Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 3 - Chương 27




Thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, tôi rất muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho hắn nghe, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Đúng vậy! Tôi đã từng nghĩ rằng tôi có thể hoàn toàn quên đi quá khứ. Suốt 2 năm nay, mỗi ngày trong lúc soi gương tôi đều cố vùi chôn nó phía sau khuôn mặt luôn tươi vui của mình, tưởng rằng đã có thể phong toả, rồi nó sẽ phai nhoà dần theo thời gian. Hay là tôi cứ ngỡ rằng những vết nhơ này đã chảy hết ra từ khóe mắt tôi, đã rửa sạch cửa sổ của tâm hồn tôi, từ đó tôi có thể nhìn đời bằng ánh hào quang vốn có. Thật ra, lần tìm trong ký ức tôi cũng rất khó tìm thấy dấu ấn của người mang tên Lý Bân này. Nhưng hôm nay gặp lại anh ta, vết thương lòng của quá khứ như đã bị xé toạt ra. Tôi nghĩ có lẽ tôi nên nói hết tất cả, nhưng trong giây phút này tôi vẫn chưa tìm được lí do chính đáng để nói. Cũng có thể tôi đang lo sợ, sợ rằng những quá khứ không mấy huy hoàng của mình đột nhiên bị lộ ra khiến tôi sẽ đánh mất sự thản nhiên vốn có trước mắt hắn. Tôi gượng cười và cố trấn an hắn:

"Trương Nhuệ! Từ từ em sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe, nhưng không phải bây giờ, đợi khi vết thương anh lành hẳn rồi nói sau nhé!"

Hắn không miễn cưỡng tôi và nhìn tôi bằng cặp mắt nhỏ xíu dịu dàng mang đầy sự lo âu, tôi mỉm cười lần nữa và nói: "Anh yên tâm đi! Chuyện cũng đã xảy ra lâu lắm rồi, tự em sẽ tìm cách giải quyết ổn thoã mà!"

Nghe xong câu nói này của tôi, dường như hắn cũng cảm thấy yên tâm được phần nào. Sau đó, có lẽ do thuốc an thần trong thuốc giảm đau phát huy tác dụng, nên hắn đã nhanh chóng ngủ thiếp đi. 10 giờ tối hôm đó, điện thoại hắn đã reo vang, tôi nghe giúp hắn, người ở đầu dây bên kia chính là Trương Sở - chị hắn. Tôi chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Trương Sở nói với giọng hốt hoảng:

"Nhuệ à! Em về nhà ngay lập tức nhé, ở nhà đột nhiên bị cúp điện, chị tìm hoài không thấy đèn cầy, cũng không biết chìa khoá để ở đâu, bây giờ chị vừa thấy lạnh và sợ, em về nhanh lên nhé!"

Nghe giọng nói đầy sự hoang mang của Trương Sở, trước giờ tôi cứ tưởng rằng chị ta là một người phụ nữ rất kiên cường, thì ra chị ta cũng rất sợ bóng tối và rất sợ cô đơn. Vốn dĩ tôi muốn nói cho chị ta biết tình hình hiện nay của Trương Nhuệ, nhưng lại sợ khiến chị ta lo lắng, nên tôi đã kịp kiềm chế lại không buột miệng nói ra:

"Chị à! em là đồng nghiệp của Trương Nhuệ, Âu Tiểu Hải, chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Tối nay Trương Nhuệ đã uống rất nhiều, bây giờ đang ngủ say, gọi hoài không dậy!"

Nghe tôi nói vậy, chị ta càng tỏ ra hoang mang: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Tiểu Phong sợ quá, nó khóc rồi!"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị và Tiểu Phong ở yên đó, em sẽ đến chỗ chị ngay!"

Tôi đến và gõ cửa thì nghe có tiếng loãng choảng vọng ra. Khi cánh cửa mở tung, tôi có thể thấy sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt chị ta. Tôi có chút buồn cười nhưng đã cố kiềm nén lại, liền móc bật lửa ra thắp lên những cây đèn cầy đã mua dọc đường. Khi ánh sáng được thắp lên, tôi mới nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của chị ta. Dường như chị ta tỏ vẻ ngại ngùng và gượng cười với tôi:

"Khuya như vậy còn gọi em đến đây, chắc lạnh lắm à? Chị lấy ly nước cho em nhé!"

Dưới ánh đèn cấy loe loét, tôi đảo mắt thấy các vật dụng trang trí nội thất nhìn cũng rất bắt mắt, nhưng nhìn tổng thể thì toát lên sự nghiêm trang, dường như rất hợp với cá tính của chủ nhân chúng. Tôi thật sự không hiểu tại sao chị em hắn tính cách lại trái ngược nhau hoàn toàn, người thích cẩu thả như hắn tất nhiên là không thích sống chung với người chị lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc này rồi!

"Chị nghe Trương Nhuệ nhà chị nói tình cảm của 2 em rất tốt phải không?" Chị ta đưa cho tôi ly nước nóng đã có chút nguội đi: "Có phải em ở chung ký túc xá với nó không? Thằng em trai này rất nhiều tật xấu, lại thích uống rượu gây rối, có phải đã mang lại nhiều phiền phức cho em không?"

"Không phải vậy! Tính tình Trương Nhuệ rất phóng khoáng, cho nên mọi người rất quý nó!" tôi cười nói.

"Vậy thì tốt rồi!" Sau đó chị ta quay sang quan sát tôi: "Em cỡ tuổi nó, xem ra em trưởng thành hơn nó rồi, nghe Lưu Giai nói em đã giúp đỡ nó rất nhiều, chị cũng đã kêu nó khi nào rãnh thì dẫn em đến đây ăn bữa cơm thân mật!"

"Chị khách sáo quá rồi! Em và Trương Nhuệ vốn rất có duyên, dần dần thân nhau rồi thì xem nó như em traivậy, cũng không thể nói là giúp đỡ gì đâu! Hơn nữa nó rất chịu khó và chăm chỉ!"

Chị ta thấy tôi khen em trai mình, tỏ ra rất vui mừng: "Nó từ nhỏ đã không có cha mẹ, chị rất sợ nó đi theo mấy ban nhạc không ra gì học hư, bây giờ xem ra lúc đó chị bắt nó đến làm ở công ty em là hoàn toàn không sai rồi!"

"Thật ra trên phương diện âm nhạc nó có khả năng thiên phú, nếu cứ thế mà tiếp tục phát triển, không chừng sau này sẽ..." Tôi chưa kịp dứt lời thì thấy sắc mặt chị ta nguội lạnh dần, nên tôi cũng không dám nói tiếp nữa.

Quả nhiên thấy tôi không nói tiếp, giọng chị ta cũng ôn tồn trở lại: "Chị chỉ có một mình thằng em trai này thôi, trước khi ra đi ba chị có dặn dò là phải nuôi nấng dạy dỗ nó nên người, chị tuyệt đối không thể nào để nó đi chệch hướng được!"

Khoảnh khắc ấy, tôi có thể nghe ra từ lời nói của chị ta mang đầy sự nghiêm túc và kiên quyết, tôi có chút rụt rè, không dám ở lại lâu hơn nữa, bèn muốn đứng dậy cáo từ nhưng chị ta hoàn toàn không để ý đến tôi, vẫn tiếp tục nói: "Có lẽ nó đã từng nói với em, lúc đó vì chị sợ nó đi lạc hướng nên chị đã không đi nước ngoài với ba của Tiểu Phong. Hiện giờ chị chỉ có một mình nó là chỗ dựa duy nhất, thấy nó có công ăn việc làm ổn định, sau này sẽ kết hôn rồi sinh con, có một mái ấm hạnh phúc, như vậy thôi chị đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi!"

Trong lúc này tôi cũng không biết mình nên nói gì, dường như chị ta cũng thấy được sự không mấy tự nhiên của tôi, liền chuyển sang giọng ôn hoà, cười và nói: "Nếu nó hiểu chuyện được như em thì hay biết mấy! Nghe nói nó vẫn còn liên lạc với đám người chơi nhạc đó, em là bạn thân của nó, chắc em cũng không muốn nó qua lại với hạng người chơi thuốc lắc và hạng người đồng tính ái đó, đúng không?"

"Đồng tính ái?" Tôi có chút kinh ngạc, buột miệng phát ra 3 từ này, chị hắn biết hắn qua lại với người đồng tính ái à?

"Có lẽ em không biết, lúc đó tham gia ban nhạc có một người tên Đại Phi gì đó, chị vẫn có cảm giác người đó có chút vấn đề, sau này mới phát hiện thì ra anh ta là Gay, lúc đó chị mới kiên quyết phản đối kịch liệt nó tiếp tục tham gia ban nhạc đó, vì sợ rằng nó sẽ học hư theo đám người đó!"

Chị ta vẫn thao thao bất tuyệt những lời khiến tôi rùng mình, thì ra là vậy, tôi có chút hồi hộp, tại sao chị ta lại nói những lời này với tôi chứ? Không lẽ chị ra đã phát hiện ra điều gì chăng? Tôi cố gắng điều tiết cảm xúc của mình để cố tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng bàn tay tôi đã bắt đầu ra mồ hôi.

"Thật ra chị không phải lo lắng cho nó, nó đẹp trai như vậy, từ nhỏ đến giờ chị không hề phát hiện nó có chỗ nào không bình thường cả, hơn nữa cũng có nhiều đứa con gái thích nó. Em xem hiện giờ cô Lưu Giai rất tốt với nó, chị chỉ không thích nó giao du với hạng người "âm dương bất phân" như tên Đại Phi đó thôi, hạng người như hắn, em nghĩ xem, không phải là "biến thái" thì là gì?"

Biến thái? Tôi đã nghe từ này phát ra từ miệng chị ta, từ khi biết mình là Gay đến giờ, có một khoãng thời gian dài khi tôi nghe thấy từ này liền cảm thấy tim đập chân run. Thỉnh thoảng đọc trong báo chí thấy từ này, cũng đã đủ khiến tối cảm thấy khủng hoảng và tội ác tày trời rồi. Nhưng bây giờ, trước mặt tôi đây, tôi lại đột nhiên được nghe từ này phát ra chính từ miệng của người chị của Trương Nhuệ, lúc này tôi phát hiện cảm giác khủng hoảng và tội lỗi dường như càng mạnh liệt hơn. Tôi ngây người và toàn thân đang tê liệt, rất lâu sau mới kịp phản ứng trở lại. Vừa quay sang thì thấy chị ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, trong lòng tôi rất hồi hộp, nhưng tôi chỉ còn biết cười và a dua theo lời chị ta:

"Đương nhiên... chị nói rất đúng..."