Những Người Như Chúng Ta

Chương 45: Chương 44 : Ván Bài Lật Ngửa.






Buổi sáng một ngày trời rét cuối tháng 3, thời điểm này chỉ cách vài ngày sau cuộc họp 3 miền Bắc Trung Nam.
Đường phố yên bình, hết thảy yên bình.
Trời cao rọi xuống tia nắng bình hòa,Tắc Kè bông tôi thong dong ngồi taxi từ đoạn đường nơi mấy gã anh em cũ trở về khách san ưa thích.
Chỉ là vừa bước xuống khỏi xe đi được vài bước,thình lình có người từ bên trái nhảy vụt ra, tôi còn chưa kịp kinh hô thì đột nhiên bên hông nhói đau như kiến cắn.
Hóa ra kẻ này dùng dao đâm thủng lớp áo lông của tôi.
"cứu ! cứu !" tôi lấy hết sức bình sinh gạt gã vừa áp sát ra, nhưng đã có 3,4 gã khác từ tứ phía ập lại ra tay khống chế.
Trong hoảng loạn, Tôi vẫn kịp dùng kế ve sầu thoát xác, cúi gập người cởi phăng lớp áo ngoài, để bọn chúng chỉ nắm được chéo áo, sau đó tháo chạy theo hướng ngược lại.
Đám giang hồ la "bắt lấy, bắt lấy !"
Xui xẻo làm sao, hướng tôi chạy là đâm đầu ra lề đường, ở nơi đó có 1 chiếc xe 16 chỗ mở cửa chờ sẵn.
Tiếp tân của khách sạn đều là anh em của Tắc Kè Bông tất nhiên sẽ không đứng ngoài làm ngơ. bọn họ cùng mấy tay bảo vệ đồng loạt xông ra lớn tiếng tri hô. Nhưng không kịp nữa rồi, tắc kè bông giờ đây đã bị 4 tên lôi lên xe nhanh nhẹn nhấn ga vọt đi mất.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng !
Đến như tôi đây tuy không phải hảo hán giang hồ gì, nhưng dẫu sao cũng từng cùng Lão Tướng kinh qua trận mạc, không ngờ trong tình thế lúc này cũng trở tay không kịp.
Trên xe 2 tên to con bặm trợn ngồi kềm 2 bên. Tôi nhanh mắt đảo quanh phát giác mấy thằng đầu trâu mặt ngựa này khá quen mắt, dường như cũng có số má trong giang hồ.
tên bên trái đầu trọc, đeo khuyên tai lớn, môi thâm trông rất kinh khiếp.
tên bên phải lại buộc đuôi ngựa ,già nhất trong đám , trên má có vết sẹo dài.
2 tên trước mặt cũng không thua kém bao nhiêu, bản chất côn đồ hiển hiện rõ mồn một.
Thế nhưng bình tâm xem xét, sẽ thấy bọn này còn có mưu đồ khác. Một màn vừa rồi chẳng qua dùng để khống chế và khủng bố tinh thần tôi đó thôi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu,khi chiếc xe vừa lăn bánh đập qua 1 vòng ngã tư chạy như bay theo đường lớn. Gã đầu trọc cạnh tôi có thể coi như cầm đầu trong 4 tên này dùng thứ giọng bắc địa phương khá khó nghe nói :
" tắc kè ngồi yên đi,bọn này cầm máu cho đây."
Tên còn lại thở dài mang dáng vẻ bất đắc dĩ : "ngày hôm nay bọn em cũng không muốn làm như vậy , nhưng anh phải nhớ lần thứ nhất chỉ là cảnh báo , lần thứ 2 chắc chắn không chết không thôi. Hôm nay không có bọn em là anh đi đứt rồi đấy."
Ôi mẹ kiếp ! nội tâm tôi thầm kêu may mắn - may là bọn này không có ý định giết chết tôi. Ngày hôm nay chắc bọn chúng sẽ bỏ tôi lại 1 nơi đồng không mông quạnh nào đó theo đúng kịch bản khủng bố. Thế nhưng nguyên nhân gì khiến chúng tập kích tôi thì quả thực chưa được tường tận.
Hiểu rõ điều này, tôi mới an tâm dò hỏi :
"mấy anh là người của ai? đã biết rõ cái tên tắc kè bông vậy chẳng lẽ..."
Để chứng thực lại suy nghĩ của tôi,Gã đầu trọc gật đầu nói : "anh Lee muốn giết anh !"
"tại sao?"
Trong đầu tôi tức thì chết điếng. Nếu Lee Phong Lưu muốn giết tôi, ắt đã nhìn ra âm mưu tạo phản của Lão Tướng !
Sau đó Thầy liền cho rằng tôi cùng một ruộc với Tướng nên bày ra kế tiên hạ thủ vi cường, đem tôi ra xử đầu tiên tránh hậu họa. Nếu như vậy, chẳng phải Tướng cũng đang gặp nguy hiểm sao ?
Vừa nghĩ đến thằng bạn chí cốt, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi.

Gã tóc đuôi ngựa thò tay lấy điện thoại của tôi, gã liếc mắt nhìn lên màn hình gọi tới rồi thẳng tay tắt điện thoại.
Thật may gã không đập vỡ hay vứt điện thoại đi nếu không Tắc Kè Bông coi như tuyệt đường làm ăn.
"Tắc kè,có trách thì trách anh đang yên đang lành theo anh Lee thì không chịu, lại đi cản đường anh ấy. Hôm nay lệnh trên đã ban xuống rồi, anh có chạy đến đâu cũng bị người ta đuổi giết thôi. Bọn em đến tìm anh vừa là nghe lệnh anh Lee nhưng cũng nể mặt anh Tướng cứu anh 1 mạng. Anh nghe cho kĩ đây...."
Thằng cha đang nói tuổi đời chắc chỉ có hơn chứ không kém tôi nhưng vẫn một mực gọi anh xưng em, như vậy chứng tỏ gã vẫn còn nể Tắc Kè Bông và Lão Tướng lắm.
Lúc này chiếc xe đột ngột rẽ trái rất gấp, chui vào 1 con đường nhỏ hẹp. Tôi nghe ở băng ghế trên một gã khác nói khẽ :
"lúc nãy có mấy xe bám theo sát phía sau hình như vừa là người thân của Tắc Kè,vừa là nhóm khác,cũng may qua ngã tư cắt được rồi. Mày cứ đạp ga tới bến đi kẻo trốn không kịp."
Một giọng khác vang lên : "bao biển số lại chưa?có ai biết bọn mình đi xe này không?"
Giọng tay lái xe đáp : "cứ yên chí. 5 phút nữa tới trạm xá rồi."
Thì ra bọn này đâm tôi xong ,muốn đem tôi đi khâu vết thương !
Hơn nữa cũng không phải chỉ 1 nhóm này nhận lệnh đi giết tôi.
Tiếp đó nghe giọng gã môi thâm vang lên đều đều :
"anh trốn gấp đến Hải Phòng đi,ở Hải Phòng có 1 nơi mà Lee Phong Lưu cũng phải cả nể. Trốn đến đó sẽ an toàn hơn nhiều.Lại có cơ hội cho về sau quay lại Hà Nội. Đất thủ đô từ nay không còn an toàn nữa, anh Lee đã dặn dò trên dưới kĩ lưỡng,bảo rằng thấy Tắc Kè phải chém chết tại chỗ ! như bọn em đây cứu anh 1 mạng cũng phải chịu nguy hiểm ghê lắm."
Lời gã nói rất rõ ràng, như vậy Lee Phong Lưu đã trở mặt cùng 2 học trò.

Đám này do Lão Tướng cử đến giúp tôi, vậy thằng bạn này hơn phân nữa cũng đã ở nơi an toàn.
Mà sự tình quả thực cũng đúng với 1 nửa những gì tôi suy đoán.
Lee Phong Lưu sau khi tổ chức thành công tốt đẹp cuộc họp 3 miền sớm đã nổi như mặt trời buổi trưa trong cả giới ăn chơi miền trung và miền nam. Gã đặc biệt kết thân với rất nhiều ông lớn ở Sài Thành, trực tiếp vươn vòi vào miền nam.
Con chốt đi trước mở đường là Tắc Kè Bông đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình, bây giờ thành ra thừa thãi trên bàn cờ. Người Thầy đáng kính quyết định gạt tôi đi là chuyện hiển nhiên.
Có trách thì trách tôi quá sơ suất không đề phòng cẩn thận, để bản thân suýt nữa lật thuyền trong mương. Cũng may Lão Tướng đã ra tay mua chuộc đám sát thủ này từ sớm nếu không e rằng Tắc Kè Bông giờ này đang làm môi giới với diêm vương rồi.
Chiếc xe tải nhỏ thắng lại trước cửa 1 trạm xá nhỏ ở khu vực ngoại thành Hà Nội.
Một tên hối hả đưa tôi vào trong xem xét vết thương, mấy gã còn lại đứng ngoài canh gác.
Bọn này làm việc thật cơ trí, tuy muốn cứu tôi nhưng vẫn đánh phủ đầu cho tôi 1 dao trí mạng. Cảnh cáo kiểu như vậy,dù tôi không muốn đi cũng phải dọt ngay đến Hải Phòng lánh nạn .
Lại nói,Sau khi hoàn thành công đoạn sát trùng và khâu vết thương. Dưới sự giám sát của bọn sát thủ, tôi được chuyển lên 1 chiếc xe khách thẳng tiến tới Hải Phòng.
Coi như 1 chân trời mới đang mở ra trước mắt.