Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 9: C9: Sông Nuôi Xác (3)




2☆

   Phần lớn hành khách trên xe đều nhìn thấy hai người đó. Có lẽ cảnh tượng quá mức rùng rợn nên đã có người rú lên thất thanh, trong xe ngày càng ầm ĩ nhốn nháo. Tôi thấy cổ họng mình khô khốc, cố nhìn kĩ lại lần nữa thì nỗi kinh hoàng càng bành trướng. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng rú của linh hồn thẳm sâu trong cơ thể.

   Không phải hai con người mà là pho tượng gỗ hình người sống động như thật.

   Nếu đây là hai con người bằng xương bằng thịt thì cùng lắm tôi cũng chỉ giật mình một cái chứ không đến nỗi kinh hãi đến thế. Nhưng sâu tít trong vùng núi trập trùng heo hút, chính giữa con đường núi vắng vẻ ngoằn nghèo, giữa đêm hôm khuya khoắt lại gặp hai pho tượng gỗ như thế này thì đó không phải là một sự rùng rợn bình thường.


   Tôi liên tưởng tới đầy những truyền thuyết ma quái của đất nước Thái Lan  mà trong lòng ớn lạnh, chân tay lạnh toát. Chẳng lẽ tôi đã gặp phải cổ chú?

   Trong cơn hãi hùng bao phủ, cả xe dần yên ắng trở lại, có thee nghe thấy tiếng những nhịp tim đậo thùm thụp và cả những tiếng thì thào cầu nguyện. Tôi nhìn khắp lượt mọi người bỗng nhiên choàng tỉnh, cuối cùng thì tôi đã hiểu cảm giác bất thường lúc mới lên xe là ở đâu ra.

   Trên xe khách, ngoại trừ tài xế và cô nhân viên phục vụ là người Thái Lan ra thì toàn bộ hàng khách đều là người nước ngoài.

   Tuy đất nước Thái Lan nổi tiếng nhờ du lịch nhưng nguyên một chiếc xe khách toàn người nước ngoài thì xác suất hẳn là cực kì hiếm.

   Những hành khách khác có lẽ không phát giác ra điều này, tôi bắt đầu thấp thỏm không yên. Trước khi tới đây tôi đã từng xem một bộ phim ma của Thái Lan nói về một ngôi làng nhỏ ở vùng núi có một thứ thuật truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cổ thuật này mang lạu cho người trong làng một năng lực đặc biệt. Sau khi họ chết đi, thi thể được mang bỏ lại vào trong quan tài nhưng không đem đi chôn mà vứt xuống một cái hố lớn lúc nhúc đủ các loại rắn khác nhau. Hằng ngày, người ta rưới xuống hố loại mỡ được rút từ người sống để nuôi rắn độc và để cho lũ rắn tự do chui ra chui vào thi thể đủ bốn mươi chín ngày thì bắt hết rắn độc bỏ vào trong chum lớn giã nát nhừ rồi lấy chính thứ thịt rắn giã nát trét kín những cái lỗ mà rắn đã cắn xé ra trên thi thể sau đó mới bỏ nắp đậy quan tài mang thả xuống sông ngâm chín ngày rồi lại vớt lên. Khi mở nắp quan tài, thi thể đã biến mất, thay vào đó là một đứ trẻ sơ sinh nằm trong tầng tầng lớp lớp thịt nát da vụn.

   Đứa trẻ sơ sinh đó chính là người chết đã được tái sinh nhờ vào cổ thuật, hơn nữa, còn lưu giữ được toàn bộ ký ức từ kiếp trước.

   Bộ phim này không xuất hiện trên tất cả các trang mạng ở trong nước do các trường đoạn quá ư máu me rùng rợn, hình ảnh lại quá tả thực đã khiến tôi gặp ác mộng triền miên suốt mấy ngày liền. Sở dĩ tôi nhớ tới bộ phim này là vì trong phim, để tìm được người sống chế luyện mỡ người, người trong trong làng sẽ đóng giả làm tài xế chuyên chở những vị khách du lịch ngoại quốc không biết nội tình mang ếm bùa mê hoặc bắt cóc về.


   Sao tình cảnh lúc này lại giống nhau đến thế?

   Hơi thở của tôi càng thêm dồn dập, dường như từng thước phim đang lần lượt diễn ra với chính tôi. Tôi joang mang nhìn ra ngoài cửa sổ, may sao ngoài hai pho tượng gỗ thì không thấy có gì khác thường.

   Đột nhiên hai mắt tôi đau nhói như thể trong không khí vừa mọc ra hai mũi kim chọc thẳng vào mắt, xuyên suốt ra tận sau gáy. Nước mắt tôi ứa ra giàn giụa, trước mắt nhòe nhoẹt. Tôi đã hiểu ra cơn đau đớn từ đâu mà tới: hai con người gỗ đang nhìn tôi chằm chằm.

   Từ trong mắt người gỗ rọi ra những tia xanh lét, rạch thành một vệt sáng thẳng tắp trong đêm tối xuyên qua cửa kính xe và cơ thể các hành khách khác, đâm thẳng vào mắt tôi.

   Cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi khẳng định đây là tuyệt đối không phải là ảo giác do sợ hãi quá độ. Tôi nhắm nghiền mắt lại, trước mắt vẫn đọng lại hình ảnh rùng rợn về con người gỗ mà tôi vừa liếc thấy: một bộ mặt dài ngoằng ngoẵng gần như chiếm đến một phần ba chiều dài cơ thể, trên thân mình ngắn ngủn quắt queo chạm khắc đủ loại hoa văn kì dị, hai tay buông thõng chấm đất, hai chân ngắn chỉ bằng tay trông giống hệt như hai con đười ươi biến dạng.

 
   Cảm giác nhoi nhói trên mí mắt cho tôi biết chúng vẫn đang tiếp tục nhìn tôi. Tôi muốn giãy thoát nhưng tôi nhận ra cơ thể cứng đờ không tài nào nhúc nhích, óc tôi đau buốt như bị một sợi dây thép nung đỏ chọc ngoáy. Tai tôi ù đặc, chỉ nghe thấy tiếng máu rần rật đổ dồn lên não dưới sức ép của con tim sắp sửa bùng nổ.

-----------------------------------------------

Không biết bộ phim mà tác giả nói có thật không nhỉ?😂😂😂
"[>~<]