Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 1 - Chương 14




Ngày hôm sau, Châu Dương và Tiểu Thôi tìm đến đây, nhìn cặp mắt thâm quần của tôi và hắn:"Hai anh đi đâu suốt đêm hôm qua vậy? làm tôi lo lắng suốt đêm!"

Tôi và hắn đều cười, chỉ vào đống sản phẩm đã đóng gói bên góc tường, tôi nói: "Anh thấy chưa? đó chính là thành quả suốt đêm qua của chúng tôi đó!"

"Hai anh suốt đêm qua không ngủ?" Châu Dương cười và vỗ vai tôi: "Hai anh làm rất tốt, tại sao không gọi chúng tối đến giúp một tay?"

Tiểu Thôi cũng chen vào: "Đúng rồi, tôi vốn lạ giường, nếu biết sớm tôi đã qua đây giúp một tay rồi."

"Được rồi! Châu Dương, anh nhanh chóng đi sửa chữa thiết bị, đống hàng này còn phải đóng thùng, 3 người chúng tôi sẽ ở lại đây xem có gì giúp được họ không." tôi nói với Châu Dương.

"OK! vậy tôi đi làm việc đây, xong sẽ sang đây tìm các anh." nói xong anh ta đi vào phòng máy, 3 người chúng tôi tiếp tục công việc vẫn còn dang dở của tối hôm qua. Đa số công nhân đều không về nhà, tôi nghĩ chắc họ vẫn chưa ăn uống gì, tôi suy nghĩ một lúc, bèn đi tìm ông Vương phụ trách nhà máy:

"Anh Vương à! tôi nghĩ mọi người đều chưa ăn sáng, vậy tôi mời mọi người ra ngoài ăn sáng xong rồi quay lại tiếp tục công việc nhé!"

Anh ta lắc đầu:"Không thể như vậy được, các anh đã giúp chúng tôi suốt đêm qua, sao lại có thể để anh mời chúng tôi ăn được chứ?"

"Đây là điều chúng tôi phải làm, nếu không phải do thiết bị của chúng tôi gặp trục trặc, mọi người đã không phải thức đêm tăng ca, đương nhiên là do tôi chiêu đãi rồi."

Ông ta thấy thái độ kiên quyết của tôi, chỉ còn biết gật đầu. Sau đó, mười mấy người kéo nhau ra ngoài ăn sáng, tên Trương Nhuệ vốn trời sinh đã có năng khiếu khiến người khác phải cười ngất ngây, chỉ một lúc sau hàng quán trước công ty đã náo nhiệt hẳn lên. Tâm trạng buồn bã của tôi cũng bị những tràng cười lay động khiến tinh thần sảng khoái hẳn lên. Vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Trịnh tổng từ trên xe bước xuống, ông Vương nhanh chóng chạy theo, Trịnh tổng có nhìn qua bên này rồi nhanh chóng đi vào nhà máy. Khi chúng tôi vừa ăn sáng xong, Trịnh tổng đã đi ra, không để chúng tôi nói một lời nào, vội bước lên xe!