Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 36




Mâu Việt Bân bị Tuân Lan thành công chọc tức bỏ đi.

Sau khi Kỳ Niên gặp nạn, Mâu Việt Bân cảm thấy không khí trên thế giới này cũng trong lành hơn rất nhiều. Hắn ta đang vui mừng vì không còn Kỳ Niên đè đầu nữa thì đột nhiên lòi ra một thanh niên trẻ trông rất có triển vọng, hơn nữa phong cách diễn xuất còn tương tự như Kỳ Niên.

Hiện tại trong mắt Mâu Việt Bân, Tuân Lan vừa là chính cậu lại vừa đại diện cho Kỳ Niên, giống như có hai kẻ địch đang đứng trước mặt Mâu Việt Bân, cho hắn cảm giác uy hiếp rất lớn.

Sau một hồi trò chuyện, nhìn thấy Tuân Lan sùng bái Kỳ Niên đến như vậy, Mâu Việt Bân xác định Tuân Lan là người không thể làm bạn được với hắn. Nếu không thể làm bạn thì chỉ có thể là đối thủ cạnh tranh, Mâu Việt Bân không muốn trải qua cảm giác có làm cái gì cũng bị người khác áp đảo nữa.

Vẻ mặt Mâu Việt Bân vẫn như thường lúc rời đi, nhưng Tuân Lan có thể nhìn ra sự lạnh lẽo dưới đáy mắt hắn. Cậu cảm thấy Mâu Việt Bân quá nhỏ mọn, coi con người và những việc có liên quan đến Kỳ Niên như thú dữ sóng thần. Nhưng loại người hẹp hòi như này, bất kể là ai, chỉ cần khiến hắn cảm thấy bị đe dọa, ắt hẳn hắn đều có thái độ này.

Sau khi ăn xong, Tuân Lan đợi đến hơn ba giờ mới kết thúc cảnh quay buổi chiều của mình. Sau đó nói với đạo diễn Dư một tiếng rồi rời khỏi đoàn phim, xuất phát thẳng ra sân bay, bay về tham gia hoạt động offline.

Tuân Lan bây giờ không nhàn rỗi, trở về nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau còn phải đến công ty đi học, chín giờ sáng, bên W.M gửi bản thảo đến, Tuân Lan đăng nhập vào acc chính, đăng bài giới thiệu quảng cáo nước hoa, rồi share Weibo liên quan đến W.M.

Post trên Weibo trước đó của Tuân Lan là ảnh tạo hình nhân vật trong <Dục Bình Lan>, ngay khi quảng cáo nước hoa được tung ra, bởi vì khoảng thời gian ngắn, nên làm nhóm fan Lan vui như ăn tết.

Đối với nhiều người, Tuân Lan là gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trong mắt họ, chẳng qua cách xuất hiện hơi lạ thôi. Nhưng đối với fan Lan, nếu họ không nhìn thấy bé cưng Lan từ tin tức xã hội thì có thể họ cũng sẽ quên rằng mình còn là fan của một nghệ sĩ như vậy.

Tuân Lan không thích đăng trạng thái hoạt động hằng ngày, lịch trình bay có thể giấu được thì giấu, không cho fans đi đón máy bay, mấy bức ảnh reuters* đưa ra cũng thường không nhìn thấy mặt. Rất nhiều blogger chỉnh sửa ảnh đều nói mỗi lúc tút tát lại ảnh của Tuân Lan đều cảm thấy mình chỉnh như không chỉnh.

* Reuters là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Nó cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.

Hơn nữa ai có thể tin, những bức ảnh có thể nhìn thấy mặt của Tuân Lan mà họ đã chỉnh sửa trong tháng qua đều được lấy từ tin tức xã hội đâu chứ. Nói ra thì ai mà không rơi mấy giọt nước mắt cay đắng cho được!

Hôm nay, Lôi Tuấn để Tuân Lan đọc bình luận bên dưới Weibo của hắn, “Nhìn nhóm fan gào khóc đòi ảnh của cậu đi kìa, anh còn cảm thấy đau lòng cho họ luôn đấy.”

Thường thì khi cần quảng bá Tuân Lan mới đăng nhập vào Weibo, cậu cũng chưa chắc có thể nhìn thấy những tin nhắn mà fans gửi cho cậu, rất nhiều fans hiện đã quen với việc chạy sang Weibo của Lôi Tuấn để thúc giục Tuân Lan cập nhật trạng thái hoạt động.

Nếu đổi thành người khác, có thể Lôi Tuấn vẫn sẽ chú ý đến việc cho nghệ sĩ duy trì một mức độ hiện diện trước chúng nhất định, nhắc nhở họ đăng Weibo.v.v. Nhưng với thể chất hở chút là lên tin tức xã hội của Tuân Lan, hễ mà cho lộ mặt là cả nước đều biết, cũng không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền mua hot search cho công ty họ. Độ nổi tiếng của Tuân Lan hoàn toàn không cần hắn lo, nhưng nó quá kíc.h thích, có đôi khi hắn không thể đỡ nổi.

Hắn làm người đại diện mà đã thấy kíc.h thích như vậy rồi, làm fans của Tuân Lan, thế cảm nhận chắc hẳn cũng không khác gì hắn. Vì thế, Lôi Tuấn sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên* với fan Lan, ánh mắt nhìn fan Lan cũng đặc biệt trìu mến.

* Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.

Nghe Lôi Tuấn nói, Tuân Lan cũng cảm thấy có phần áy náy, bèn cầm điện thoại lên selfie một tấm.

Lôi Tuấn còn chưa tới kịp nói chỉnh sửa một chút thì Tuân Lan đã đăng lên rồi.

Lôi Tuấn làm mới Weibo của mình, nhìn thấy ngay trên Weibo mới nhất của Tuân Lan, một câu caption cộng với bức ảnh vừa chụp: Camera trước, góc chết, mặt cách hơi gần, lối chụp hình đúng chuẩn thẳng nam.

Bình luận phía dưới nhanh chóng trần ngập sự kích động “Aaaaaaaaa”.

Những người có mặt đẹp là như thế đấy, chỉ bằng vào gương mặt là có thể muốn làm gì thì làm, tùy tiện chụp đại một góc cũng đẹp tuyệt vời.

Lôi Tuấn cất điện thoại đi, cảm thấy thiệt gato.

Hành trình của Tuân Lan ngày hôm sau rất gấp rút, sau khi hoạt động kết thúc lúc mười một giờ sáng xong thì chuyển đến sân bay, bay đến địa điểm quay phim <Tìm>. Sau khi hạ cánh xuống sân bay địa phương, lại bắt xe buýt đến huyện, sau khi đến thị trấn thì đi theo xe của đoàn làm phim đến địa điểm quay phim ở trấn dưới.

Điều kiện đường xá suốt chặn đều ổn, mặc dù trên đường không tránh khỏi gặp ổ gà và mặt đường quá hẹp, nhưng phần lớn thời gian đều vẫn là đường xi măng bằng phẳng, đoạn đường xe chạy rất mượt.

Đã sang tháng Ba, thời tiết ấm dần lên, một số loài hoa đang dần nở rộ.

Xe đi qua một vách đá cao, Tuân Lan thấy phía dưới có một khe núi, khe kéo dài vào trong và rất rộng, có rất nhiều hộ gia đình sinh sống trong đó, dường như còn trồng khá nhiều cây ăn quả, lúc này đều đang nở hoa. Nhìn xuống từ trên cao, khung cảnh cũng rất đẹp.

Vài phút sau khi vượt qua vách đá cao, chiếc xe từ từ dừng lại, họ đến trong một thôn nhỏ nơi đoàn làm phim nghỉ lại trong quá trình quay phim.

Mặc dù đường đi đến có chút xa xôi, nhưng môi trường ở đây cũng không tệ, không khí trong lành, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Vì đường mở rộng nên trong thôn nhỏ cũng có một siêu thị mini, sinh hoạt ở đây cũng coi như khá thuận tiện.

Người phụ trách trường quay mới ra đón mấy người Tuân Lan rồi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.

Lúc đi vào, Tuân Lan nhìn thấy Tiểu Chu thỉnh thoảng vươn tay gãi gãi bụng, hỏi: “Cậu bị sao vậy?”

“Không biết nữa...” Tiểu Chu lắc đầu, “Trên bụng nổi lên vài vết sưng nhỏ, hơi đau.”

Người phụ trách trường quay nghe thấy, nói: “Có phải bị côn trùng nhỏ gì cắn không? Ở đây dựa núi, thời tiết ấm trở lại nên có rất nhiều muỗi. Bác sĩ đoàn phim chắc buổi tối sẽ đến, lúc ấy tôi sẽ giúp cậu xem chỗ cô ấy có thuốc không.”

“Cảm ơn…” Tuân Lan và Tiểu Chu nói lời cảm ơn.

Người phụ trách trường quay nói: “Không có gì, nếu cần gì thì các cậu cứ nói với tôi.”

Sau đó, đạo diễn Dư đến một chuyến bảo Tuân Lan nghỉ ngơi thật tốt, nếu ngày mai trời không mưa thì sẽ quay cảnh của cậu.

Kết quả đến nửa đêm, Tuân Lan bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi lộp độp. Khi chợt tỉnh dậy, ý thức vẫn còn lơ mơ, nhưng trong nhất thời cũng không ngủ ngay, Tuân Lan nghe thấy âm thanh thỉnh thoảng trở mình trên giường bên cạnh.

Tuân Lan lúc này mới thật sự tỉnh táo, cậu bật đèn lên, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Chu.

“Sao thế?” Tuân Lan hỏi.

“Không sao...” Tiểu Chu vẫn lắc đầu như buổi chiều, “Lạ giường nên không ngủ được thôi.”

Kỳ Niên ngủ bên cạnh Tuân Lan lại vạch trần: “Cậu ấy chưa hề ngủ...”

Tuân Lan khoác áo ngồi dậy, “Cơ thể không khỏe ở đâu?”

Lôi Tuấn cũng bị đánh thức, ngồi dậy với vẻ mặt mờ mịt, “Tiểu Chu, cơ thể không thoải mái thì đừng cố chịu, đoàn phim có bác sĩ mà.”

Bấy giờ Tiểu Chu mới ấp úng nói: “Vẫn do mụn nhỏ trên bụng, em phát hiện trên lưng em cũng bị nổi, cũng hơi đau…”

Tuân Lan mặt vô cảm nói: “Nếu chỉ hơi đau thì sẽ đến mức cậu không ngủ được à? Vén áo lên tôi xem thử ”

Tiểu Chu vén áo ngủ lên, liền nhìn thấy những nốt mụn nhỏ màu đỏ rải rác bên sườn bụng y, khi xoay người, chỗ gần sống lưng cũng có một mảng nhỏ.

Lôi Tuấn nói: “Bệnh thuỷ đậu?”

“Không phải bệnh thuỷ đậu…” Tiểu Chu nói, lúc nhỏ y có từng mắc bệnh thuỷ đậu nên y biết.

Tuân Lan và Kỳ Niên cũng không biết đây là bị gì.

Tuân Lan mang dép lê vào, nói: “Người phụ trách nói tối nay bác sĩ sẽ tới, không biết giờ đã đến chưa, tôi đi hỏi thử.”

Lôi Tuấn và Tiểu Chu cũng ngồi dậy khoác áo vào rồi đi theo Tuân Lan ra ngoài.

Mấy người đánh thức người phụ trách đã ngủ dậy, hắn nói: “Lúc bác sĩ đến các cậu đều ngủ rồi nên cũng không nói cho các cậu, giờ tôi dẫn mọi người qua.”

Bác sĩ ở một nơi khác, sau khi để bác sĩ xem qua, bác sĩ nói với họ: “Đây là bệnh zona*, chỗ tôi không có thuốc, đợi trời sáng chúng ta đến thị trấn xem sau.”

* Bệnh zona (zôna hay zôna thần kinh) là dạng tái hoạt của virus varicella zoster, tức là bệnh nhân trước đó đã từng mắc bệnh thủy đậu (trái rạ).

Vào đêm khuya, trên trời vẫn còn đổ mưa, bây giờ cũng chỉ đành như vậy.

Bị nổi zona lúc nào cũng chỉ có đau và đau. Lôi Tuấn trách Tiểu Chu: “Sau này nếu không khỏe thì nhất định phải nói, chống chịu thì có thể hết được à? Cậu nói sớm thì tôi sẽ không để cậu đi theo rồi.”

Tiểu Chu cũng thiếu kinh nghiệm, y còn tưởng rằng cái này cũng giống như mụn trứng cá trên mặt, thỉnh thoảng xuất hiện nên một lần nhưng sẽ không có chuyện gì, nào nghĩ được sẽ là bệnh này. Lúc đầu chỉ có hơi khó chịu, nhưng bây giờ y cảm giác như có một trăm người đang đâm kim vào bụng mình vậy.

Vốn dĩ Tiểu Chu muốn chịu đựng một chút, không muốn vì mình mà trễ nãi Tuân Lan đóng phim, nếu không phải Tuân Lan đột nhiên nửa đêm tỉnh lại rồi phát hiện, chắc thật sự có thể bị y giấu được đến hừng sáng.

Lúc này trở lại giường, Tiểu Chu lên Baidu tra về bệnh zona, nhìn thấy rất nhiều người điều trị mấy tháng cũng không khỏi, thêm những hình ảnh đáng sợ kia, sắc mặt lập tức trở nên hơi tái.

Tuân Lan rút điện thoại của y đi, bất đắc dĩ nói: “Cậu không biết xem Baidu thì bệnh gì cũng ra ung thư à, đừng suy nghĩ lung tung, nhịn một chút, đến hừng đông thì đi bệnh viện khám.”

Tiểu Chu miễn cưỡng gật đầu.

Nửa đêm trời đổ mưa liên miên cho đến hừng đông mới tạnh. Cơn mưa làm đường núi trơn trượt, đoàn phim không vận chuyển thiết bị được, mặc dù rất đáng tiếc, nhưng đoàn phim cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn.

Vốn dĩ Tuân Lan định mượn xe của đoàn phim để đưa Tiểu Chu đến thị trấn, nhưng chủ nhà nơi bác sĩ ở nhờ sau khi nghe tin Tiểu Chu bị zona thì nói với họ: “Bệnh này đi bệnh viện cũng không dễ chữa đâu, tốc độ chậm, trước đây cháu gái tôi đã từng mắc rồi, đau đến khóc kêu cha gọi mẹ. À, nhà ông Lý ở dưới khe núi có trồng trúc tiết liệu, đâm ra nước rồi bôi, sẽ hết đau ngay, khỏe lại nhanh lắm.”

Đôi mắt Tiểu Chu mở to, “Thật sao? Sẽ hết đau ngay ạ?”

Chủ nhà kia nói một cách chắc chắn: “Thật, tôi lừa cậu làm gì. Trước đây nhà tôi cũng có trồng, nhưng lúc con trai tôi về sửa sân vô tình làm chết rồi, tôi cũng không trồng lại nữa.”

Tiểu Chu cực kì động lòng nhìn Tuân Lan, “Đi khe núi chắc chắn gần hơn là đi thị trấn nhiều, Lan Lan, tôi đến khe núi hỏi thăm thử, không được thì hẵng đến thị trấn được không?”

Ai là người bệnh người đó lớn nhất, Tuân Lan nghe Tiểu Chu, hỏi người chủ nhà: “Đường nào đi được xuống núi vậy, chú có thể giúp chúng tôi tìm người dẫn đường không? Chúng tôi trả tiền...”

“Tôi rảnh đây, để tôi dẫn các cậu đi.” Người chủ nhà nói.

Dù sao hôm nay cũng không thể quay được, sau khi đạo diễn Dư biết chuyện này thì cho hai nhân viên êkip đi theo với Tuân Lan.

Nhìn khe núi từ vách đá cao thì như không cách xa lắm, nhưng khi thật sự lên đường thì vẫn còn một khoảng cách khá xa, họ vòng qua vách đá cao, leo lên một dốc núi nhỏ và đi bộ một lúc rồi sau đó đi xuống dốc. Đoạn đường này chưa được sửa chữa, rất lầy lội sau cơn mưa, mặc dù dọc đường đi có những bậc thang làm bằng gạch đá, nhưng nhóm Tuân Lan đi ủng chống trượt do đoàn làm phim cung cấp thì cũng đi đường rất trầy trật.

Lúc này, Tuân Lan cực kì hâm mộ Kỳ Niên. Chân anh trông giống như đang đặt trên đất, nhưng chẳng hề dính bùn chút nào, thong dong khỏe re.

“Đường ở đây khó đi như vậy, vì sao những người này không dọn ra ngoài?” Tuân Lan hỏi.

“Người có thể dời, nhưng đất không thể dọn.”

Chủ nhà dẫn đường họ Từ, mọi người đều gọi chú là chú Từ. Chú Từ nói, họ đều là dân quê, trước đây dựa vào thu nhập từ ruộng đất để sống, ăn mặc cần kiệm một năm mới chỉ có thể tiết kiệm 1.800 nhân dân tệ, cuộc sống rất khốn khó.

Người thích sống ở nơi cao, không ai muốn sống trong một góc chật hẹp hẻo lánh như vậy, khi trời đổ mưa xong thậm chí còn không ra ngoài được. Ban đầu, có hơn một trăm hộ gia đình sống trong khe núi, trong những năm qua có không ít gia đình lần lượt chuyển đi, còn lại là những người thực sự không có khả năng chuyển đi. Bây giờ, trụ cột lao động của những gia đình còn ở lại cũng đều đã ra ngoài làm thuê, một năm bốn mùa, cũng chỉ có lúc ăn tết thì trở lại ở một vài ngày. Ngày thường đều là người già trong nhà đảm nhận việc đồng áng, chăm sóc trẻ nhỏ.

Ông Lý mà bọn họ muốn đi tìm cũng là một người già trong số đó.

Khi nhóm Tuân Lan đến nhà của ông Lý, hai ông bà cụ nhà họ Lý đang phân loại táo ở cửa nhà chính, cạnh bên là hai đứa trẻ đang chơi với một chiếc xe đồ chơi to bằng lòng bàn tay.

Thấy bọn họ tới, một đứa nhỏ trong đó lập tức cầm xe chạy sang núp sau ông lão, một đứa còn lại phản ứng chậm hơn một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Tuân Lan nhìn đứa trẻ này, con ngươi co rụt.

Đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi, trên người bao phủ một tầng khí đen nhàn nhạt, có thể là khí đen trên người Tuân Lan đã hấp dẫn cậu bé, cậu nghiêng đầu nhìn Tuân Lan, rồi lại nhìn Kỳ Niên. Sau đó nở nụ cười, thân mật chạy tới, ngẩng đầu hỏi: “Anh ơi, anh cũng giống em sao ạ?”

Xung quanh nhiều người, Tuân Lan không tiện nói chuyện, Kỳ Niên thay cậu trả lời: “Gần giống vậy...”

Đứa trẻ nhận được phản hồi từ Kỳ Niên, lập tức vui vẻ nói chuyện với anh, Tuân Lan tạm thời bỏ bọn họ sang một bên, đi theo chú Từ vào nhà.

Chú Từ nói: “Lão Lý, đường núi hôm nay khó đi lắm, ông còn muốn ra ngoài bán táo à?”

Ông Lý mỉm cười nói: “Mang đến trấn trên rồi gửi chuyển phát nhanh.”

Ông chọn mấy quả táo vừa to vừa đỏ đưa cho nhóm Tuân Lan, “Đến ăn táo đi.”

Nhóm Tuân Lan không nhận, “Cảm ơn ạ, không cần đâu.”

Chú Từ hơi ngạc nhiên mà cười nói: “Ông còn biết về chuyển phát nhanh à, vậy tôi may thiệt, đến kịp trước khi ông ra ngoài. À, ở đây có vài vị khách, là từ thành phố đến đây để quay phim, đang ở chỗ chúng tôi, cậu nhóc này —”

Tiểu Chu tự động bước ra khỏi hàng.

“Cậu ấy bị giời leo* quanh eo, cho xin một ít thảo dược nhà ông trồng đi, không lấy không đâu, bọn họ trả tiền mua.” Chú Từ nói.

(* Gọi dân dã cho hợp cảnh thui chứ vẫn là zona nhen.)

Ông Lý mỉm cười xua tay, thản nhiên nói: “Thuốc có nhiều lắm, ở ngay bên trái nhà tôi, các cậu muốn bao nhiêu thì cứ hái đi.”

Chú Từ đã chuẩn bị sẵn trước một túi nilon cho nhóm Tuân Lan, mang họ đi hái được một túi.

Lôi Tuấn lấy ra số tiền mặt đã đổi với chú Từ lúc trước rồi đưa cho ông Lý: “Ngài cầm cái này...”

Ông Lý không nhận, “Thứ tùy ý là hái được thôi mà, lấy tiền gì chứ.”

Lôi Tuấn quay đầu nhìn chú Từ, chú lấy tiền nhét vào túi trên ngực ông Lý, “Cầm đi, tranh thủ hôm nay ông lên trấn thì mua chút đồ ăn vặt cho cháu trai ông ăn.”

Ông Lý ngượng ngùng, quay người lại nhặt vài quả táo đưa cho bọn người Tuân Lan.

Chú Từ bảo họ cứ cầm, “Táo trong khe núi của họ ăn ngon lắm, các cậu nếm thử đi.”

Nhưng quả táo này nhìn qua là biết nó là một trong những nguồn thu nhập của nhà ông Lý, mấy quả này cũng được vài cân lận, bọn Tuân Lan không muốn lấy.

Ngay lúc đang do dự, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng hô sang sảng: “Chú Lý ơi, đã gói táo xong chưa, chúng ta sắp xuất phát rồi! Ể, nhà chú có khách à?”

Tuân Lan quay đầu, nhìn thấy một thanh niên da ngăm mang ủng chống trơn đi về phía bọn họ, trong tay còn giơ một cây gậy selfie, khi cậu chàng đến gần, Tuân Lan phát hiện cậu ta đang phát livestream.

Cậu chàng nhìn thấy Tuân Lan trước tiên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó cau mày bối rối, trông như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

“Nhị Oa cháu tới rồi.”

Nhìn thấy thanh niên đi tới, nụ cười trên mặt ông Lý lập tức xán lạn vài phần, sau đó, nụ cười của ông lại lập tức trở nên mất tự nhiên, hơi cứng ngắc vẫy tay, nói với camera điện thoại: “Xin chào mọi người, tôi là lão Lý, hôm nay theo Nhị Oa lên trấn trên để gửi táo cho mọi người đây.”

Tuân Lan đứng ngay bên cạnh Nhị Oa, cậu thò lại nhìn. Đây là một phòng phát sóng trực tiếp của một nền tảng video ngắn nào đó, số lượng người xem khá ít, còn chưa đến một trăm. Tuân Lan nhìn mấy cái bình luận chạy lên, có người đang đáp lại lời chào của ông lão, còn có người đang kêu gào nói để chúng tôi nhìn lại anh chàng đẹp trai vừa rồi đi!

Tuân Lan: “…”

Ngoài màn ảnh, chú Từ vẫn còn đang nói chuyện với Nhị Oa. Cậu không biết Nhị Oa, nhưng qua lời giới thiệu của ông Lý, thì biết cậu chàng là cháu trai út của một gia đình nào đó, trước đây đều làm công bên ngoài, tháng trước ông nội cậu ấy bị bệnh nên trở về chăm sóc ông nội.

Chàng trai trẻ ra ngoài lang bạt một thời gian, nên học được một chút kiến thức, bởi vì gia đình nào trong thôn cũng đều trồng táo, hơn nữa hương vị còn rất ngon, sau khi Nhị Oa trở về thì học theo người khác bắt đầu livestream, muốn giúp những người già trong thôn bán táo để kiếm thu nhập.

Ở nơi này của họ, táo được trồng ra đặc biệt ngon vì môi trường địa lý thuận lợi, mà táo được trồng ở khe núi lại đặc biệt thơm ngon. Cũng từng có người thích hương vị táo của họ và muốn lấy hàng bên họ, nhưng vì khó khăn về đường xá và vận chuyển nên cuối cùng đều từ bỏ.

Do đó, các cụ chỉ có thể thu hoạch táo rồi bảo quản bán từ từ, bởi vì táo được bảo quản tốt có thể giữ được hơn nữa năm, vì vậy những người già trong khe núi này gần như đều bán táo quanh năm.

Nội dung livestream của Nhị Oa là hát và quảng cáo táo. Cậu ấy đã làm phát sóng trực tiếp được một tháng, mặc dù vẫn không có tiến triển gì mấy, nhưng thỉnh thoảng may mắn cũng có thể bán được một ít táo. Và những người đã từng mua, vì hương vị thơm ngon của táo nên về cơ bản đều trở thành khách quen. Việc Nhị Oa phải làm hôm nay là đi cùng ông Lý đến thị trấn, giúp ông giao hàng.

Táo đều đã được ông Lý phân loại xong xuôi, những quả được chọn đều là những quả ngon nhất trong đống táo này, Nhị Oa hướng camera vào những quả táo trong sọt, nhẹ nhàng nhặt một ít lên cho khán giả xem, “Mọi người nhìn nè, đây là những quả táo tôi muốn gửi hôm nay, mũm mĩm, đỏ au, đảm bảo mỗi trái đều chất lượng.”

Vừa lúc nhóm Tuân Lan hái thuốc xong cũng chuẩn bị rời đi, nên đi ra ngoài cùng nhóm ông Lý luôn.

Sau khi đi ra ngoài, có thêm vài người già cõng táo đi ra, chiếc sọt nặng nề đè trên lưng, người khòm xuống nhưng trên mặt lại tươi cười.

Đứa trẻ cầm chiếc xe đồ chơi nhà ông Lý ở nhà với bà nội, đứng ở cửa nhìn ông nội rời khỏi, nhảy lên nói: “Ông nội ơi, về sớm nha!”

Ông Lý đáp hai tiếng, mỉm cười nói: “Ở nhà ngoan nhé, chờ ông nội về mua kẹo cho cháu ăn.”

Đứa trẻ lại vui vẻ nhảy cẫng lên.

Còn đứa trẻ mà họ không thể nhìn thấy đã trèo lên sọt của ông Lý.

Trên đường ra ngoài, Kỳ Niên nói với Tuân Lan: “Cậu bé là cháu trai trưởng của ông Lý, năm ngoái bị bệnh nặng, không được cứu.”

Tuân Lan nhìn sang đứa trẻ kia, cậu bé ngồi trên mép sọt cao cao, vui vẻ đung đưa đôi chân, dường như không hề buồn rầu vì không ai nhìn thấy được mình. Cho dù ông Lý không nghe thấy cũng không trả lời được, nhưng thỉnh thoảng cậu bé cũng vẫn sẽ nói với ông Lý: “Ông nội ơi, có mệt không, ông có muốn nghỉ ngơi xíu không ạ?”

Lúc này, Nhị Oa giơ điện thoại thò qua, hướng camera đến nơi khác trước. Cậu chàng cũng cõng một sọt táo, do ông nội cậu ấy trồng, đi lên dốc được vài phút mà mặt cậu chàng đã đỏ bừng.

Nhóm Tuân Lan thật ra muốn giúp đỡ, nhưng ông Lý và bao gồm cả chú Từ cũng không dám để bọn họ khiêng. Họ chỉ có thể đi theo phía sau, giúp họ chú ý, nếu lỡ cơ xảy ra trường hợp gì họ còn có thể giúp một tay.

Nhị Oa gãi gãi đầu, nói với Tuân Lan: “Cậu đẹp trai, khán giả trong phòng livestream của tôi đều muốn xem cậu á, tôi có thể quay cậu không?”

Đã sớm lọt vào kính từ trước, Tuân Lan cũng nhìn ra tâm tư của Nhị Oa, nói: “Được chứ, anh muốn quay thì cứ quay đi.”

“Cảm ơn!” Nhị Oa cười toe toét, lập tức chuyển điện thoại qua, kéo dài gậy selfie ra để camera đều ghi lại cả hình dáng của cậu chàng và Tuân Lan.

Nhị Oa nói với phòng livestream: “Cho các bạn xem nè, bây giờ đã hài lòng rồi hen.”

Tuân Lan chào hỏi phòng phát sóng trực tiếp.

[ Chào anh đẹp trai nhoa! ]

[ Nhị Oa, chú tìm được anh siêu đẹp trai ở đâu vậy! ]

[ Anh đẹp troai, anh hiện đang làm livestream với Nhị Oa lâu dài hả? ]

[ Soái cưa cũng bán táo à? Nhanh đưa link vào đi, em mua một sọt trước! ]

[ Càng nhìn anh đẹp trai này càng thấy quen sao ấy… ]

Nhị Oa đã thu hồi sự chú ý khỏi phòng livestream và nói với Tuân Lan: “Trước đó tôi đã muốn nói rồi, cậu có hơi giống với một minh tinh mà tôi biết, một người tên là Cẩu* Lan.”

Tuân Lan suýt thì trượt chân, cậu nói: “Là Tuân, chữ khẩu* có thêm một dòng ngang...”

* Cẩu (苟), khẩu (口) thêm dòng ngang là 荀 (Tuân).

Cẩu này trong cẩu thả, ẩu, bừa.. chứ hông phải 🐶 đâu nhen

“Thế hả?” Nhị Oa cười vô tư, “Không chú ý, là Tuân Lan á, đúng, cậu có hơi giống minh tinh này.”

Tuân Lan mặt không đổi sắc nói: “Ừm, rất nhiều người đều nói như vậy.”

“Nếu cậu bắt chước cậu ấy chắc là sẽ kiếm được nhiều tiền lắm.” Nhị Oa nói.

Chuyện bọn Tuân Lan đến đây quay phim, chú Từ chỉ nói với mình ông Lý, Nhị Oa cũng không biết rõ, cậu chàng còn nói: “Haizz, thật ra cũng không cần bắt chước làm gì, trông cậu đẹp trai thế này, cũng có thể đi làm người nổi tiếng trên mạng mà. Tôi nghe nói làm người nổi tiếng trên mạng cũng có thể kiếm tiền ấy, nếu may mắn thì cũng có thể từ từ trở thành minh tinh luôn.”

Bản thân Nhị Oa không có điều kiện này, nên cậu chàng chỉ có thể tưởng tượng thôi.

Lôi Tuấn và Tiểu Chu ở bên cạnh hai người, suốt hành trình đều câm nín.

Bởi vì đường không dễ đi, hơn nữa giơ điện thoại mãi cũng rất mệt, phần lớn thời gian là Nhị Oa quan sát đường nên cậu chàng cũng không biết rằng phòng phát sóng trực tiếp của mình đang chào đón một lượng truy cập siêu lớn.

[ Nhị Oa Nhị Oa, phòng livestream của cậu bỗng nhiên có quá trời người vào luôn kìa! ]

[ Nhị Oa, cậu mau xem đi, cậu sắp giàu to rồiii! ]

[ Nhị Oa, Cẩu Lan này chính là Tuân Lan đóoooo! ]

[ Nghe người khác nói bé cưng Lan nhà tôi bị nghi là livestream ở đây, vừa vào xem kiểu, trời ơi, là bé cưng Lan thiệt kìa! ]

[ Đây là đâu? Lan bé con, chẳng phải anh đang quay phim <Tìm> sao, sao lại chạy tới đây rồi! ]

[ Tuân Lan, một người luôn xuất quỷ nhập thần*, bạn cũng sẽ không bao giờ biết khi nào cậu ấy sẽ xuất hiện ở một nơi mà bạn không bao giờ tưởng tượng được. ]

* Biến hóa lạ lùng, không lường được.

[ Mị nghi ngờ mị không phải là một fan Lan đủ tiêu chuẩn, toàn luôn biết tin tức của cục cưng nhà mình từ chỗ người khác thôi. ]

Và khi mọi người dừng lại để nghỉ ngơi, Nhị Oa cuối cùng cũng có thời gian để nhìn vào điện thoại, lúc này, trang điện thoại của Nhị Oa đã đứng hình từ lâu.

“Uầy, sao điện thoại của tôi bị lag rồi?”

Nhị Oa cau mày mày mò một lát, đợi khi cậu mở phòng livestream ra lần nữa, thì thấy bình luận chạy siêu siêu mau, đến nỗi cậu chàng cũng không đọc kịp. Nhưng cậu chàng liếc thoáng qua thì thấy số người trong phòng livestream của mình thế mà đã lên mấy chục ngàn, hơn nữa số người vẫn đang tăng lên không ngừng.

Nhị Oa ngơ ngác, xảy ra chuyện gì thế?