Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 45




Trên mạng bùng nổ vì Weibo của Đinh Tử Ngang.

Thời đại thay đổi, ít nhất là trên mạng ngày nay, thái độ công chúng rất cởi mở và thấu hiểu đối với tình yêu cùng giới. Ngay sau khi bài Weibo của Đinh Tử Ngang đăng lên, có rất nhiều người đã ngay lập tức bày tỏ sự "ủng hộ cổ vũ", nếu thích nên mạnh dạn theo đuổi.

Nhưng càng nhiều người lại tỏ vẻ, mặc dù đàn ông yêu nhau không có gì sai, nhưng như thế cũng không ổn lắm đâu. Dẫu gì Tuân Lan cũng là người của công chúng, Đinh Tử Ngang đăng Weibo này Tuân Lan có biết không? Chuyện này sẽ mang lại ảnh hưởng gì đối với Tuân Lan, chẳng lẽ gã cũng không rõ ư?

Cũng có không ít người biết nhân vật Đinh Tử Ngang này, nói thẳng ra thì người này không phải hạng tốt gì. Không chê nam nữ, đời tư hỗn loạn, lần nào cũng gióng trống khua chiêng theo đuổi người ta, chỉ mới tháng trước người này còn theo đuổi một nữ diễn viên kia kìa.

Nhóm fan Lan cũng lần lượt đăng Weibo bày tỏ: Chê, rất chê.

Nhưng có nhiều người sinh ra tâm lý vô cùng ngưỡng mộ đối với những người quyền lực, cũng đặc biệt thích tâng bốc xu nịnh một số kẻ giàu có. Đinh Tử Ngang là cậu Hai của doanh nghiệp Đinh thị, trên Weibo của gã có rất nhiều loại người hâm mộ như vậy, bất kể Đinh Tử Ngang làm gì thì bọn họ đều sẽ ủng hộ. Họ coi chuyện của Đinh Tử Ngang là chuyện của mình, bảo vệ vững chắc danh tiếng và lợi ích của Đinh Tử Ngang.

Trong mắt bọn họ, tất cả người hoặc vật đều chỉ là hàng hóa để Đinh Tử Ngang lựa chọn và có thể mua được bằng tiền. Về phần bọn họ, nếu Đinh Tử Ngang chịu liếc bọn họ một cái thì đó quả thực là phước đức ba đời.

Do đó, bất cứ khi nào có bất kỳ bình luận nghi ngờ chỉ trích nào xuất hiện dưới Weibo của Đinh Tử Ngang, những người này sẽ lao lên và mắng chửi một cách giận dữ, sử dụng hết vốn kiến thức ngữ văn tích lũy đó giờ vào thời khắc này.

Dưới Weibo của Đinh Tử Ngang nhanh chóng trở thành chiến trường, Tuân Lan cũng liên tục bị kéo ra giày xéo. Ở trong mắt những người này, Tuân Lan được Đinh Tử Ngang coi trọng là may mắn của Tuân Lan, cậu dựa vào đâu mà từ chối.

Tuân Lan phớt lờ Weibo này và những bình luận tag đó, câu trả lời của cậu chính là không trả lời.

Khi đến phòng làm việc của Lôi Tuấn, Lôi Tuấn nói với Tuân Lan: "Sự việc có chút phiền phức, tên Đinh Tử Ngang này không dễ chọc đâu."

Đinh Tử Ngang rất cao ngạo và cũng rất kiêu căng. Tuân Lan không phải là người đàn ông đầu tiên mà Đinh Tử Ngang theo đuổi, cũng không phải là một người cuối cùng.

Đã từng có một nam nghệ sĩ đang độ nổi tiếng bị gã nhắm trúng, bởi vì không chịu nổi sự quấy rầy của Đinh Tử Ngang nên đã mắng gã ta, không lâu sau thì biến mất khỏi giới showbiz. Không phải gặp chuyện gì, mà là toàn bộ tài nguyên của nam nghệ sĩ đều bị đóng băng sau khi mắng Đinh Tử Ngang, rồi biến mất khỏi tầm mắt công chúng với tốc độ nhanh chóng mặt. Mặc dù vậy, Đinh Tử Ngang vẫn không buông tha đối phương, vị nam nghệ sĩ kia hiện tại đang sống một cuộc sống rất nghèo khó.

Mà bây giờ, Tuân Lan dường như sắp lặp lại số phận của đối phương.

"Công ty sẽ thương lượng với Đinh Tử Ngang." Lôi Tuấn nói, "Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị cắt tài nguyên."

Tuân Lan không quan tâm, cậu không có bất kì chấp nhất theo đuổi sự nổi tiếng, tiền thu nhập của diễn viên cao hơn nhiều so với người bình thường, đừng nhìn cậu bây giờ không chìm không hot nhưng tiền kiếm được nhiều hơn người thường lắm, đủ để cậu sống.

Hơn nữa, Đinh Tử Ngang cũng không kiêu ngạo được bao lâu đâu, đợi khi giao ra chứng cứ, sẽ lập tức GG thôi.

Trước đó, đạo diễn bên <Manh Phi Giá Đáo> đã gọi điện cho Tuân Lan, nói nữ diễn viên tìm được đã sẵn sàng và thông báo cho cậu ngày mai trở lại đoàn phim để quay. Cho nên nhân dịp hôm nay vẫn còn thời gian, Tuân Lan muốn đi ra ngoài một chuyến, trước tiên đến nơi Tề Hướng Thần nói, lấy chứng cứ rồi chuyển đến nơi bàn giao.

Chứng cứ được Tề Hướng Thần giấu dưới gốc cây lớn trong một công viên tương đối hẻo lánh.

Tuân Lan chọn nửa đêm lái xe qua, cùng với Kỳ Niên và Tề Hướng Thần bầu bạn. Đỗ xe bên đường rồi đi bộ vào công viên. Vào khoảng thời gian này, ngoại trừ thỉnh thoảng có xe cộ qua lại trên đường cái bên ngoài thì rất ít thấy người đi bộ, bên này còn đặc biệt hẻo lánh, do là nơi mới phát triển không lâu nên lại càng vắng vẻ.

Kỳ Niên ở lại bên ngoài trông chừng, Tuân Lan cầm một cái xẻng nhỏ trong tay đi vào cùng Tề Hướng Thần, tìm được cây đại thụ mà Tề Hướng Thần nói.

"Đồ vẫn còn!" Tề Hướng Thần chỉ vào một hòn đá to bằng quả trứng ở gốc cây, nói với vẻ kích động, "Hòn đá này do tôi cố ý đặt ở đây để đánh dấu, vẫn chưa bị đụng vào."

Hòn đá tròn ở một đầu và một đầu hơi nhọn, Tuân Lan lấy hòn đá đi rồi hạ xẻng vào chỗ đó.

Lúc ấy Tề Hướng Thần đã bị cha con Đinh thị nghi ngờ, bị hai người phái người theo dõi. Khi đó Tề Hướng Thần biết mình chỉ có thể cắt đuôi đối phương trong chốc lát, cũng biết mình có thể không sống được cho nên vội vàng giấu chứng cứ ở đây, hy vọng rằng cho dù anh ấy có chết thật đi chăng nữa thì những chứng cứ này cũng sẽ được phát hiện vào một ngày nào đó. Đi theo Đinh Tử Ngang, cũng là bởi vì đối phương thường xuyên lui tới quán bar, ở đó có người cung cấp thông tin cho cảnh sát bọn họ, anh ấy muốn nói cho đối phương biết chuyện chứng cứ, nhưng đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy anh. May thay trời cao có mắt đã cho anh gặp được Tuân Lan.

Chứng cứ không được chôn sâu, sau khi Tuân Lan đào một cái hố nhỏ sâu khoảng hai bàn tay thì đầu xẻng kêu keng một tiếng, đụng trúng một vật gì đó cứng cứng.

Tề Hướng Thần nói: "Đào trúng rồi, chính là hộp sắt tôi dùng để đựng chứng cứ!"

Rồi anh ấy liền ngồi xổm xuống, vội vàng vươn tay đào hố đất, sau khi tay xuyên thẳng qua cũng không mất mát, lực chú ý lập tức tập trung vào bàn tay Tuân Lan vươn vào.

"Là cái này à?" Tuân Lan lấy một cái hộp sắt cũ sét to bằng bàn tay ra từ trong hố đất, mở ra bên trong là một cái USB.

"Chính là nó..." Tề Hướng Thần gật đầu xác nhận.

Tuân Lan lấy từ trong túi ra tờ giấy đã chuẩn bị xong vào buổi sáng rồi bỏ vào hộp. Chữ dán trên tờ giấy là từ các phông chữ khác nhau mà cậu đã cắt ra từ các trang giấy khác, ghép lại vị trí dìm xác của Tề Hướng Thần. Cậu không muốn vướng rắc rối không cần thiết hoặc thu hút sự chú ý của các vị cảnh sát, vậy nên cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp này để nhắc nhở họ.

Sau đó Tuân Lan lấp hố đất lại, phủ lá lên rồi sau đó lái xe đến một nhà máy cũ bỏ hoang mà Tề Hướng Thần đã nói. Nhà xưởng cũ này là một tòa nhà gạch đỏ không trát xi măng, đã rất cũ, tới gần góc có một viên gạch, không thể nhìn ra bằng mắt thường, nhưng nó thực sự có thể gỡ xuống được.

Tuân Lan tìm thấy viên gạch kia, bên trong lộ ra một khoảng trống to bằng bàn phím, Tuân Lan đặt hộp sắt vào rồi đặt viên gạch trở lại vị trí cũ.

Rồi sau đó, dưới sự hướng dẫn của Tề Hướng Thần, Tuân Lan lần lượt dọn dẹp sạch sẽ dấu vết cậu đã đến đây, cho đến khi không thấy có gì bất thường thì mới rời khỏi.

Đến khi trở về nơi ở, Tề Hướng Thần tạm thời rời khỏi Tuân Lan, đi tìm vị đồng nghiệp vẫn luôn liên hệ với anh ấy, nếu có bất cứ việc gì thì anh ấy đều sẽ quay lại nói với Tuân Lan.

Tuân Lan nhìn Tề Hướng Thần rời đi, tay chân anh ấy vẫn vặn vẹo như cũ, dáng vẻ trông rất máu me đáng sợ. Ban đầu khi Tuân Lan nhìn thấy anh ấy, trong lòng cảm thấy rất không khỏe, nhưng khi cậu biết được những vết thương này vì sao mà có thì nỗi sợ biến mất ngay lập tức.

Anh ấy, hoặc bọn họ, những người cảnh sát có cùng cảnh ngộ của Tề Hướng Thần, là những tồn tại khiến người ta khâm phục lại đáng yêu nhất, bất kể thời gian nào, bất kể ngoại hình gì.

*

Trâu Hồng làm cảnh sát hình sự truy quét m.a túy gần 20 năm, những năm qua, anh ấy từng phá rất nhiều vụ án, từng bắt giữ rất nhiều kẻ buôn m.a túy, từng bị thương, có lập được công, cũng từng đưa tiễn rất nhiều đồng nghiệp từng là cộng sự. Một số đồng nghiệp hôm trước vẫn nói chuyện cười đùa với họ, qua hôm sau đã âm dương cách biệt. Cho dù gặp loại chuyện này bao nhiêu lần, Trâu Hồng cũng sẽ mãi mãi không bao giờ quen được, anh ấy căm ghét mỗi một lần chia ly.

Sáu năm trước, Trâu Hồng đã giao một nhiệm vụ nằm vùng cấp một cho Tề Hướng Thần vừa mới vào ngành, yêu cầu anh ấy thâm nhập vào Đinh thị và lấy được bằng chứng về việc buôn lậu m.a túy của bọn họ.

Trong thời gian này, họ đã không hề gặp nhau, cũng rất hiếm khi liên lạc qua điện thoại, nếu có chuyện muốn báo thì đều là chuyển tin qua một nhà máy cũ bị bỏ hoang, mà họ đã giữ phương thức này suốt sáu năm.

Bằng chứng họ thu thập được ngày càng nhiều thêm, nhưng vẫn chưa đủ để bắt gọn Đinh thị và những người liên quan đến họ trong một lưới. Mắt thấy thành công đã ở trước mắt, nhưng vào lúc này, Trâu Hồng đột nhiên không nhận được tin tức gì từ Tề Hướng Thần nữa, như thể anh đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Trâu Hồng không dám tra tin tức của Tề Hướng Thần, sợ thu hút sự chú ý của kẻ địch, anh ấy chờ rồi chờ, đợi nửa năm, vẫn như cũ.

Lúc này, trong lòng Trâu Hồng đã có linh cảm rất xấu, Tề Hướng Thần nhất định đã gặp nạn.

Hôm nay, lại đến thời gian có thể tới nhà máy cũ lấy đồ mà đã thỏa thuận trước với Tề Hướng Thần.

Trâu Hồng đứng trước viên gạch trong góc kia, bên chân vương vãi tàn thuốc đã dập, nhưng anh ấy vẫn luôn không đưa tay ra tháo viên gạch xuống. Trâu Hồng sợ, anh không dám, anh sợ bên trong trống rỗng chẳng có gì giống như mấy lần trước.

Không phải mất mát do không lấy được chứng cứ có thể thêm tiến triển trong vụ án, mà trong trường hợp đó, anh sẽ không thể tự lừa dối mình được nữa, không có cách nào để tiếp tục thuyết phục bản thân rằng Tề Hướng Thần không có chuyện gì và tên nhóc ấy chắc chắn vẫn còn sống ở đâu đó.

Tuy nhiên, có một số việc dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt.

Trâu Hồng rít một hơi thuốc cuối cùng trong tay, ném xuống chân rồi nghiền nghiền, sau đó quay sang viên gạch, thở ra một hơi dài rồi giơ tay gỡ viên gạch xuống.

Sau đó, Trâu Hồng nhìn hộp sắt xuất hiện bên trong đó, chớp chớp mắt, đôi mắt dần đỏ lên, cả người như trút được gánh nặng, cười mắng: "Thằng nhóc thối này!"

Cả người Trâu Hồng đều thả lỏng, anh ấy lấy hộp sắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là USB đặt bên trong, anh lấy USB ra xem xét, sau đó phát hiện bên dưới còn có một tờ giấy. Trâu Hồng cầm tờ giấy lên, khi nhìn rõ dòng chữ trên đó, nụ cười còn sót lại trên mặt lập tức cứng lại.

Trâu Hồng chỉ cảm thấy tầm nhìn quay cuồng, anh ấy lảo đảo lùi lại một bước rồi dựa vào tường, bàn tay cầm hộp sắt chậm rãi run rẩy. Anh chật vật quay người, đầu dựa vào tường, đôi vai run rẩy cực kì bi thương.

Nhưng qua giây lát, anh ấy giơ tay lau mắt, xoay người đặt viên gạch trở lại, xóa sạch dấu vết anh đã đến rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Bên cạnh anh ấy, Tề Hướng Thần nhìn chứng cứ rốt cục cũng được Trâu Hồng lấy đi an toàn, ánh mắt cuối cùng cũng ươn ướt.

Những nỗ lực của tất cả bọn họ trong nhiều năm cuối cùng sẽ không vô ích, những kẻ xấu sẽ không còn ung dung ngoài vòng pháp luật nữa, mà cái chết của anh cuối cùng cũng có giá trị.

Ngày hôm đó sau khi Tuân Lan chuyển chứng cứ xong về đến nhà đã gần năm giờ, sau đó cậu gắng gượng ngủ thêm một tiếng nữa rồi rời giường rửa mặt, ăn sáng xong trên đường đi, đến đoàn phim trước tám giờ.

Có bài học của Văn Tử Hân trước đó, đạo diễn sợ lại có chuyện, nghe nói lần này trước khi xác định nữ diễn viên thì yêu cầu nữ diễn viên tương tác với chú mèo nổi tiếng trên mạng Viên Viên một chút, sau khi đảm bảo Viên Viên sẽ không sợ mới ký hợp đồng.

Chỉ cần không nghe thấy tiếng mèo kêu, Tuân Lan có CP với ai cũng được. Nữ diễn viên này quả thực tìm được rất tốt, có kỹ năng diễn xuất, cũng không gây chuyện xấu nên phối hợp rất bớt lo.

Lúc này đang là mùa xuân, thời tiết ấm áp vô cùng thoải mái, khiến người ta lúc nào cũng lim dim buồn ngủ.

Vì tối qua không nghỉ ngơi tốt nên sau khi kết thúc cảnh quay buổi sáng, Tuân Lan dự định tranh thủ thời gian ngủ bù một giấc, để tránh cho ngáp ngắn ngáp dài trong quá trình quay phim buổi chiều. Trong lúc đợi cơm, Tuân Lan ngồi ở nơi tránh ánh mặt trời lim dim ngủ, lấy cuốn kịch bản che mặt để chặn ánh sáng.

Đột nhiên, bên tai Tuân Lan nghe thấy Kỳ Niên gọi cậu: "Tuân Lan, dậy đi, Đinh Tử Ngang đến."

Tuân Lan mở mắt ra, lấy cuốn kịch bản xuống.

Toàn bộ đoàn phim đột nhiên yên phăng phắc, chẳng biết Đinh Tử Ngang đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào, theo sau gã là hai người đàn ông giống như vệ sĩ, trong tay cả hai đều xách theo một hộp thức ăn tinh xảo.

Đinh Tử Ngang phất tay, hai người mở hộp thức ăn ra rồi lần lượt bày những món ăn nóng hổi thơm phức lên chiếc bàn nhỏ trước mặt cậu.

Đinh Tử Ngang hai tay đút trong túi, hơi nâng cằm nói: "Tiểu Lan, đây là đồ ăn từ Mãn Vị Trai tôi đặt cho em đấy, em xem coi có thích không. Nếu không thích thì nói với tôi, tôi sẽ tìm nhà khác làm cho em."

Tuân Lan không biết Mãn Vị Trai là nhà hàng có đẳng cấp như thế nào, nhưng có lẽ hơi lợi hại, nếu không cũng không đến độ làm Đinh Tử Ngang nói ra với giọng điệu như vậy.

Tuân Lan liếc nhìn món ăn trước mặt, xua xua tay nói: "Đem đi đi, ăn không vào."

"Sao vậy, không muốn ăn?" Đinh Tử Ngang hỏi.

"Xem như vậy..." Tuân Lan gật đầu, "Nhìn mặt anh ai mà nuốt trôi được."

Đây là nói thẳng trước mặt toàn bộ đoàn phim rằng cậu nhìn Đinh Tử Ngang là mất hứng ăn.

Trên môi Đinh Tử Ngang vẫn nở nụ cười, nhưng chẳng qua là lạnh lùng hơn chút.

Đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai Đinh Tử Ngang bị người khác mắng không nể nang gì trước mặt nhiều người như vậy.

Đinh Tử Ngang nghĩ đến lời "cảnh cáo" của Tuân Lan trong bữa tối ở khách sạn ngày hôm đó, gã ta nói: "Em biết không, người cuối cùng mắng tôi như thế này đã —"

"Đã bị anh khiến cho phải rời khỏi giới giải trí, bây giờ cực kì nghèo khó, tôi biết." Tuân Lan ngắt lời gã, nói với vẻ tò mò, "Không biết lần này cậu hai Đinh lại định đối phó tôi thế nào đây?"

Đinh Tử Ngang chậm rãi mỉm cười và nói: "Tiểu Lan thú vị như thế, sao tôi nỡ được chứ."

Nói xong, Đinh Tử Ngang liếc nhìn những người xung quanh đang lén lút nhìn sang đây, nói một cách lạnh lùng: "Tiểu Lan ở đây đóng phim, các người đều chú ý chút, nếu chọc cho em ấy không vui, chính là chọc tôi không vui."

Gã vừa dứt lời, giọng nói của Tuân Lan liền vang lên: "Đừng để ý đến anh ta, coi như anh ta đánh rắm đi."

Câu này thật sự chẳng nể nang chút nào, mấy người trong góc cố nghiêm mặt, sợ cười thành tiếng.

Đinh Tử Ngang cũng bị Tuân Lan chặn họng, hít mạnh một hơi mới nhịn được sự thôi thúc muốn đá đổ bàn. Thôi, quá trình thuần hóa bé mèo hoang khó tránh hơi kíc.h thích chút.

Cuối cùng, Đinh Tử Ngang rời khỏi đoàn phim với vẻ mặt mất hứng.

Mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy Tiểu Chu đứng bên cạnh Tuân Lan thậm chí cũng không dám thở mạnh.

"Tuân Lan à, cậu thật là..." Đạo diễn đi tới, nhìn Tuân Lan với vẻ không biết nói sao, "Cậu Đinh không dễ chọc đâu, thái độ của cậu vẫn nên cố mềm mỏng chút."

Đạo diễn nói điều này ắt cũng là có ý tốt, sợ rằng Tuân Lan sẽ chịu thiệt lớn.

Tuân Lan nói: "Đạo diễn, trong lòng tôi hiểu rõ."

Đạo diễn thở dài rồi rời đi. May mắn thay, những cảnh còn lại của Tuân Lan có thể quay xong trong hai ngày nữa, hẳn sẽ không mang lại rắc rối gì cho đoàn phim của ông.

Mãi hơn 11 giờ cùng ngày Tuân Lan mới kết thúc công việc, nhìn thấy Tề Hướng Thần vừa đến trước cửa khách sạn.

Anh ấy đi bên trái Tuân Lan, nói với Tuân Lan: "Đồng nghiệp của tôi đã lấy được chứng cứ, nhưng trong này vẫn còn cần sắp xếp một chút, phải mất khoảng nửa tháng mới bắt đầu hành động được."

Nói cách khác, Tuân Lan còn phải chịu đựng sự quấy rối của Đinh Tử Ngang trong nửa tháng nữa.

Không sao, cậu đợi được.

"Tiếp theo, tôi sẽ để mắt tới gã ta giúp cậu." Tề Hướng Thần nói.

Tuân Lan bước vào thang máy, gõ chữ trên điện thoại: [ Làm phiền anh rồi. ]

"Nên mà..." Tề Hướng Thần nói.

Ngày hôm sau, Đinh Tử Ngang vẫn đến đoàn phim, nhưng lần này gã ta không đưa cơm mà chuyển sang đưa hoa. Gã cho người kéo một xe đầy hoa hồng đến đoàn phim và yêu cầu Tuân Lan ký nhận.

Hôm nay Tuân Lan ký nhận ngay luôn.

Đinh Tử Ngang có chút kinh ngạc.

Những người trong đoàn phim nhìn thấy, cũng nghĩ rằng Tuân Lan đã thay đổi ý định, quyết định chấp nhận Đinh Tử Ngang theo đuổi. Kết quả là giây sau đã nghe cậu nói với người giao hoa: "Cho tôi mượn xe lái một chút, tôi sẽ kéo hoa đi."

Người giao hoa liếc nhìn Tuân Lan với ánh mắt khinh thường, cảm thấy Tuân Lan cũng chỉ được mỗi thế, trước đó còn giả vờ dè dặt méo gì, xùy.

Sau khi có được sự đồng ý của Đinh Tử Ngang, gã đàn ông liền ném chìa khóa xe cho Tuân Lan.

Tuân Lan lại đưa chìa khóa xe cho Tiểu Chu, còn thì thầm vài câu với Tiểu Chu.

Kỳ Niên nghe thấy, khóe môi nhếch lên.

Sau đó, Tiểu Chu lái xe rời đi, Tuân Lan trở về chỗ của mình tiếp tục nghỉ ngơi.

Đinh Tử Ngang đến nói chuyện với Tuân Lan, lại bị Tuân Lan làm cứng họng vài câu. Biết Tuân Lan vẫn không chấp nhận sự theo đuổi của gã, Đinh Tử Ngang tức thì tò mò không biết cậu bảo trợ lý của mình kéo hoa chạy đi đâu và làm cái gì.

Đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, bảo hắn đi theo xem thử.

Tuân Lan biết nhưng cũng không thèm quan tâm.

Giờ đang giữa trưa, hầu hết các đoàn phim ở cơ sở điện ảnh và truyền hình đều đang trong thời gian giải lao, nhóm diễn viên quần chúng lòng mang giấc mộng ngôi sao tập trung ở nơi bình thường nhận công việc, chờ buổi chiều bắt đầu.

Một chiếc xe chất đầy hoa hồng đột nhiên dừng lại trước mặt họ.

Tiểu Chu xuống xe, hỏi tổ trưởng mượn một cái loa lớn, trước tiên y giơ loa lên thử âm thanh: "Alo, alo."

Nhóm diễn viên quần chúng nhìn chằm chằm Tiểu Chu, tò mò không biết y muốn làm gì.

Sau khi chắc chắn tiếng loa đã lớn vang, Tiểu Chu nói vào loa: "Nhà từ thiện vĩ đại Đinh Tử Ngang gửi hoa hồng cho mọi người đây, nhận free nha, hoa hồng dưỡng sinh hàng đầu được nuôi trồng ở trang viên Lafite, đem về ngắt cánh hoa rồi ngâm chân ngâm tắm, ngâm xong ngủ ngon cực kì nhé, mau mau mau, một người nhận được mười cành miễn phí, đến trước thì được, chậm chân thì hết nha!"

Nhóm diễn viên quần chúng nhìn nhau, là gì cơ? Hoa hồng của trang viên Lafite, Lafite không phải là rượu hả?

Ôi, thôi thôi, quan tâm nó là rượu vang hay hoa hồng làm gì, dù sao thì nghe cũng có vẻ rất trâu bò, quan trọng nhất là được nhận nó miễn phí!

Có không ít cô gái trong nhóm diễn viên quần chúng, ít có ai mà không thích hoa, sau đó có một số không kìm được thử đến nhận mười cành, những người còn lại thấy thực sự không lấy tiền thì lập tức đều đi lên.

Nói là mười cành, nhưng Tiểu Chu chỉ có trách nhiệm rao gọi, đều để người ta tự lấy hoa, y cũng không quan tâm lấy nhiều hay lấy ít. Vì vậy những người đến nhận hoa sau đó đều ôm luôn một bó, chỉ chốc lát sau, một xe hoa hồng đã được nhận hết.

Tiểu Chu tắt loa đi, hắng giọng rồi cảm ơn trưởng loa.

Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, Tiểu Chu lái xe trở về báo cáo kết quả công việc cho Tuân Lan.

Còn bên phía Tuân Lan, Đinh Tử Ngang nghe báo cáo của người bên mình, sau khi biết trợ lý của Tuân Lan lấy hoa đi để làm gì thì sắc mặt lại trở nên xanh mét.

Gã nhìn Tuân Lan, nói với vẻ không còn mấy kiên nhẫn; "Tuân Lan, em cứng đầu với tôi cũng không được lợi gì đâu."

Thật trùng hợp, Tuân Lan thầm nghĩ, anh quấy rối tôi cũng không có lợi gì đâu.

Thấy Tuân Lan phớt lờ mình, ánh mắt Đinh Tử Ngang tăm tối: "Em đừng hối hận..."

Lần này, Đinh Tử Ngang đầy tức giận bỏ đi.

Những người khác nhìn thấy, cảm thấy Tuân Lan thật sự có cá tính. Cũng có người cảm thấy Tuân Lan tính tình lỗ mãng, chẳng chịu nể nang gì như thế, cuối cùng chỉ sợ là sẽ không chiếm được lợi gì, dù sao đó cũng là cậu Hai của Đinh thị đấy.

Chiều hôm đó, có người đăng video Tiểu Chu cầm loa lớn rao tặng hoa hồng miễn phí tại cơ sở điện ảnh và truyền hình quay vào buổi trưa lên Weibo.

Chúng netizen nghe tiếng rao của Tiểu Chu mà sắp cười ra cơ bụng luôn. Rao giống y như mấy người bán rau và trái cây dạo vậy: Mại dô mại dô, trái cây tươi ngon ngọt nước đây, mười đồng ba cân mười đồng ba cân, không ngọt không lấy tiền!

Sau khi cư dân mạng cười đã cái nư, cũng thuận tiện cười nhạo Đinh Tử Ngang một phen. Thiếu gia nhà giàu thật sự cho rằng tiền là vạn năng à, lần này chịu thiệt rồi chứ gì, cũng đừng nghĩ mình lợi hại quá, làm như anh muốn theo đuổi thì người ta nhất định phải chấp nhận ấy.

Đây rõ ràng là quấy rối Tuân Lan, Tuân Lan nên gọi cảnh sát mới phải.

Sau khi rất nhiều cư dân mạng nói như thế, họ ngay lập tức nhận được rất nhiều câu trả lời: Vô dụng thôi, trước khi có chuyện gì xảy ra thì đều không được gì đâu.

Chúng netizen đột nhiên cảm thấy thật bất lực, loại chuyện này trước đây cũng không phải là không có, bao nhiêu lần nhìn thấy các cô gái bị biế.n thái quấy rối theo dõi và cuối cùng là lên Weibo xin được giúp đỡ, như thể loại chuyện này chỉ có thể đợi đến khi nạn nhân thực sự đã gặp tổn thương mới được, điều này cũng dẫn đến những kẻ biế.n thái này ngày càng thêm bạo dạn.

Nghĩ đến đây, một số cư dân mạng vốn dĩ là hóng drama không thôi đột nhiên thay đổi tâm lý. Bọn họ bắt đầu giúp Tuân Lan tìm cách, cho dù chỉ là tiến thêm một lượt share, cũng coi như là giúp đỡ chút ít.

Còn bên phía Tuân Lan, sau khi liên tục phớt lờ Đinh Tử Ngang, cái cậu hai Đinh này dường như cũng đã mất hết kiên nhẫn, không còn dùng thủ đoạn đẹp đẽ để che đậy bản chất quấy rối của gã ta nữa.

Lại một đêm gần mười một giờ mới kết thúc công việc, Tuân Lan và Tiểu Chu vừa trở về khách sạn thì thấy Tề Hướng Thần đang đợi ở cửa phòng.

Ngay khi Tề Hướng Thần nhìn thấy cậu, thì tức giận nói: "Tuân Lan, Đinh Tử Ngang lắp một thiết bị nghe lén dưới gầm giường trong phòng cậu, trong phòng tắm cũng có cameras nữa."

Tuân Lan nhướng mày, thủ đoạn chỉ có vậy thôi à?

Ánh mắt Kỳ Niên phủ đầy sương giá, may mà tâm cảnh giác của Tuân Lan chưa bao giờ hạ thấp, cậu đã có chuẩn bị từ sớm, nếu không đổi lại là người khác, thật sự có thể sẽ mắc bẫy.

Tuân Lan quẹt thẻ đi vào, lấy điện thoại ra, mở ra một phần mềm trong đó như thường lệ, phần mềm trước đây không có động tĩnh gì mà hôm nay quả nhiên xuất hiện hai dòng nhắc nhở.

Tiểu Chu trừng mắt, "Lan Lan, cái này..."

Bất kể là ở đâu, vào cửa kiểm tra đã trở thành thói quen của Tuân Lan, cho dù hôm nay không có Tề Hướng Thần nhắc nhở, cậu cũng sẽ phát hiện có điều không thích hợp.

Chưa kể đến camera ở phòng tắm, máy nghe trộm này Tuân Lan đã từng ăn thiệt một lần trong chính ngôi nhà của mình. Càng đừng nói bây giờ cậu là một người quanh năm ở khách sạn, làm sao có thể không chút chuẩn bị gì.

Thấy vậy, Tề Hướng Thần khen ngợi nói: "Được đó, tiếp tục duy trì lòng cảnh giác này nhé."

Sau đó thì nói cho cậu biết vị trí của thiết bị nghe lén và camera.

Tuân Lan không động vào chúng, cậu bật máy ghi âm trên điện thoại lên rồi ghi âm một câu: Đinh Tử Ngang là một kẻ cực ngu bò.

Sau đó bật âm lượng tối đa rồi đặt bên cạnh giường và cho phát lặp lại.

Cuối cùng, Tuân Lan đi vào phòng tắm, giơ ngón giữa thân thiện với camera, lúc này mới bảo Tiểu Chu gọi cảnh sát.

Trong giọng nói "Đinh Tử Ngang là một kẻ cực ngu bò", Tuân Lan đợi hơn hai mươi phút thì cảnh sát đến.

Thật trùng hợp, vị cảnh sát đến lần này chính là hai cảnh sát nhận sự việc của Sở Hinh lần trước. Nhìn thấy Tuân Lan, hai người cũng hơi bất ngờ, sau khi hỏi rõ chuyện gì xảy ra thì lại gọi điện thoại cho quản lý khách sạn tới.

Và lại thật trùng hợp làm sao, ngay cả quản lý khách sạn cũng là cùng một người.

Quản lý khách sạn thuần thục lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vô cùng dè dặt, không phải hắn sợ hai vị cảnh sát này, mà là sợ Tuân Lan.

Phải biết rằng bài đăng thần kỳ đó, kể từ sau sự việc Sở Hinh, hắn đã luôn theo dõi nó, còn mỗi ngày đến Weibo Tuân Lan gửi comment cúi chào nữa kìa...

Quản lý khách sạn nói với vẻ căng thẳng: "Tuân, Tuân thần —"

"Hả?" Tuân Lan khó hiểu nhìn hắn.

"Ah, nhầm nhầm, cậu Tuân!" Quản lý khách sạn nhanh chóng sửa lời, "Chuyện hôm nay tôi cũng không biết, có cần kiểm tra giám sát không? Lần này tôi đảm bảo giám sát rất tốt!"

Lời tác giả:

Tuân Lan: Kỳ Niên là một bé đáng yêu.

Kỳ Niên: Em là siêu đáng yêu.