Sáng hôm sau, tôi trực tiếp đến thẳng phòng làm việc của Vương Hướng, đưa tận tay đơn xin từ chức. Lão không ngạc nhiên lắm, tôi còn thấy khuôn mặt lão lộ rõ sự hối tiếc: "Thật sự muốn buông xuôi à? không hối hận..."
"Cái mà anh gọi là buông xuôi nghĩa là sao?"
Lão xụ mặt và nhìn tôi: "Ví dụ... ví dụ như Trương Nhuệ, còn có cái gọi là quan niệm "tình yêu" của anh!"
Tôi cười đáp lại: "Anh sai rồi! Cho dù không có Trương Nhuệ, niềm tin của tôi vẫn không thay đổi, tôi vẫn còn dũng khí tiếp tục chạy theo quan niệm của mình. Còn anh, mãi mãi cũng chỉ là con rùa rút cổ, mãi mãi không có được niềm vui và hạnh phúc thật sự..."
Dường như lão đang đau xót: "Tiểu Hải! thật ra khi anh làm việc này chỉ là một phút nông nổi. Ngay ngày hôm sau anh rất hối hận, hối hận đến chết. Thật đấy! em hãy tin anh..."
Nhìn lão tôi rất muốn cho lão ăn vài cú đấm, nắm chặt tay lại rồi vung lên, nhưng lại thôi và buông xuống: "Hãy nhớ lấy! Anh đã hứa với tôi, đừng bao giờ gây khó dễ cho Trương Nhuệ, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!"
Trưa hôm đó, mọi người đều biết tin tôi sắp rời khỏi công ty, lúc đó, trong mắt họ mới hiện lên sự níu kéo, thậm chí còn mang chút áy náy. Nhưng tất cả đều vô dụng thôi, tôi đã quyết định ra đi, rời khỏi công ty mà tôi đã phấn đấu suốt 3 năm trời, rời xa những người bạn sớm hôm gặp nhau, tôi thật sự không nỡ rời xa nơi này. Tại nơi này, tôi từ một sinh viên bàng hoàng và bất lực dần dần học tập để thích nghi với xã hội đầy sự phức tạp này. Cũng tại nơi này, tôi học tập được sự kiên cường để đối mặt với muôn hình vạn trạng con người, con tim tôi đã không còn nhạy cảm và yếu đuối nữa. Khi tôi thu dọn những vật dụng cá nhân, rất nhiều đồng nghiệp đến tiễn bịêt. Tôi nghĩ nếu không phải vì thân phận "đồng tính" của tôi thì có lẽ họ càng biểu lộ nhiều tình cảm hơn, chứ không phải như bây giờ, một cái bắt tay, một câu "bảo trọng" đơn giản.
Tối hôm đó, tôi hẹn Lưu Giai và Châu Dương dùng bữa cơm tiễn biệt, tôi cảm nhận được sự không nỡ của họ. Dù gì thì cũng cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió suốt 3 năm trời, tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ có một buổi chia tay như vậy. Tôi uống rất nhiều, và cũng nói rất nhiều. Tôi nhờ họ chăm sóc cho Trương Nhuệ giúp tôi, cho dù hắn hỏi như thế nào đi chăng nữa cũng không được tiết lộ tung tích của tôi, vì tôi muốn hắn có một khoảng thời gian hoàn toàn tự do để suy nghĩ, hy vọng hắn có thể hành động theo lời mách bảo của con tim, hy vọng từ đó hắn sẽ chững chạc hơn... Tóm lại tôi đã nói rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi không nhớ rõ!
Thật không ngờ trước khi rời xa, tôi phải chịu nỗi đau tinh thần còn chưa đủ, mà còn phải chịu nỗi đau về thể xác.
Khi tôi xách hành lý chuẩn bị rời xa, trên con đường lần trước, Lý Bân đã gọi tôi lại. Tôi gượng cười, thật không ngờ, lần này đi xa, người tiễn biệt tôi lại chính là hắn.
"Tiểu Hải..." Hắn đứng cách tôi khoảng vài mét, trời rất tối, tôi không thấy rõ mặt hắn, nhưng lại nghe thấy mùi rượu nồng nặc từ phía hắn: "Đi... đi uống với anh vài ly..." hắn lắc lư đi qua bên tôi, tay khoác lên vai tôi.
Bỗng nhiên tôi thấy ghét hắn kinh khủng, tôi cứ ngỡ rằng có thể quên hết tất cả, cứ ngỡ rằng tôi đã được sống yên ổn, không còn những giây phút bồng bột của tuổi trể. Tôi đã sai, tôi thật sự làm không được, vừa thấy hắn, ngọn lửa trong lòng lại bùng cháy, tôi vẫn còn căm phẫn thế giới này:
"Anh tránh xa tôi ra... tôi không muốn thấy anh..."
Không những hắn không tránh xa tôi mà còn đến gần hơn và phà hơi rượu vào mặt tôi, giống như lần đầu tiên khi tôi gặp hắn vậy. Vẫn bộ dạng say rượu, cặp mắt nữa mê nữa tỉnh và ngạo mạn:
"Anh không muốn tránh ra, anh muốn..."
Tôi gạt bàn tay hắn đang đặt trên vai tôi, đấm thẳng một cú vào mặt hắn, rất chính xác, sau đó tôi thấy máu từ từ chảy từ mũi hắn... Đột nhiên ánh mắt hắn chuyển sang lạnh tanh và vô thần, hắn như bừng tỉnh trở lại:
"Đánh hay lắm! có giỏi thì đánh tiếp đi!"
"Đừng nghĩ tôi không dám..." Tôi bồi thêm 1 cú, tất cả nỗi uất hận của tôi đều được trút hết. Có lẽ tôi rất muốn sảng khoái như vậy mà trút bớt những điều bất mãn rất lâu về trước. Nhưng bao năm nay, tôi cứ dồn nén và chịu đựng một mình, nhịn nhục không có nghĩa là nó sẽ tan biến hoàn toàn, mà nó đang tích trữ trong linh hồn tôi, luôn mong đợi một ngày nào đó sẽ có cơ hội trào dâng!
Hắn bắt đầu phản kích, tôi cũng có chút run sợ, hắn đấm trả tôi một cú, cú đấm hắn rất nặng. Chỉ một cú thôi tôi đã thấy ngôi sao đang quay cuồng trên đầu và đứng không vững nữa. Nhưng tôi không có cảm giác đau, ngược lại có chút khoái cảm. Tôi xông lên vào cho thêm 1 cú, lần này thì tôi cảm giác được sức mạnh đột nhiên phát tán trên cú đấm tôi. Hai mươi mấy năm trời với sự rụt rè và luôn giữ phép tắt đột nhiên chuyển vào cú đấm này, thật không thể tưởng tượng!
Hắn ngã nhào xuống đất, tôi vẫn nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn, không còn mang sự khiếp sợ và khuất phục. Có lẽ hắn không thể nào ngờ cú đấm tôi lại mang đầy sức mạnh đến vậy. Nhưng hắn lại cười to:
"Em thay đổi rồi! Anh cứ tưởng rằng em vẫn là cậu bé yếu ớt ngày nào cần sự che chở của anh..." Hắn ngập ngừng, buông một hơi thở dài: "Em đi đi! Trong quá khứ anh đã làm sai, hôm nay xem như chúng ta đã chấm dứt hoàn toàn..."
Đúng vậy! tôi nghĩ, chấm dứt rồi. Tôi không còn là một quân cờ không thuộc đường đi nước bước nữa, cuối cùng tôi vẫn phải buông xuôi, vẫn mang thương tích đầy mình mà ra đi. Tôi khẽ gạt vết máu trên mặt, nên đi thôi! Tô Châu, thành phố tuyệt mỹ mấy ngàn năm nay đang vẫy gọi tôi. Tôi nghĩ, chỉ có Tô Châu mới có thể dung nạp nỗi đau vô tận của tôi!