Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Ngư gãi đầu một cái, nói: "Người ưu tú như anh, trên đường đại đa số mọi người đều sẽ biết anh, nếu như thật sự đối diện nhau, nhất định sẽ mỉm cười.
Không giống như tôi, đoán chắc mỗi người gặp mặt tôi, đều hận không thể dùng ánh mắt giết chết tôi, chỉ có thể vẻ mặt nhìn chằm chằm vào tôi thôi.
"Giọng nói của Thời Tiểu Ngư nhẹ nhàng, tùy ý, như thể cũng không cảm thấy đó là một vấn đề lớn gì.
Không thèm để ý, mới có thể tự trêu chọc mình dễ dàng như vậy.
Kính Gia Uyên kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Thời Tiểu Ngư, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong, giọng nói so với vừa rồi, dường như đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Vậy cô nói xem, chúng ta đứng chung một chỗ, lúc người ta nhìn thấy chúng ta, sẽ cười, hay là sẽ nhìn chằm chằm?"Thời Tiểu Ngư: "! "Đúng nhỉ, đây là một vấn đề.
Đầu mũi cô khẽ nhăn lại, rõ ràng là Kính Gia Uyên chỉ thuận miệng nói một câu đùa giỡn, vẫn khiến cho cô rơi vào trầm tư.
Kính Gia Uyên thấy dáng vẻ suy nghĩ trầm tư, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề của cô, không khỏi buồn cười: "Đồ ngốc.
"“Hả?” Thời Tiểu Ngư bị anh nói câu đồ ngốc làm cho ngây người.
Nơi cổ họng của Kính Gia Uyên bật ra tiếng cười khẽ, nhìn lên những bậc cầu thang, nói với Thời Tiểu Ngư: "Đi thôi, có lẽ còn khoảng một nửa chặng đường nữa, có cần nghỉ ngơi một chút trước không?"Thời Tiểu Ngư theo ánh mắt của Kính Gia Uyên nhìn lên, đột nhiên bị hoa mắt.
Từ phương hướng này của cô, có thể nhìn thấy tòa tháp trắng trên đỉnh núi ở phía xa xa, ở bậc thang cuối cùng.
Nhìn tòa tháp màu trắng cao chót vót, Thời Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Cơ thể cô dường như ngả ra đằng sau, đôi chân cảm thấy có hơi nhũn ra.
Xong, không nên nhìn.
Trong lòng Thời Tiểu Ngư rất căng thẳng, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Cô vô thức khom người xuống, để hạ thấp trọng tâm xuống một chút.
Vươn tay muốn bám vào thứ gì đó, nhưng đoạn đường này, hai bên cầu thang chỉ toàn là đá, không có hàng rào bảo vệ hay lan can gì.
Cô không có bất cứ thứ gì để chống đỡ cơ thể của mình.
Hô hấp của Thời Tiểu Ngư bắt đầu có hơi dồn dập.
Cô! sợ độ cao.
Đây là khuyết điểm đã có từ kiếp trước, không ngờ đổi thân thể vẫn như cũ không có cách nào khắc phục được.
Cô cố muốn bám lấy thứ gì đó, nhưng xung quanh chỉ là không khí.
Thời Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy, bước chân rất nặng nề, di chuyển khó khăn.
Cô nhắm hai mắt lại, ép mình không để ý đến độ cao này, chỉ tập trung vào bậc thang ở dưới chân.
Chỉ là nhịp tim dần dần tăng tốc, vẫn khiến cô có hơi sợ sệt.
Thời Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, đang định cổ vũ mình ở trong lòng, đột nhiên cảm thấy một lực nhẹ, truyền đến từ phía sau cô.
Thời Tiểu Ngư hơi cứng nhắc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Kính Gia Uyên có ý cười nhẹ, tay phải của anh đặt trên balo của Thời Tiểu Ngư, không dùng nhiều lực, nhưng cảm giác tồn tại kia, khiến Thời Tiểu Ngư cảm thấy an tâm.
“Đi thôi, phía trước cách đó không xa có lan can đấy.
” Kính Gia Uyên nói.
“Cám ơn.
” Thời Tiểu Ngư thấp giọng đáp.
Hai người cứ như vậy nối đuôi nhau đi lên, hành động của Kính Gia Uyên không rõ ràng, xem ra chỉ là bạn bè bình thường, tùy tiện đưa tay ra giúp đỡ mà thôi.
Nhưng trong lòng Thời Tiểu Ngư, lại đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Giây phút này, đối với nỗi sợ độ cao, dường như đã vơi đi rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới chỗ có lan can, Thời Tiểu Ngư đi tới bên cạnh lan can, nắm lấy lan can, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Kính Gia Uyên thấy cơ thể cô thả lỏng, mới rút tay về.
Thời Tiểu Ngư nhìn người bên cạnh mình, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của anh.
.