Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 79




Chương trình tạp kỹ mới mà Tuân Lan nhận tên là <Thợ Thủ Công Tài Ba>, một chương trình quảng bá các nghề thủ công truyền thống và thiên về phúc lợi công ích. Mỗi tập đều được ghi hình ở một địa điểm khác nhau và thời gian ghi hình cũng khác nhau, một tập chậm thì hai hoặc ba ngày, nhiều thì một tuần.

Lần này Tuân Lan cũng trực tiếp xuất phát từ biệt thự Vân Sơn, vẫn là Lôi Tuấn và Tiểu Chu đến đón cậu như cũ.

Lôi Tuấn nhìn biệt thự sang trọng đang xa dần trong gương chiếu hậu, nhìn Tuân Lan với ánh mắt phức tạp, cuộc sống này sống cũng sung sướng quá trời luôn.

Khi ra ngoài đóng phim có Kỳ Niên cạnh bên, sau khi trở về còn có thể đến biệt thự bên này gặp lại "bạn bè", mặc dù "hậu cung" chỉ có hai vị, nhưng với điều kiện này, còn hưởng thụ hơn cả hoàng đế cổ đại.

Lôi Tuấn nhớ tới "phúc của người Tề" của Tuân Lan, lần đầu còn lo lắng cậu lật xe, nhưng bây giờ nghĩ đến thật sự chỉ có để ông đây xem tương lai cậu sẽ khóc như nào!

A, ghen ghét quả nhiên khiến con người ta hoàn toàn thay đổi.

Địa điểm ghi hình tập đầu tiên là ở trấn nhỏ cổ thành nào đó, nhóm chương trình yêu cầu họ cần phải đến trước bảy giờ rưỡi sáng vào ngày ghi hình. Ngày hôm trước Tuân Lan bay qua nghỉ ngơi một đêm, bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, nhân viên của tổ chương trình tới gõ cửa, đưa tới cho cậu một tấm thẻ nhiệm vụ.

Trên thẻ vẽ một bộ bản đồ, bên cạnh nhắc nhở Tuân Lan căn cứ vào tuyến đánh dấu để đến địa điểm đánh dấu màu tím, cũng nhận tấm thẻ nhiệm vụ tiếp theo ở đó.

Tuân Lan cầm thẻ nhiệm vụ đi ra khỏi khách sạn, tìm đúng phương hướng trên bản đồ rồi đi qua.

Thị trấn cổ này chỉ mới được cải tạo và bảo trì trong mấy năm qua, được quảng bá là trấn nhỏ đặc trưng của địa phương, cũng không có nhiều người ngoài, về cơ bản đều là cư dân địa phương, Tuân Lan không hề cải trang gì cả chặng đường đi, nhưng chuyến đi rất suôn sẻ.

Tuân Lan đọc bản đồ vẫn ổn, chỉ mất khoảng mười phút là đã đến đích.

Đó là một khoảng sân rất lớn, cửa viện mở ra, Tuân Lan đi vào, sau đó tiến vào một phòng khách lớn rộng rãi, giữa phòng khách để mấy băng ghế gỗ dài, phía trước để một cái bàn, bình bình chỉnh tề treo một tấm vải trắng lớn thẳng thớm.

Tuân Lan bước vào, hỏi một tiếng: "Xin chào, có ai không?"

Không ai trả lời, Tuân Lan nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng ai.

Tuân Lan nhìn cái bàn kia và ngẫm nghĩ, chương trình cũng không tiết lộ cho họ chủ đề từng tập trong chương trình của bọn họ, nhưng khi tiếp nhận show, Tuân Lan biết được là nó có liên quan đến nghề thủ công truyền thống. Nếu có thể được đưa ra để quảng bá trọng điểm, đại để đều khá có thể tạo ra giá trị kinh tế.

Lúc đó Tuân Lan kiểm tra một số tin tức, lại kết hợp với tấm vải bố trắng và băng ghế tại hiện trường, trong lòng cậu lập tức có suy đoán.

Trong đại sảnh có đèn, ánh sáng rất sáng, Tuân Lan chọn một băng ghế dài ngồi xuống chờ những vị khách mời khác đến. Sau khi đợi được vài phút, có tiếng giày cao gót đi trên đất vang đến từ phía sau, Tuân Lan quay đầu lại thì thấy hai vị khách mời nữ đang cầm thẻ nhiệm vụ giống nhau, mang theo con bướm nhỏ ghi hình đi vào.

Tuân Lan đứng dậy, còn chưa kịp lên tiếng, hai người họ vừa thấy cậu thì đều sững ra, cùng nhau gọi ra tên của cậu: "Tuân Lan!"

Tuân Lan mỉm cười: "Chào hai người..."

Một khách mời nữ tên là Khương Nghệ Tuyết, debut năm mười tám tuổi và là một ca sĩ, nhỏ hơn Tuân Lan hai tuổi; một người tên Lệ Mạn, là một diễn viên, lớn hơn Tuân Lan mười mấy tuổi.

Hai người ngồi xuống băng ghế phía trước Tuân Lan, Khương Nghệ Tuyết quay người hỏi: "Anh đến bao lâu rồi?"

"Mới vài phút thôi..." Tuân Lan nói.

Lệ Mạn chỉ vào tấm vải bố trắng trước mặt bọn họ, "Đây là định làm gì nhỉ, chiếu phim?"

"Hẳn không phải đâu ạ..." Tuân Lan nói, "Có thể là múa rối bóng."

Hai khách mời nữ lập tức bừng tỉnh hiểu ra, đúng vậy, múa rối bóng mới có thể liên quan với chủ đề của show tạp kỹ họ tham gia này.

Khoảng năm phút sau, một vị khách mời nữ khác đến, tên là Hạ Ánh Chân, từ nhỏ chính là ngôi sao nhí nổi tiếng nhà nhà đều biết. Sau khi cô lại đây cũng nhìn thấy Tuân Lan ngay từ ánh mắt đầu tiên, với những người lướt mạng hằng ngày thì muốn không biết Tuân Lan cũng khó.

Mọi người quen thuộc với Tuân Lan như thế vẫn là vì thể chất Conan huyền học kia của Tuân Lan. Ngay khi ánh mắt đầu tiên ba người nhìn thấy Tuân Lan, suy nghĩ đầu tiên nhất là cũng không biết liệu show tạp kỹ này của họ có thể bắt đầu quay suôn sẻ hay không, liệu có người lật xe nửa chừng hay không.

Tuân Lan và ba vị khách mời nữ đợi gần hai mươi phút nữa, thời gian đã qua tám giờ.

Khương Nghệ Tuyết ngồi sắp ê cả mông rồi, cô đứng dậy hoạt động tại chỗ. Tuân Lan và hai vị khách mời khác cũng hai mặt nhìn nhau, đều đang đoán tại sao vị khách mời cuối cùng vẫn chưa đến, chẳng lẽ lạc đường?

Lúc này, chợt có tiếng bước chân vội vã chạy về phía bên này, Tuân Lan và những người khác quay đầu nhìn qua.

Một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trong tầm nhìn của họ, đối phương cất bước đi vào, đỡ cửa mà thở hào hển, liên tục nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn."

Đây là vị khách mời nam cuối cùng, Lợi Minh Triết - debut với tư cách thực tập sinh.

Lợi Minh Triết liên thanh xin lỗi và giải thích với mọi người rằng chuyến bay của hắn bị trễ nên khiến hắn cũng đến đây muộn luôn.

Với ba vị khách mời nữ, Lợi Minh Triết chỉ chào hỏi, đối với Tuân Lan, hắn ta duỗi tay ra, hai người bắt tay thân thiện.

Hai tay áp vào nhau, trên tay Tuân Lan đeo một sợi dây màu đỏ, trên tay Lợi Minh Triết cũng đeo một chiếc vòng tay làm bằng chất liệu vải.

Khương Nghệ Tuyết cười nói: "Tới là tốt rồi, chúng tôi còn tưởng rằng anh lạc đường cơ!"

Nhưng có một giọng nói nói: "Chẳng phải trễ đâu, cậu ta cố tình trì hoãn nên đến đây muộn, muốn lúc đó tiêu điểm của màn ảnh chỉ ở trên cậu ta."

Giọng nói này chỉ có Tuân Lan mới có thể nghe thấy.

Đây là "pet cưng" của Lợi Minh Triết, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, tóc nhuộm màu bạc, mặt mày rất lạnh lùng, cau mày khi nói chuyện, ánh mắt nhìn Lợi Minh Triết tràn ngập chán ghét rõ ràng.

Sau khi nói xong, thiếu niên liếc nhìn thoáng qua Tuân Lan.

Trên người Tuân Lan cũng có hắc khí lượn lờ, hầu hết các "pet cưng" sẽ coi cậu như đồng loại ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cậu, nhưng sau khi xác nhận rằng cậu là con người thì sẽ giảm bớt sự kiêng kị đối với cậu.

Nhân lúc Lợi Minh Triết đang nói chuyện với người khác, Tuân Lan cũng không lảng tránh ánh mắt của cậu ấy.

Thiếu niên sững sờ.

Đúng lúc này, ánh đèn ở đại sảnh bất chợt tối xuống.

"Vl!"

Mọi người bị làm hết hồn.

Sau khi giọng nói rơi xuống, một ngọn đèn đột nhiên sáng lên phía sau tấm vải trắng, một bóng người to bằng lòng bàn tay xuất hiện sau tấm vải trắng, theo sự chuyển động và ngừng của bóng hình, giọng hát uyển chuyển duyên dáng cũng theo đó cất lên.

Mọi người nhìn động tĩnh này, Hạ Ánh Chân nói: "Đây là sắp bắt đầu biểu diễn múa rối bóng tối rồi nhỉ."

"Chúng ta ngồi xuống xem đi." Lệ Mạn nói.

Vì vậy, mọi người lần lượt ngồi xuống, chuẩn bị xem buổi biểu diễn.

Một băng ghế dài có thể ngồi ba người, ba vị khách mời nữ ngồi ở phía trước, Tuân Lan và Lợi Minh Triết ngồi cùng nhau, khoảng trống giữa hai người có thể chứa một người.

Thiếu niên ngồi xuống giữa bọn họ, Lợi Minh Triết không hề hay biết.

"Cậu là người hay quỷ?" Thiếu niên xem múa rối bóng, hỏi Tuân Lan.

Tuân Lan không đáp, thiếu niên tự nói tiếp: "Ồ, nhìn thì hình như cậu là người, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người như cậu vậy."

Sau khi vẫn không nhận được phản hồi từ Tuân Lan, thiếu niên bèn không nói chuyện nữa, giống như những người khác ở đây, dường như xem múa rối bóng đến mê mẩn.

Màn múa rối bóng này kết thúc sau khoảng mười phút, Tuân Lan và những người khác cuối cùng cũng nhận được thẻ nhiệm vụ mới của mình.

Lần này thẻ nhiệm vụ là tự họ rút ra từ một chiếc hộp kín, thẻ chia ra hai màu là tím và đỏ, những vị khách mời rút ra cùng màu là một nhóm. Sau đó lại theo lời nhắc trên thẻ để tìm thông tin mới, lúc sau hai nhóm người sẽ tóm tắt từng thông tin tương ứng của họ để nhận thẻ nhiệm vụ mới.

Tuân Lan rút được thẻ tím, Lệ Mạn cũng là thẻ tím, ba người còn lại đều là thẻ đỏ.

Khi đi ra khỏi đại sảnh này, thiếu niên tóc bạc vốn dĩ đã bước một bước sang phía Tuân Lan, nhưng khi Lợi Minh Triết rời đi, cậu ấy liếc thoáng qua Tuân Lan rồi vẫn lựa chọn đi theo phía sau Lợi Minh Triết.

Lần này trên thẻ không có chỉ dẫn bản đồ, Tuân Lan và Lệ Mạn chọn một hướng để đi tìm. Nhiệm vụ vẫn đơn giản, chỉ mất hơn một giờ để hai đội tìm ra thông tin.

Nhóm Tuân Lan tìm được một ông lão biết làm những con rối bóng tối, nhóm Lợi Minh Triết tìm được một ông cụ có thể điều khiển những con rối. Ngay sau khi hai nhóm tập hợp thông tin lại, thẻ nhiệm vụ mới đã được phát xuống trực tiếp, yêu cầu năm người họ phối hợp cùng nhau để hoàn thành một màn trình diễn múa rối bóng không dưới mười phút.

Để hoàn thành một buổi biểu diễn thì phải có các công cụ biểu diễn, con rối bóng là một trong những công cụ, vậy nên bọn họ cần phải làm ra con rối trước và sau đó lại học cách làm sao để điều khiển con rối. Kết quả của nhiệm vụ trước đó đã xuất hiện, hai ông cụ kia là giáo viên có sẵn của họ.

Ở khi bắt đầu học, Tuân Lan và những người khác trước tiên chọn một vở kịch và quyết định sẽ học làm loại rối bóng nào dựa theo các nhân vật xuất hiện trong vở kịch.

Có hơn 20 quy trình để làm ra con rối bóng, nếu thật sự muốn học, bọn Tuân Lan cũng chưa chắc học xong được trong ba ngày, vì vậy tổ chương trình đã lượt bỏ rất nhiều quy trình và chỉ để lại sáu bước để họ học từ giáo viên.

Bước đầu tiên là vẽ phác thảo, giáo viên chia cho họ một hình mẫu con rối bóng và để họ vẽ chiếu theo trên giấy.

Nếu là bắt đầu từ bước đầu tiên của quá trình chế tác, Tuân Lan có thể cũng sẽ luống cuống, nhưng bây giờ bước đầu tiên là bắt đầu từ phác thảo, điều này quá đơn giản đối với Tuân Lan.

Trong khi những vị khách khác vẫn còn cầm vật mẫu nghiên cứu, xoay thước kẻ tới lui không biết bắt đầu như thế nào, thì khi Tuân Lan nhận được vật mẫu, chỉ nhìn hai lần rồi sau đó đã bắt đầu vùi đầu vào hí hoáy vẽ.

Khương Nghệ Tuyết ngồi bên cạnh Tuân Lan, vẻ mặt cô đang rất rối rắm, khi thấy cây bút trong tay Tuân Lan di chuyển không ngừng thì nghiêng người qua ngó một cái, lập tức nói với vẻ ngạc nhiên: "Tuân Lan, anh vẽ tốt dữ vậy luôn?"

Tuân Lan ngẩng đầu mỉm cười: "Ừm, có thể vẽ vài nét."

Lệ Mạn và Hạ Ánh Chân cũng thò tới, nhìn Tuân Lan vẽ đại vài nét đã phác họa ra một đường cong tự nhiên và đẹp mắt, cũng trầm trồ hai tiếng.

Lợi Minh Triết thì chỉ ở bên cạnh nhìn thoáng qua, cũng nói một câu: "Giỏi ghê..."

Từ khi năm vị khách mời hội hợp, thiếu niên tóc bạc thay đổi từ đi theo Lợi Minh Triết sang đi theo Tuân Lan, đợi sau khi Lợi Minh Triết trở lại vị trí của mình, thiếu niên tóc bạc nói với Tuân Lan: "Lợi Minh Triết ghen tị với cậu."

Tuân Lan bớt thời giờ nhướng mày, ý tứ là đang hỏi vì sao.

Thiếu niên nhìn thấy, nhận ra đây là Tuân Lan đáp lại mình, nói tiếp: "Cậu cẩn thận chút, nếu cậu giành hết nổi bật của Lợi Minh Triết, rất có thể cậu ta sẽ chỉnh cậu trong chương trình này."

Giáo viên chuẩn bị rất nhiều giấy vẽ cho họ, Tuân Lan lấy một tờ qua rồi vẽ một dấu chấm hỏi lên đó.

Sau khi nhìn xong, thiếu niên tóc bạc nhớ ra mình dường như đã quên tự giới thiệu, nói: "Tôi tên Tần Hiên, là thực tập sinh chung đợt cùng công ty với Lợi Minh Triết, nhưng tôi đã tự tử hai ngày trước khi debut."

Tuân Lan lại nhướng mày, liếc nhìn thoáng sang Lợi Minh Triết.

Khi nhìn sang, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lợi Minh Triết đang lơ đãng nhìn qua. Hai người nhìn nhau mỉm cười, biểu cảm thoạt trông cũng rất bình thường.

"Đừng nhìn cậu ta cười phúc hậu vô hại, thật ra tâm tư rất xấu." Tần Hiên lại nhắc nhở Tuân Lan: "Hừm... cậu ta đại khái là loại nụ cười giấu dao mà người khác nói, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, sau lưng thì càng đâm dao tàn nhẫn bấy nhiêu, tôi không khác mấy chính là bị cậu ta đâm chết."