Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 1 - Chương 32




Lúc ăn cơm chúng tôi nói về vụ làm ăn mới lúc sáng, tôi dặn dò những vấn đề quan trọng, nhưng vẫn chưa hề tiết lộ gì về vụ chị Triệu, sợ trong một lúc quá vui mừng tiết lộ thông tin ra thì nguy. Thật ra muốn bán ra một bộ máy móc thiết bị không phải chuyện dễ dàng, thủ tục rất phức tạp, tôi thực sự lo lắng. Vậy mà hắn cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, tôi nói nhiều hắn còn cho là tôi lãi nhãi: "Sao anh giống tính đàn bà quá vậy? anh tưởng tôi vẫn còn là con nít sao?"

Tôi cũng không nói gì, ăn tối xong vẫn còn sớm, chúng tôi vẫn chưa muốn về, đang bàn bạc tìm chỗ đi chơi, cuối cùng quyết định đi quán Bar. Chúng tôi đến quán Bar mà lần trước Châu Dương dẫn tôi vào, ở đó có diễn tấu âm nhạc cổ điển, giá nước cũng không đắt lắm. Khi chúng tối vào, quả nhiên đang có chương trình diễn tấu âm nhạc, hắn nghe một hồi rồi cười nói:

"Không tồi! không ngờ ở đây lại có bán Bar tốt như vậy."

Tôi lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt hắn đang chăm chú rất sinh động, những ngón tay thon dài đang nhịn nhàng theo điệu nhạc, lúc này nhìn hắn có sức lôi cuốn lạ thường, con tim tôi lại bắt đầu đập loạn xạ. Tôi cố gắng hết sức không nghĩ về hắn, nhưng tất cả đều vô dụng, có những chuyện khi nó đã xảy ra rồi thì nó sẽ mãi mãi hiện hữu trong ký ức chúng ta. Vào lúc này, tôi nhìn hắn chăm chú đến nỗi ánh mắt không thể nào di dời đi chỗ khác, cuối cùng hắn cũng phát hiện ánh mắt tôi, khảnh khắc hắn quay đầu lại, 2 ánh mắt gặp nhau, tim tôi càng đập mạnh hơn. Dường như hắn không mấy tự nhiên:

"Chuyện gì vậy? tại sao lại nhìn tôi chằm chằm vậy?"

Tôi có chút ngại ngùng, không biết nói gì, chỉ biết cười trừ, nâng ly lên và uống một ngụm. Hắn thấy tôi như vậy, cười nói: "Anh nhìn anh kìa, uống nhiều đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng bừng lên rồi kìa. Tôi nói cho anh biết, lần này có đánh chết tôi cũng không cõng anh về nữa đâu!"

Mặt tôi bỗng nóng lên, tôi nghĩ chắc tại mắc cỡ, cặp mắt 1 mí của hắn nhìn vào tôi, tôi cảm thấy không được thoải mái lắm. Trong lúc này dường như có một chút không khí mông lung đang bao phủ xung quanh, tôi lúng túng viện lí do đi vệ sinh, tôi cũng không hiểu mình đang làm gì?

Tôi dùng nước lạnh ướp lấy khuôn mặt, cái cảm giác không thể tự chủ lại dâng trào. Tôi nhớ anh Ba đã từng nói rằng, dù cho giới này có nhơ nhuốc ra sao đi chăng nữa cũng chỉ có thể tìm một tình cảm thích hợp trong giới mà thôi, tuyệt đối đừng bao giờ phát sinh tình cảm với người bên ngoài, như vậy chỉ mang lại đau khổ cho chính bản thân và tự dày vò mình, tự khiến mình mang đầy thương tích mà thôi! Tôi cũng có quen biết một số người lâm vào tình trạng như vậy, không một ai có kết quả tốt đẹp. Tôi lại không phải là con người dễ động lòng với người khác, khi quen với Lưu Khải lúc nào tôi cũng cảm mình rất vinh hạnh. Nhưng giờ đây tôi lại không hiểu tôi đang làm gì? đầu óc tôi toàn là hình bóng của Trương Nhuệ, làm bất cứ việc gì cũng nhớ đến hắn, vẫn muốn giúp hắn, lúc nào cũng muốn nhìn thấy hắn. Ngồi trong phòng làm việc mà nghe thấy hắn đang nói chuyện với người khác cũng giấy lên trong lòng tôi một đợt sóng gió, tôi hiểu, cảm giác này y chang như lúc tôi mới quen Lưu Khải...