Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 2: C2: Chương 2




Sở Văn Lâm theo Du Khâm lên lầu ba.

Nơi này là nhà hàng Trung Quốc có tiếng xa hoa lâu đời ở thành phố B, đã có lịch sử vài thập niên. Trang hoàng cổ kính, lọt vào tầm mắt đều là đồ gỗ được chế tác tinh xảo, thoạt nhìn đoan trang ưu nhã, cực kỳ có cách điệu.

Thiết trí cũng rất có ý tứ. Lầu một người lui tới cực kỳ náo nhiệt, lầu hai đều là phòng lớn dùng để mở tiệc chiêu đãi, lầu ba lại là một mảnh phong cảnh khác, phân thành rất nhiều cách gian nhỏ, hoàn cảnh thanh u, khắp nơi bày cây xanh, so với lầu một lầu hai càng có vẻ phá lệ an tĩnh thoải mái.

Vào phòng, vừa ngồi xuống, Sở Văn Lâm liền cảm giác tác dụng chậm của ly rượu vừa rồi nổi lên.

Người phục vụ đưa thực đơn cho hai người, đứng một bên chờ đợi.

Du Khâm không chạm vào mà dựa ra sau, lấy hộp thuốc ra, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc ra, hút một ngụm, khẽ nâng cằm, ý bảo Sở Văn Lâm gọi món.

Vốn dĩ đầu đã choáng, lại ngửi thấy khói thuốc Du Khâm phả ra, không cần phải nói cảm giác kia có bao nhiêu khó chịu.

Sở Văn Lâm rất muốn nhịn xuống, lại nhịn không được, nhưng y cũng không thể nói Du Khâm diệt thuốc, cho nên cuối cùng vẫn là yên lặng đứng lên mở cửa sổ, mới lấy thực đơn bắt đầu gọi món ăn.

Động tác trắng trợn táo bạo của y làm Du Khâm nheo mắt lại, hắn nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở chói lọi kia, kéo khóe miệng cười lạnh một tiếng, duỗi tay ấn diệt thuốc tàn thuốc, sau đó liền ôm tay không nói.

Sở Văn Lâm tắc vẻ mặt chuyện này không liên quan đến y.

Không hút càng tốt.

Theo thực đơn chọn vài món ăn, người phục vụ liền cầm thực đơn ra ngoài. Sở Văn Lâm cầm lấy ấm trà bên cạnh rót một ly trà nóng.

Du Khâm nhìn ra ngoài cửa sổ, câu được câu không hỏi: “Vừa rồi đi cùng ai?”

“Ngụy Quân, Ngụy Tổng.” Sở Văn Lâm đẩy trà nóng cho Du Khâm, lại rót cho chính mình một ly.

Ánh mắt Du Khâm liếc lại đây, nhấc một bên mi: “Ai?”

“…… Người nói chuyện với ngài ở sân bay ngày đó.”

Ngón tay điểm vài cái trên bàn, Du Khâm gật gật đầu, xoa mày: “Nhớ ra rồi, ông ta tìm anh làm gì?”

“Hỏi quan hệ giữa tôi và ngài thế nào, có quen hay không, có thể hẹn ra ăn bữa cơm hay không.” Sở Văn Lâm không chút giấu giếm, toàn bộ đều một năm một mười nói.

“Anh trả lời thế nào?” Du Khâm khẽ cọ mép tách trà, nhìn sóng gợn nổi lên bên trong, nhàn nhạt hỏi.

Sở Văn Lâm nhún vai: “Ăn ngay nói thật.” Du Khâm có thể lên xe y, hoàn toàn là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn, y cũng biết đúng mực, tự nhiên sẽ không nói mạnh miệng.

Nghe vậy Du Khâm hừ cười một tiếng: “Thật là thứ ngu ngốc.”

Cồn có chút khiến lý trí Sở Văn Lâm tê mỏi, nghe thấy Du Khâm mắng y, phản xạ có điều kiện phản bác nói: “Tôi ngốc chỗ nào?”


Đôi mắt thon dài của Du Khâm nhìn Sở Văn Lâm, rất có hứng thú đánh giá y một chút, cầm tách trà trên bàn lắc lắc: “Phàm là anh có chút đầu óc, chỉ cần nói dối vài câu thì bọn họ sẽ cho anh không ít chỗ tốt.”

Dứt lời, hắn đột nhiên chống tay dựa sát Sở Văn Lâm, thẳng đến khoảng cách giữa hai người khó khăn chỉ còn lại mấy centimet, mới rũ mắt nhìn đôi môi bị nước trà nhuộm đẫm của Sở Văn Lâm, thấp giọng nói: “Nhớ cho kỹ, lần sau ai lại tìm anh, chỗ tốt có thể lấy đều lấy hết đã, hỏi quan hệ giữa anh và tôi? Anh lừa bọn họ không phải được rồi.”

Khoảng cách quá gần làm hơi thở của hai người đều giao triền cùng nhau, đối diện ánh mắt thẳng tắp của Du Khâm, Sở Văn Lâm có chút không được tự nhiên, muốn lui ra sau một chút, nhưng nhìn ánh mắt chợt trở nên nguy hiểm của Du Khâm, y liền thức thời mà dừng lại. Sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Du Khâm vừa lòng nhếch khóe miệng, lui về chỗ ngồi, lại bắt đầu trào phúng nói: “Anh cũng biết bản thân chỉ mở cái công ty rách nát, còn không nương cơ hội bò lên trên, tôi thấy anh không chỉ ngốc mà còn nhát nữa.”

Vậy thật đúng là thực có lỗi, đây là lần đầu tiên tôi làm pháo hôi. Trong lòng Sở Văn Lâm chửi thầm, lại uống thêm một ngụm trà giải khát.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, liền nghe người phục vụ gõ cửa, bắt đầu bày đồ ăn lên bàn.

Du Khâm nâng mắt nhìn những món ăn đó, ánh mắt vừa rồi còn phiếm tinh quang hiện tại lại tràn đầy châm biếm: “Sở Văn Lâm, anh nói anh muốn lấy lòng tôi, nhưng lại toàn chọn những món tôi ghét nhất, anh thật giỏi a.”

A?

Sở Văn Lâm nhìn đồ ăn trên bàn: “Không thể nào, nhiều món như vậy, ngài không thích món nào cả sao?”

Du Khâm lấy quần áo muốn đi, Sở Văn Lâm vội vàng kéo tay hắn lại.

Nếu gặp cũng đã gặp, hai người cùng ăn cơm, chưa bàn tới chuyện có kéo gần quan hệ được hay không, nhưng ngàn vạn cũng đừng thêm thù.

“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Sở Văn Lâm khô cằn nói, y đứng lên, nắm cánh tay Du Khâm đẩy hắn ngồi xuống: “Là tôi sơ sót, tôi lập tức gọi người tới đổi, ngài nói cho tôi ngài thích món gì, lần sau tôi nhất định nhớ kỹ, được không?”

Sở Văn Lâm hoàn toàn không ý thức được ngữ khí của mình giống như đang dỗ trẻ, Du Khâm liếc mắt nhìn y, ý tứ trong mắt nói không rõ là gì. Nhưng ít nhất hắn lại không rời đi.

Hắn ném áo khoác qua một bên, ngồi trở về: “Đưa đậu hủ xuống trước, nhìn tôi liền muốn nôn.”

Sở Văn Lâm dừng một chút. Ăn ngay nói thật, đậu hủ là món y thích nhất.

Y thở dài, đành phải gọi người phục vụ dọn xuống hết.

“Nhưng mà ——” một cô gái đại khái là mới tới, còn có chút do dự, người bên cạnh vội vàng dùng khuỷu tay đẩy cô một chút, làm cô nhìn lại hoàn cảnh.

Sở Văn Lâm cười ôn thanh nói: “Không sao, tôi sẽ thanh toán hết.”

Cô gái ngượng ngùng cúi đầu, Du Khâm lại ngẩng đầu liếc Sở Văn Lâm một cái, nhưng y lại không chú ý tới.

Hai người dọn sạch đồ ăn trên bàn, Sở Văn Lâm lúc này mới thở ra một hơi, dứt khoát ngồi bên cạnh Du Khâm, cầm thực đơn đưa hắn: “Bây giờ ngài gọi đi.”

Du Khâm không nhận, chỉ là dù bận vẫn ung dung mà chống cằm nhìn y: “Biết không? Trước khi tôi về nước những người đó đã tra sạch tôi từ trên xuống dưới rồi. Thích gì ghét gì, bọn họ sẽ chuyên môn tìm người viết rõ ràng.”


Sở Văn Lâm vốn dĩ tưởng lừa dối cho qua, nhưng do có chút say, thế nhưng trợn trắng mắt nói thật: “Tôi cũng muốn, nhưng tôi không có tiền.”

Du Khâm vừa nghe, cúi đầu cười vài tiếng, cũng không làm khó y nữa, cầm thực đơn chọn mấy món thường ăn, còn thêm hai bình rượu.

Nhìn thức ăn trên bàn, Sở Văn Lâm nói với Du Khâm: “Lần sau tôi nhất định nhớ kỹ.”

Du Khâm đang rót rượu, nghe y nói vậy, nhấc khóe mắt, liếc y một cái.

Trong bữa tiệc Du Khâm uống rất nhiều, cuối cùng trực tiếp ngã xuống vai Sở Văn Lâm, đồ ăn hắn kêu, ngược lại là Sở Văn Lâm ăn không sai biệt lắm.

Thấy thời gian không còn sớm, Sở Văn Lâm cúi đầu lắc lắc vai Du Khâm, nhẹ giọng nói: “Tỉnh tỉnh, phải đi rồi.”

Du Khâm hé mắt, lại nhắm lại.

Sở Văn Lâm bất đắc dĩ, đành phải đỡ hắn tựa lưng vào ghế ngồi, chính mình đi trả tiền trước.

Không hổ là nhà hàng đệ nhất ở thành phố B, giá một bữa cơm thật không phải người thường có thể tiêu phí nổi, ngay cả ông chủ nhỏ y đây, hai bàn đồ ăn cũng tốn của y không ít tiền.

Nhìn ví tiền bẹp bẹp, Sở Văn Lâm sách một tiếng.

Lại trở lại trên lầu, Du Khâm hình như đã tỉnh.

Sở Văn Lâm vừa đi qua, Du Khâm liền quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh băng sắc bén, ép giọng hỏi: “Anh đi đâu?”

“Trả tiền.” Sở Văn Lâm lắc lắc ví tiền trên tay.

Thấy Sở Văn Lâm vẻ mặt vô tội, Du Khâm quay đầu, không nói chuyện.

Hai người xuống lầu, ngồi lên xe của Sở Văn Lâm, người lái thay y kêu đã tới.

Vừa lên xe, Sở Văn Lâm liền hỏi Du Khâm: “Tôi phải đưa ngài đi đâu đây?”

Du Khâm lại ngã xuống vai y, không lên tiếng. Xem ra là say rượu chưa tỉnh.

Sở Văn Lâm nghĩ nghĩ, chung quy cũng không thể mang hắn về nhà y, liền đành phải tùy tiện tìm khách sạn nào đó tốt một chút.

Người lái thay là loại không chịu nổi tịch mịch, vẫn luôn nói chuyện phiếm với Sở Văn Lâm: “Ra ngoài xã giao đúng không?”

“Ách, không hẳn, đi cùng bạn.” Nếu Du Khâm cùng y có thể xem là bạn.

“Có thể đi loại địa phương kia ôn chuyện với bạn bè thì sao không đổi xe a, xe này có chút cũ rồi đi.”


Sở Văn Lâm cười gượng: “Công ty mới vừa khởi bước, còn chưa kiếm được bao nhiêu, ăn hết chầu cơm này cũng tốn không ít.”

“Ha ha ha, tôi hiểu tôi hiểu, giữ thể diện sao. Đầu năm nay a, người sống một hơi, cho dù ví tiền bẹp mặt mũi cũng phải đủ.”

Sở Văn Lâm cười cười không biện giải.

Y uống cũng có chút nhiều, đầu bắt đầu mê mang

Chẳng được bao lâu, xe liền chạy đến trước một khách sạn.

Bởi vì định chút nữa làm người lái thay đưa mình trở về, Sở Văn Lâm liền nói gã chờ ở dưới.

Nhưng khi y định nâng Du Khâm dậy, lại phát hiện đối phương đang mở mắt.

Du Khâm dựa trên vai Sở Văn Lâm, tà hạ mắt thấy bốn chữ khách sạn Thụy Minh bên ngoài, nhướng mày. Hắn kéo khóe miệng, chậm rãi nói: “Nói anh ngốc anh lại khôn khéo, nói anh nhát anh lại gan vô cùng.”

Sở Văn Lâm không rõ ý tứ hắn, không hiểu ra sao mà cúi đầu nhìn hắn, Du Khâm lại vào lúc này cũng chậm rãi nâng cằm tựa lên đầu vai y, ngửa đầu nhìn thẳng y.

Bị hắn nhìn như vậy, Sở Văn Lâm nói không rõ là có cảm giác gì, tựa như con mồi bị động vật máu lạnh nào đó nhìn chằm chằm.

Y giật giật hầu kết, quay đầu đi, lại cảm giác ánh mắt Du Khâm dính trên mặt mình mãi không chịu dời đi.

Người lái thay phía trước cảm thấy không khí có chút không đúng, nhịn không được xuyên qua kính chiếu hậu nhìn trộm động tác của hai người.

Du Khâm như có cảm giác, ánh mắt chợt chuyển, thẳng tắp xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người lái thay.

Nam nhân bị ánh mắt âm lãnh của hắn dọa sợ, vội thu hồi ánh mắt. Du Khâm lại phanh một tiếng, một chân đá vào lưng ghế gã, mạnh đến mức toàn bộ xe đều rung lên: “Lăn!”

Đây chính là xe tôi.

Sở Văn Lâm thầm nghĩ trong lòng, nhưng rốt cuộc không nói ra.

Nam nhân lại sợ tới mức vội vàng nhanh như chớp mở cửa xe liền chạy, phí dụng tự động chuyển khoản thông qua di động, gã cũng không tổn thất.

Du Khâm lúc này cũng ngồi thẳng dậy, thở ra một hơi, hắn lay đầu tóc trên trán một chút, vươn tay ra trước mặt Sở Văn Lâm: “Di động.”

Sở Văn Lâm nhìn cánh tay trắng nõn thon dài của hắn, mới hậu tri hậu giác móc di động ra đưa cho hắn.

Du Khâm đưa một hàng dãy số vào trong, sau đó gọi qua, chỉ nghe thấy trong túi áo khoác của Du Khâm vang lên một tiếng chuông, hắn liền ném điện thoại trở về.

Tiếp theo liền trực tiếp mở cửa xe, đi ra ngoài, liếc cũng không liếc Sở Văn Lâm một cái, đóng lại cửa xe đi rồi.

Sở Văn Lâm nhìn mười một con số trên màn hình di động, nghĩ thầm đây đại khái chính là ôm đùi thành công rồi đi?

Uống quá nhiều rượu, đầu óc Sở Văn Lâm choáng váng, lại nằm trong xe chốc lát, y mới mở cửa xe, dưới chân nhũn ra đi vào khách sạn đặt phòng ngủ.

Sở Văn Lâm ngủ mãi tới ngày hôm sau, bị điện thoại của bí thư đánh thức.


Y mơ mơ màng màng bò dậy, tiếp điện thoại.

“Sao vậy?”

“Ông chủ, mau tới công ty, có người muốn nhập cổ.”

“Cái gì?” Sở Văn Lâm nhíu nhíu mày, công ty của y còn chưa đưa ra thị trường*, nhập cổ cái gì.

(*): đưa cổ phần lên sàn chứng khoán để giao dịch, cổ phần bắt đầu có thể mua bán, người ngoài cũng có thể thông qua mua bán cổ phần để nhập cổ (đầu tư) hoặc rút cổ.

“Tóm lại ngài mau trở lại đi, tôi thấy người tới phô trương không nhỏ, nhìn qua rất tinh anh.”

Tinh anh là loại hình dung gì vậy……

Sở Văn Lâm không có cách nào, đành phải bò lên.

Trả phòng, lại lâm thời mua bộ tây trang mới ở khu thương mại thay, y mới lái xe đến công ty.

Ai ngờ vừa lên đường đã bị người đụng phải.

Tuy rằng chỉ xẹt qua, nhưng y vẫn bị dọa sợ.

Một nam nhân từ ghế phụ xe đối diện xuống dưới, có chút béo, cau mày, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Sở Văn Lâm cho rằng gã muốn tới tìm y gây phiền toái, liền không xuống xe. Người nọ lại đi lên gõ gõ cửa sổ xe y, chắp tay cúi đầu với y, thoạt nhìn như đang xin lỗi. Sở Văn Lâm mở cửa sổ xe ra, nam nhân ngượng ngùng mà cười nói: “Thật xin lỗi, hắn đã lâu không lái xe, còn lạ tay. Anh nói điều kiện gì chúng tôi cũng sẽ bồi thường lại cho anh.”

“Tôi không bàn với anh, kêu lái xe tới.” Sở Văn Lâm có chút hoài nghi có phải người điều khiển uống rượu hay không, bằng không sao phải để ghế phụ tới hiệp thương cùng y.

Mặt nam nhân lộ vẻ khó xử, lại thấy một người từ chiếc xe kia bước xuống, mang kính râm đi tới.

Gã vội vàng vỗ chân ngăn cản: “Tổ tông, sao cậu lại xuống dưới, bị chụp trúng thì làm sao bây giờ.”

“Không sao, vốn dĩ là tôi sai.” Người nọ cười một chút, quay đầu nói xin lỗi với Sở Văn Lâm: “Đã lâu không lái xe, hôm nay thấy ít người liền muốn thử xem, không ngờ lại va phải anh. Anh muốn tôi bồi thường sao cũng được.”

Sở Văn Lâm quan sát nửa bên mặt của hắn, lập tức nhận ra người kia là ai.

Nam chủ vị diện này, ảnh đế Phó Quân.

Phỏng chừng nam nhân bên cạnh chính là người đại diện của hắn, thấy Sở Văn Lâm cẩn thận nhìn chằm chằm Phó Quân, liền biết hắn đã bị nhận ra, miễn bàn có bao nhiêu nôn nóng.

Sở Văn Lâm tự hỏi một chút. Tuy rằng chính mình phải làm chướng ngại vật, nhưng cũng không phải làm ở đây.

Ngón tay y gõ tay lái vài cái, cuối cùng ngẩng đầu vươn tay: “Cho tôi danh thiếp, việc bồi thường đến lúc đó tôi sẽ liên hệ anh.”

Phó Quân nâng mi, chặn cánh tay đang định đưa danh thiếp của người đại diện lại, rút danh thiếp của mình ra cho y, híp mắt khẽ cười nói: “Tôi đây chờ anh.”

———-

Tác giả có lời muốn nói: Lại nói một chút, thế giới này thụ điên không nhẹ, khả năng sẽ làm một ít chuyện cực đoan vì công bảo, mọi người xem sảng là được.