Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 21: C21: Chương 21




Lúc này đã là cuối thu, đúng là thời tiết thích hợp để đi ngắm phong đỏ, phía sau nơi họ đang ở liền có một tòa núi thấp, phía trên là tầng tầng lớp lớp lá phong.

Hai người đi dọc theo những căn nhà thấp thấp hai bên đường lên núi.

Du Khâm tựa hồ không thèm để ý cách nhìn của người khác chút nào, vẫn một đầu tóc ngắn, vành tai đeo một cái khuyên tai màu bạc, thân mặc một bộ Furisode diễm lệ, dẫm lên guốc gỗ, đạp lên đá phiến trên mặt đất.

Chung quanh cũng có người mặc Kimono, rất nhiều người cũng tới đây du lịch, thấy Du Khâm trang điểm như thế, trong ánh mắt đều lộ kinh diễm.

Tới sườn núi, lá phong rơi rụng trên đường liền chậm rãi nhiều lên, đạp lên trên vang lên từng tiếng lá vụn giòn tan.

Du khách đều lẳng lặng hưởng thụ sự yên lặng của tự nhiên nơi này. Sở Văn Lâm nhìn xe lửa đang chậm rãi xuyên qua chân núi cùng một tòa núi phong đỏ tươi, tâm tình cũng dần thoải mái lên. Cảm mạo mấy ngày qua giống như cũng khỏi hẳn. Lại nhìn sang Du Khâm bên cạnh, hắn đan xen giữa hồng diệp cùng với hồng y, biểu tình rất bình thản.

“Xin lỗi ——”

Phía sau vang lên một giọng nữ ngọt ngào, Sở Văn Lâm quay đầu, là hai nữ sinh nước R, trên tay cầm một cái camera: “Vừa rồi chúng tôi đã chú ý các anh, tuy rằng hơi thất lễ, nhưng chúng tôi có thể chụp các anh một tấm được không, bởi vì anh mặc bộ Kimono này thật sự rất đẹp đó.”

Sở Văn Lâm nghe không hiểu, lại thấy Du Khâm hơi hơi quay đầu lại, nhìn y nhếch khóe miệng: “Có thể.”

Dứt lời hắn giơ tay khoác tay Sở Văn Lâm, thân mật dựa vào bờ vai y, khóe mắt hẹp dài khẽ cong lên, nói với hai nữ sinh: “Chụp đi.”

Sở Văn Lâm còn chưa phản ứng lại, hai nữ sinh đã có chút hưng phấn che miệng khẽ kinh hô một tiếng, gương mặt hồng hồng vội vàng cầm camera lên chụp ảnh.

Nữ sinh đưa tấm ảnh vừa chụp xong cho Du Khâm, khom lưng, cười xán lạn nói: “Quấy rầy các anh rồi, thật sự rất cảm ơn.”

Trên ảnh chụp, ánh mắt Sở Văn Lâm có chút mờ mịt, Du Khâm mềm như không xương thân mật rúc vào đầu vai y, phía sau là không trung xanh thẳm cùng lá phong đỏ tươi. Ảnh chụp kiểu làm cũ, lự kính mờ nhạt làm hai người thoạt nhìn giống một đôi phu thê thời trước, vô cùng hài hòa. Du Khâm nắm một góc ảnh chụp, trên mặt hiện ra một tia cười nhàn nhạt.

Sở Văn Lâm nhìn nụ cười của hắn, sửng sốt một chớp mắt, Du Khâm cũng ngẩng đầu nhìn lên, hai người nhìn nhau chăm chú, dưới chân núi truyền đến một tiếng còi xe lửa.

Lúc sau hai người đi khách sạn suối nước nóng gần đó, toàn bộ không gian đều vô cùng ấm áp, còn mang theo chút hương lưu huỳnh, từ suối nước nóng còn có thể nhìn đến ảnh ngược núi Phú Sĩ đối diện.

Sở Văn Lâm ngâm trong nước ấm, cúi đầu tự hỏi nên mở miệng thế nào.

Du Khâm từ bên cạnh xuống nước, dựa vào bờ vai y, trên tay cầm một ly vang đỏ.

Sợi tóc ướt át cọ qua cổ Sở Văn Lâm, y có chút ngứa ngáy.

“Du Khâm.” Sở Văn Lâm đột nhiên gọi hắn.

Nghe thấy thanh âm y có chút nghiêm túc, Du Khâm chậm rãi chớp mắt, nhìn rượu vang có chút xuất thần.


Sở Văn Lâm hít sâu một hơi, tựa hồ hạ quyết tâm, lui ra sau một bước, thẳng tắp nhìn vào Du Khâm nói:

“Hay chúng ta thôi đi.”

“Uống một chút rượu đi.”

Hai người đồng thời lên tiếng, thanh âm chồng lên nhau, Du Khâm tựa như không nghe thấy lời Sở Văn Lâm nói, không một tia cảm xúc, trực tiếp dán miệng ly lên môi Sở Văn Lâm.

Ánh mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, rồi lại như một thoáng an bình ngay trước đêm giông bão.

Thấy Sở Văn Lâm không uống, Du Khâm dứt khoát tự bưng ly lên ngửa đầu uống một ngụm, sau đó vỗ vỗ sườn mặt y, đột nhiên dán môi lên môi y, môi răng va chạm, Sở Văn Lâm đau đến tê một tiếng, rượu vang đỏ cũng theo đó độ vào trong miệng y.

Y bị sặc đến liên tục ho khan, Sở Văn Lâm quay đầu muốn tránh né, Du Khâm lại gắt gao mà nắm chặt cằm y, lại độ qua thêm một ngụm rượu.

Từng ngụm rượu trôi tuột xuống họng, mang theo chút hương vị cay ngọt.

Sở Văn Lâm dần dần nhận ra có chút không thích hợp. Thân thể y bắt đầu nóng lên, độ ấm của nước suối xung quanh tựa hồ cũng kém xa cơn khô nóng tuôn trào trong cơ thể, Sở Văn Lâm cảm giác sức lực trên người đang dần dần biến mất, cảnh vật trước mắt thành một mảnh mơ hồ, lại có một luồng hơi nóng ào ạt dồn xuống dưới, y đột nhiên đẩy Du Khâm ra, kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn: “Ngươi bỏ thuốc trong rượu?”

Du Khâm chỉ lạnh lùng nhìn y một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.

Sở Văn Lâm còn đang khiếp sợ, Du Khâm đã kề sát lại đây.

Hắn nâng cằm Sở Văn Lâm lên, hôn môi y. Nụ hôn tựa cuồng phong bạo vũ, thổi quét toàn bộ khoang miệng y, thậm chí không cho y chút cơ hội th ở dốc.

Du Khâm lại hôn lên khóe miệng, lên mặt Sở Văn Lâm, hắn cọ cọ cổ y, cắn vành tai y, chậm rãi ma xát.

Sở Văn Lâm chỉ cảm thấy tay chân y nhũn ra, nâng một bàn tay cũng cảm thấy cố sức, nhưng cảm giác trên người lại trở nên cực kỳ rõ ràng mẫn cảm lên.

Tay Du Khâm dần dần dời xuống.

Sở Văn Lâm cũng không biết lấy được sức lực từ đâu ra, đột nhiên đẩy hắn ra.

Một trận bọt nước văng khắp nơi, Du Khâm bị đẩy vào trong nước, Sở Văn Lâm chống tay lên mặt đất, có chút chật vật đứng dậy trèo lên bờ, thở phì phò từ trên nhìn xuống hắn, lắc đầu nói: “Ta không thích như vậy.”

Dứt lời y liền lui lại muốn rời đi, Du Khâm lập tức phá nước bò đến cạnh bờ gắt gao bắt y lại: “Ngươi dám đi!”

“Không có gì không dám!” Sở Văn Lâm cũng động giận quay đầu lại mắng to một tiếng, y nhấp chặt miệng, sau đó chậm rãi nói: “Du Khâm, kỳ thật ta không sợ ngươi. Toàn bộ thủ đoạn của ngươi đều vô dụng với ta. Tiền, quyền, ta có thể cần, cũng có thể không cần, thậm chí cái mạng này, ta cũng không quan tâm.”

Y không phải người ở vị diện này, nói theo một mức độ nào đó, y là người bất tử, cho nên chỉ cần y không muốn, Du Khâm cũng không thể uy hiếp được y dù chỉ là mảy may.


Du Khâm lại vẫn gắt gao túm chặt cổ tay y, trên lông mi còn vương vài giọt nước, khẽ run rẩy, tựa như muốn rơi xuống, hắn dường như cắn răng mà phun ra mấy chữ: “Đừng đi, ta không cho phép”

Sở Văn Lâm nhìn vào mắt hắn, kiên định quyết tuyệt dùng hết sức lực toàn thân chậm rãi rút tay lại: “Ta có chút mệt mỏi.”

Cho tới nay, Du Khâm khống chế y, chiếm hữu y, y không từ chối, không chống cự, là xuất phát từ sự tự trách, từ áy náy khi y lợi dụng hắn.

Có lẽ, còn có chút yêu thích.

Rốt cuộc những ngày đêm hôn môi cùng triền miên đó cũng là thật, khoảnh khắc làn da hai người gắt gao dán lấy nhau, trái tim y cũng thình thịch nhảy lên.

Cho nên y mới sẽ rối rắm chần chờ, sẽ băn khoăn khi y rời đi Du Khâm sẽ trở nên thế nào.

Y lập tức về phòng của mình, nghĩ cứ kết thúc tất cả như vậy đi, nếu lại tiếp tục, Du Khâm chỉ sẽ vì y mà trở nên càng thêm điên cuồng.

Suối nước nóng, Du Khâm nhìn không trung đang dần dần tối đi, đột nhiên cảm thấy thực lạnh lẽo, một loại lạnh lẽo lộ ra từ xương cốt. Giống như mọi độ ấm trong cơ thể hắn đều đã tan biến theo sự rời đi của Sở Văn Lâm rồi. Nước suối gần như nóng bỏng xung quanh cũng không thể nào ngăn cản được cổ rét lạnh này.

Hắn lao ra khỏi nước, khoác áo tắm, để chân trần, nhanh chóng chạy đến phòng của Sở Văn Lâm. Hắn dùng một tay phanh một tiếng kéo cửa kéo ra, lại phát hiện bên trong không có một bóng người.

Sở Văn Lâm đi rồi.

Ý thức được điểm này, hắn cắn răng gắt gao nắm khung cửa, trong mắt tràn một mảnh đỏ tươi.

Lại không kịp chú ý trong bóng đêm hiện một đạo sắc lạnh.

Đợi đến khi nghe thấy thanh âm, lưỡi dao của người nọ đã đâm vào cơ thể.

Thanh âm lưỡi dao nhập thịt là một loại cảm giác thực vi diệu, nghe tới không chói tai lại khiến thần kinh con người phải run rẩy vì nó.

Máu tanh hồng từ cơ thể tràn ra, dọc theo làn da chảy xuôi xuống mặt đất. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt phá lệ bình đạm nhìn người nọ, tựa hồ người bị dao đâm không phải là hắn vậy.

Người nọ bị ánh mắt của hắn dọa sợ, không ngừng lui ra sau.

—–

Sở Văn Lâm chịu đựng tác dụng của thuốc suốt đêm chạy về nước. Miễn cưỡng giữ tỉnh táo về được tới nhà mình, cảm giác khô nóng trong cơ thể vẫn không ngừng kích động, y liền trực tiếp tắm một đêm nước lạnh mới mỏi mệt nằm xuống.


Bởi vì chuyện này, y đã bị sốt cao một trận, nằm liên tục ba ngày.

Khi tỉnh lại, bên người y chính là Phó Quân. Hắn đang đọc sách, trên mặt mang một bộ kính đen.

“Tỉnh?” Phó Quân nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, rót một ly nước đưa cho y.

“Sao anh lại tới đây?” Sở Văn Lâm có chút nghi hoặc, vươn tay muốn cầm ly, nhưng bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, không đợi y cầm được cái ly, tay liền s1nh lý tính mà không ngừng run rẩy.

Phó Quân thấy thế liền nâng y ngồi dậy, đỡ đáy ly giúp y uống nước: “Anh đã gửi tin nhắn cho tôi.”

“?”Sở Văn Lâm nhớ rõ y chỉ gửi tin cho Trần Nguyên, nói lão giúp y mang thuốc tới thôi mà.

“Anh đã quên rồi à?” Phó Quân lắc đầu cười một tiếng: “Anh còn ra mở cửa cho tôi nữa mà.”

Sở Văn Lâm xoa xoa đầu: “Hình như tôi vẫn còn mơ hồ.”

“Không trách anh, khi đó anh còn có thể bò dậy ra mở cửa cho tôi tôi đã thấy kinh ngạc.” Phó Quân nhìn y ngoan ngoãn cúi đầu uống hết nước trong ly.

Sở Văn Lâm lấy di động qua, mới phát hiện trong lúc đó Du Khâm đã gọi cho y hai lần. Y không dừng lại mà cứ thế lướt qua.

Phó Quân bên cạnh thấy vậy liền như lơ đãng hỏi: “Anh xảy ra chuyện gì với Du Khâm rồi à?”

Sở Văn Lâm nâng mắt nhìn hắn: “Anh đã biết rồi à?”

“Đoán được một chút thôi. Bọn họ đều nói Du Khâm vì một nữ minh tinh mà đại náo khách sạn, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.”

“Cũng đều qua rồi, tôi và hắn đã chia tay rồi.”

Phó Quân cười ý vị sâu xa: “Hẳn là. Tính tình hắn quá mức cực đoan, không hợp với anh đâu.”

“Có lẽ vậy.”

“Nếu có chuyện gì, anh có thể nhờ tôi giúp mà.”

Sở Văn Lâm thở dài thật sâu, chỉ cảm thấy hắn cùng nữ chủ sớm ngày tu thành chính quả đã xem như giúp y.

Mấy ngày bị bệnh, Phó Quân thường thường tới xem y.

Sở Văn Lâm còn có chút ngượng ngùng: “Phiền anh quá.”

“Lúc trước anh nhờ tôi giúp cũng không thấy phiền mà.” Phó Quân cười trêu y: “Đúng rồi, mấy ngày nữa tôi muốn đi nước N tham gia một hội nghị, hoàn cảnh nơi đó khá tốt, độ ấm cũng thích hợp, anh có muốn đi chơi chút không?”

Sở Văn Lâm nghĩ nghĩ, hiện tại cũng không có chuyện gì cần y phải đi làm, hơn nữa y cũng lười lại đi quản công ty, dù sao y đã chuẩn bị xong tài liệu chuyển nhượng tất cả cho Du Khâm, đi chuyến này cũng coi như thay đổi tâm tình một chút đi, liền đồng ý với hắn.

—–


Hôm sau khi đỡ bệnh, Phó Quân liền lái xe tới nhà đón y.

Ngồi trên xe hắn, Sở Văn Lâm hoài nghi nhìn hắn: “Anh luyện lái xe tốt rồi à?”

“Tốt rồi.” Phó Quân bị Sở Văn Lâm chọc đến cười ha ha: “Anh yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không đụng ai hết.”

“Tôi tin anh một lần. Bất quá anh cũng thật rảnh rỗi, không cần đóng phim à?”

“Tôi đã không tiếp diễn nữa rồi, qua vài ngày nữa tôi cũng sẽ lui vòng.”

“Nga.”

“Hình như anh không ngạc nhiên chút nào?”

“Bình thường mà, cũng đã là người trưởng thành rồi, muốn làm gì thì làm đó thôi.” Kỳ thật nguyên nhân y không ngạc nhiên chính là vì y cảm thấy với đức hạnh kia của em trai Phó Quân, nếu thật sự giao gia nghiệp cho gã, Phó gia không phá sản thì cũng không khác mấy.

Sở Văn Lâm vừa thắt đai an toàn xong, điện thoại liền vang lên, là Chúc Vĩ Mân gọi.

Hơi do dự một chút, Sở Văn Lâm vẫn nhấn tiếp nghe.

“Sở Văn Lâm? Bây giờ anh ở đâu.”

“Có chuyện gì sao?”

“Du Khâm bị người tập kích ở nước ngoài, ở bệnh viện đã vài ngày rồi, hôm nay mới về nhà.”

“Tập kích?” Sở Văn Lâm nhíu nhíu mày: “Bị ai tập kích?”

“Nghe nói là trộm cướp, nhưng thân phận thật sự thì vẫn chưa biết được, chỉ biết gã cũng là người Hoa Quốc.”

“Vậy bây giờ hắn thế nào rồi?”

“Tỉnh thì tỉnh rồi. Nhưng anh vẫn nên lại đây xem thử thì tốt hơn.” Nói xong gã thở dài một tiếng, khuyên nhủ: “Sở Văn Lâm, Du Khâm là thật sự thích anh, hắn làm gì cũng đều là vì anh.”

Sở Văn Lâm trầm mặc vài phút: “Xin lỗi, tôi không được tiện lắm.”

Phó Quân bên cạnh tựa như không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, khởi động xe.

Bên kia, Chúc Vĩ Mân cúp điện thoại, nhìn Du Khâm trên giường.

Du Khâm nâng mắt lên: “Ngươi đi đi.”

Chúc Vĩ Mân không dám nói gì, chỉ có thể gật gật đầu, đi ra ngoài.

Trong phòng lại quay về an tĩnh, Du Khâm xốc chăn lên, đứng dậy bước khỏi giường.