Khi về đến Bắc Kinh thì trời đã tối, báo tin tốt cho sếp rồi chúng tôi mảnh ai nấy về nhà nghĩ ngơi. Trải qua những ngày làm việc cực lực, khẩn trương, đột nhiên thả lõng toàn thân mới thấy cảm giác mỏi mệt, bây giờ chỉ muốn nằm dài trên giường ngủ một giấc thật sâu.
Vừa mở cửa, đã thấy Lưu Khải đang ngồi uống rượu trên sofa, trên sàn còn vươn vãi vài lon bia không. Tôi không còn sức để ý đến anh nữa, quăng hành lí xuống sàn, một mạch đi vào phòng tắm. 5 phút sau, anh ở bên ngoài liền gắt gọng.
"Em như vậy là thái độ gì đây? bây giờ gặp anh ngay cả một lời cũng không muốn nói à?" anh quát tháo.
Tôi thật sự rất mệt, không chỉ mệt mỏi khắp người mà ngay cả con tim cũng rất mệt, rất mệt. Không muốn nói bất cứ lời nào và cũng không muốn để ý đến anh, tôi tiếp tục rữa ráy cơ thể.
"Mẹ kiếp! mấy ngày nay em đi đâu? có biết anh tìm em khắp nơi không...?"
Tôi trong nhà tắm giường như đã không nghe rõ anh đã nói gì, đã 3 ngày không ngủ, bây giờ cảm giác buồn ngủ mới len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, mặc cho nước nóng tạt xối xả vào người và ngồi ngủ ngay cả trên closestool...
Mọi chuyện xảy ra như trong mơ, không biết đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ nghe tiếng đập cửa "Ầm"... anh tông cửa vào. Trong cơn mê man tôi thấy vẻ mặt sốt sắng của anh, dường như tôi đang tự nhủ với lòng: "Lưu Khải! em van xin anh, hãy buông tha em..."