Sở Thanh trở ra từ phong xét nghiệm, một tay giữ bông cầm máu, miệng thì không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Đi chẳng được mấy bước thì đầu cô chạm phải vòm ngực săn chắc của một người đàn ông, va chạm tạo ra một lực khiến cô mất thăng bằng ngã về sau. Bàn tay to lớn túm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô kéo ngược lại làm cho Sở Thanh lảo đảo ngã vào lòng người kia.
- Không sao chứ? - Giọng nói nam tính, có chút lạnh lùng nhưng phần nhiều là ôn nhu, trầm trầm chuyền tới bên tai cô.
- Không... Tôi không sao. Cảm ơn anh. - Cô lùi ra một bước cúi đầu cảm ơn người kia.
- Lần sau cẩn thận. - Xuyên Nhãn Lâm nhìn cô một lượt dò xét, thấy cô vẫn ổn thì gật đầu bỏ đi.
Sở Thanh vừa đi vừa ngoái lại nhìn theo bóng lưng cao lớn của Xuyên Nhãn Lâm thì lại tiếp tục và phải một người đàn ông, Cơ thể mất cân bằng ngã xuống nhưng bàn tay to lớn của anh đỡ lấy thân thể cô, anh mắt phức tạp nhìn cô. Rồi nhanh chóng kéo cô dậy.
- Mạc... Mạc Hàn... - Cô nhìn anh đôi mắt rất đẹp, rất đặc biệt nhìn anh chằm chằm lại mang theo chút nũng nịu.
- Đang nhìn gì? - Thanh âm trầm ổn cất lên nhưng đem tới cho cô một tầng u ám.
- Không có gì cả. Mạc Hàn... Lần sau em không muốn tới đây nữa. Tay nghề ở đây thật tệ, đặc biệt tệ. Bọn họ đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Một lần lấy máu mà như rút sạch máu của em vậy. Em không quay lại đây nữa. - Cô phụng phịu nhìn về phía phòng bệnh rồi luyên thuyên mắng chửi một hồi.
- Được rồi. Chúng ta đi ăn, bù đắp phần máu kia lại cho em. - Mạc Hàn vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô.
Đúng vậy. " Bù đắp lại phần máu kia" anh lấy của cô đem đi xét nghiệm, tìm người thừa kế của Thiên Tuế Lăng để cứu lấy người tình kia của anh, anh là dù có bù đắp trăm ngàn lần cũng không thể lấp đầy, không thể trả hết cho cô. Nhưng cô là đơn thuần không thể hiểu được câu nói đó.
Chiếc xe thể thao nhanh chóng đi chuyển tới nhà hàng tại trung tâm thành phố. Tiếng xì xào, bàn tán vẫn như lần trước không ngừng truyền tới khiến đôi má cỗ đa hồng hồng lại ửng lên một tầng.
- Mạc Hàn, Sở tiểu thư... Hân hạnh, hân hạnh... - Lạc Minh từ đâu chạy ra tiếp đón nồng hậu khiến cô cảm thấy hơi nặng lề.
- Anh Lạc Minh... Sau này gọi tôi là Tiểu Thanh được rồi.
- Được. Hôm nay tới đây để bồi bổ sao? Hôm nay tôi rảnh để tôi tiếp cô. Nhà hàng có nhiều món ăn bổ như... - Lạc Minh nở một nụ cười hớp hồn, vị giám đốc trẻ của nhà hàng nổi tiếng này đem tới cho người ta rất nhiều điều với vẻ vì thể các cô gái bên cạnh Lạc Minh cũng không phải là đếm trên đầu ngón tay mà hết được.
- Câm miệng. Cậu còn tiếp tục lải nhải tôi sẽ trực tiếp đá cậu sang một bên. - Mạc Hàn hôm nay sau khi từ phòng khám về luôn giữ thái độ rất lạ.
Sau khi thưởng thức bữa cơm, Mạc Hàn cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô có chút đỏ mặt, không phải là anh có chút hơi men trong người mà lại có ý định ăn cô đấy chứ? Cứ thế hồi lâu, anh lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:
- Tiểu Thanh... Chúng ta đăng kí kết hôn nhé. - Đôi mắt anh nhìn cô phức tạp, dù nhìn thế nào cũng không thấy rõ ý định.
Cô hơi sững người trước câu nói của anh. Không tin nhanh như vậy... Anh có phải là đang cầu hôn cô hay không? Khóe mắt có thứ gì đó ướt át như trực trào.
- Anh... Hàn à... Anh là cầu hôn em sao?
- WHAT... - Lạc Minh ngồi bên cạnh hai người không giấu nổi ngạc nhiên. Mạc Hàn, bạn thân của cậu là đang nghiêm túc hay là đùa giỡn vậy?
- Bây giờ chúng ta đi đăng kí kết hôn. - Anh đứng dậy tiến về phía cô. Hai người chuẩn bị đi thì Lạc Minh kéo tay anh lại, đợi cô ra khỏi phòng mới lên tiếng:
- Cậu lại muốn làm gì?
- Không phải cậu là người rõ nhất? Tất cả đều có cái giá của nó. - Một lời của anh khiến cậu thoáng rùng mình. Con người này cậu hiểu rõ hơn ai hết. Sẽ thực sự là tàn độc, chắc chắn không lương tay.
Cô gái nhỏ ngây thơ vẫn vui vẻ, hạnh phúc. Khoảng thời gian bên anh là đẹp nhất với cô. Sau này, khi kết hôn cô sẽ vẽ lên một bức tranh tuyệt vời nhất cho cả hai. Nhưng đó chỉ là mộng tưởng của cô, sóng gió còn chưa nổi lên kia mà, sao lại có thể hạnh phúc ngày được.
- Mạc Hàn. Chúng ta sau này sẽ sinh thật nhiều baby nhé. Rồi sẽ sống thật tốt. - Cô trong xe nắm tay anh. Nhưng hình ảnh trong suy nghĩ hiện lên thật đẹp. Nhưng nó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Cô lại không biết thực tại sẽ tàn khốc cỡ nào.