Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 3 - Chương 47




Đến công ty, Lưu Giai nhìn tôi với ánh thăm dò, tôi có chút ngạc nhiên, bèn hỏi cô ta phải chăng có gì muốn nói. Cô ta nói tối hôm qua chị của Trương Nhuệ đã đến tìm cô ta, tôi thót tim, nhưng vẫn cố tỏ ra rất thản nhiên, cười và hỏi cô ta:

"Chị ấy có nói gì cô không?"

"Anh còn cười được à?" Cô ta nhìn tôi vẻ uất ức: "Trong chuyện này tôi là người vô tội nhất..."

"Được rồi! cô đừng cay cú nữa, tôi mời cô ăn trưa!" Quả thật cô ta rất vô tội, tôi có thể tưởng tượng được tất cả nỗi uất ức của cô ta trong chuyện này, không phải bất cứ ai cũng chịu đựng nỗi!

"Vậy còn tạm chấp nhận được!" Cô ta cười và nhìn tôi: "Nhưng... Tiểu Hải, chuyện của anh chị ta đã biết hết rồi..."

"Tôi biết rồi! miệng cô không giữ được bí mật gì cả..."

"Hm... chuyện này anh không trách tôi được! Tôi trước giờ chưa biết sợ ai, nhưng không biết tại sao khi gặp chị ta thì tôi đành bó tay."

"Không có gì! Tôi cũng không trách cô, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Hơn nữa, trước sau gì chị ta cũng sẽ biết thôi..." tôi gượng cười lắc đầu.

Cô ta nhìn tôi tỏ vẻ ấp úng: "Tôi... tôi không tin anh không hề sợ chị ta chút nào..."

Sợ, sợ thì được gì chứ? Những gì phải đối mặt có muốn tránh cũng không khỏi, cô ta nói với giọng lo lắng: "Tiểu Hải! chỉ cần anh và Trương Nhuệ thật lòng đến với nhau, những chuyện khác đừng nên lo nghĩ nhiều!"

"Lưu Giai! cám ơn lời động viên của cô, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!"

Đúng vậy! Đã hết đường trốn tránh rồi, hắn đi công tác không chỉ một hai ngày, tình trạng của tôi trong công ty cũng hơi gây cấn. Có lẽ tôi không nên kiên trì như vậy, tôi có thể tưởng tượng được kết quả nếu tôi cứ tiếp tục kiên trì. Một ngày nào đó, tôi và hắn sẽ bị dồn đến cuối vực thẳm. Đối với tôi thì đã đành, nhưng làm sao tôi có thể chịu đựng ánh mắt của đám đồng nghiệp tò mò từ tôi chuyển sang hắn được chứ? Vừa nghĩ đến đây, tôi đã cảm thấy sợ hãi.

Giờ tan sở hôm đó, xa xa tôi đã thấy chị ta đứng đối diện toà nhà công ty, tôi có chút do dự, nhưng không thể nào không tiến đến gần. Chị ta không nói gì, thấy tôi tiến đến gần liền thong thả dẫn đường bước về phía trước đến công viên nhỏ vắng vẻ gần đó, tôi và Châu Dương đã từng đến hôm trước.

Đến nơi xung quanh không một bóng người, chị ta đột nhiên khựng lại, liền quay sang tôi, tôi còn chưa kịp định thần, chị ta liếc với ánh mắt thật sắc bén. Tôi hơi choáng, chị ta liền nghiến răng la tôi:

"Âu Tiểu Hải ơi Âu Tiểu Hải! tôi thật sự không thể tưởng tượng nỗi anh lại là con người như vậy. Đúng! tôi giấu nó đến gặp em, nhưng tôi đã nói gì với em? tôi không nói gì cả. Tôi mang ý tốt đến cầu xin em, còn em thì sao? không những không xem lời nói của tôi ra gì, còn kêu nó đến chỗ tôi la lối om sòm, em thật sự... thật sự tuyệt tình như vậy sao?"

"Em... em... em thật sự không kêu Trương Nhuệ đến tìm chị, chị hiểu lầm rồi..." Thì ra là vậy, tôi ấm ức đáp, Trương Nhuệ ơi Trương Nhuệ! anh quá nóng nảy rồi, anh làm như vậy càng khiến tôi khó xử thôi!

"Hiểu lầm? có gì mà hiểu lầm?" Chị ta vẫn nói với giọng ép người quá đáng: " Âu Tiểu Hải! vốn dĩ tôi tin lời em, còn tưởng rằng em thật lòng yêu nó. Nhưng cho đến bây giờ tôi mới hiểu, em không phải yêu nó mà là muốn huỷ hoại nó, tình trạng em hiện nay, em nghĩ xem, nếu... nếu em và nó vẫn cứ dây dưa với nhau thì kết cục của nó sẽ như thế nào?"

Tôi muốn biện minh, đối mặt với chất vấn của chị ta, tôi hoàn toàn không tìm ra lý do nào để biện hộ cho mình. Từ khi chuyện của tôi bắt đầu được loan truyền trong công ty, tôi đã ý thức được rằng tôi không thể bên cạnh hắn bao lâu nữa. Đồng thời tôi cũng rõ ràng ý thức được một điều, tôi càng không nỡ rời xa hắn. Cái liếc của Trương Sở đã khiến tôi bừng tỉnh. Đúng vậy! tôi phải rời xa thôi! tôi đã không tìm được bất cứ lý do nào để tiếp tục nữa, tôi ngẫng lên nhìn thẳng vào mắt chị ta:

"Chị Trương! Thật ra, nếu hôm nay chị không đến tìm em, có lẽ em cũng sẽ đến tìm chị. Chị nói rất đúng, em nên buông tay thôi! Có điều em muốn chỉ hiểu rằng, em quyết định như vậy khó khăn biết nhường nào, đau khổ biết nhường nào! Có lẽ chị không bao giờ cảm nhận được tình yêu của em dành cho Trương Nhuệ sâu nặng như thế nào! Đương nhiên, chị càng không thể hiểu được sự đau khổ của em như thế nào khi quyết định như vậy. Em đã từng ước rằng sự kiên trì của em một ngày nào đó sẽ thay đổi được thành kiến của chị, em đã từng ước rằng chị sẽ thấu hiểu tình cảm của em. Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng nữa. Như những gì chị đã nói, tình yêu của em đối với Trương Nhuệ chỉ là một gánh nặng, thậm chí có thể hủy hoại tương lại sáng lạng của nó..."

Khi tôi nói ra những lời này, tôi bắt đầu có cảm giác con tim tôi đang rỉ máu: "Trước khi em rời xa, em hy vọng chị nhớ điều này, Trương Nhuệ đã không còn là một đứa bé nữa, nó có cách suy nghĩ của nó. Hơn nữa, em tin rằng nó yêu em thật lòng, cho nên sự ra đi của em nhất định đem lại đã kích không nhỏ cho nó, em hy vọng chị sẽ luôn bên cạnh nó để giúp nó vượt qua cơn khốn đốn này, đừng cho nó đến tìm em. Nếu sau này nó thật sự lựa chọn kết hôn với phụ nữ, em chân thành chúc phúc nó. Còn nếu nó thích người con trai khác, em mong chị nên chuẩn bị tâm lý để đón nhận..."

Tôi gật đầu chào chị ta từ biệt. Đúng vậy! cứ vậy đi! không có gì không thể buông xuôi. Khi nghĩ như vậy con tim tôi đang từ từ rạn nức. Về đến nhà, tôi gặp ba tại cầu thang, ông đang xách một bao đựng đầy thức ăn đến thăm tôi. Khi vào đến nhà, nhìn ánh mắt mang đầy sự quan tâm, sự đau khổ trong lòng bỗng nhiên tuôn trào ra. Trước mặt ba, tôi không còn gì ngại ngùng mà nức lên thành tiếng, giống như một đứa bé, nước mắt nước mũi chảy dài. Trong khoảnh khắc này, tất cả nỗi chua xót và đắng cay trong những năm tháng trưởng thành của tôi đều được thốt lên thành những tiếng nức nghẹn ngào!

Ba không hỏi han gì, chỉ khẽ đưa tay vuốt tóc tôi, thỉnh thoảng lại buông những hơi thở dài ngao ngán. Khi tôi khóc xong, Ba nhìn tôi rất lâu và nói: "Con à! Con đã trưởng thành rồi, Ba không giúp được gì cho con, con đường này do con tự chọn lấy, cho dù có gian khổ đi chăng nữa con cũng chỉ có thể tự mình tìm cách giải quyết mà thôi! Ba chỉ hy vọng con phải kiên cường hơn..."

Bức màn ngăn cách tình cha con đã tan biến thành vô hình qua những lời nói của Ba. Hơn nữa, sau khi khóc hết mình, tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhỏm hẳn. Đúng vậy! con đường này do chính tôi lựa chọn, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn gian khổ tôi cũng chỉ có thể tự mình đi khắc phục. Cũng như hiện tại, bất luận phải chịu đau khổ tột cùng, nếu như tôi đả chọn buông xuôi, tôi nên kiên cường đối mặt.

"Ba yên tâm! con không sao, chẳng qua con xúc động nhất thời thôi!"

"Ba không yên tâm thì đã sao? Từ nhỏ con đã rất kiên cường, tất cả mọi chuyện con đều một mình đối mặt, Ba luôn cảm thấy có lỗi với con, nếu biết sớm... nếu sớm biết chuyện này thì sẽ không có chuyện xảy ra như bây giờ..." Khi ba nói ra những lời này, tôi rõ ràng cảm nhận được sự đau lòng tận thâm tâm Ba.

Tôi cười nói: "Ba nhắc những chuyện này chi vậy? Ba đừng nói vậy, con hiện giờ như vậy, đâu oán trách ai được. Hơn nữa, cũng không có gì để oán trách, Ba à!"

Sau khi Ba đi khỏi, tôi bắt đầu dự định những việc phải làm tiếp theo. Tôi nhớ đến Tôn tổng, nếu bây giờ tôi rời khỏi công ty, có lẽ ông ta sẽ đón nhận tôi, vậy thì tôi có thể đến Tô Châu, rời xa Bắc Kinh, chốn đau khổ này. Tô Châu là nơi tuyệt vời hơn bất cứ nơi nào. Nghĩ vậy tôi bèn gọi cho Tôn tổng. Quả nhiên chuyện của tôi ông đều biết rất rõ, ông ta buông hơi thở dài ngao ngán:

"Được thôi! Anh bàn giao lại công việc ở đây, bên kia tôi đang cần người giúp..."

Sau khi buông điện thoại, lòng tôi như nhẹ nhõm hẳn, sự cảm kích đối với ông ta càng tăng lên bội phần. Đúng vậy! Cho dù tôi lựa chọn con đường nào dù đúng hay sai, luôn có 2 người bên cạnh ủng hộ tôi vô điều kiện, một người là Ba tôi, người còn lại là Tôn tổng. Quá khứ như vậy, tôi nghĩ, tương lai cũng sẽ không đổi thay.

Nhưng khi nghĩ đến Trương Nhuệ, con tim tôi như đang bị ngàn mũi kim châm xiêng ngang ngực, thật sự có thể được sao? thật sự có thể rời xa hắn sao? Những kỷ niệm trong quá khứ từng màn tái hiện trong đầu óc tôi. Mỗi lần gặp lại nhau đều vui vẻ hạnh phúc, nhưng những lần xa nhau như vậy lại đau thốn tận tim gan. Có lẽ, xa nhau lần này sẽ là mãi mãi, tôi thật sự nhẫn tâm vậy sao? Tôi có thể làm được ư? Khi nghĩ đến đây, dường như tôi lại mất tự tin, nhìn lại căn nhà nhỏ bé này, khắp nơi đều mang dấu vết của hắn. Sáng nay từ biệt, trên bàn vẫn còn một ít thức ăn sáng chưa kịp dọn dẹp. Khi hắn nổi giận vứt mạnh đôi đũa xuống bàn vẫn còn một chiếc nằm dưới sàn. Chiếc guitar treo trên tường, bản nhạc "Recuerdos de la Alhambra" dường như phảng phất đang vang vọng từng âm tiết đâu đây.