Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 1 - Chương 50




Ngày hôm sau trở lại công ty, trong thâm tâm tôi nghĩ, có lẽ tôi đã thông suốt được những vướng mắc về tình cảm của mình trong suốt thời gian qua. Chẳng qua hắn cũng chỉ là một người đồng nghiệp, hay một người bạn, cho dù xa hơn nữa cũng chỉ có thể là anh em, mặc dù tôi đã xác định rõ tôi yêu hắn. Nhưng tình cảm của tôi chỉ có thể giấu kín trong lòng. Còn với Lưu Khải thì dường như đã hoàn toàn chấm dứt rồi, kể cả tình yêu mà tôi dành cho anh. Thông suốt được những vần đề này, tôi cũng sẽ cảm thấy thanh thản hơn, thoải mái hơn trong lòng. cuộc sống chỉ đơn giản thế thôi!

Cuộc sống muôn đời không có sự hoàn hảo, cho nên bất kì ai cũng phải hướng về phía trước, để biến cuộc sống mình trở nên hoàn hảo. Đối với tôi, đó là điều ngoại lệ, vì tôi không còn dám mơ mộng đến sự hoàn hảo nữa! Nhưng nếu phải dâng hiến vì tình yêu, dâng hiến cho người mình yêu thì tôi rất sẵn sàng để người đó có được cuộc sống hạnh phúc, có lẽ như vậy tôi sẽ cảm thấy được an ủi phần nào!

Tôi cố tình tỏ vẻ thoải mái vô tư trở vào công việc. Mọi người rất hoan nghênh sự trở lại của tôi. Ngay cả hắn cũng vậy, suốt ngày cười nói trong phòng làm việc của tôi. Gần đây công việc hắn có sự chuyển biến tốt, hắn đã trở thành giám đốc của phòng sale 2, vừa được lên chức. Tôi cũng không hiểu tại sao hôm đó hắn lại không trở về phòng làm việc mà cứ loay hoay bên phòng tôi.

Do nghỉ một thời gian dài, nên rất nhiều việc phải giải quyết, nên cũng không có thời gian tán dóc, hắn và Lưu Giai trò chuyện có vẻ rất hăng hái, thỉnh thoảng cũng quay qua nhìn tôi, và tôi cũng chen vào vài câu.

Trưa hôm đó, 4 người chúng tôi cùng nhau ăn cơm, mọi người đều rất vui vẻ. Hắn lo huyên thuyên về thuyết ăn chay ăn mặn gì đó, thỉnh thoảng lại xen vào cuộc đấu khẩu của tôi và Lưu Giai. Còn Châu Dương thì lặng lẽ ngồi ăn, lâu lâu đâm thọt vô một câu độc chiêu khiến chúng tôi cười nghiêng cười ngã. Có lúc tôi nghĩ, đây chính là điều tôi hằng mong ước! mọi người bên nhau vui vẻ làm đồng nghiệp làm bằng hữu, thế là đủ, cũng không nên làm gì vượt mức ranh giới đó. Phải chăng như thế tôi mới có thể gặp người tôi yêu mỗi ngày, để thấy hắn, để biết được hắn làm việc có vui không? công việc suôn sẻ không? tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn tôi đều muốn biết. Tôi chỉ cần như vậy là mãn nguyện lắm rồi!

2 tháng cứ vậy mà trôi qua, cũng không có gì đặc biệt. Thỉnh thoảng Lưu Khải ghé thăm tôi, nhưng đã không còn làm những chuyện vượt quá giới hạn như những lần trước nữa. Công việc của Trương Nhuệ ngày càng thuận buồm xuôi gió, liên tục ký kết nhiều hợp đồng mua bán.

Còn tôi thì vẫn vậy, thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, tôi đến tìm anh Ba và vui chơi với đám bạn của anh ấy. Cuối cùng tôi cũng đã nói với anh Ba chuyện của tôi và hắn, anh ấy không nói gì, chỉ thở dài ngao ngán, và tất cả chìm trong sự im lặng. Và đêm hôm đó tôi cũng đã say đến nỗi "bất tỉnh nhân sự"!

Thật ngẫu nhiên, tôi gặp chị của Trương Nhuệ. Sự việc hôm đó hình như là do hắn đề nghị, hắn muốn đi mua điện thoại di động, Lưu Giai nhanh chóng tán đồng, Châu Dương vốn cũng có ý định mua điện thoại từ trước, tôi tất nhiên là không thể một mình rồi. Do đó 4 người chúng tôi đã thảnh thơi xuống phố. Sau khi hắn và Châu Dương thanh toán xong, chúng tôi đang thương lượng nên ăn gì tối nay thì đột nhiên có người gọi tên hắn. Vừa quay lại thì chúng tôi thấy một người phụ nữ hơn 30 tuổi dắt theo một thằng bé. Không cần nói thì tôi cũng có thể đoán ra đó chính là chị hắn, một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang.

Hắn rất vui vẻ khi gặp chị hắn và chạy đến bồng đứa cháu vào lòng. Ánh mắt chị ta thật dịu dàng và mang đầy tình thương yêu nhìn người em trai, tay xoa xoa đầu em trai mình, hắn cũng không muốn né khỏi bàn tay ấy cho dù đang trước mặt chúng tôi. Tôi mới phát hiện, thì ra hắn chỉ là một đứa bé chưa trưởng thành, đôn hậu mà ngoan ngoãn trước mặt người chị. Nói chuyện rất lâu sau, hắn mới dắt chị đến giới thiệu với chúng tôi. Sau khi mọi người tự giới thiệu, tôi mới biết được chị hắn tên Trương Sở, cái tên nghe rất hay, vừa hàn huyên xong, chị ta liền quay sang nói với em trai:

"Buông Tiểu Phong xuống, để nó tự đi được rồi!"

Thật ra thằng bé đã rất mệt và không muốn rời khỏi vòng tay của người cậu, ánh mắt nhìn Trương Nhuệ có vẻ như đang khẩn cầu, do vậy hắn nói với chị:

"Để em bế cháu một lúc, có lẽ nó đi không nổi nữa rồi!" Giọng nói ấp a ấp úng của hắn cũng như đang cầu xin cho thằng bé.

"Em hãy để nó xuống!" chị ta nói một cách dịu dàng nhưng lại mang ngữ điệu chắc nịt.

Hắn hết cách, đành phải nghe theo lời chị và buông thằng bé xuống. thằng bé cũng rất nghe lời, chỉ bĩu môi một cái rồi từ từ tuột khỏi vòng tay người cậu và ngoan ngoan đi theo sau mẹ nó. Lúc đi ngang Mc Donald, thằng bé nhìn đắm đuối vào những hình ảnh các món ăn dán trên tường có vẻ như đang thèm, tôi liền nói:

"Chị à! chị vẫn chưa ăn tối đúng không? hay là mình vào Mc Donald ăn nhé!".

Quả nhiên thằng bé nghe xong liền nhảy lên vui mừng, vỗ tay chan chát:

"Đúng rồi! đúng rồi!"

Không ngờ Trương Sở lại quay qua nói với tôi: "Trẻ em nên ăn món ăn Trung Hoa mới có đầy đủ dinh dưỡng, chị biết gần đây có một quán ăn rất ngon, có các món ăn đặc sản Hồ Nam, chị dẫn các em đến đó ăn nhé!".

Lưu Giai liền tiếp lời: "Ăn một bữa cũng đâu thành vấn đề, chị nhìn xem Tiểu Phong đang rõ dãi kìa, có lẽ đang thèm ăn Mc Donald lắm, hay là chúng ta vào đây ăn là được rồi!"

Trương Nhuệ cũng gật đầu: "Vậy lần này vào đây ăn, không cần phải đi xa!" hắn nói với ánh mắt tha thiết nhìn người chị.

Tôi cứ nghĩ rằng đa số đều tán thành chị ta sẽ đồng ý, không ngờ chị ta vẫn lắc đầu:

"Con nít không nên nuông chiều quá mức, nếu không sau này sẽ sinh tật vòi vĩnh, về nhà lại không chịu ăn cơm. Chúng ta cứ đi đến quán ăn Hồ Nam nhé!".

Từ đó, tôi mới phát hiện thì ra hắn có một người chị như thế, một người phụ nữ có ý chí kiên cường, một khi đã quyết định đìêu gì rồi thì sẽ kiên quyết đến cùng, không ai có thể thay đổi được sự kiên định của chị ta...

Nếu cuộc sống cứ quay theo quỹ đạo như vậy mà tiến về phía trước thì tôi nghĩ cuộc sống của tôi cũng sẽ lao theo nó, và sẽ không có phong ba bão táp sau này. Nếu như vậy thì tôi sẽ được hạnh phúc chăng? Tôi thật sự không biết. Nhưng nếu cho tôi lựa chọn, tôi sẽ lựa chọn cuộc sống theo quỹ đạo thực tế mà tiến vế phía trước. Nói như vậy, chắc sẽ có người cho rằng tôi bây giờ hạnh phúc hơn trước. Nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không thể nào hiểu rõ. Tóm lại, thật ra tôi rất trân trọng khoảng thời gian này, luôn được ở bên cạnh người mình yêu, tuy nhiên không thể thổ lộ tình cảm với người ấy, tuy rằng cũng đã nếm đủ ngọt bùi đắng cay, có thể xem đó là một chút trải nghiệm của cuộc sống, một chút hạnh phúc dù là nhỏ nhoi. Chẳng hạn khi hắn tươi cười xuất hiện trước phòng làm việc, chẳng hạn như thỉnh thoảng một vài cử chỉ thân mật, chẳng hạn như khi hắn ký kết thành công hợp đồng, hắn rất phấn chấn chạy qua lôi tôi đi uống vài ly, còn rất nhiều, rất nhiều... không thể nào kể ra hết trong một lúc.

Sau này không biết tôi còn phái trải nghiệm bao nhiêu sóng gió trong cuộc sống liên quan đến hắn, cũng như cuộc sống tôi không thể nào chỉ dừng lại tại một thời điểm nhất định nào đó. Và câu chuyện của tôi cứ thế mà tiếp diễn...