Những Mảnh Vụn Vỡ

Chương 10: Nói rằng em muốn anh




- Có tin tôi cho em không còn mảnh vải che thân không?

Nghe giọng điệu không hề mang chút đùa cợt nào của anh, cô sợ hãi túm chặt chiếc váy. Mắt lúc nào cũng dán lên người anh vì sợ một phút lơ đãng là anh có thể ăn cô ngay lập tức.

Tới phòng, Mạc Hàn đặt cô xuống rồi khoá cửa lại.

- Này, anh... Anh làm gì thế? - Cô trợn tròn mắt, tay vẫn giữ váy nhìn anh.

- Anh... Muốn giải quyết vấn đề của chúng ta. - Mạc Hàn từng bước tiến về phía Sở Thanh, đôi môi nam thần cong lên một nụ cười tà mị. Cô theo phản xa mà lùi dần, đến khi cơ thể không vững mà ngã xuống giường. Anh nằm đè trên cô, chống tay hai bên không cho cô đường lui.

-Anh... Anh muốn làm gì... Làm gì chứ? - Cô run rẩy nhìn anh, ánh mắt không dấu được tia hồi hộp, lo lắng.

- Không phải lúc nãy anh đã nói rồi sao? - Anh thì thầm bên tai cô, hơi thở toả ra ấm nóng khiến tai cô bỗng chốc đỏ bừng.

Môi chạm khẽ lên vành tai nhẹ nhàng gặm cắn khiến cô dựng tóc gáy hét toáng lên:

- DỪNG LẠI.....

- Đêm nay chắc chắn không tha cho em đâu. Sao? Muốn nói gì nữa? - Miệng nói nhưng bàn tay hư hỏng lại làm loạn trên người cô.

Hai tay giữ váy bị anh túm chặt trên đỉnh đầu, chiếc vày vì thế mà tuột xuống làm lộ ra phần ngực căng mịn, trắng hồng của cô.

- Em... Em... Em muốn đi tắm. - Cô cười ngây thơ nhìn anh, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách thoát thân. Hôm nay rơi vào tay anh thì đúng là số cô quá đen đủi rồi.

- Đi tắm? Khuya rồi tắm giờ này dễ bị cảm, không được. - Anh lắc đầu, cúi xuống hôn cô nhưng lại bị lời nói của cô cắt ngang.

- Mạc Hàn... Hàn à... Em là hôm nay... - Sở Thanh chưa nói hết câu lại bị anh chặn họng:

- Em tốt nhất đừng lôi bà dì của em ra để trì hoãn chuyện quan trọng của chúng ta.

Cô ngớ người, còn chưa nói câu gì mà sao anh đã biết rồi? Phen này cô chết chắc rồi.

- Em... Em còn chưa chuẩn bị gì mà... - Cô khóc thầm trong lòng.

- Chuyện này không cần chuẩn bị gì cả. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo anh. - Mạc Hàn không để cô nói thêm lời nào trực tiếp cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào nhỏ của cô.

Môi nhỏ bị anh cắn mụt đến sưng tấy, nhẹ nhàng tách hàm răng của cô đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo hồi lâu. Cô cả người cứng đờ, không còn chút sức lực phản kháng, có thể nó đang chuyển sang tiếp nhận, chuyển sang thiêu đốt dần dục hoả trong cô, từng chút, từng chút theo nụ hôn cuồng nhiệt của anh mà truyền tới. Cơ thể cô nóng dần, phần bụng dưới lại có phần khó chịu, dần dần đánh mất cả lí trí, cô theo đó mà đáp lại anh. Chiếc váy đã bị anh cởi bỏ từ lúc nào, thoáng chốc hai thân thể đã không còn mảnh vải che thân.

Bàn tay anh lại càng không yên vị mà lướt nhẹ trên thân thể cô, nhẹ nhàng xoa nắn đôi bông đào. Rời môi nhỏ xuống phần xương quai xanh đẹp mê hồn rồi phần ngực. Đi đến đâu đều để lại nốt xanh tím đầy ám muội.

Từng đợt kích tình chuyền tới, cả hai cơ thể nóng bừng.

- Hàn... Ưm... Hàn.. Em nóng... Ưm... Nóng quá.

- Muốn anh làm gì? - Dù cho cơ thể đã trở lên căng cứng nhưng anh vẫn muốn chính miệng cô nói muốn anh. Muốn anh thoả mãn cô. Mồ hôi chảy dòng trên gương mặt nam tính, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.

- Ưm... Em muốn... Ưm... Em... Khó chịu quá... Ưm... Ưm... Hàn à... Em khó chịu... - Dục hoả trong cô đã bùng cháy. Toàn thân đều rất nóng, rất khó chịu. Cô dưới thân thể anh không ngừng phát ra những âm thanh ái muội.

- Vậy nói rằng em muốn anh. Lập tức cho em. - Anh vẫn không ngừng chơi đùa trên thân thể cô, từng chút từng chút một đẩy cô tới dục tình mà đánh mất cả lý trí.

- Ưm... Em muốn.... Ưm.... Muốn anh....ưm.... Cho em...

Chính vì cô cứ như vậy khiến anh đã sớm không thể kiềm chế nổi. Phần nam tính như muốn nổ tung ngay lập tức từ từ tiến vào bên trong cô không do dự. Cả hai thân thể như hoà vào nhau dưới ánh trăng mờ ảo tạo cho căn phòng sớm có một bầu không khí nóng rực. Cả hai cứ triền miên như vậy đến khi cô tỉnh dậy cũng là hơn 11 giờ sáng hôm sau.

Mở mắt ra đã thấy gương mặt tuấn mĩ đập ngay vào mắt. Cô cuộn tròn trong vòng tay anh như con méo nhỏ.

- Dậy rồi sao? - Anh nhẹ nhàng vén mái tóc cô. Lời nói cũng trở nên dịu dàng hẳn so với lúc bình thường.

- Anh không đi làm sao?

- Có. Đã tới công ty nhưng là sợ em ở nhà buồn nên tranh thủ về sớm. - Mạc Hàn cười nụ cười hiếm thấy. Một nụ cười từ lâu anh cứ ngỡ sẽ không bao giờ xuất hiên nhưng bây giờ trước mặt người con gái anh yêu nó lại càng trở nên ấm áp.

- Em muốn đi tắm. - Cô xoay người rời đi nhưng phần hạ thân lại cảm giác rất đau nhức. Không tự chủ mà ngã vào lòng anh. Hai ánh mắt chạm vào nhau loé lên tia sét đánh. Cô hoàn hồn vội vã đứng lên.

- Xin lỗi.... Xin lỗi em không may... - Cô luống cuống quấn chăn định bỏ đi lại bị anh kéo lại.

- Anh giúp em tắm.