Nghe tiếng ngáy ngủ giông dài uyển chuyển của Trương Nhuệ, cứ như vậy, tôi đã bước vào một môi trường sống mới, một cuộc sống mới, cuộc sống không có Lưu Khải. Vừa nghĩ đến Lưu Khải tim tôi lại nhen nhói một nỗi đau không thể tả. Có lẽ tối nay anh cũng sẽ như tôi, cũng mất ngủ như tôi. Tôi biết anh yêu tôi, về mặt này thì không có lí do gì để bàn cãi, nhưng tôi lại không thể nào không thừa nhận rằng, tình yêu của anh ta dành cho tôi không sâu đậm bằng tình yêu của tôi dành cho anh, tôi có thể vì anh mà bỏ đi tất cả, còn anh thì sao? có thể bỏ mặc tôi mà chọn lựa kết hôn. Sau một hồi suy tư, càng làm tôi tin rằng sau khi rời xa tôi, anh sẽ bị xoáy vào quỹ đạo của đa số đàn ông nên đi, cưới vợ sinh con. Chúng tôi xa nhau, với tôi và với anh là một điều tốt, và cũng là sự lựa chọn duy nhất!
Trong suốt 2 năm qua, có phải tôi nên cảm thấy mãn nguyện?
Giờ tan sở hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi của anh Ba. Anh Ba là người trong giới đầu tiên mà tôi quen biết, cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lại gọi anh ấy là anh Ba, dù gì thì đám bạn của anh ta đều gọi như vậy, nên tôi cũng gọi theo. Anh ta 37 tuổi, bình thường thấy anh ta không có vấn đề gì, nhưng khi đi với đám bạn trong giới thì anh ta rất "come out". Anh ấy rất thích Kinh Kịch, cho dù trong trường hợp nào anh ấy cũng có thể buột miệng hát một đoạn. Tôi quen anh ta trên mạng, và sau đó đã gặp nhau. Khi mới quen biết, có lẽ anh ta vẫn còn chút ngại ngùng và thiếu tự nhiên, sau này thân nhau hơn, anh ta còn xem tôi như một người em trai. Mỗi khi tôi gặp rắc rối về chuyện tình cảm tôi đều đến tìm đến anh ta, và anh cũng hết lòng khuyên răn và cho ý kiến.
Anh ta hẹn gặp tôi ở quán Bar. Quả nhiên, anh đã biết chuyện của tôi và Lưu Khải, tôi vừa ngồi xuống, anh liền hỏi: "Em thật sự muốn cắt dứt hoàn toàn với Lưu Khải à?"
"Em không còn sự lựa chọn nào khác." tôi gượng cười.
Anh ấy nhìn tôi một hồi lâu rồi buông một hơi thở dài: "Âu Tiêu Hải, em thật tàn nhẫn."
Tôi trầm ngâm, có thật là như vậy không? phải chăng tôi quá tàn nhẫn? ngay cả anh ta cũng nhận xét như vậy sao? Khốn kiếp! không ai thương xót tôi, tôi rất muốn một lần được điên cuồng mà hét thật to ngay trong quán Bar này, nhưng tôi lại kiềm chế lại. Chẳng lẽ tình yêu chỉ có thể chủ động hoặc là bất chấp thủ đoạn để giành lấy? tôi hằng ôm ắp trong lòng một chút vinh hạnh, một chút mong chờ. Nhưng cuối cùng thì đã sao? Lưu Khải anh ta không phải cũng đã lựa chọn kết hôn rồi sao?
"Em còn rất trẻ, có rất nhiều vấn đề em vẫn chưa thể nào hết. Hãy nhìn anh thì biết, kết hôn rồi lại ly hôn, hiện giờ mẹ anh vẫn còn đang cố tìm nàng dâu khác thôi."
Tôi mỉm cười và lắc đầu."Vậy ý anh là sao? Em cứ như vậy mà tiếp tục với anh ta sao?"
Anh ta im lặng, tôi cũng hiểu ý anh và có chút nổi giận: "Anh Ba, từ trước đến giờ em luôn tôn kính anh, nhưng anh có biết điểm khác biệt giữa em và anh là ở đâu không?". Tôi có chút kích động và cũng không thèm để ý phản ứng của anh: "Em thật sự không đồng ý cách anh đối sự với vợ anh, một người phụ nữ tốt như vậy, vậy mà cuối cùng bị hủy hoại dưới tay anh, thật khốn kiếp."
"Em nói xong chưa?" Xem ra anh ta vẫn còn rất bình tĩnh: "Đúng! anh biết anh đã có lỗi nhiều với cô ấy, nhưng biết làm sao được? anh vẫn phải thừa nhận trong con tim khốn kiếp này vẫn còn yêu cô ấy, tuy rằng hiện giờ anh vẫn ngủ chung giường với người đàn ông khác. Âu Tiểu Hải, em đừng nghĩ rằng, em là gay thì sẽ suốt đời không có "dây mơ rễ má" với phụ nữ. Sẽ có một ngày, em sẽ hiểu rằng em đối xử như vậy với Lưu Khải là sai lầm rất lớn."
"Thôi, bỏ qua đi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa!" Tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại: "Em với anh ta đã chấm dứt hoàn toàn rồi, hơn nữa, anh ta, anh và em đều không giống nhau, em là người đầu tiên và duy nhất của anh ấy, anh ta hoàn toàn không dị ứng với phụ nữ, anh nên giúp em lôi anh ta ra từ giới này."
Anh Ba không nói gì, nâng ly rượu trên bàn lên và uống sạch, nhìn tôi một hồi: "OK! anh đồng ý, nhưng em cũng phải đồng ý với anh, bắt đầu từ hôm nay, em không được lên giường với anh ta nữa, cho dù anh ta ép buộc em đi chăng nữa em cũng phải kịch liệt phản kháng và bất đắc dĩ phải làm tổn thương hắn ngay trên giường để dập tắt ngọn lửa trong lòng của hắn..."