. Mâu thuẫn giữa 2 trùm cave giờ đây không ai có thể can thiệp.Chỉ là trong bữa tối thân mật đó chẳng hiểu thế nào Lão Tướng lại để thất thủ, cuối cùng bị thương đến mức phải nhập viện cấp cứu. Nghe thằng Hào nói Lee Phong Lưu đã cao chạy xa bay , hiện giờ ko ai biết tung tích. Có người nói Thầy đã đi Nam Định, có người lại bảo Thầy chưa hề trốn khỏi Hà Nội mà chỉ nghỉ ngơi đâu đó trong các biệt thự ven hồ tây.Nên nhớ Lee Phong Lưu nổi tiếng mấy mươi năm nay, mối quan hệ ắt ko hề tầm thường , thậm chí gia thế của hắn cũng ko đến nỗi nào , chẳng qua 3 ông lớn kia đã đưa ra cái cớ quá hợp lý để bóp méo mọi chuyện , Lee Phong Lưu muốn trốn cũng ko trốn được, mà hắn có chết thì các ông ấy cũng chỉ kêu 1 tiếng - tai nạn - không ai có khả năng truy cứu.Chỉ tiếc "bữa cơm" đó không giết được Thầy, vậy là hi vọng đã chấm dứt.Nào ai ngờ được, có ngày thế cục ở miền bắc lại thay đổi hoàn toàn chỉ vì một cô em gái bé nhỏ của tôi !? Bây giờ tôi mới thấm thía vì sao mụ Lý và Lee Phong Lưu lại sợ con bé đến như vậy. Bọn họ giam cầm nó, đeo mặt nạ nguyền rủa nó, tất tần tật chung quy cũng vì 2 chữ "sợ hãi" !Tắc Kè Bông tôi thẫn thờ ngồi phịch xuống sàn hành lang lạnh lẽo. Mẹ kiếp, người đàn ông đó, người thầy 1 thời tôi tôn sùng đó, hơn ai hết tôi là người muốn giết chết hắn nhất. Nhưng có đôi khi đền mạng ko phải là cái giá hợp lý nhất. Dù sao thì hắn chết cũng không đổi lại sự sống cho Má Nuôi. Nhưng nếu hắn ko chết thì lương tâm tôi làm sao thanh thản đây !? Rồi còn Lão Tướng nữa? nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra với Lão Tướng. Tôi thề sẽ tự tay cắt cổ Lee Phong Lưu. Cả con mụ Lý nữa, con mụ này hết mượn tay tôi đến mượn tay bạn tôi. Mụ trả đũa ngoạn mục lắm !!Ca phẫu thuật kéo dài lâu thật là lâu.đến khi bác sĩ xong việc ra khỏi phòng mổ, mấy người chúng tôi đã phờ phạc đi trông thấy. Bác sĩ thông báo Lão Tướng đã tai qua nạn khỏi. Tôi nghe xong bủn rủn cả chân tay còn Mi Nơ thì mệt lả đi. Tôi như người mất hồn đi thẳng vào khu vệ sinh nam, xả nước vòi rửa tay, lau hết mồ hôi nhễ nhại trên mặt, sau đó nhìn mình trong gương, chẳng hiểu mừng rỡ thế nào hét toáng lên "Lão Tướng sống rồi ! sống rồi ! hahaha."Tiếp sau đó tôi chạy ra bên ngoài quán cafe gần bệnh viện. mấy người bánh đậu và hạnh nhi đang đợi ở ngoài đó. Phải chạy ra xem thử tình hình Bánh Đậu thế nào, tiện thể dặn họ đợi tôi một lát thu xếp công chuyện trong này.Đột nhiên giữa đám đông trên hành lang tôi có linh tính chẳng lành, liền dừng bước nép sát vào vách tường lối thoát hiểm. vị trí này rất bí mật và cho phép tôi quan sát rõ lượng người ra vào. Nếu tôi nhận định ko lầm thì có 1 người đàn ông lạ đang đi theo tôi.Chợt nhớ ra tôi vừa từ chỗ Lão Tướng chạy ra ngoài kia mà. Lão tướng phải nằm viện chắc chắn là sự tình trọng đại của khu đèn đỏ, các phe phái muốn nắm tình hình cử người đến nghe ngóng là chuyện dễ hiểu thôi. Thậm chí thằng cha đi theo tôi 8,9 phần 10 còn là lính của Lee Phong Lưu kìa. Nguy hiểm quá, suýt chút nữa tiết lộ hành tung rồi. Nếu tôi cứ y như vậy mà chạy đến chỗ Geisha và Hạnh Nhi, chắc chắn sẽ gây ra nguy hiểm cho cả 2 người họ. Nghĩ vậy tôi lập tức gọi điện thoại cho Hạnh Nhi. Đầu dây bên kia giọng búp bê vẫn bình thường chứng tỏ chưa có biến động xảy ra. Lòng tôi thở phào nhẹ nhõm , hỏi :"Bánh Đậu đâu? nó có ở gần em không?"Hạnh Nhi đáp : "Ôi mẹ ơi, anh yên tâm . Em trông em gái anh kĩ lắm. bọn em đang ngồi ăn kem đây này.""cái gì ? "- tôi muốn điên lên - "không được để bánh đậu ra chỗ đông người. Chui vào xe mau."Hạnh Nhi bực mình nói : "Anh khó tính quá. Em cho Geisha đeo khẩu trang mà, bảo đảm ko ai nhìn thấy mặt cục cưng của anh đâu.""Như vậy cũng ko được. Có mấy thằng đuổi theo anh trong bệnh viện đây này.Anh bảo lên xe thì lên xe đi.""Ôi mẹ ơi, thế khi nào anh thoát ra được thì nhớ đi cổng sau,em sẽ bảo tài xế đợi sẵn."Dặn dò như thế yên tâm rồi, tôi nhòm ra phía cổng bệnh viện thấy quả nhiên thằng cha lúc nãy đang dáo dác ngó quanh ở ngoài đó, bèn chạy ngược trở lên phòng Lão Tướng.Lúc này người nhà đã có thể vào thăm bệnh nhân. Tôi đứng từ xa nhìn thấy mấy giọt nước mắt hạnh phúc của Mi Nơ, cảm thấy gánh nặng trong lòng vừa được dở bỏ. Tôi cứ sợ nếu Lão Tướng có chuyện thật thì sẽ như thế nào? Má Nuôi đã mất chẳng lẽ đến bạn thân cũng ra đi ?Thằng bạn tốt nhất của tôi vừa mới tỉnh sức khỏe vẫn còn rất yếu. Gã mơ mơ màng màng, nhận thấy tôi lại gần bèn hỏi tôi : "mày có bị đứa nào đánh không?"Tôi kì quặc nhìn bọn thằng Hào, thằng nhóc nói : "anh Tướng mới tỉnh vẫn chưa hoàn hồn nên đầu óc hơi lung tung, chắc anh ấy nhớ nhầm anh cũng có mặt trong bữa cơm."Tôi bật cười trả lời gã : "có ! vợ mày đánh tao chứ ai!"Gã lại tiếp tục hỏi : "tao chơi được mấy thằng?Lee Phong Lưu bây giờ như thế nào?""mày chém bên trái chém bên phải, cây đao chặt người như thái rau, chân mày cứ đi, tay thì cứ thế xả , giết đến khi Lee Phong Lưu lạy lục van xin mới thôi."Lão Tướng bật cười : "mẹ mày! miêu tả như phim.""đồng ý là tao nói hơi quá, nhưng sự thật chỉ có một. Mày là anh hùng của tụi tao rồi đó. Từ nay Lee Phong Lưu con mẹ gì, gặp mày còn không sợ vãi đái !?"Thằng bạn chí cốt gật đầu : "lần sau sẽ làm khá hơn." - gã ngập ngừng "nếu còn có lần sau."Dứt lời vợ Lão Tướng mở miệng mắng : " lần sau lần tới cái gì ! còn có lần sau ông mà không chết mới khen tài đó !"Như vậy về phần Lão Tướng tôi có thể an tâm được rồi, mọi chuyện đã có đám đàn em và Mi Nơ sắp đặt. Tiếp theo đó tôi đem một số chuyện gần đây kể cho Tướng nghe. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc điện thoại nên chuyện nằm vùng của tôi Tướng biết rất nhiều. Tôi kể lại quang cảnh trong bữa tối cứu Bánh Đậu ở Lạng Sơn, Lão Tướng liền nhăn nhó la : "mẹ, phải chi có tao ở đó thì chết chúng nó với tao. Để ít bữa nữa khỏe lại tao xem, cái đám mất dạy nhà Má Nuôi mày đánh đấm như nào."Tôi kể tiếp đến chuyện bình rượu bị hạ độc và các ông lớn đứng sau thao túng thế cục miền bắc này, Lão Tướng chau mày nói : "chuyện này dĩ nhiên tao cũng nắm bắt được nên ra tay ko kiêng dè gì hết. Chỉ tiếc để cho Lee Phong Lưu chạy thoát, tao thì hăng tiết quá , với cả do áp lực phải giết cho bằng được hắn nên ko cẩn thận. Mẹ kiếp, thằng nào chém tao không biết ?! cũng may chưa bị trúng đạn, nếu không..."Tôi hiểu ý gã, chỉ vỗ về chứ không bình luận gì thêm. "Nhưng Tắc Kè này, Lee Phong Lưu thoát khỏi bữa cơm đó chắc chắn sẽ cẩn thận hơn rất nhiều. Ông ta ko tùy tiện đi đâu thì cũng ko ai có cơ hội tiếp cận. Cái khó là ở chỗ đó, ngược lại hắn còn cẩn thận lên kế hoạch trả thù nữa kia. Bây giờ mình ở ngoài sáng hắn ở trong tối mày phải nhanh chân tránh đi thật xa. Tao đã bàn với mụ Lý từ trước rồi, nếu ông ta may mắn thoát được sẽ tiếp tục lấn tới chèn ép, ép đến khi nào thế lực của Lee Phong Lưu tan đàn xẻ nghé mới thôi. Sau khi đã thâu tóm hết tài sản của Lee để lại sẽ nghiễm nhiên phát thưởng cho ai cung cấp tin về ông ta, dùng tài sản của ông ta mua chuộc tay sai của ông ta. Như vậy là chặn mất đường về của Lee. Chó cùng rứt dậu dễ làm nên chuyện ngu xuẩn."Tôi đang tính tán thành mấy câu thì thằng Tướng nói luôn, lời gã rất quyết liệt và nghiêm trọng."Mụ Lý rất tàn độc, chắc chắn mụ ta đang nghĩ ra âm mưu mới. Tao cũng không chắc liệu mụ đã tìm ra thân phận mày chưa, nhưng tốt nhất mày và em gái phải tránh đi luôn. Đến nơi nào nằm ngoài phạm vi thế lực của mụ. Tao nghĩ ông tướng Mười kia đã dám giao Bánh Đậu ày thì tức là tán thành việc mày dẫn con bé về quê. Bây giờ mày phải đi luôn đi."Lời Lão Tướng phân tích rất có lý. Đúng là sau đợt chết hụt này Lee Phong Lưu sẽ trở về với con người máu lạnh của hắn trước đây, như thế cũng đồng nghĩa với cả miền bắc sẽ không có ngày yên ổn. Hắn ta ko dám công khai hành động vi sợ vía các ông lớn nhưng chắc chắn sẽ âm thầm giở thủ đoạn. Không những tôi mà cả Lão Tướng cũng phải cẩn thận hết mức.Còn Lý Ma Ma và Làng Cung Nữ ? bà ta trở thành kẻ thù đáng lo ngại nhất của tôi lúc này, bởi vì mụ có 1 "chiếc ô" quá rộng. Xem ra khó mà ra tay với mụ. Tất nhiên, đến thời điểm này cũng không đến lượt tôi tham chiến, đám người nhà Má Nuôi đã lên kế hoạch trả thù đâu vào đấy rồi. Khi chúng tôi bàn đến vấn đề này, vừa hay đối tác làm ăn lớn của Tướng trong thời gian này là Cọp Kim Liên tới. Đây cũng là 1 anh lớn tương đối có thế lực trong phạm vi ngoại thành. Gã này tôi từng gặp mặt và chiêu đãi thời còn theo chân Lý Ma Ma. Bà chủ Làng Cung Nữ đánh giá tay Cọp này là 1 gã khôn ngoan đầy thủ đoạn,rất có tố chất sẽ nối nghiệp Lee Phong Lưu về sau. Dĩ nhiên tôi không lạ gì hắn ta, sau khi chào hỏi thân thiết bèn âm thầm đánh giá hắn một chút, chà chà ! đúng là thần thái rất ổn định, ứng biến trò chuyện cực kì thông minh. Hội nghị 3 bên diễn ra trong suốt bữa trưa hôm đó. Một khi 3 cái đầu đã về 1 chỗ thì mọi chuyện thông suốt hẳn ra. Tay Cọp Ba Chân này khiến tôi nhớ lại tác phong của Lee Phong Lưu 10 năm về trước. Chắc mẩm sau này hắn ta sẽ làm nên chuyện. Trong lòng tôi không nén nổi cảm khái, 10 năm đã qua rồi, Tắc Kè Bông đã không còn là gã thanh niên đầy hoài bão của ngày đó, bây giờ tôi giống một lão già có quá nhiều thứ để ôm đồm và 1 trọng trách cực lớn đang đợi ở phía trước. Trò chuyện xong xuôi, tôi nhìn đồng hồ, vội vàng nói "thời gian cũng trễ rồi, tôi phải đáp chuyến bay ngay. Tạm biệt."Lão Tướng và Cọp không quên dặn tôi nếu có bất trắc gì thì phải thông báo ngay , đồng thời khi ra sân bay phải cẩn thận đường đi nẻo bước.Tôi chào tạm biệt Lão Tướng , Cọp, Mi Nơ rồi nhanh chóng rời đi trong sự hộ tống của mấy đứa em.Kế hoạch của tôi sắp xếp rất rõ ràng trình tự. sau khi đến được sân bay quốc tế Nội Bài , đúng theo dặn dò, một đứa em của Tướng tìm tới gửi cho tôi 3 chiếc vé máy bay vào Đà Nẵng. Tôi toan rút tiền gửi lại thì nó từ chối rồi lủi đi luôn. haiz, cái thằng Tướng này thật tình, đã nằm hấp hối mà còn rảnh rang lo chuyện bao đồng.Sau khi check in 40 phút sau rốt cuộc cũng đến giờ vào cổng , từ đây tôi một đường yên bình bay về quê hương. Duy chỉ có 1 điều hơi khác lạ, đó là có vài ánh mắt kì dị nhìn tôi trong đám đông. Mà tôi cũng không chắc là nhìn tôi hay nhìn Bánh Đậu nữa.