Có lẽ chị ta không thể nào ngờ rằng tôi sẽ nói những lời như vậy. Từ đêm bắt gặp ánh mắt của chị ta, tôi biết rằng cũng sẽ có 1 ngày tôi phải đối mặt với chị ta. Hơn nữa, tôi không muốn bỏ cuộc, chỉ có sự kiên trì mới đạt được kết quả tôi muốn. Tôi ngỡ rằng chị ta sẽ đùng đùng nổi giận, nhưng tôi đã quá xem thường đối thủ này, chị ta nhếch môi cười với nụ cười nhợt nhạt và lạnh lùng, khẽ gật đầu và nói:
"Em rất khéo ăn nói và cũng rất thông minh, đây là điều mà chị không thể nào ngờ đến!" Tiếp theo đó, câu chuyện liền chuyển hướng: "Đích thực, chị chưa bao giờ thấu hiểu dạng người như tụi em. Bây giờ, sự việc đang xảy ra với em trai chị, chị cũng không thể không đối mặt. Mấy ngày nay chị cũng đã thử thuyết phục bản thân mình, thậm chí chị còn nghĩ đến cảm giác của nó và em. Chị có 100 lí do để phản đối, nhưng không thể tìm ra lí do nào để thuyết phục bản thân chấp nhận điều này. Hôm nay đến đây, chị không yêu cầu em làm điều gì quá đáng. Đứng trên cương vị của một người chị đến chỉ để cầu xin em hãy rời xa nó. Chị chỉ có một mình nó, nuôi nó khôn lớn, kỳ vọng nó thành tài, chị có thể làm bất cứ điều gì cho nó, quá khứ như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy. Không phải chị xem thường em, nếu chuyện không liên quan đến em trai chị, thậm chí chị có thể đồng tình em, thậm chí có thể giúp đỡ em..."
Một lần nữa, tôi cắt ngang lời chị ta. Quả nhiên chị ta đến đây để khuyên tôi rời xa Trương Nhuệ:
"Em đã từng nói, em rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, cho nên hoàn toàn không cần đến sự thương hại của chị, lại càng không cần đến sự giúp đỡ của chị. Nhưng em vẫn luôn tôn trọng chị như một người chị. Đối với lời thỉnh cầu của chị, thật tình xin lỗi, em không làm được..."
Cuối cùng chị ta cũng ngồi không vững, đặt ly nước xuống bàn "rầm" một tiếng, sắc mặt giận dữ nhưng vẫn duy trì sự kiên nhẫn và nói: "Em là người thông minh, chị nghĩ trong lòng em hiểu rất rõ, em và nó như vậy sẽ không có kết quả tốt đẹp!"
Tôi cười thầm và đáp lời: "Em có thể hiểu nỗi lòng của chị, đứng trên cương vị một người chị thì chị không thể nào chấp nhận tình yêu của em và nó. Với em, đã từng vì sự rụt rè thiếu can đảm nhất thời khiến vụt mất một lần cơ hội, khiến em và khiến người em yêu phải đau khổ, đem lại sự đã kích rất lớn cho cả 2. Em nghe Trương Nhuệ nói chị cũng đã từng bị như vậy, cũng đã từng mất đi người yêu thương nhất, em tin rằng chị có thể đồng thời cảm nhận được sự đau khổ này. Hơn nữa, điều em muốn nói với chị là những người như tụi em, muốn tìm một tình yêu thật sự không dễ dàng, cho nên khi mất đi nó, vết thương lòng càng rất khó lành, nó giống như cảm giác "chết đi sống lại", nhưng khi "sống lại", lúc nào cũng hoài nghi và thận trọng rụt rè, con tim như đã kết một tảng băng dày đặt, như con ốc ẩn mình trong vỏ, thật không dễ dàng chui khỏi lớp vỏ ấy lần nữa. Trương Nhuệ thật ra cũng giống em, cũng đã từng đánh mất người yêu thương nhất, đã từng trải quả sự chờ đợi mỏi mòn trong đau khổ. Tụi em đến với nhau, cần sự dũng cảm và quyết tâm hơn lần trước gấp bội phần. Trải qua nhiều nỗ lực để bày tỏ với đối phương mới có ngày hôm nay, thật sự em không thể buông xuôi. Hơn nữa, nếu em đoán không lầm thì Trương Nhuệ cũng như em, không thể nào chịu đựng sự dày vò thêm 1 lần nữa!"
Tôi buông một hơi nói nhiều như vậy, có chút kích động, chị ta nhìn tôi với sắc mặt ngày càng lạnh lùng: "Nói như vậy thì cho dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng không buông tha nó phải không? Em chừng mắt nhìn chị mất đi một người em trai phải không?"
Chị ta nói với giọng mang sự đau thương, lúc này lòng tôi như thể mềm nhũng ra, nhưng tôi lại lắc đầu: "Em hy vọng là chị sẽ hiểu, tụi em yêu nhau không đồng nghĩa với chị mất đi người em trai. Cho dù nó có phải đồng tính ái hay không đi chăng nữa, nó vẫn mãi là em trai của chị, đúng không? Trương Nhuệ là chàng trai hiền lành, được bên cạnh nó em rất vui vẻ. Từ khi bắt đầu yêu nó em đã nhiều lần vì nó mà suy nghĩ, và cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều về mối tình này có được xã hội công nhận hay không, nên em đã từng muốn buông xuôi. Nhưng nó rất kiên trì, đã tiếp sức cho lòng tin của em. Em cũng như chị, đều muốn nó được hạnh phúc. Em đã suy nghĩ rất kỹ, em không muốn làm trái ý nó, chỉ cần nó cảm thấy vui vẻ khi ở bên em, em sẽ luôn sát cánh và vô cùng trân trọng mối tình của tụi em. Nhưng em chưa bao giờ cưỡng ép nó tiếp nhận tình cảm của em!" Tôi rót trà và đưa tận tay cho chị ta: "Em biết, có thể chị là chị của nó, có thể cưỡng ép nó làm những điều nó không thích. Còn nó, luôn tôn trọng chị, cho nên em biết nó có thể làm theo lời chị mà rời xa em. Nhưng có điều, khi chị yêu cầu nó làm như vậy thì em hy vọng chị hãy thử nghĩ đến cảm giác của nó, dù chỉ 1 lần. Em nói như vậy cũng như một lời thỉnh cầu, không chỉ vì bản thân em mà vì cả Trương Nhuệ..."
Điều khiến tôi ngạc nhiên là khi tôi nêu ra thỉnh cầu của bản thân mình thì ngược lại chị ta lại nở nụ cười: "Thật đáng tiếc, một người như em vừa thông minh vừa hiểu lì lẽ, không ngờ lại không thích phụ nữ, quả thật rất đáng tiếc..."