"Oa! Con chó này thật sự cho em sao?"
Nguyên Gia Bảo ngồi ở trên giường, ôm lấy 345, vẻ mặt yêu thích không muốn buông tay.
Nhìn bộ dáng con chó trong tay có hơi kỳ quái nhưng vẫn là chú chó rất dễ thương, Nguyên Gia Bảo ngẩng đầu xác nhận với Nguyên Gia Khánh một lần nữa: "Anh, con chó này là anh nhặt được hả? Vậy chủ nhân của nó có tới tìm nó không?"
"Ừm...!Là anh nhặt được, khi nhặt được thì có kèm theo một lá thư hẳn là chủ nhân của nó, nói rằng chú chó tên 345 này sẽ tặng cho một người có duyên, sau này không tìm nó nữa cho nên em có thể yên tâm chơi với nó."
Nguyên Gia Khánh từ cái khó ló cái khôn bỏ đi lúng túng, tự giải cứu mình.
Lúc đó cậu bàn với mẹ nói cho Nguyên Gia Bảo xuất thân của 345, mẹ Nguyên liền nghĩ tới nói là do Nguyên Gia Khánh nhặt được ở bên ngoài, xét cho cùng chú chó người máy này thoạt nhìn đắt tiền như vậy với hoàn cảnh hiện tại của gia đình bọn họ, tuyệt đối không thể mua nổi.
Cũng có lý khi nói là nó được nhặt.
Nguyên Gia Khánh nhìn thấy em trai mình như đang chơi với một chú chó con bình thường còn dạy cho 345 sủa "Gâu gâu gâu", thì cậu nói cho bé biết 345 khác với những con chó bình thường.
"Tiểu Bảo, chú chó này không phải là một con chó bình thường, nó là một con chó robot biết nói, nó có thể nói chuyện như một con người.".
ngôn tình hay
"Hả?"
Nguyên Gia Bảo nghiêng đầu hơi khó tin.
Robot chó cũng có thể nói tiếng người sao? Bé tưởng chó chỉ sủa gâu gâu thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, sau khi Nguyên Gia Khánh nói rằng đây là sản phẩm công nghệ cao của nước ngoài, bé lập tức bị lừa.
"Dạ vâng, em biết rồi anh ơi nhưng nó có tên không? Em muốn làm bạn với nó thì phải gọi nó là gì?"
Nguyên Gia Khánh nhìn nó, nháy mắt với 345 một cái, ra hiệu nó có thể bắt đầu biểu diễn.
Cuối cùng có thể mở miệng!
345 khoa trương thở dài một cái, sau đó nói với Nguyên Gia Bảo: "Xin chào, tôi gọi là 345, tên bạn là gì?"
"Bạn bạn, bạn, bạn thật sự biết nói chuyện! Bạn giỏi quá! Tôi tên là Nguyên Gia Bảo."
"Cũng tạm, tôi biết tôi giỏi mà, hì hì..."
Nguyên Gia Khánh thấy một người một chó ở chung hòa thuận, liền lặng lẽ xoay người rời đi, để lại thời gian cho hai thằng nhỏ tự mình tiêu hao.
"Thế nào, Tiểu Bảo không có phát hiện vấn đề gì?"
"Không có, Tiểu Bảo còn nhỏ rất dễ gạt."
Nguyên Gia Khánh cầm con dao làm bếp từ mẹ Nguyên rồi bước tới cắt thịt.
Mẹ Nguyên chỉ có thể nhượng lại và quay sang giúp cậu châm lửa, khi nghe Nguyên Gia Khánh nói en trai dễ gạt khiến bà bật cười thành tiếng: "Con đó, con khi còn bé cũng không phải như vậy sao, khi còn bé con ngắm mặt trăng trên bầu trời, không tặng cho con thì con còn khóc rồi phải đưa một cái bánh nướng cho con mới hết khóc."
Nguyên Gia Khánh lúng túng khi nghe nói khi còn nhỏ cậu còn rất đáng yêu, nhưng ngẫu nhiên cậu nhìn thấy mẹ Nguyên mỉm cười vui vẻ thì cũng cười ra theo.
Phòng bếp vẫn được chiếu sáng bằng chiếc đèn dệt màu trắng mờ, tuy không sáng bằng đèn tiết kiệm điện màu trắng nhưng ánh sáng màu cam lại mang đến sự ấm cúng cho một căn phòng.
Bên tai là mẹ Nguyên đang tiếp tục kể về những câu chuyện thú vị của cậu khi còn nhỏ, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng xoong nồi và tiếng cười giòn giã của Nguyên Gia Bảo trong phòng ngủ...!
Nguyên Gia Khánh thấy cuộc sống như vậy là đủ rồi.
Sáu giờ chiều ngày hôm sau, Nguyên Gia Khánh cũng ra hồ để chờ tài xế hôm qua, hai người cũng đẩy xe đẩy ba lần rồi kết thúc.
Đưa tiễn tài xế, Nguyên Gia Khánh vội vã về nhà chuẩn bị đi thị trấn.
Lúc này mẹ Nguyên đã xếp tất cả rau cần bán lên mui sau của xe ba bánh còn lấy hai chiếc ghế đẩu nhỏ, những thứ còn lại cũng đã chuẩn bị xong, bà đang đợi Nguyên Gia Khánh cùng nhau khởi hành.
Trước khi khởi hành, cả hai đã đưa Nguyên Gia Khánh đến nhà hàng xóm mà họ chơi thân thiết với mẹ Nguyên, để bé ở đó cả buổi sáng, nếu không bọn họ sẽ không yên tâm khi để Nguyên Gia Bảo ở nhà một mình.
Gia đình đó cũng là người cho bọn họ mượn xe ba bánh, cùng họ Nguyên, bàn về vai vế thì nam chủ nhân trong nhà có thể gọi là người chú xa của Nguyên Gia Khánh.
Tuy nhiên quan hệ tốt giữa hai người gia đình không phải nhờ tầng quan hệ họ hàng này mà chính là mẹ Nguyên và nữ chủ nhân chơi với nhau rất hợp, cha mẹ đẻ của hai người đều ở cùng một chỗ, cùng nhau lớn lên, hiểu rõ lẫn nhau, tình bạn sâu sắc.
Cho nên đưa Nguyên Gia Bảo giao cho bọn họ chăm sóc, mẹ Nguyên rất yên tâm.
Nguyên Gia Khánh chưa từng lái xe ba bánh bao giờ, thậm chí ngồi lên, đây cũng là lần đầu tiên ngồi lên xe, lúc đó cậu chỉ có thể giao trách nhiệm lái xe cho mẹ Nguyên.
Mẹ Nguyên khởi động xe một cách khéo léo và thuần thục, động cơ "bùm bùm bùm bùm" đột ngột vang lên, mông cũng rung lên theo tần số của âm thanh bùm bùm.
Nguyên Gia Khánh sợ tới mức nắm lấy lan can bên cạnh, không dám buông tay.
Nhưng thứ này tuy rằng rất dữ tợn, trông có vẻ đáng sợ, nhưng sau khi lên đường, nó lại rất ổn định vững vàng.
Lúc này mới hơn 6 giờ 30 phút, tiếng động xe ba bánh của hai người chạy trên đường khiến nhiều người chú ý, khi đi ngang qua ruộng rau của gia đình Nguyên Kiến Đảng thì nhìn thấy chiếc xe ba bánh của vợ chồng Nguyên Kiến Đảng đang đậu bên lề của con đường và hai người bọn họ còn đang cắt rau trên cánh đồng, xem ra bọn họ sẽ sớm lên thị trấn.
Hai người cũng bị tiếng xe ba bánh thu hút, vô tình nhìn sang bên đường, chỉ thấy một đám bụi đất và hai bóng lưng hơi quen thuộc.
"Ơ, đây không phải xe ba bánh của gia đình Nguyên Phúc Hung sao? Hôm nay bọn họ đi chợ sớm quá vậy? Bình thường không phải tám chín giờ mới đi sao?"
Nguyên Kiến Đảng lau mồ hôi nhưng sau khi nghe thấy Phùng Thành Anh nói như vậy, hắn ta cảm thấy cáu kỉnh: "Bà quan tâm nhà người khác làm gì? Bọn họ đi sớm thì về sớm, mắc mớ gì tới bà! Còn không mau cắt rau!"
Phùng Thành Anh muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Nguyên Kiến Đảng, bà chỉ có thể tiếp tục cúi người xuống, không dám nói thêm gì nữa.
Bên này Nguyên Gia Khánh và những người khác đến tương đối sớm, đến thị trấn chưa đến bảy giờ, hai người dễ dàng chiếm một vị trí thuận lợi ở lối vào chợ rau.
Ở chợ rau cũng có những sạp chuyên bán rau, đa số là nông dân trồng rau chuyên nghiệp, đóng phí quản lý chợ nghiêm túc, có thể núp dưới mái hiên bán rau nhưng thực tế thu nhập không theo kịp với mấy nông dân rải rác ở lối vào chợ thức ăn.
Bởi vì chỉ cần bạn muốn mua rau ở chợ rau, nhất định phải đi qua cổng vào, hai bên là những sạp bán rau dày đặc, người vào mua rau chắc chắn sẽ hoa cả mắt lên.
Mặc dù các sạp ở lối vào chủ yếu bán rau xanh tự trồng và các loại rau tương tự, nhưng chúng đều mới được thu hoạch từ trong đất nên hình bề thức ngoài thường rất ngon nên những nông dân trồng rau bình thường không thể so sánh.
Vị trí do Nguyên Gia Khánh chiếm giữ chắc chắn là tốt nhất, ngay trước cửa ra vào, dòng người đông đúc.
Đầu tiên hai người dọn rau và những thứ khác đến một vị trí tốt, sau đó mẹ Nguyên đi đến phía bên kia chợ để đậu xe, sau khi trả phí đậu xe cho ba giờ thì bà vội vàng quay trở lại.
Nguyên Gia Khánh trước đây đã từng bán rau trong thành phố, đồ ăn trình bày trông cũng ra hình ra dạng.
Lần này cả hai không mang theo nhiều món, tổng cộng có thể chỉ khoảng 100 cân, nhưng các loại rau thông thường như bắp cải, cà chua, xà lách, rau chân vịt chiếm phần lớn.
Nhưng lần này Nguyên Gia Khánh đã tính đến mức độ tiêu dùng của cư dân trong thị trấn, thảo luận với mẹ Nguyên và tăng giá các món ăn chỉ cao hơn giá thị trường một hai đồng.
Nếu để cho 345 biết giá, nó chắc chắn sẽ tức điên..