Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 13: Khó Chịu





Hai bên má của Mạnh Kiều đỏ ửng lên, miệng lẩm bẩm
“Tôi đâu phải là trẻ con.”
Giọng cô ấy vừa ngọt ngào lại nhẹ nhàng, nhìn khuôn mặt hồng hào của Mạnh Kiều, Thẩm Yến càng thấy đáng yêu, anh cười sảng khoái một tiếng, cơ mặt dần dãn ra.

Bà Thẩm nghe thấy tiếng hai người cười nói vui vẻ bên ngoài, nên ngó đầu ra xem thử, rồi lại quay vào tiếp tục nấu cơm, hiện tại bà đang mặc tạp dề, miệng lẩm bẩm chửi: “Hừ, con hồ ly tinh.”
Đến bữa tối, Thẩm Yến gọi cô ấy đi rửa tay, anh múc một gáo nước từ trong chum, đồng thời Mạnh Kiều cũng tự giác đưa tay ra hứng, Thẩm Yến vừa cười, vừa nhìn cô ấy lau tay.

Lúc ngồi vào bàn ăn, mắt của Mạnh Kiều sáng rực lên vì thấy các món nào là đậu cô ve xào, gà hấp nấm, diếp ngô xào, còn cả món đậu chiên nữa.

Tất cả đều là món ăn thường ngày, nhưng món nào món đấy được trang trí rất tỉ mỉ, tinh tế.

Mạnh Kiều cười híp cả mắt mà khen: “Bà à, món bà làm nhìn ngon thật đấy.”
Bà Thẩm không thèm nói câu gì, mà xới cho cháu trai mình một bát cơm, nhưng không nghĩ là anh lại không nhận, nên đành đặt ngay trước mặt Mạnh Kiều, bà Thẩm có chút buồn bực.

Sau đấy mới từ từ xới một bát khác, bà có ý thêm một ít cơm để đưa cho cháu mình, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Thẩm Yến đưa đũa cho Mạnh Kiều, cười nói: “Bà của anh xuất thân từ gia đình quyền quý, rất am hiểu về món ăn, món bà làm còn ngon hơn cả quán cơm quốc doanh ấy chứ.”
“Chẳng trách nha.” Mạnh Kiều tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại hướng về phía bà cười cười nói: “Bà à, bà vất vả rồi, bà mau ngồi xuống đi.”
Bà Thẩm không hề nói gì, xới cơm xong bà vẫn cứ đứng yên ở đó, thấy vậy, Thẩm Yến mới nhanh chóng đứng dậy, hai tay ôm lấy vai bà nhẹ nhàng nói: “Nào, ngồi xuống, ăn cơm.”
Lúc này bà mới chịu ngồi xuống, lấy đôi đũa gắp miếng đùi gà duy nhất đặt vào trong bát cháu mình, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi.”
Mạnh Kiều nhìn thấy đồ ăn trên bàn mà nuốt nước miếng, nhưng chưa dám ăn trước, chỉ khi thấy bà động đũa, cô ấy mới bắt đầu bê bát cơm lên, gắp một miếng cánh gà rồi cắn một miếng.

Mùi thơm ngọt của nấm hương hòa quyện vào trong thịt gà, đậm đà, ngon vô cùng.

Cô ấy không hề ra vẻ làm khách hay ngại ngùng, khó chịu mà thoải mái như ở nhà.

Mặc dù tướng ăn không chầm chậm, từ từ như Thẩm Yến, nhưng cũng không quá thô lỗ, vồ vập.


Từ nhỏ đến lớn cô ấy đều được dạy khi ăn cơm thì phải tập trung, không được lãng phí thức ăn, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không được kén chọn.

Mạnh Kiều đang ăn rất ngon lành, bỗng thấy miếng đùi gà được đặt vào bát mình.

Cô ấy ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn thấy bà ngồi đối diện, sắc mặt có vẻ không vui, còn Thẩm Yến ngồi cạnh không hề phát hiện ra mà nhiệt tình gắp cho cô ấy, anh còn nhìn cô ấy bằng con mắt đầy sự yêu thương, phấn khởi.

Cô ấy không dám động đến chiếc đùi, mà cắn miếng cánh, chớp chớp mắt, rồi gắp miếng đùi đặt vào bát của bà, nói: “Bà à, bà ăn đi, hôm nay bà vất vả nhiều rồi.”
“Già rồi, răng ta không còn tốt nữa.” Bà liếc qua Mạnh Kiều, lạnh nhạt nói.

Rồi lại từ từ gắp bỏ vào bát cháu mình, cười nói ân cần: “Vẫn nên để Yến nhi ăn, từ nhỏ con đã rất thích ăn đùi gà.”
Mạnh Kiều tiếp tục ăn phần của mình, thầm nghĩ mình lúc nhỏ cũng không hề thích ăn đùi gà, phần thịt đùi rất khô và bã không được mềm, ẩm như cánh, nên cô ấy vẫn là thích ăn cánh nhất.

Từ xưa đã cho rằng phần đùi là bộ phận ngon nhất hội tụ tất cả tinh hoa của cả con gà, nên gắp đùi gà cho người khác chính là một cách biểu hiện của sự yêu thương.

Thẩm Yến thờ ra một lúc, nhìn chằm chằm vào miếng đùi trong bát mình, dường như cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhíu mày, rồi gắp để lại vào đĩa, nhìn bà vừa cười vừa nói: “Bà à con ăn cơm đã, lát nữa con ăn sau.”
Rồi anh gắp cho bà một miếng thịt, sau đó lại gắp cho Mạnh Kiều một miếng.

Trong khi thần sắc bà lộ rõ vẻ khó chịu, nặng nề, thì Mạnh Kiều lại thản nhiên, tự tại, cô ấy không hề có cơ hội gắp thức ăn mà chỉ ăn đồ Thẩm Yến gắp cho thôi cũng đã không kịp, đến khi không ăn được nữa, thì mới lấy tay che bát lại, phùng miệng nói: “Đủ rồi, em no rồi.”
Thẩm Yến thấy cô ấy ăn rất ngon lành, nên anh vừa ăn vừa nhìn cô ấy nhai từng miếng, từng miếng một, khi ăn được món mình thích, đôi mắt sẽ dần dần khép nhỏ lại như một đường chỉ, cong cong như mặt trăng, cái miệng nhỏ cũng hơi hướng lên, anh âu yếm hỏi: “Khát không, có muốn uống nước không?”
Ăn nhiều rồi cũng cảm thấy hơi khô cổ, Mạnh Kiều gật gật đầu: “Ừ, cũng hơi khát.”
Thẩm Yến lập tức hào hứng đứng ngay dậy, rồi đi rót nước cho cô ấy.

Mạnh Kiều cầm chén nước uống một mạch, thấy cô ấy uống hết, anh lại lao đi rót thêm chén nữa.

Hoàn toàn không để ý sắc mặt khó coi của bà khi phải nhìn thấy cảnh này, trong lòng ức đến nỗi phải cắn chặt răng mà kìm xuống.

Lần đầu tiên thấy cháu mình niềm nở, vồn vã như vậy, nha đầu này đúng là một con hồ ly tinh, bắt mất thần hồn cháu bà.


Ăn no uống say rồi, Mạnh Kiều chỉ muốn ngồi yên, không muốn làm gì.

Thẩm Yến lúc này muốn đi giúp bà thu bát đĩa, thì bị bà ngăn lại, bà lườm qua nha đầu đang ngồi yên trên ghế, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, rồi tự mình thu bát đĩa vào phòng bếp.

Thẩm Yến thấy cô ấy ngồi vậy bèn nói: “Ăn no mà ngồi vậy sẽ không tốt cho dạ dày, vào phòng anh đi, anh cho em xem thứ này.”
Vào phòng?
Mạnh Kiều cười khúc khích: “Được thôi, có gì hay cho em xem sao?”
Cô ấy đứng dậy đi theo anh đến phòng ngủ nằm bên phải phòng khách, anh bật đèn lên.

Phòng vừa rộng, vừa thoáng, mang hơi hướng cổ xưa, phong cách thời Thanh, có giường đôi lớn khung hình bán nguyệt, bề mặt gỗ được điêu khắc rất tinh tế, tủ quần áo ba cửa được làm bằng gỗ tự nhiên, bên cạnh cửa sổ là bàn và ghế được làm bằng gỗ lim, trên bàn để một ống bút gỗ, một bình mực Anh hùng và vài tập sách, tất cả đều được sắp xếp rất gọn gàng.

Trong phòng không biết có mùi hương gì đó, rất thơm khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, thư giãn.

Mạnh Kiều nhìn thấy chiếc giường lớn được dọn gọn gàng, sạch sẽ có ý hỏi: “Dẫn em đến đây để làm gì?”
Anh lấy hộp từ dưới gầm bàn ra, thấy cô ấy hỏi vậy, thì hơi nở nụ cười, quay đầu lại nói: “Em lại đây.”
“Được.” Mạnh Kiều ngoan ngoãn đáp, rồi đi đến cạnh anh, ngồi trên ghế.

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc máy thu thanh, không lớn lắm, bên ngoài rất tinh tế, rồi anh lấy pin lắp vào máy.

Thời này, máy thu thanh rất hiếm gặp, đến ăn còn không đủ no chứ đừng nói đến có tiền mua nó.

Anh điều chỉnh một chút, đến khi nghe được tín hiệu, Mạnh Kiều mới ngước nhìn anh với vẻ ngạc nhiên hỏi: “Có nghe được không?”
Thời này có lẽ vẫn chưa có những bài nhạc hiện đại, mà đều chỉ là những loại nhạc đỏ.

“Được chứ, còn có thể nghe tiểu thuyết, nghe đài phát thanh.”

Thẩm Yến hào hứng nói, vừa nói vừa chỉnh đến một kênh, một âm thanh du dương, êm tai phát ra.

Mắt Mạnh Kiều sáng lên, phấn khích nói: “Đây là bài hát tiếng Mân Nam của Đặng Lệ Quân.”
“Sao em biết hay vậy.” Thẩm Yến hỏi.

Cô ấy cười với vẻ thần bí: “Em còn rất nhiều thứ mà anh không biết được cơ.”
Mắt anh ánh lên vẻ dịu dàng, xoa đầu cô ấy, rồi cúi mình xuống, cười âu yếm, nói” “Vậy sau này em có thể từ từ nói với anh được không?”
Mạnh Kiều ngước lên nhìn anh, nhưng lại không ngờ rằng hai người lại sát nhau đến vậy, đến mức chỉ cần đưa tay ra là đã có thể với tới được cổ của anh, tim cô ấy đập liên hồi, lông mi rung rung, đôi mắt anh ánh lên hình dáng nhỏ bé, chằm chằm hướng đến đôi môi đỏ hồng của cô ấy, yết hầu không ngừng cử động.

Mạnh kiều càng lúc càng thấy tim đập rộn ràng, dường như đang mong đợi điều gì đó: “Yến nhi muộn quá rồi, thanh niên tri thức Mạnh phải về rồi.”
Giọng nói lớn của bà làm chặn đứng bầu không khí mập mờ, nhập nhằng này.

Hai người nhìn nhau, bất giác tủm tỉm cười.

“Con biết rồi.” Thẩm Yến đáp
Hai người ra ngoài thấy bà đang ngồi phòng khách thêu những bông hoa sắc đỏ, tươi đẹp lên một chiếc chăn.

“Bà ơi, con về đây.” Mạnh Kiều lễ phép chào, nhưng bà không còn không thèm ngẩng đầu mà chỉ ừ một tiếng, rồi tiếp tục khâu vá.

Thẩm Yến lấy đèn pin rồi đưa cô ấy về.

Mạnh Kiều ăn có vẻ hơi nhiều, tay phải nắm lấy cổ tay trái vắt về phía sau lưng, đi rất thoải mái, khoan thai.

Thiết nghĩ vật chất giờ thiếu hụt, muốn ăn một bữa no vào cái thời đại bảy mươi này thật không dễ dàng gì.

Anh đi chỉ cách cô ấy có ba mươi xăng-ti-mét, cố tình bước thật chậm, để ý mọi cử chỉ của người mình yêu, vừa nhìn vừa cười.

Bầu trời thật tĩnh mịch, yên tĩnh.

Trên đường đi, hai người không ai nói câu gì, cảm nhận từng làn gió thổi qua, Mạnh Kiều thấy rất thoải mái, khiến cô ấy quên hết mọi sự vất vả, nặng nhọc của hôm nay, mà chỉ còn tập trung tận hưởng không gian riêng tư giữa hai người.

Ánh đèn pin chiếu sáng dài trên đường, Thẩm Yến bỗng mở lời: “Khi nào thì đến sinh nhật của em?”

Mạnh Kiều quay sang nhìn anh, cười hí hí nói: “Sao vậy, anh định tặng quà cho em ư?”
Thẩm Yến cũng cười cười đáp: “Ừ, anh muốn tặng.”
“Không cần cứ phải đợi đến sinh nhật đâu, anh dám tặng thì em sẽ dám nhận.” Mạnh Kiều cười đùa, không biết nên nói sinh nhật của nguyên chủ hay là sinh nhật mình nữa.

Anh cúi đầu cười, rồi lại ngẩng đầu, chăm chú nhìn hỏi: “Em thích gì?”
Mạnh Kiều nghĩ một lúc, thời này cũng chẳng có thứ gì hay ho cả, cong cong mày nói: “Thứ em muốn, bây giờ anh không tặng được đâu.”
Thấy ánh mắt khó hiểu của anh, cô ấy lại vừa đùa vừa nói: “Hình như anh chưa gọi tên em bao giờ, anh biết em là tên gì không?”
Thẩm Yến đáp: “Em không phải là Từ Đông Đông sao?”
Mạnh Kiều lườm anh một cái, nói với giọng lạnh lùng: “Ừ, đồng chí Thẩm.”
“Ha ha, Kiều Kiều em đừng đùa vậy chứ.” Thẩm Yến vừa cười lớn vừa xoa đầu cô ấy.

“Thì ra anh đã biết trước, còn cố tình lừa em.”.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Cô ấy nói rồi chằm chằm lườm anh, tên này sao lại thích xoa đầu người khác quá vậy, rồi cô ấy nắm chặt lấy tay anh, chất vấn hỏi: “Nói xem, anh đã biết từ bao giờ vậy?”
Anh nhìn cô ấy, cảm nhận hơi ấm và mềm mại từ lòng bàn tay.

Bỗng anh lật ngược tay lại nắm chặt lấy tay cô ấy, Mạnh Kiều chớp chớp mắt, nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Thẩm Yến, còn tay thì bị anh nắm chặt.

Ngón cái của anh xoa nhè nhẹ lên tay cô ấy, rồi dần dần buông ra.

Anh cười cười, âm thanh trầm xuống: “Ừ, sớm đã biết rồi, ngày thứ hai anh đã sớm nghe ngóng được.”
“Ừm.”
Mạnh Kiều còn chưa kịp phản ứng gì khi bị nắm tay như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui.

Nhát gan chỉ dám nắm tay rồi buông ra, những hành động như này chắc chắn chỉ có thể là đàn ông chủ động trước.

Sắp đến Tri Thanh đại viện, Thẩm Yến dừng chân đứng bên đường, ân cần nhìn cô ấy rồi nói: “Tiễn em đến đây thôi, không lát nữa có người nhìn thấy lại lời ra tiếng vào, khiến em lại khó xử, về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vậy em về đây, ngủ ngon.”
Mạnh Kiều cười dịu dàng rồi đi vào, đi được một đoạn thì quay lại nhìn thấy Thẩm Yến vẫn đứng đó, rồi cô ấy quay ngoắt người lại chạy thẳng vào trong..