Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường

Quyển 4 - Chương 64: Định mệnh




Edit: Mimi – Beta: Chi



*****

Trái tim Thích Phong liên tục đập tăng tốc. Khi Lăng Khả nói ra tiếng “thích” lần thứ ba, hắn liền không chịu nổi nữa, cúi đầu ra sức hôn lên môi cậu.

Vừa hôn, Thích Phong vừa đưa bộ phận đã cứng ngắc của mình, cách quần cọ nhẹ vào người Lăng Khả, cho cậu cảm nhận được khao khát của mình.

“Đêm nay tôi sẽ làm cậu phải khóc lên…” Thích Phong thấp giọng thì thầm vào tai Lăng Khả.

— Biết được nhiều bí mật “thú vị” như vậy, hắn sao có thể buông tha cho người này một cách dễ dàng?

Thời điểm bị Thích Phong nâng cao chân, xâm nhập vào từ chính diện, quần áo trên người Lăng Khả còn chưa cởi hết. Áo len bị vén lên cao, phần eo cậu vì tư thế khó khăn này mà hơi run rẩy.

Thích Phong làm rất nhanh, không để ý đến cảm giác của Lăng Khả, vừa vào đã bắt đầu đâm đâm rút rút, mỗi một lần đều tấn công vào vị trí sâu nhất trong cơ thể đối phương.

Lăng Khả đón nhận thế công như mưa rền gió dữ của người phía trên. Cậu cảm thấy mình như một nhánh lục bình dập dờn trên mặt nước, mặc kệ sóng xô gió đẩy.

Nhưng cậu nghĩ, bất kể thế nào, mình cũng không đến mức bị làm phát khóc… Cậu không phải là Thích Phong.

Thích Phong nhanh chóng lên đỉnh. Nhưng làm một lần căn bản không thể khiến tâm tình phập phồng của hắn ổn định lại. Hắn thay “áo mưa”, đỡ bộ phận đã bắn một lần song vẫn cứng đến phát đau của mình, xâm nhập vào thân thể đã được khai phá của Lăng Khả một lần nữa.

Lúc này đây, Thích Phong làm chậm hơn rất nhiều. Hắn như dùng nước ấm nấu ếch mà ma sát, nghiền ép vách thịt bên trong cơ thể Lăng Khả, nghe cậu phát ra những tiếng rên rỉ khó nhịn, vừa xấu hổ lại vừa động tình bằng giọng mũi.

Chọt rồi lại chọt, cuối cùng Thích Phong mới giống như tỉnh lại, dừng động tác rút ra đâm vào, nói với Lăng Khả: “Tôi biết cậu còn có một cái WeChat khác, cũng biết trước đó cậu vẫn luôn dối gạt tôi.”

Lăng Khả giật mình, đây chính là lí do Thích Phong chiến tranh lạnh với mình? Cậu hiểu bản thân đuối lý, thấp giọng nhận lỗi theo bản năng: “Thật xin lỗi…”

Thích Phong lại bảo: “Tôi không cần cậu xin lỗi… Tôi muốn cậu nói cậu yêu tôi.”

Trong lỗ tai Lăng Khả vang lên từng trận o o, trái tim như bị một cái búa lớn nện vào.

Thích Phong dùng sức đẩy mạnh một cái, thúc giục: “Nói đi.”

“Tôi… tôi yêu cậu…” Lăng Khả thốt ra.

Thích Phong lại đâm thêm một cái: “Tiếp tục.”

“… Tôi yêu cậu.” Lăng Khả giơ tay che mắt, song lại bị Thích Phong kéo tay đặt lên đỉnh đầu.

Hắn buộc cậu phải đối diện với mình.: “Nữa đi.”

“Tôi yêu cậu… A… yêu cậu…”

Mỗi tiếng yêu được nói ra, Thích Phong sẽ đẩy mạnh hông một cái, tựa như đang “thưởng” cho người dưới thân.

Lăng Khả lặp lại lời “yêu” trong vô thức. Hai má nóng như sắp bốc cháy đến nơi. Càng nói, cậu càng không thể phân biệt mình đang bị ép buộc, hay đang thật lòng muốn biểu đạt hết tâm tư.

+++++

Ỷ vào việc mình đã bắn một lần, Thích Phong không kiêng nể gì mà giày vò Lăng Khả đang ở trạng thái lửa nóng thiêu đốt toàn thân. Hắn không chạm vào bộ phận đã ngẩng cao đầu của cậu, cũng chẳng cho cậu tự chạm vào.

Loại kích thích này căn bản không thể khiến cho Lăng Khả đạt tới cao trào. Theo khoái cảm không ngừng tích lũy, Lăng Khả cũng vì sắp đến giới hạn mà toi đời rồi.

Bỗng nhiên, Thích Phong vươn tay sờ nhẹ phía trước của Lăng Khả. Ngay sau đó, lý trí của Lăng Khả lập tức biến mất hoàn toàn. Cậu thốt lên: “Tôi yêu cậu, Thích Phong… Thật sự rất yêu cậu… Chỉ vì tôi muốn có được cậu nên mới lừa gạt cậu thôi… Nhanh cho tôi…” Lăng Khả lắc đầu cầu xin trong mờ mịt, giọng nói còn mang theo vài tiếng nức nở, miệng thì vô thức thì thầm lời yêu.

Thích Phong cúi người, cắn mạnh lên vành tai cậu, khàn giọng đáp: “Tôi cũng yêu cậu. Ngay lần đầu gặp cậu ở trường đại học, tôi đã trúng tiếng sét ái tình…”

Lăng Khả vốn cho rằng mình có thể chịu được, không ngờ khi nghe thấy câu nói kia, tuyến lệ liền như bị mất khống chế mà trào nước mắt.

Cậu khóc.

Mặc kệ “tiếng sét ái tình” mà người kia nói là thật hay giả, giờ phút này, cậu cũng đã hoàn toàn sa vào mảnh lưới tình của Thích Phong.

Thích Phong cúi đầu ngậm lấy môi Lăng Khả. Hắn đẩy nhanh động tác nửa người dưới, đồng thời vươn tay vuốt ve đằng trước của cậu, đưa cậu đạt đến cao trào.

+++++

Ngày kế, Lăng Khả tỉnh dậy trong vòng tay của Thích Phong. Đối phương ôm cậu chặt như ôm một con búp bê cỡ bự. Hắn đặt cằm vào hõm vai cậu, dùng cánh tay quấn lấy thân thể cậu, chân cũng gác lên luôn.

Biết Thích Phong bám người, nhưng cái tư thế như sợ nửa đêm mình sẽ bỏ chạy này vẫn khiến Lăng Khả cảm thấy chẳng biết phải làm sao.

Cậu cựa quậy, Thích Phong cũng tỉnh lại. Hắn mơ màng ngẩng mặt lên hôn môi cậu một cái.

Lăng Khả bị ăn mất một miếng lưỡi, lại nhớ những chuyện đã xảy ra vào tối qua, vừa xấu hổ, vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa pha lẫn một chút không dám tin. Cậu hỏi Thích Phong: “Cậu yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên thật à?”

Thích Phong cười cười: “Còn nhớ cuộc hẹn đi chơi Tết Dương lịch của chúng ta không? Những câu hỏi Sở Song Song đặt ra, tôi đều trả lời vô cùng nghiêm túc.”

Lăng Khả cảm thấy tê tê trong lòng, lại hỏi: “Đã vậy sao cậu còn bảo tôi giả làm bạn trai của cậu, chuyện là như thế nào?”

Thích Phong nhéo nhẹ đầu mũi cậu: “Khi đó tôi đang lập kế hoạch dụ dỗ cậu, tôi tưởng cậu là trai thẳng.”

Lăng Khả: “… Ngay từ đầu cậu đã không thẳng?”

“Cứ coi là vậy đi. Dù sao thì cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng có cảm giác đặc biệt với cô gái nào cả.” Thích Phong dừng một chút, lại tiếp lời: “Về phần con trai, khiến tôi có xúc động sinh lý, cũng chỉ một mình cậu thôi.”

Lăng Khả: “…”

Đệt… Thế này là thế nào? Hai tên gay bọn họ giả làm trai thẳng trước mặt nhau, còn rủ nhau chơi cái gì mà bạn trai giả?

Lăng Khả không biết phải biểu đặt mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng mình ra sao. Song, biết được điều này, cậu lại có cảm giác kiên định như thể bụi trần lắng đọng. Cậu không cần phải chột dạ vì lỡ “bẻ cong” Thích Phong, cũng không cần bất an vì khả năng Thích Phong hối hận.

Bởi vì, trong mối quan hệ này, Thích Phong là bên chủ động theo đuổi. Chẳng qua là hắn vô tình nhắm phải một người thầm mến hắn đã nhiều năm thôi… Điều ấy khiến cho niềm hạnh phúc của Lăng Khả càng tự nhiên hơn bao giờ hết.

“Vậy, hôm diễn ra cuộc thi hát ở trường, những lời cậu nói trên sân khấu…”

“Cũng là nói với cậu.” Thích Phong nghiêm túc nhìn Lăng Khả, ra vẻ ấm ức mà chất vấn: “Vậy sao hôm đó cậu lại hôn tôi ngay trước mặt Hứa Quân Trúc? Cậu ghen thật à?”

Ngoài một tiếng “Ừ”, Lăng Khả còn có thể nói cái gì đây?

Hai người ý mật tình nồng, thật lòng thật dạ tâm sự với nhau. Bọn họ nghĩ thầm, có lẽ đây chính là “định mệnh” đi.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói: “Kiểm tra phòng, kiểm tra phòng…”

Thích Phong biến sắc, một phen kéo chăn quấn chặt Lăng Khả lại, ngay cả mặt cậu cũng không cho lộ ra ngoài. Hắn quay đầu về nơi phát ra âm thanh, quát: “Anh lên cơn gì đấy?”

Lăng Khả rúc ở trong chăn, nghe Thích Dự vừa cười vừa nói: “Cả đêm anh ngủ không ngon, chỉ nghe tiếng hai đứa lăn qua lộn lại ở bên này, mày nói xem anh lên cơn gì?”

Trong nháy mắt, Lăng Khả cảm thấy nóng ran từ đỉnh đầu đến gót chân. Cậu đã không còn mặt mũi để gặp người khác nữa.

Thích Phong mắng: “Con mẹ nó, không phải do anh mới về nước, còn chênh lệch múi giờ chưa điều chỉnh lại được, nên buổi tối ngủ không yên à!”

Thích Dự nhìn thoáng qua cái người đang được Thích Phong che che giấu giấu, hỏi: “Làm gì mà mày quấn cậu ấy thành như vậy? Không sợ cậu ấy ngạt chết hả?”

Lăng Khả: “…!!” Tôi không ngạt! Tôi rất ổn, cảm ơn!

Thích Phong cuống đến độ nhảy bổ xuống giường để đuổi người: “Anh mau đi ra ngoài cho em!”

Thích Dự hoảng sợ: “Đệt, ban ngày ban mặt, quần cũng không mặc, đúng là đồi phong bại tục…”

Sau một tiếng đóng cửa thật mạnh, tiếng cười càng lúc càng xa của Thích Dự liền bị ngăn cách hoàn toàn.

Thích Phong lại chui vào ổ chăn, lột phần chăn che kín đầu Lăng Khả ra, ôm lấy cổ cậu, hừ một tiếng rồi nói: “Đừng để ý đến tên điên kia, tôi thấy chẳng qua anh ấy ghen tị với chúng ta thôi!”

Lăng Khả im lặng một lúc lâu, mới cất tiếng hỏi: “Vì sao lúc trước cậu lại dùng chung QQ với anh mình?”

Thích Phong giải thích: “Lúc còn nhỏ, anh tôi không chơi QQ, chỉ thỉnh thoảng dùng nó để liên hệ với bạn học, nên anh ấy kết bạn luôn bằng QQ của tôi. Sau này anh ấy lại ra nước ngoài. Vì để tôi có thể xem ảnh chụp của anh ấy, nên trực tiếp đăng ảnh vào album trên Qzone. Đối với chúng tôi, album Qzone giống như một cái ổ cứng dùng chung vậy.”

Lăng Khả cảm thấy hơi kỳ lạ: “Thế sao không ai phát hiện ra các cậu là hai người?”

Thích Phong đỏ mặt lên, đáp: “Tôi nói cậu sẽ cười tôi.”

Gốc rễ của Lăng Khả còn bị đào bới tứ tung, làm sao cậu dám chê cười hắn: “Cậu cũng biết lịch sử đen tối của tôi rồi mà…”

Thích Phong nhíu mày: “Thích tôi chính là lịch sử đen tối của cậu?”

“Không phải…” Bị hôn một cái, Lăng Khả mới được mở miệng một lần nữa: “Đó coi như là bí mật đi, cậu biết tất cả bí mật của tôi rồi.” Cậu nhéo nhéo vành tai của Thích Phong, làm bộ dùng ánh mắt đáng thương yêu cầu đối phương thẳng thắn.

Quả nhiên Thích Phong phải chịu thua, giải thích: “Ngoài album ra, anh tôi không dùng tính năng nào khác cả, cũng không xem tin nhắn người khác gửi tới cho tôi. Có một lần anh ấy đăng ảnh học kiếm thuật ở Mỹ lên Qzone, bạn bè ở Đức Âm cứ tưởng là tôi, thi nhau bình luận mấy câu kiểu “Quào, Thích Phong cái gì cũng biết”… Điều ấy khiến lòng ham hư vinh của tôi được thỏa mãn. Vì thế cho nên, tôi luôn không giải thích ảnh nào là tôi, ảnh nào không phải là tôi. Chuyện này chỉ có một mình Thẩm Nhạc Triết biết. Vì muốn giữ bí mật, tôi còn dặn dò cậu ta không được nói với ai…”

Lăng Khả giật giật khóe mắt. Lúc ấy cậu cũng bị những tấm ảnh kia lừa gạt, cảm thấy Thích Phong đúng là vô địch thiên hạ. Cuối cùng, hóa ra anh trai hắn mới là Thần.

“Này.” Thích Phong quan sát vẻ mặt của Lăng Khả, lo lắng hỏi: “Trước kia cậu cũng theo dõi Qzone của tôi đúng không? Có phải cũng đã hiểu lầm?”

“Ừ.” Lăng Khả sờ sờ cái mũi, không dám phủ nhận. Xem ra cậu phải sàng lọc những tấm hình đã lưu lúc trước một lượt…

Tuy nhiên, Lăng Khả cảm thấy, thời cấp hai Thích Phong chỉ có thể xem như một nhóc shota. Bề ngoài của hắn lúc ấy có thể thu hút nữ sinh, nhưng đối với một gay như cậu thì vẫn chưa đủ quyến rũ đâu.

Bắt đầu từ cấp ba, ngoại hình của Thích Phong mới thăng lên đến đỉnh. Tới bây giờ, hắn vẫn luôn đạt tiêu chuẩn “có thể bắn hormone giống đực bất cứ lúc nào”, khiến Lăng Khả không sao chống cự được.

Thích Phong tự làm tự chịu, cũng không thể oán trách gì Lăng Khả. Nhớ đến chuyện Thích Dự bảo sẽ “giúp thăm dò” vào hôm qua, hắn bất an mà ôm Lăng Khả vào trong ngực, nói: “Khả Khả, nếu anh tôi đóng giả tôi để lừa cậu, cậu có thể vượt qua được thử thách ấy không?”

Vành tai Lăng Khả run lên, trái tim thì bang bang đập loạn… Nhưng… nhưng cậu còn có thể nói gì?

“Tôi… sẽ cố hết sức.” Rất khó để đưa ra lời hứa hẹn. Thích Phong và Thích Dự quá giống nhau. Lúc trước xem hình, cậu còn liên tục nhận lầm. Hôm qua có thể nhận ra, Lăng Khả cũng chẳng biết là nhờ may mắn hay dựa vào trực giác chính xác nữa.

Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, Thích Phong chống nửa người dậy, nói: “Không được, tôi phải làm dấu hiệu riêng của mình để đảm bảo cậu có thể nhận ra. Hay là tôi đi bấm lỗ tai?”

Lăng Khả: “Hả?”

Thích Phong: “Như vậy cậu lập tức có thể phân biệt hai chúng tôi rồi!”

Không ai hiểu được sự bất an và lo lắng của Thích Phong. Hai người giống nhau như đúc, chẳng khác nào bọn họ chỉ có thể dùng bản chất con người để hấp dẫn người yêu… Nhưng trong lòng Thích Phong, anh trai ưu tú như vậy, nếu đối phương muốn cướp Lăng Khả đi, hắn thật sự cảm thấy mình không có cơ hội thắng!

Tuy anh hắn sẽ không đê tiện như vậy, nhưng hắn sợ Lăng Khả không đủ kiên định.

Hắn rất trân trọng phần tình cảm này, không muốn dùng bất cứ yếu tố nào để thử thách nó, càng không muốn tâm tư Lăng Khả bị xáo trộn.

Thích Phong lập tức kéo Lăng Khả rời giường mặc quần áo. Hai người xuống lầu ăn điểm tâm, xong lại trốn Thích Dự như trốn cướp mà đi ra khỏi cửa.

Đến cửa hàng khuyên tai, Thích Phong nhờ tư vấn một hồi, sau đó ngồi xuống một cách hiên ngang lẫm liệt.

Thích Phong sợ đau. Súng bắn lỗ tai vừa bấm xuống, nước mắt hắn đã lưng tròng. Xong việc, hắn đỏ mắt nhìn Lăng Khả, vẻ mặt chính là “hãy an ủi tôi đi”.

Lăng Khả khẽ động trong lòng, nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi cũng bấm một lỗ.”

Thích Phong ngẩn người. Lăng Khả cúi đầu, nhỏ giọng bảo: “Cậu một lỗ tôi một lỗ, về sau còn có thể mua khuyên tai tình nhân.”

Thích Phong cảm động không thôi, xoay người đi sang bên cạnh mua một đôi khuyên tai kim cương nhỏ. Đợi Lăng Khả bấm xong, hai người cùng đeo lên.

Thấy bọn họ mang theo hai cái tai đỏ hỏn trở về, Thích Dự bỗng chốc dở khóc dở cười. Hắn hỏi: “Hai đứa phải làm đến mức này sao? Hôm qua anh nói đùa thôi.”

Buổi chiều, ba người ngồi nói chuyện xem TV cùng với nhau. Thích Dự thừa dịp em trai đi toilet, quay sang nói với Lăng Khả: “Thằng em này của tôi hơi bị ngây thơ, lại còn rất bám người, cậu bao dung nó một chút nhé.”

Lăng Khả lắc đầu: “Tôi thích cậu ấy như vậy.”

Thích Dự gật gật đầu: “Có thể nhìn ra, cậu rất thích nó.”

Lăng Khả: “…”

Thích Dự nhìn vào cái tai vừa bấm khuyên của cậu, dịu dàng hỏi: “Cái tai, có đau không?”

Lăng Khả: “…” Vì sao cậu lại có cảm giác như Thích Dự đang trêu ghẹo mình nhỉ? Cậu cả nghĩ quá chăng? Hay là ngoại hình và giọng nói quá giống Thích Phong kia khiến cậu nảy sinh cảm giác mờ ám quái dị?

Lăng Khả hạ thấp tầm mắt, đáp: “Vẫn… vẫn ổn.”

Thích Dự: “Hình như cậu rất căng thẳng?”

Lăng Khả: “Không phải đâu…”

Thích Dự cười cười: “Cậu đừng cảnh giác như vậy, tôi không có hứng thú với con trai.”

Lăng Khả nhẹ nhàng thở ra: “Ồ.”

Không ngờ sau khi nói câu kia, Thích Dự lại liếc cậu một cái, cười mà như không cười, nói: “Nhưng em trai thích cậu, nên tôi cũng sẽ thích cậu.”

Lăng Khả: “… …”

Quả nhiên cậu cần phải tránh xa Thích Dự một chút!!!

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm, Thích Phong và Lăng Khả liền quay về trường học.

Thích Dự ở trong nước khoảng một tuần. Sau đó, bọn họ gặp mặt thêm một lần nữa tại sân bay quốc tế của thành phố. Thích Phong rối rắm cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định đưa Lăng Khả đi cùng.

Trước khi rời đi, Thích Dự mời bọn họ tới Mĩ, còn nháy mắt với Lăng Khả một cái, thần bí nói: “Đúng rồi, sau khi trở về sẽ gửi socola cho cậu, đã đồng ý với cậu rồi mà.”

Thích Phong ghen tuông mà nổi bão ngay tại trận: “Socola gì?”

Lăng Khả bối rối xua tay: “Tôi không biết, trước đó anh cậu không hề nói với tôi…”

Thích Phong: “Có phải cậu lén trao đổi phương thức liên lạc với anh của tôi không?”

Lăng Khả: “Không có!”

Để chứng minh sự trong sạch của mình, Lăng Khả còn ngoan ngoãn nộp điện thoại di động cho người nọ kiểm tra.

Nhưng chẳng biết Thích Phong mở được cái gì, trợn tròn con mắt, nói: “Vì sao điện thoại của cậu lại lưu nhiều ảnh tôi như vậy?”

Lăng Khả: “…”

Nhìn đôi tình nhân bé nhỏ loạn lên chỉ vì một câu nói của mình, Thích Dự cười đến không khép được miệng.

Nhưng hắn biết, sau khi ghen tị qua đi, bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại, phát hiện ra đây là quỷ kế của mình thì lại càng ân ái thêm.

Thấy em trai có bạn trai ngập tràn sức sống như vậy, rốt cuộc Thích Dự cũng thả lỏng tâm tình, kéo hành lý rời đi.