Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 6: Thử vai




Nhờ phúc của Lạc Hòe, Tiền Đa Quần nhanh chóng chấp nhận "sự thật" mình ăn cháo nguội nên dạ dày không thoải mái.

Tiền Đa Quần là người từng chịu khổ, bận rộn thường xuyên nên được bữa nay quên bữa mai, quả thật dạ dày không tốt lắm, nhưng mà kiểu đau choáng váng như thế vẫn là lần đầu xuất hiện.

"May nhờ tro cỏ của cậu, không ngờ vật này có tác dụng như vậy, hôm nào tôi đến tiệm thuốc mua một chút để đề phòng sẵn." Tiền Đa Quần nói.

Chung Cửu Đạo vội ngăn cản anh ta: "Tôi không phải bác sĩ chuyên nghiệp, cũng là có bệnh mới lo tìm thầy. Tôi cảm thấy có tác dụng thật sự là nước nóng, chứ không phải tro giấy, bình thường anh ăn uống, uống thêm nước nóng vào."

"Nước nóng khó uống lắm..." Tiền Đa Quần lẩm bẩm một câu, sau đó xoa dạ dày, vẫn ngậm miệng.

Trải qua chuyện này, Chung Cửu Đạo cảm nhận sâu sắc rằng muốn để người bình thường và các ác ma ở chung đoàn làm phim là một chuyện nhiều phiền phức, phải nghĩ cách giải quyết.

Chỉ có bùa hộ mệnh là không đủ, bùa hộ mệnh chỉ có thể làm ác ma không có cách chủ động làm hại người khác, nhưng các ác ma khôn ngoan xảo quyệt, có thể dùng đủ cách để lừa gạt con người, thật sự là khó đề phòng.

"Đã đủ đạo cụ, nhưng không đủ diễn viên, cũng cần phải sửa lại kịch bản. Anh Tiền đi tìm diễn viên và nhân viên làm việc, Lạc Hòe trở về chờ thông báo. Đợi đủ diễn viên thì gọi cậu đến mở kịch bản để cùng tập, sau khi toàn bộ nhân viên làm việc vào vị trí, chúng ta sẽ chính thức ghi hình." Chung Cửu Đạo vội vã đuổi người đi.

Tiền Đa Quần thật sự bận bịu, anh ta không chỉ lo chuyện ở đoàn làm phim của Chung Cửu Đạo, còn phải chạy cho rất nhiều đoàn làm phim nhỏ. Mặc dù anh ta không làm nổi ở đoàn làm phim chế tác lớn, nhưng lại là người rất trọng yếu trong vài đoàn làm phim có kinh phí nhỏ.

"Được rồi, vậy tôi đi làm việc đây, chiếc xe hàng đó cũng do tôi thuê được, để lại cho cậu làm công cụ đi xe." Tiền Đa Quần nói xong, dọn dẹp một chút rồi đi.

Trước khi đi anh ta chợt nhớ tới một chuyện, chạy đến trước mặt thím Dương gần như đã biến thành người trong suốt mà nói: "Là dạ dày của tôi không tốt, không phải thức ăn thím làm có vấn đề. Tài nấu nướng của thím thật sự rất tốt, nhất định sau này phải làm đầu bếp của đoàn làm phim đó! Tôi còn đợi ăn ngũ hoa giòn ngon nhất của thím."

Thím Dương cảm động nói: "Cảm ơn cậu Tiền, tôi còn tưởng sắp mất công việc này rồi."

Tiền Đa Quần: "Làm sao có thể chứ, gọi tôi là Tiểu Tiền là được."

Chung Cửu Đạo: "..."

Để thím Dương phụ trách toàn bộ cơm nước của đoàn làm phim, bảo đảm ba tháng sau nhân viên của đoàn làm phim đều phải chết sớm 20 năm!

"Tôi gọi xe rồi, Tiểu Lạc cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi." Tiền Đa Quần nói với Lạc Hòe.

Lạc Hòe do dự một lúc, xoắn xuýt mà nhìn về phía Chung Cửu Đạo, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

"Sao vậy?" Chung Cửu Đạo cũng căng thẳng, lo Lạc Hòe nảy sinh nghi ngờ về chuyện xảy ra lúc trước.

Lạc Hòe nuốt nước miếng, dè dặt bảo: "Cách ngày ghi hình không lâu nhỉ? Tôi có thể ở đây không?"

Cậu sợ Chung Cửu Đạo từ chối, bèn vội vàng giải thích: "Là thế này, tôi đã tốt nghiệp rồi, trên người không có tiền, tạm thời cũng không có chỗ ở. Trước đây luôn ở nhờ nhà bạn, bây giờ bạn tôi đi đóng phim, cũng không thể ở trong nhà cậu ấy nữa."

"Không thành vấn đề, nhà lớn mà, cậu cứ ở đi." Không đợi Chung Cửu Đạo tỏ thái độ, Tiền Đa Quần đã giành nói trước.

"Có thật không? Cảm ơn anh Tiền!" Lạc Hòe vui vẻ nói.

Chung Cửu Đạo: "..."

Thấy sắc mặt của Chung Cửu Đạo không tốt, Tiền Đa Quần kéo anh qua một bên, thấp giọng khuyên nhủ: "Muốn tìm đủ diễn viên và nhân viên làm việc cần ít nhất hai ba ngày, còn chưa kịp ký hợp đồng, lúc này chú thả cậu ấy ra ngoài, lỡ như có đoàn làm phim tốt hơn có cát-xê cao hơn tìm cậu ấy thì sao? Không ai có cát-xê thấp hơn chúng ta!"

Thấy Chung Cửu Đạo còn muốn phản đối, Tiền Đa Quần giơ điện thoại lên nói: "Xe tôi gọi đến rồi, đi trước đây! Tiểu Lạc cậu không cần lo lắng, nhà đã thuê rồi, còn lớn như vậy, cậu ở tự nhiên!"

Nói xong thì Tiền Đa Quần chạy như một làn khói, để lại Chung Cửu Đạo và Lạc Hòe.

Biệt thự to lớn, cũng chỉ còn lại Chung Cửu Đạo, Lạc Hòe và một đám... nguồn điện.

Chung Cửu Đạo xoa thái dương, nói với Lạc Hòe mang vẻ mặt đơn thuần: "Đi với tôi, sắp xếp phòng cho cậu."

"Cảm ơn đạo diễn Chung!" Lạc Hòe cảm kích nói.

Chung Cửu Đạo nhìn gương mặt đầy biểu cảm "lừa được rồi" của cậu, thì hơi than thở trong lòng. Hóa ra cậu ngốc này còn cảm thấy mình thật thông minh.

Bây giờ vẫn chưa dẹp yên ác ma trong biệt thự, Chung Cửu Đạo không dám để Lạc Hòe ở chỗ quá hẻo lánh, nên chọn phòng bên cạnh phòng ngủ của mình cho Lạc Hòe.

"Cậu ở đây, lát tôi đưa kịch bản cho cậu, cẩn thận suy nghĩ kịch bản, cố gắng đừng ra ngoài." Chung Cửu Đạo dặn dò nói.

"Được!"

Sau khi Chung Cửu Đạo sắp xếp ổn thỏa cho Lạc Hòe, anh nhanh chóng lắp máy in do Tiền Đa Quần đưa tới, đánh lại một phần kịch bản, chọn phần thuộc vai diễn của Lạc Hòe, rồi giao kịch bản cho cậu.

Mong Lạc Hòe có thể ở yên trong phòng nghiên cứu kịch bản và học thuộc lời thoại, đừng đi ra ngoài.

Cũng may Lạc Hòe là đứa trẻ nghe lời, sau khi cậu cầm kịch bản thì rúc trong phòng không đi ra. Lúc Chung Cửu Đạo đóng cửa còn thoáng nghe thấy Lạc Hòe vui vẻ nói: "Căn phòng này thật tốt!"

Căn phòng đương nhiên tốt, năm đó biệt thự này chính là nhà sang, mỗi phòng ngủ đều rất lớn, phòng tắm đáp ứng đầy đủ, thiết bị phương tiện có thể so sánh với khách sạn năm sao, sửa sang vẫn có nét đặc sắc của thời đại.

Sắp xếp xong cho Lạc Hòe, Chung Cửu Đạo bắt đầu xử lý căn nhà này.

Đầu tiên anh lại mua vài nguyên liệu nấu ăn mới, tránh nhân viên làm việc ăn cơm sẽ tiếp tục xảy ra vấn đề.

Sau đó Chung Cửu Đạo bắt đầu vẽ bùa trên quy mô lớn, dùng bùa chú bảo vệ phần lớn khu vực trong biệt thự, đề phòng lại xuất hiện chuyện giống như Lạc Hòe dọn hành lý cũng có thể gặp được quản gia Lâm.

Cho dù lãnh thổ của những ác ma này là ở đâu, Chung Cửu Đạo đều đuổi họ tới phòng xem phim. Dù sao những con ma của xã hội cũ không có kiến thức này thích xem phim, cứ để cho họ ở trong phòng xem phim qua ba tháng.

Nhưng xem phim rất tốn điện, Chung Cửu Đạo dặn dò họ muốn xem phim cũng được, nhưng phải tự nghĩ cách giải quyết điện đóm. Bây giờ quản gia Lâm đang cố gắng phát điện cho mọi người, nhưng anh ta yếu hơn ma nữ mặc âu phục, không tới năm ngày thì sẽ hồn phi phách tán. Mọi người nghĩ xem, sau khi dùng quản gia Lâm xong, thì tìm ai cung cấp nguồn điện.

Các ác ma đều sợ đến ngu người, họ không ngờ Chung Cửu Đạo là thiên sư mà có thể nghĩ ra kế độc ác như vậy.

Không phải trước đây chưa từng gặp thiên sư bất chính sai khiến ma quỷ, họ thông qua thu phục vài ác ma, sai khiến những ác ma này đi đối phó những ma quỷ khác. Vì để ma dưới quyền mình trở nên vô cùng mạnh mẽ, thiên sư sai khiến ma sẽ dùng các phương pháp gia tăng sức mạnh của ác ma, còn phải dùng khế ước trói buộc ác ma. Ngoài uy hiếp vũ lực, cuối cùng vẫn phải dụ dỗ.

Nào từng gặp thiên sư như Chung Cửu Đạo, không chỉ sử dụng họ một cách tàn ác, còn muốn dùng kế hiểm để họ gϊếŧ lẫn nhau, thật sự là thiên sư ác độc hơn ác ma!

Trong nhiều con ma, chỉ có thím Dương quét dọn phòng có địa vị cao, bà ấy hại Tiền Đa Quần ăn thức ăn do mình làm, không chỉ không bị trừng phạt, còn chiếm được một vai diễn dự định!

Chung Cửu Đạo đã nghĩ tới nhân vật này lúc thấy thím Dương mang vẻ mặt đầy hạnh phúc nhìn Tiền Đa Quần ăn cơm, anh phát hiện thím Dương có chấp niệm nào đó với việc cho người khác ăn uống, bèn hỏi thăm nguyên nhân cái chết của bà ấy, trong đầu nghĩ chẳng lẽ là chết đói hoặc chết no?

Thím Dương lại bảo: "Tôi tự sát mà chết."

"Xảy ra chuyện gì ?" Chung Cửu Đạo hỏi.

Thím Dương lộ vẻ mặt hoài niệm: "Đại nhân không tò mò vì sao căn nhà này lại có nhiều ác ma như vậy ư?"

"Mọi người bị người ta thả vào." Chung Cửu Đạo nói, anh là thiên sư có thiên phú nhất, tất nhiên có thể nhìn ra những ác ma không đến từ ngôi nhà ma này, mà là có thiên sư sai khiến ma tìm ác ma ở nơi khác rồi thả trong căn nhà này, ép buộc tạo ra một ngôi nhà ma.

"Đúng là vậy." Thím Dương trả lời: "Năm đó thế đạo rất loạn lạc, có một môn phái thiên sư xuống núi dẹp loạn. Mười đệ tử xuống núi, thì chín người chết trận, thiên sư còn sót lại thì hơi điên khùng, một lòng muốn trả thù cho anh em sư môn, nên đã nghĩ ra cách này."

Thiên sư đó tìm được hơn ba mươi ác ma ở khắp nơi, lấy pháp lực cả người mình làm chi phí, muốn các ác ma tạo ra một ngôi nhà ma, giúp gã ta trả thù.

Thiên sư bị ác ma chiếm đoạt sau đó hồn phi phách tán, mà những ác ma đó giúp thiên sư trả thù xong, thì lại bị khế ước giam trong nhà ma không thể đi ra ngoài.

Hóa ra năm đó thiên sư biết rõ mình sai khiến ma hại người khác là chuyện làm trái đạo trời, vì báo thù mà gã ta đã sai một lần, không thể sai lần nữa. Vì vậy lúc ác ma chiếm đoạt hồn phách của mình, thiên sư đã âm thầm đặt khế ước, bao vây đám ác ma này trong nhà ma, không để cho họ đi ra ngoài hại người.

"Còn tôi ấy à, tôi chết rất đơn giản." Thím Dương kể: "Là đấu đá nhà trong[1] bình thường, năm đó bà Hai được cưng chiều đã ép tôi bỏ thuốc vào thức ăn của bà cả. Tôi không thành công, bà ấy đã đánh chết con trai mới mười tuổi của tôi, tôi đau đớn mất con, nhưng không có cách trả thù cho nó, nên chỉ có thể lựa chọn tự sát."

Nói tới đây, vẻ mặt của thím Dương bỗng nhiên trở nên rất kỳ lạ: "Ai ngờ tôi không siêu thoát, ở lại trong phủ không rời đi, luôn muốn tiếp tục làm cơm. Vì vậy nửa đêm tôi ở phòng bếp nhỏ làm một bát canh hạt sen mà bà Hai thích ăn nhất, đưa qua cho bà ấy.

"Bà ấy khóc lóc, xin tôi tha cho bà ấy. Nhưng tôi chỉ muốn bảo bà ấy ăn bát canh hạt sen thôi, tôi đâu có ý xấu gì chứ? Cuối cùng bà ấy vẫn không thể lay chuyển tôi, nên đã ăn bát canh hạt sen. Sau đó miệng bà Hai sùi bọt mép, cơ thể dần lạnh đi, thấy dáng vẻ của bà ấy thì trong lòng tôi rất vui mừng."

Thím Dương lộ ra nụ cười hiền từ: "Thiên sư đại nhân, tôi rất thích nhìn người khác ăn cơm mà tôi nấu. Diễn hay không cũng không sao, xin cậu nhất định phải để tôi phụ trách cơm nước của đoàn làm phim."

Chung Cửu Đạo không để ý tới thím Dương, mà đang viết thoăn thoắt trên máy tính, nghe thím Dương miêu tả, anh lại có cảm nhận mới về một nhân vật trên kịch bản, đang sửa đổi tình tiết liên quan và viết tiểu sử nhân vật mới.

Chờ Chung Cửu Đạo viết xong tiểu sử của nhân vật, thì sắc trời đã tối, sắp đến thời gian hẹn thử vai với các ác ma.

Chung Cửu Đạo tạm thời tháo bùa đuổi ma ở phòng bếp, nói với thím Dương: "Bắt đầu thử vai từ thím đi, thím Dương, thím cứ dùng diện mạo vốn có để diễn, dựa theo nguyện vọng chân thật nhất trong lòng, làm một bữa cơm là được."

"Cảm ơn đại nhân." Thím Dương ăn mặc giản dị khẽ khom người, sau đó đi về phía phòng bếp. Chung Cửu Đạo vẫn chưa kịp vứt đồ ăn trước đó, anh lại không nỡ bảo thím Dương dùng nguyên liệu nấu ăn mới mua để thử vai, nên lấy những thứ thức ăn có âm khí rất nặng, cho thím Dương tự do phát huy.

Thím Dương lấy ra một miếng thịt đông, vẻ mặt mừng rỡ, ngón tay lướt qua đường viền trên thịt đông, sau đó bà ấy vung một chiếc dao phay, chém mạnh xuống.

"Bịch!", "Bịch!", "Bịch!"

Ban đêm yên tĩnh, trong biệt thự vang lên tiếng chém thịt.

Lạc Hòe xem kịch bản xong, ở trong phòng kích động đến không ngủ được thì nghe thấy tiếng động, cậu tò mò đẩy cửa ra, thấy trong biệt thự đen xì, chỉ có phòng bếp ở tầng một tỏa ánh sáng yếu ớt.

Cậu rón rén đi xuống tầng, trốn sau cột chống của biệt thự mà lén nhìn phòng bếp.

Chỉ thấy một cô gái rất đẹp, giống như một đóa hoa sen trắng, cô ta mặc một bộ sườn xám màu trắng, cầm một cây nến.

Dưới ánh nến yếu ớt, mặt thím Dương đầy máu tươi, trong mắt hiện sự điên cuồng, vung dao lên" bịch bịch bịch" mà chém gì đó.

Đạo diễn Chung thì ngồi trước bàn ăn, lẳng lặng nhìn thím Dương.

Thím Dương trìu mến mà sờ lưỡi dao, quay đầu nói với Chung Cửu Đạo: "Đại nhân, cậu muốn ăn món gì? Cho dù là cơm chay, hay là cơm thịt, tôi đều biết làm đó."

"Tôi không muốn ăn gì cả." Chung Cửu Đạo bình thản bảo.

"Thử một miếng đi, chỉ một miếng thôi." Thím Dương bưng một cái bát, trong bát là thịt vụn lẫn lộn máu thịt, "Ăn ngon lắm."

Lạc Hòe: "..."

Cảnh này quá đáng sợ, cậu sợ hãi không nhịn được mà nấc một tiếng.

Tiếng này kinh động đến ba "người" trong phòng khách, sườn xám trắng, thím Dương và đạo diễn Chung cùng xoay người, sắc mặt nghiêm túc nhìn cậu.

Lạc Hòe che miệng lại, muốn làm bộ như mình không tồn tại, nhưng không khống chế được mà nấc một cái nữa.

---

[1] Nhà trong: chỉ nơi ở của phụ nữ