Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 38




“Giản Tư, nói rõ đi.” Diệp Vương nghênh ngang ngồi xuống, thoáng cái đã bộc lộ vẻ hằn học.

Ảo Thuật Gia lười biếng đứng sau lưng hắn ta, ánh mắt lơ đãng dòm Diệp Vương xong thì ngó sang Giản Tư.

Đương nhiên hắn biết các cung bậc cảm xúc của Diệp Vương đến từ đâu: sự trói buộc thân phận, cảm giác bất lực vì thua kém, cùng nỗi lo lắng do người kia dồn ép. Mọi thứ trộn lẫn với nhau và không có chỗ xả, càng không thể ngó lơ, cuối cùng chạy đến bên bờ mất khống chế.

Haiz, tuổi trẻ tốt thật! Ít nhất còn có cơ hội mất khống chế cảm xúc.

Ảo Thuật Gia than thở xong thì vứt hết ra sau đầu, đánh giá Giản Tư – Kẻ gần như đã phá vỡ kế hoạch của tất cả mọi người… Thỏ Trắng.

Có lẽ biệt danh này, giờ không còn phù hợp với cậu ta nữa rồi.

Tay Giản Tư bị xích, đuôi xích nối với ghế khiến cậu ta phải khom lưng dựa vào bàn, tư thế này cực kỳ khó chịu, người bình thường bị khóa nửa tiếng cơ thể đã mỏi nhừ nhưng chú thỏ trắng mấy ngày trước còn là người bình thường… thậm chí còn chẳng bằng người bình thường này lại giữ tư thế đó sắp một tiếng đồng hồ rồi, bộ dáng còn thờ ơ, chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu.

Giản Tư rất im lặng, từ lúc phát hiện cái chết của Găng Tay Đen tới bây giờ, cậu ta luôn giữ im lặng, ngoài việc thừa nhận giết Găng Tay Đen thì không mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Ảo Thuật Gia nghiêng đầu, ánh mắt dạo chơi trên người đối phương, xem ra Thỏ Trắng đã hòa nhập với Tinh Ngục rồi.

“Nói chuyện.” Diệp Vương nóng nảy đập bàn: “Giả chết làm gì? Tội giết người cậu còn dám nhận thì có gì không thể nói nữa?”

Tầm mắt Giản Tư từ không trung dời xuống Diệp Vương, vẫn lặng thinh với nét mặt lạnh nhạt, vẻ ngoài mềm yếu giờ đây đang bắt đầu gai góc như một thanh đao sắc nhọn quẹt nhẹ là đổ máu, lập lòe ánh sáng tử vong và máu tanh.

“Cậu giết Găng Tay Đen bằng cách nào? Vì sao lại giết ông ta?” Diệp Vương chẳng thèm đếm xỉa tới sự biến đổi của Giản Tư, hắn chỉ quan tâm duy nhất một chuyện: “Có phải Bác Sĩ làm không?”

Cuối cùng Giản Tư cũng chịu nhúc nhích, cậu ta chớp chớp mắt, giống như đột nhiên sống lại vậy, mũi dao được phủ một lớp ánh sáng linh động thu hút tầm nhìn người khác.

Giản Tư thì thào như nói mớ: “Bác Sĩ á?”

Thấy cậu ta phản ứng với từ này, Diệp Vương vội hỏi: “Không sai, có phải cậu ta yêu cầu cậu làm vậy không?”

“Lúc trước cậu từng nói chuyện với cậu ta, lúc đó, cậu ta…” Diệp Vương nói chưa tròn câu thì bị Giản Tư load chậm mấy giây cắt ngang: “Bác Sĩ đâu rồi?”

Diệp Vương nhăn mày, mắt ghim chặt Giản Tư. Nếu như lúc trước Giản Tư bình tĩnh, bình tĩnh giống như con thuyền lênh đênh trên mặt biển đóng băng thì giờ đây cậu ta chẳng khác gì ngọn núi lửa đang hoạt động, hàng loạt cảm xúc nóng nảy, bộp chộp, sợ hãi và không kiêng dè nháy mắt quấn chặt vào nhau.

Nếu nói Giản Tư giống Bác Sĩ ở điểm nào nhất, thì đó là không bình thường.

Diệp Vương thẳng lưng, gõ bàn: “Tôi thấy cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình.”

“Cậu đã giết người.” Diệp Vương nhấn mạnh: “Tội này sẽ làm tăng đánh giá mức độ nguy hiểm và cậu phải xuống tầng năm, cậu biết tầng năm là nơi thế nào không?”

Phản ứng của Giản Tư chỉ có một: “Bác Sĩ đâu rồi?”

“Chỗ đó là địa ngục, địa ngục thật sự, một đứa như cậu vào đó thì sống không sang ngày thứ hai.”

“Bác Sĩ đâu rồi?”

Giản Tư cố chấp nhắc lại, lời của Diệp Vương e chẳng lọt vào tai.

Diệp Vương vốn đã bên bờ bất ổn, giờ thêm hành vi giả khùng giả ngu của Giản Tư khiến đầu hắn bốc cháy muốn đứt cả mạch máu não. Hắn giơ dùi cui nhắm thẳng vào mặt Giản Tư.

“Diệp Vương.” Ảo Thuật Gia cất giọng.

Dùi cui dừng ngay trên đỉnh đầu Giản Tư.

Giản Tư chớp chớp mắt, ngó lên dòm dùi cui trên đầu mình rồi không quan tâm đến nữa, mà mọi hành vi của cậu ta lại không hề khiến xích sắt phát ra âm thanh.

“Ảo Thuật Gia, anh đang cản tôi đấy à?” Diệp Vương siết chặt dùi cui, giọng thêm mùi nhạo báng: “Chẳng lẽ tầng năm mấy anh tuân thủ quy tắc vậy sao?”

“Đâu có.” Ảo Thuật Gia tựa vào ghế, tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng quả thật bọn tôi không làm thế.”

Diệp Vương nhướng mày.

Rõ ràng ngồi sau lưng Diệp Vương nhưng Ảo Thuật Gia vẫn biết hắn đang nhướng mày, cười nói tiếp: “Vì như vậy sẽ chết nhanh hơn.”

Diệp Vương cúi đầu nhìn Giản Tư, chết nhanh hơn à?

“Ở tầng năm, thế lực mạnh đâu phải là cảnh ngục.” Ảo Thuật Gia ra vẻ đau đầu nói: “Tùy tiện rớ tay vào phạm nhân, tới lúc đó chết ra sao cũng không ai biết.”

“Cậu đừng nhìn con thỏ trắng này mềm yếu vô dụng.” Ảo Thuật Gia chống cằm: “Lỡ như Bác Sĩ biết thì sao đây?”

Diệp Vương bỏ dùi cui xuống, quay đầu nhìn Ảo Thuật Gia: “Cậu ta biết thì sao nữa?”

“Chẳng phải cậu có đáp án rồi à?” Ảo Thuật Gia liếc dùi cui trong tay Diệp Vương.

Diệp Vương lại nhìn Giản Tư, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài.

Ảo Thuật Gia cười với Giản Tư, sau đó cũng ra theo.

Đóng cửa phòng thẩm vấn, Diệp Vương đi qua phòng bên cạnh rồi nhìn Ảo Thuật Gia với vẻ mặt không lành.

Ảo Thuật Gia vẫn cà lơ phất phơ như cũ: “Sao? Có gì muốn nói với tôi hở?”

“Nhớ cái hôm anh sang tầng bốn, chúng ta đã thống nhất là anh chỉ quan sát Bác Sĩ thôi, giờ anh nhúng tay luôn vào chuyện khác rồi.” Diệp Vương đốp thẳng: “Sao? Anh có ý kiến với quản lý tầng bốn hả?”

Ảo Thuật Gia chỉnh lại cái mũ không tồn tại, cất giọng vừa chân thành vừa khoa trương: “Cậu cả nghĩ chi, tôi thách thức quyền uy người quản lý của cậu bao giờ.”

Diệp Vương nhướng mày: “Nhưng tôi thấy nãy giờ anh bép xép hơi nhiều.”

“Vì nãy giờ cậu cứ đâm đầu vào chỗ chết đó.” Ảo Thuật Gia đáp thành thật. “Tôi chỉ đang thực hiện chức trách của mình thôi.“ Hắn thở dài: “Đâu phải cậu không biết mục đích tôi đến đây chứ!”

Diệp Vương muốn bắt bẻ câu “đâm đầu vào chỗ chết” của Ảo Thuật Gia, nhưng khi ngẫm kĩ thì hắn ta mới hay mình không bắt bẻ nổi. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Bác Sĩ đều hết sức nguy hiểm, cái sự thật rõ ràng ấy sẽ biến chút sơ suất của hắn trở thành nấm mồ. Tóm lại, quả thật hắn vẫn luôn đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng dù thế, hắn cũng không chấp nhận nổi kiểu thách thức cười nhạo của Bác Sĩ. Ngang nhiên vi phạm lời hứa, khiêu khích quản lý tầng bốn, giết Găng Tay Đen khiến mọi kế hoạch gần như ngâm giấm. Giang Dịch Dịch lấy đâu ra tự tin để luồn tay không chút e dè như vậy hả?

Dáng vẻ không chút sợ hãi đó rất dễ khiến người bên cạnh muốn nổi loạn, khiến người ta muốn chạy vào mũi dao.

Rốt cuộc Bác Sĩ mạnh đến mức nào? Có thể làm tới bước nào? Không đánh bại được thật ư?

Ảo Thuật Gia nhìn Diệp Vương, ngạc nhiên vì khí thế của người trẻ tuổi.

“Tôi thấy cũng đến lúc rồi.” Giọng hắn quét đi bầu không khí tĩnh lặng: “Nên về thôi.”

Diệp Vương giật mình: “Anh kết luận xong rồi hả?”

“Ừ, đợi tôi nộp báo cáo lên là đóng sổ.”

Diệp Vương biết còn cố hỏi: “Kết luận thế nào?”

Ảo Thuật Gia liếc Diệp Vương: “Nguy hiểm.”

Diệp Vương không vừa lòng với đáp án này: “Chỉ nguy hiểm thôi à?” Một từ ‘nguy hiểm’ đâu đủ bao quát độ đáng sợ của Giang Dịch Dịch.

“Nguy hiểm là đủ rồi.” Ảo Thuật Gia ngáp dài: “Thoả mãn điều kiện để xuống tầng năm là trình độ gì, còn cần tôi giải thích kĩ à?”

“Cậu ta là Người năng lực phải không?”

“Ai biết.”

Diệp Vương ngạc nhiên: “Tôi nhớ kết luận trước đó viết Bác Sĩ là người năng lực mà?”

“Nãy gặp thấy không giống lắm.” Ảo Thuật Gia chỉnh lại cái mũ không tồn tại: “Cậu ta không điên, cũng không biến thái.”

“Nếu anh bảo cậu ta không điên còn được, chứ không biến thái thì…” Giọng Diệp Vương nhích lên vài đề xi ben, ngóng về nơi Giang Dịch Dịch mà nói: “Bịa chuyện cũng không bịa đến mức như anh.”

“Nếu cậu ta không biến thái thì anh sợ cái đếch chi?”

Ảo Thuật Gia thản nhiên: “Đầu tiên tôi không sợ cậu ta, thứ hai, vì cậu ta không biến thái nên tôi mới cần duy trì khoảng cách đó.”

Diệp Vương mím môi: “Anh biết những gì anh nói, hoàn toàn không giống với tư liệu trước đó không?”

“Tôi biết chứ.” Ảo Thuật Gia thở dài: “Bao nhiêu năm rồi mà đám người đó vẫn chẳng tiến bộ chút nào cả, tư liệu sai đầy mà cũng dám nộp lên.”

Kết luận của anh khác với tư liệu là do tư liệu sai hả?

Diệp Vương lười phán xét sự ngông cuồng của hắn, nói về chuyện cũ: “Nếu Bác Sĩ không biến thái thì sao anh phải giữ khoảng cách?”

“Không biến thái nhưng lại hành động như biến thái, so với biến thái thật thì bên nào đáng sợ hơn?”

Diệp Vương lặng thinh, không thể hình dung cảm xúc phức tạp của mình, đành đổi chủ đề.

“Khi nào thì anh đi?”

“Giờ luôn.”

“Không ở lại coi tiếp hả?”

Ảo Thuật Gia liếc Diệp Vương, nở nụ cười kì lạ: “Còn gì hay nữa mà coi.”

Diệp Vương cảm giác câu này mang thâm ý gì đó.

“Đã kết thúc rồi.” Ảo Thuật Gia vỗ vai Diệp Vương: “Vào khoảnh khắc Bác Sĩ ra tay, mọi việc đã kết thúc.”

Diệp Vương nhăn mày: “Khoảnh khắc nào cậu ta ra tay?”

Ảo Thuật Gia ngó qua phòng kế bên, đưa ra mốc thời gian chính xác: “Khi cậu ta gặp chú thỏ trắng kia.”

“Nhưng lúc đó mọi chuyện còn chưa bắt đầu mà.” Diệp Vương thắc mắc: “Găng Tay Đen chưa nghĩ ra làm cách nào để truyền tư liệu, những thế lực khác vẫn đang đợi cục diện phát triển thêm, cậu ta dựa vào cái gì để kết thúc mọi chuyện vào lúc đó?”

“Dựa vào…” Ảo Thuật Gia kìm giọng xuống như sợ hãi một sự tồn tại nào đó, một trận sấm sét không có âm thanh.

“Tôi và cậu đều bó tay trước kết quả này rồi.”

Diệp Vương cắn răng, cảm giác như bị Giang Dịch Dịch cười nhạo lần nữa.

“Nhắc cậu vài câu, ráng nhớ cho kĩ.” Ảo Thuật Gia quay về giọng điệu bất cần: “Đừng chết trước khi Bác Sĩ xuống tầng năm.”

“Đầu tiên, đừng tiếp xúc với Bác Sĩ bất kể tình huống nào. Thứ hai, không được tỏ thái độ với Bác Sĩ, còn nhớ kết cục của Độc Lang không? Cậu không muốn trở thành Độc Lang tiếp theo đâu nhỉ?”

“Cuối cùng, đừng chọc vào chú thỏ trắng đó.” Ảo Thuật Gia nói đầy sâu xa: “Đừng quên Găng Tay Đen chết thế nào.”

Ảo Thuật Gia quay lưng, tay vịnh nắm cửa: “Một lời nhắc nhở từ người từng trải, đừng coi thường bất cứ ai.”

Hắn ta giơ tay chỉnh lại cái mũ không tồn tại, kéo cửa, rời khỏi nơi này không chút lưu luyến.

Diệp Vương đứng một mình trong phòng đó rất lâu, lâu tới mức gần như hắn đã sửa sang lại tinh thần bên bờ sụp đổ của mình.

***

Bây giờ Giang Dịch Dịch phẫu thuật ngoại khoa dễ hơn ăn cháo, cứ nhìn mấy ca cậu thực hiện gần đây là biết.

Coi như hết tính thách thức rồi!

Tuy rằng máu tươi, dao phẫu thuật và cắt xẻ vẫn hấp dẫn như cũ, vẫn là cơn nghiện không thể cai đang len lỏi trong người nhưng Giang Dịch Dịch luôn nghiêm khắc khống chế nó. Mặc kệ là cảm xúc thay đổi, manh động hay phản ứng sinh lý thì sự cảnh giác bản năng đã khiến cậu không thể mê đắm bất cứ thứ gì, thậm chí khi bung lụa trong game này cậu cũng không dám buông thả quá.

Mà thứ khiến Giang Dịch Dịch cảnh giác nhất, chính là sở thích phẫu thuật hiện tại. Từ vô số phản ứng, cậu đã lờ mờ nhận ra sức hấp dẫn của nó đang khắc dần vào xương tủy cậu, biến thành bản năng.

Khoan đã… Vậy rốt cuộc cậu có vấn đề hay NPC cậu sắm vai có vấn đề thế?

Giang Dịch Dịch lại rơi vào các câu hỏi tuần hoàn. Cậu tự hiểu với lòng rằng trước khi xuyên vào game, bản thân chắc chắn không có cái sở thích quái đản này.

Nhấn mạnh lần nữa, cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, đầu óc trung bình, trói gà không chặt, thích ru rú trong nhà. Còn giờ đây… dù có lừa dối bản thân cậu cũng không thể ngang ngược nói mình là sinh viên đại học bình thường nữa.

Lâm Dị hoang mang nhìn Giang Dịch Dịch tự dưng thả hồn theo mây sau khi khâu xong vết thương, tay còn vô thức xoay dao.

Vết thương anh ta vẫn nhoi nhói, nhưng cơn đau này so với nỗi sợ trước mắt không đáng nhắc tới. Anh ta có cảm giác Giang Dịch Dịch đang cân nhắc xem nên xuống tay từ đâu, cơn ớn lạnh sắp bị phanh thây bỗng chốc ùa tới.

Sức uy hiếp mạnh mẽ khi Giang Dịch Dịch im lặng là điều khỏi cần bàn cãi, trên tay cậu có dao thì sức uy hiếp còn mạnh hơn.

Đã nói rồi, Giang Dịch Dịch không có dao và Giang Dịch Dịch có dao hoàn toàn là hai người khác nhau. Trường hợp đầu còn thở được, trường hợp sau sẽ khiến người ta hoảng loạn đến hồn lìa khỏi xác.

“Bác Sĩ…” Lo ngại cho tính mạng bản thân, Lâm Dị buột miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Bác Sĩ: “Vết thương…”

“Tôi cố định rồi, mấy ngày tới anh đừng có láo nháo.” Đầu óc Giang Dịch Dịch thoáng quay về, tốt bụng nhắc nhở.

“Trình độ phẫu thuật ngoại khoa của Bác Sĩ vẫn đỉnh như ngày nào.” Lâm Dị cười gượng nịnh hót.

Giang Dịch Dịch nghe ra sự chột dạ trong lời anh ta: “Thế ai đánh anh gãy xương?”

Câu hỏi bình tĩnh, Lâm Dị lại không thể bình tĩnh trả lời. Anh ta không rõ Giang Dịch Dịch muốn giúp mình báo thù hay là có suy nghĩ khác, đành chọn một câu đảm bảo đường lui mà đáp: “Gã đó chết rồi.”

“Ảo Thuật Gia kia làm phải không?” Giang Dịch Dịch nhớ đến dáng vẻ người nọ, ngoại hình bình thường, cà lơ phất phơ, ăn nói lố lăng, cùng với bản giải phẫu khoa trương tới mức có thể đè bẹp tất cả những người mà Giang Dịch Dịch từng gặp.

Linh tính cứ bảo rằng hắn không phải là NPC qua đường, còn không thì Tinh Ngục mạnh tới mức ai ai cũng nguy hiểm giống vậy?

“Hắn đã cứu tôi.”

“Nói chính xác là tôi cứu anh.” Trong số ưu điểm của Giang Dịch Dịch, không hề có chuyện khoe mẽ việc tốt bản thân làm, cậu bình tĩnh sửa lời Lâm Dị: “Anh ta chỉ làm theo giao ước.”

Lâm Dị vội hỏi: “Sao Bác Sĩ lại muốn cứu tôi?”

Giang Dịch Dịch hơi ngạc nhiên: “Tôi tưởng anh biết lý do rồi chứ?”

“Vì nếu tôi cứ thế chết đi, sẽ đáng tiếc quá hả?” Lâm Dị nhắc lại câu Giang Dịch Dịch từng nói, đánh giá biểu cảm thờ ơ của cậu: “Hay cậu muốn gì ở tôi?” Anh ta hỏi vấn đề bản thân day dứt lâu nay.

“Anh nghĩ anh có thể cho tôi cái gì?” Giang Dịch Dịch quăng vấn đề lại cho Lâm Dị.

Lâm Dị cân nhắc thật kĩ rồi nói dè chừng: “Quả thật… tôi biết không ít bí mật của Tinh Giám Hội và Niên La Hội…”

Tinh Giám Hội là cái gì nữa? Sao lại xuất hiện từ mới rồi? Đỉnh đầu Giang Dịch Dịch xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi.

Lâm Dị không thấy chút động lòng nào trên mặt Giang Dịch Dịch, bèn nói thêm: “Nhưng trước mắt nhiệm vụ của tôi đã thất bại, thân phận cũng bại lộ, dù Bác Sĩ muốn gì thì tôi cũng chẳng còn tác dụng nữa.”

Ngó gương mặt vô cảm của Giang Dịch Dịch, anh ta nói tiếp: “Ngoài những thứ đó ra, tôi chỉ có thể cho Bác Sĩ bản thân tôi thôi.”

Giang Dịch Dịch không đếm xỉa tới mấy lời giải bày của Lâm Dị, vì cậu đang tò mò chuyện khác: “Nãy Diệp Vương nói với tôi, cấp trên mà bảo một câu là anh tự sát ngay.” Cậu thoáng ngừng, giọng đầy hứng thú: “Có thật không?”

Lâm Dị lặng thinh, nói đúng hơn thì tất cả cảm xúc đã rút khỏi người anh ta, chỉ để lại sự bình tĩnh giống màu trắng đơn thuần. Không còn kiểu yêu ghét lộ ra mặt như trước đó, hay tâm tư kín kẽ như mọi người tưởng tượng. Đơn điệu đến mức chẳng nhuộm chút cảm xúc nào.

“Hoá ra anh ta nói thật.” Giang Dịch Dịch có đáp án từ phản ứng của Lâm Dị: “Làm gián điệp như mấy anh đúng là rất trung thành.”

Lâm Dị im lặng dựa vào giường, xóa hết mọi suy nghĩ. Anh ta rất quen với kết cục này, bình tĩnh thản nhiên đợi chờ cái chết.

Đây là số mạng của anh ta.

“Tôi cứu anh không phải là để anh đi chết.” Giang Dịch Dịch đánh giá Lâm Dị: “Giờ anh đã chịu ơn tôi thì anh phải lấy tính mạng mình để báo đáp tôi chứ.”

“Khó mà tuân theo.” Lâm Dị bình tĩnh đối diện với nguồn cơn của phần lớn nỗi sợ – Giang Dịch Dịch. Anh ta bỏ hết cảm xúc dư thừa mà gợi ý: “Cậu có thể cướp nó đi lần nữa.”

Giang Dịch Dịch khá hứng thú với sự trung thành ngu dốt này. Bởi vì trong ấn tượng của cậu, Lâm Dị là một người trẻ tuổi khôn ngoan chứ không phải một tên đần nghe lệnh mà chết.

“Tôi tò mò, sao anh lại bình thản chịu chết như thế?” Giang Dịch Dịch hỏi đầy chân thành: “Tôi nhớ anh luôn kiên cường muốn sống tiếp mà.”

Lâm Dị nhìn Kẻ Điên bên cạnh Giang Dịch Dịch: “Hắn ta cũng có thể chết vì mệnh lệnh của cậu.”

Giang Dịch Dịch bật cười, cười hết sức sảng khoái.

“Hắn không giống anh.”

Tròng mắt Kẻ Điên nhúc nhích.

Tuy lòng muốn chết và thản nhiên chấp nhận kết cục của chính mình, nhưng trong tình huống này, bản năng cùng sự mẫn cảm với bí mật của gián điệp đã thôi thúc Lâm Dị hỏi ra miệng: “Không giống chỗ nào?”

Giang Dịch Dịch đáp rất thờ ơ, gần như chẳng có chút để tâm nào: “Hắn không giống anh.”

Sao lại không giống tôi?

Lâm Dị nghĩ đủ thứ, đột nhiên anh ta nhìn ngón tay của Kẻ Điên, ngón út hắn đang vô thức run nhè nhẹ.

Đây là phản ứng bản năng không thể khống chế. Lâm Dị coi như đã hiểu lời Giang Dịch Dịch. Kẻ Điên cũng là gián điệp ư?!

Sự bình tĩnh không chút kẽ hở của Lâm Dị thoáng chốc nứt ra. Đương nhiên, động cơ Kẻ Điên xuất hiện từ lần đầu tới lần thứ hai rất khả nghi, nhưng đó đâu là gì, ai biểu hắn ta là Kẻ Điên chứ!?

Dù hoài nghi, nhưng chẳng ai nghĩ hắn ta là gián điệp cả.

Tin tức này quá lớn, lớn đến mức khiến Lâm Dị quên mất bản thân còn đang thản nhiên chờ chết, giờ nghi vấn cùng các câu hỏi cứ muốn túa ra khỏi miệng.

“Nếu cậu đã biết rồi, sao còn giữ hắn ta lại?”

Giang Dịch Dịch cười mỉm: “Đến anh tôi còn giữ lại được, cớ sao không thể giữ hắn?”

Ngón út của Kẻ Điên không run nữa.

Lâm Dị mất mấy giây để load, lòng bứt rứt nổi cơn muốn cãi nhau: “Tôi giống hắn ta chỗ nào, tôi đâu có răm rắp nghe lời cậu.”

Ánh nhìn chăm chú của Giang Dịch Dịch như gợi cho Lâm Dị nhớ lại IQ bản thân, từng bị cậu nghiền nát thế nào.

“Nếu anh hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh nghĩ nhiệm vụ tiếp theo sẽ là gì?”

Lâm Dị ngồi cứng đờ trên giường, anh ta hiểu Giang Dịch Dịch muốn nói gì. Nếu anh ta hoàn thành nhiệm vụ của Găng Tay Đen, đương nhiên nhiệm vụ tiếp theo sẽ là Giang Dịch Dịch. Vì không có ai thích hợp làm nhiệm vụ này hơn anh ta hết.

“Nếu vậy… sao cậu còn cứu tôi?”

“Vì anh chết, tôi sẽ thấy rất tiếc.”

Lâm Dị không đuổi kịp logic của Giang Dịch Dịch, nhưng anh ta cảm nhận rõ sự bao dung khác biệt mà cậu dành cho với mình và Kẻ Điên.

“Tôi thấy đáng.” Lâm Dị im lặng rất lâu, cất giọng thều thào.

Giang Dịch Dịch nhếch mày, cậu hiểu tâm trạng Lâm Dị.

Anh ta thấy đáng, anh ta lựa chọn trung thành, lựa chọn cái chết.

“Tôi thấy không đáng.” 

Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn Kẻ Điên.

Kẻ Điên gật nhẹ, ánh mắt dồn sang Lâm Dị.

“Anh vẫn chưa đủ hiểu tôi.” Giang Dịch Dịch nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Dị biết Kẻ Điên ở đây để nhìn mình tự sát, nhưng câu nói cuối cùng của Giang Dịch Dịch là có ý gì?

Lâm Dị trông theo bóng lưng Giang Dịch Dịch dần xa, nhịp tim tăng nhanh, trực giác mách bảo Giang Dịch Dịch sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta lần nữa.

Giống như niềm tin sâu nhất mà Giang Dịch Dịch ghim vào lòng họ vậy, mọi việc cậu muốn làm đều sẽ thành sự thật.

Không ai cản nổi.

_________

Lời tác giả:

Đọc bình luận, tui thấy có vài bạn hỏi. Ảo Thuật Gia cố ý cắt ngang lời Diệp Vương phải không? –Phải.

Ảo Thuật Gia có địch ý với nhân vật chính không? – Không.

Không phải không được có địch ý, mà là nếu bị đánh dấu kẻ địch thì rất nguy hiểm. Giang Dịch Dịch đã nói rồi – “Tôi không có kẻ địch còn sống.”

Ảo Thuật Gia là người tầng năm, tới tầng bốn để quan sát trước phạm nhân sắp vào tầng năm, cũng chính là Giang Dịch Dịch.

Kẻ Điên là gián điệp, tôi tưởng việc này mọi người biết rồi chứ, dù sao hắn ta là người của quân Tinh Hạm, tôi đã viết rõ từ đầu. Nói cách khác, hắn ta là quân đội, coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Đương nhiên hắn ta không phải muốn trả thù là trả thù, mọi việc đều theo mệnh lệnh của cấp trên.

Còn vì sao quân Tinh Hạm lại sắp xếp cho Kẻ Điên ở cạnh Giang Dịch Dịch, vì sao sau khi Lâm Dị hoàn thành nhiệm vụ của Găng Tay Đen, nhiệm vụ mới chắc chắn là ở bên cạnh Giang Dịch Dịch. Lý do rất đơn giản, nó nằm ở đoạn cuối cùng chương 24.

Sự tồn tại của Người năng lực là bí mật, nhưng với một số người thì không phải bí mật gì.

Người năng lực là người điên, cũng là thiên tài, là hướng mà nhân loại tiến hóa, là chìa khóa nắm giữ sức mạnh.

Tất cả mọi người đều động lòng vì sự tồn tại của họ, mà thế lực hành động thèm muốn nó không chỉ có một.

Ở bên cạnh Giang Dịch Dịch là vì mượn thế Giang Dịch Dịch xuống tầng năm. Dù sao vở kịch ở tầng bốn nổi lên, ban đầu cũng chỉ vì một phần tư liệu “nghe nói” là tới từ tầng thấp nhất của Tinh Ngục.

So với việc không biết tư liệu gì, phái người đích thân đi lấy tư liệu chẳng lẽ không phải lựa chọn tốt hơn à?

Chẳng qua lúc trước họ không tìm được cơ hội xuống tầng năm, mà sự xuất hiện của Giang Dịch Dịch đã cho bọn họ một lựa chọn khác. Nhưng Lâm Dị lại thất bại, thân phận gián điệp bị lộ, tình huống thoáng chốc biến thành nồi cháo heo.

Ở thời đại này, gián điệp lộ thân phận trước mặt kẻ địch chỉ có con đường chết, vì họ đối với tổ chức đã không còn bất kỳ giá trị nào. Kẻ địch đương nhiên muốn giữ họ lại để moi thêm tin tức. Để tránh việc phản bội và mất quyền kiểm soát, phần lớn tổ chức đều bắt gián điệp tự sát khi bị lộ thân phận.