Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 15: C15: Chương 15




“Nhưng mà, sao cậu lại biết tôi ở đây?”

“Vấn đề này quan trọng lắm sao?” Du Khâm nghiêng nghiêng đầu, không chút để ý hỏi lại.

Sở Văn Lâm đột nhiên nhớ tới Từ Nghiệp y vừa gặp lúc nãy, y nhớ hình như lần đầu tiên hai người gặp nhau, Du Khâm biết y bị thương chính là do Từ Nghiệp nói, chẳng lẽ lần này cũng là anh ta?

Tay trái Du Khâm rời khỏi vành tai y, dừng lại sau cổ y, lúc này Sở Văn Lâm mới phục hồi tinh thần lại, sau đó liền thấy Du Khâm nhẹ nhàng vuốt v e cổ y, chậm rãi nói: “Anh chỉ cần nhớ rõ, đừng làm chuyện khiến tôi không vui. Nếu không, tôi sẽ biết. Đi thôi, đưa tôi đến công ty.”

Sở Văn Lâm chở Du Khâm tới trung tâm thành phố, tới nơi có thể nói là mộng tưởng của vô số người——cao ốc Du thị.

Du Khâm nhàn nhạt liếc y, ý có điều chỉ nói: “Trở về sớm chút.”

Hắn chậm rì rì xuống xe đi vào cao ốc, bên trong cũng đã có người cung kính ra nghênh đón.

Sở Văn Lâm nhìn bóng lưng Du Khâm thở dài.

Nhưng mà y sẽ an phận thủ thường như vậy sao?

Đây chính là vị diện thứ nhất của Sở Văn Lâm, nếu lần này không hoàn thành thuận lợi, vậy công tác sau này còn làm tiếp kiểu gì.

Du Khâm không dễ chọc, Sở Văn Lâm cũng chỉ có thể theo hắn trước, cốt truyện bên này của nữ chủ y cũng chỉ có thể lén khai triển trong tối.

“Sở Tổng, đã đưa quà tặng qua.” Trần Nguyên cười ái muội, đưa thẻ tín dụng qua: “Thẻ của ngài đây.”

Sở Văn Lâm thấy nụ cười tặc hề hề kia của lão liền biết suy nghĩ trong đầu lão chắc chắn cũng không tốt đẹp gì: “Đi về làm việc đi.”

Bên kia Từ Thiến Thiến vừa quay xong một cảnh, đang đứng bên cạnh học lời thoại.

Bởi vì xuất thân từ tố nhân, cho nên mỗi ngày trở lại khách sạn cô đều sẽ tìm tài liệu tự học lời kịch nâng cao kỹ thuật diễn của mình, cho dù suất diễn của mình đã quay xong cô cũng sẽ ở lại quan sát cách người khác suy diễn nhân vật. Vì cô chăm chỉ, đạo diễn cũng rất thưởng thức cô.


Nhưng lần này cô ở lại còn vì một nguyên nhân khác nữa.

Lần trước Phó Quân lên tiếng giúp cô, cô cũng không ngờ tới. Bởi vì ở phim trường, thái độ của Phó Quân với Từ Thiến Thiến cũng không xa không gần, cũng không khác gì những người khác.

Cho nên cô muốn cảm ơn hắn một chút.

Vừa vặn cảnh này cũng diễn xong rồi, Phó Quân đã chậm rãi đi tới.

“Cái kia ——” Từ Thiến Thiến vội vàng gọi hắn lại.

Phó Quân đang nói gì đó cùng trợ lý, nghe thanh âm liền quay đầu lại, thấy là cô, lễ phép cong khóe miệng: “Có việc gì sao?”

Từ Thiến Thiến nhìn dáng người thẳng tắp của Phó Quân, hai mắt thâm thúy thoáng hiện ý cười nhìn mình, nhịn không được trong lòng lỡ một nhịp: “Chuyện lần trước, phi thường cảm ơn anh có thể giải thích giúp tôi.”

“Chuyện nhỏ cũng không tốn sức gì, không cần để trong lòng.”

Từ Thiến Thiến còn muốn nói thêm chút gì đó, chuông di động lại đột nhiên vang lên, lấy ra vừa thấy, là ba cô.

Cô cắn cắn môi, người ba này cũng không hề khiến cô cảm thấy chờ mong, cho nên mỗi lần thấy cuộc gọi của ông ta cô cũng chỉ thấy hít thở không thông. Đột nhiên cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vừa nhấc đầu, lại phát hiện Phó Quân đã đi rồi.

“Uy.”

“Con gái, là ba ba a.”

Vừa nghe lời mở đầu, Từ Thiến Thiến liền biết ông ta định nói gì, cô cau mày trốn đến chỗ yên lặng: “Ba, không phải con đã cho ba mười vạn sao?”

“Quá ít, ta đã xài hết rồi, con gái chỉ lần này ——”


“Không thể!” Từ Thiến Thiến thấp giọng nói: “Lúc trước con đã nói sẽ không cho tiền ba nữa, con còn có việc, cúp máy trước.”

Không chờ ba cô nói tiếp, Từ Thiến Thiến liền cúp điện thoại.

Cô đứng tại chỗ, thở dài thật sâu, xoay người đi vào khách sạn. Dọc theo đường đi cô đã nghĩ rất nhiều, về Phó Quân, về ba cô. Nhưng mới vừa mở cửa, Từ Thiến Thiến liền ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy giữa phòng đặt một bó hoa hồng diễm lệ, bên cạnh là mấy hộp trang sức.

Cô nhíu nhíu mày, gọi điện thoại cho người đại diện.

“Nga, mấy thứ đó hả, là Sở Tổng đưa tới, chị đã đặt trong phòng giúp em.” Người đại diện trả lời thực bình đạm, Từ Thiến Thiến lại cảm thấy cô ta thoáng để lộ ra chút khinh thường.

Mặc cho ai biết được chuyện này, đều sẽ cảm thấy Từ Thiến Thiến cô bị Sở Văn Lâm bao dưỡng. Mặc dù cô thực sự không làm gì, cô vẫn cảm thấy khó chịu không thôi.

Từ Thiến Thiến tức giận nói: “Em không cần, sau này anh ta lại đưa tới bất cứ thứ gì cũng đừng đưa cho em!”

Bữa cơm lần trước cô đã thấy kỳ quặc, thì ra Sở Văn Lâm thật sự ôm loại tâm tư này, nhưng Từ Thiến Thiến lại cảm thấy đây là một loại vũ nhục đối với cô.

Hình như người đại diện sửng sốt một chút, thanh âm cũng ôn hòa xuống: “Thiến Thiến, em thật nghĩ vậy sao? Kỳ thật loại tình huống này trong vòng cũng rất phổ biến, mà tương lai em cũng chỉ mới bắt đầu.”

“Tôi không cần dùng cách này để đổi lấy tương lai, nếu anh ta muốn giải ước với tôi tôi cũng không quan tâm.” Vô luận thế nào, cô cũng sẽ không bán đứng chính mình.

Người đại diện trầm mặc một chút: “Được, chị sẽ chuyển lời cho Sở Tổng, em đóng phim cho tốt là được.”

Treo điện thoại, Từ Thiến Thiến trực tiếp ném bó hoa kia vào thùng rác, trang sức cũng cất kỹ chờ sau này trả lại Sở Văn Lâm.

Sở Văn Lâm biết phản ứng của cô cũng không thấy kỳ quái, chỉ là không quan tâm gật gật đầu, bình thường vẫn sẽ để Trần Nguyên thỉnh thoảng đưa chút quà tặng cùng hỗ trợ chuẩn bị một chút quan hệ trong đoàn phim cho cô, thứ gì bị trả về y cũng sẽ cất đi, sau đó lại đặt cùng những thứ khác tặng trở lại.


Mặt khác, có lẽ vì chột dạ, Sở Văn Lâm đối Du Khâm là hữu cầu tất ứng*.

(*): đòi gì được nấy, muốn gì cho nấy.

Không cần hắn nói, chính y sẽ tự lái xe đến Du thị đón hắn.

Lúc này Du Khâm đang nói gì đó cùng một phụ nữ trung niên mặc váy tây, hình như cũng không vui vẻ lắm.

Khóe miệng Du Khâm còn treo một nụ cười lạnh băng mà mặc cho ai nhìn cũng phải thấy nhút nhát, người phụ nữ cũng mang theo ý cười nhợt nhạt, híp nửa mắt nhìn Du Khâm.

Cuối cùng khi bà ta xoay người ý cười cũng biến mất, mặt vô biểu tình ngồi vào chiếc Maybach phía trước, Du Khâm cũng chậm rãi đi tới chỗ xe của Sở Văn Lâm ngồi vào.

Sở Văn Lâm không hỏi kỹ nguyên do trong đó, an tĩnh lái xe đến Thanh Thủy Loan.

Tới bãi đỗ xe ngầm, Sở Văn Lâm lại phát hiện Du Khâm ngồi trên ghế híp mắt ngủ rồi.

Y gọi tên Du Khâm hai lần, thấy sắc mặt hắn có chút không thích hợp, liền duỗi tay sờ sờ trán hắn.

Có chút nóng.

“Du Khâm, cậu phát sốt.” Sở Văn Lâm nhẹ giọng nói.

Du Khâm tựa hồ mở mắt, giây tiếp theo lại nhắm lại.

Sở Văn Lâm bất đắc dĩ, đành phải đi mua thuốc trước sau đó đỡ Du Khâm về nhà hắn.

Lúc nằm lên giường, hơi thở Du Khâm đã không còn chút âm lãnh như khi giằng co cùng người đàn bà kia, trên mặt mang theo chút ửng hồng nhàn nhạt, uống thuốc Sở Văn Lâm đút xong liền bất động.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Sở Văn Lâm cũng không vội đi.

Đầu tiên là thu dọn rác rưởi một chút, sau đó lại nấu một ấm nước sôi, đổ ra ly bưng vào phòng ngủ của Du Khâm.


Du Khâm đã mở mắt.

“Tỉnh?” Sở Văn Lâm đặt nước lên đầu giường hắn.

Du Khâm nháy mắt không nói chuyện.

Sở Văn Lâm liền nói: “Vậy cậu uống ly nước này rồi ngủ tiếp đi, bên cạnh có thuốc, ngày mai nhớ uống. Tôi đi trước nhé?”

“Hôm nay ở lại đi.” Du Khâm đảo mắt nhìn y, chậm rãi mở miệng, thanh âm nghẹn ngào trầm thấp.

Sở Văn Lâm dừng một chút, kỳ thật y cũng không quá muốn qua đêm ở đây.

Nhưng có lẽ xuất phát từ tâm lý áy náy nào đó, cuối cùng y vẫn đồng ý.

Hai người nằm cạnh nhau, Du Khâm đối mặt Sở Văn Lâm, thật sâu nhìn mắt y, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi y, thanh âm khàn khàn, tựa như đang cổ vũ: “Dạo này thật ngoan.”

Bởi vì phát sốt, nhiệt độ cơ thể Du Khâm cao hơn ngày thường rất nhiều, độ ấm nơi môi lưỡi cũng nóng hơn một chút, hắn tỉ mỉ hôn môi Sở Văn Lâm, kế tiếp chậm rãi hướng về trước, hôn l3n chóp mũi y, sau đó là gương mặt, hắn vươn tay vuốt v e khuôn mặt Sở Văn Lâm, ngón cái m ơn trớn đôi môi y, đầu lưỡi lại giống một con du ngư quấn lấy Sở Văn Lâm triền miên giữa không trung.

Trong nháy mắt không khí xung quanh đều trở nên khô nóng lên.

Một lát sau, Sở Văn Lâm nhịn không được lui chút, thở ra nói: “Du Khâm, cậu rất thích hôn môi.”

Nghe vậy Du Khâm thấp giọng cười vài tiếng: “Vậy sao?”

Du Khâm rất ít cười như vậy, nụ cười của hắn thường xuyên là lạnh băng, âm u, làm người nhịn không được run sợ, ánh mắt nhịn không được né tránh, khác hiện tại rất nhiều.

Sở Văn Lâm nhìn hắn tự nhiên cong khóe miệng, nhịn không được nói: “Cậu cười vậy rất đẹp.”

“Thích?” Du Khâm ái muội nắm lấy cổ tay y, nghiêng đầu nhắm mắt hôn lòng bàn tay y, hơi nóng thở ra khiến y có chút ngứa.

Sở Văn Lâm không trả lời, Du Khâm cũng không thèm để ý.

Hai người ôm nhau, Du Khâm thường thường hôn môi, thường thường nói nhỏ, mãi đến đêm khuya mới dần ngủ.