Trên bãi cỏ, hai cô bé đang cãi nhau. Một xốc nổi, giận dữ. Một khinh khỉnh, miệt thị. Đó chính là Vũ Lan cùng Vũ Ly hồi còn nhỏ. Bất chợt Vũ Ly bắt chặt lấy tay Vũ Lan.
Như một phản xạ vô điều kiện, Vũ Lan nhíu mày, sự giận dữ lại tăng thêm một tầng. Ngay lập tức cô bé gạt phắt bàn tay kia ra.
Một cậu bé xông tới đỡ lấy Vũ Ly, mặc kệ người còn lại liền cùng Vũ Ly quay lưng bước đi.
Vũ Lan ngay lập tức lại đuổi theo. Nhưng khi chuẩn bị bắt được ống tay áo của Bách Thành, cô bé rụt tay lại, cứng đờ mà đứng đó.
Ha, không thể chạm tới, vậy làm sao có tư cách tranh cùng người khác đây?
_________________
Thiên Dực tiếp tục lại gần, định làm cô hoàn hồn lại. Nhưng Vũ Lan gạt phắt tay anh ra, hét to, thống khổ ôm lấy đầu mình. Đôi mắt dại ra, để mặc cho ngọn lửa dần lấn áp hết thảy. Cho dù hai hàng lệ có chảy dài thì cũng không thể dập tắt được sự tàn phá khủng khiếp của đám lửa kia.
Nóng. Thật nóng. Nóng chết mất.
Vũ Lan vùng dậy, chạy. Thế nhưng vừa lao ra khỏi ngưỡng cửa thì lại chợt nghe thấp thoáng đâu đó một tiếng cười khẽ. Tiếng cười vô cùng dịu dàng, khiến người ta có thể chết chìm trong sự ôn nhu vô bờ bến đó.
Nhưng với cô, đó là nỗi ám ảnh kinh hoàng.
Vạn vật cuồng quay. Âm thanh cũng trở nên méo mó. Đầu óc cô đau đớn như có ai đang kéo mớ tơ rối của cô ra, thô lỗ tháo rời những nút thắt và lại nối lại thành một sợi dây hoàn chỉnh tuyệt mỹ vậy. Những mảnh ký ức ấy đã sống lại.
_____________
Nhìn không gian xám xịt của mình đang ngập trong biển lửa đỏ rực, Hồng Y nhíu mày thật chặt.
Chẳng phải mình đã đánh tan những oán linh nhập vào Vũ Lan rồi sao?
Đây là...
____________
Đây là đâu? Nóng quá đi...
Vũ Lan cố vùng vẫy cánh tay nhỏ xíu của mình để xua tan đi cái nóng nhưng đành bất lực. Đôi mắt cô bây giờ cay xè đến nỗi không thể nhìn thấy được gì khác, họa chăng cũng chỉ thấy được những giọt nước lấp lánh ầng ậng dưới mí mắt. Thật khó thở, cái vị đắng lờ lợ của tro bụi cứ lạo xạo trong khoang miệng khiến cô muốn nôn sạch. Hàng tỉ tỉ tế bào trong cơ thể này dường như đang co rút lại, chực chờ hoá thành tro bụi.
Nhưng cái nóng này lại bị xua tan triệt để bởi sự lạnh giá. Một bàn tay to lớn lại lạnh lẽo dịu dàng gạt đi dòng ấm nóng bên khoé mắt cô, rồi mơn trớn trên gò má cô. Nếu như bình thường thì đây quả là đi lạc vào sa mạc mà gặp được ốc đảo vậy. Nhưng không, cô chỉ cảm thấy đang có hàng vạn con rắn độc đang xiết lấy mình, nhấn chìm mình vào vũng lầy không lối thoát của cái chết.
Cô, nhớ ra rồi...
Dường như chủ nhân của bàn tay này nhận ra cô đã tỉnh lại, khẽ cười một tiếng. Tiếng cười vốn nhẹ nhàng ấm áp giờ đây dường như lấn áp hoàn toàn tiếng ầm ầm của đám lửa, vang vọng khắp không gian, cũng đánh mạnh vào tận sâu trong nỗi tuyệt vọng của cô.
- Em tỉnh rồi à.
Giọng nam trầm khàn dụ hoặc vang lên. Bất chợt những cái hôn rơi trên vầng trán, trên mí mắt rồi tới gò má như là một cách thức để trấn an. Đối với Vũ Lan, nó từng có tác dụng như vậy, nhưng bây giờ cô chỉ muốn vùng vẫy thoát ra mà thôi.
- Đừng sợ.
- Rất nhanh nữa thôi, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi.
____________
Căn phòng vốn ngập chìm trong những tiếng la hét thống khổ vào khoảng nửa tiếng trước thì bây giờ chỉ còn sự chết lặng.
Vũ Lan đang nằm rụt trên chiếc giường trắng duy nhất trong căn phòng, biểu tình vô cùng tuyệt vọng. Những vết thương trên bàn tay phải cố hết sức mới có thể băng bó một cách rất sơ sài, vì ngay cả trong vô thức thì cô vô cùng bài xích việc tiếp xúc với người khác. Nhưng như vậy thì có thể bù lại những gì cô phải chịu đựng trong ảo ảnh của mình hay không?
Biểu tình của mọi người cũng vô cùng trầm trọng. Thiên Dực ngồi trên ghế, sốt ruột đến mức đầu muốn bốc khói. Anh bực tức đứng dậy, rút khẩu súng bên hông ra:
- Cho con bé đó một phát đi, có thể chết thống khoái một chút. Cùng lắm thì mười tám năm sau là trang hảo hán thôi!
Mọi người: Đây là một cô bé vừa mới mười tám thôi, hảo hán cái gì chứ? Dực ca, thật nhẫn tâm a!
- Dực ca à, Tiếu Giang đang cố gắng điều chế thuốc. Cậu ta giỏi như vậy, chắc chắn có thể làm được. - Một đàn em đang cố gắng ngăn cản Thiên Dực.
Giữa lúc mọi người đang giằng co thì "cạch" một tiếng, cửa phòng được mở ra. Một giọng nói trong trẻo như pha lê vang lên:
- Sao mọi người lại tụ tập ở đây hết vậy?
Cô gái tầm hai hai, hai mươi ba tuổi bước vào. Mái tóc đen óng ả dài tới hông, thân hình cân đối, gương mặt toát nên vẻ thanh thoát, thoải mái trẻ trung. Cô gái ấy lướt qua tất cả mọi người rồi dừng ánh mắt tại Vũ Lan đang nằm trên giường.
Liệu có ai thấy cái cảm xúc kỳ lạ loé trên trong đôi mắt hạnh của cô khi nhìn thấy Vũ Lan không?
- Cô gái này là... - Cô gái tên Diệp Thiên Thanh khẽ thốt lên.
___________
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Hồng Y lặng lẽ quan sát mọi chuyện trong biển lửa kia. Đơn giản đây là một câu chuyện giữa một bác sĩ tâm lý trẻ cùng một cô bé mà thôi.
Từ hồi nhỏ, ngoại trừ Bách Thành thì Vũ Lan rất thân với một bác sĩ tâm lý, tên Diệp Cẩn Đạt. Anh ta là một người rất dịu dàng và ấm áp, khi tiếp xúc với anh ta thì người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Có thể nói rằng anh ta chọn nghề nghiệp này là vô cùng chính xác.
Vũ Lan vô cùng thích anh ta, lúc nào cũng thích nhõng nhẽo, khi đó thì anh ta sẽ dịu dàng mà xoa đầu cô. Khi thấy Vũ Lan dần ỷ lại vào mình, lòng Diệp Cẩn Đạt bắt đầu trở nên khác thường. Anh ta muốn ở bên cạnh cô bé thật lâu, thật lâu.
Nhưng thật không may, khi cô bé được mười tuổi, anh ta mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, không cứu được.
Có đôi khi người chữa trị bệnh tâm lý lại là kẻ vặn vẹo nhất. Anh ta không muốn bất kỳ ai khác ở bên cạnh Vũ Lan. Nhưng khi anh ta chết đi, cô bé vẫn còn ba mẹ, anh trai, còn cả Bách Thành nữa, cô bé sẽ mau chóng quên anh ta.... Vậy, để em ấy đi theo mình, là được thôi, nhỉ?
Anh ta đã bắt Vũ Lan tới một căn nhà hoang tại khu vực ngoại thành. Rồi, châm lửa, đốt. Cũng may mọi người đã cứu được Vũ Lan trong tình trạng nguy kịch, nhưng vẫn còn sống. Sau vụ cháy thì người ta phát hiện xác của một người đàn ông trong căn nhà đã thành đống đổ nát. Qua nghiệm thu, họ xác định được đó chính là người đàn ông họ Diệp kia. Cho nên anh ta, có lẽ, đã chết rồi.
Sau khi tỉnh lại thì Vũ Lan vô cùng hoảng loạn và kích động. Không còn cách nào khác, ba mẹ cô bé đã phải nhờ bác sĩ tiến hành thôi miên, xoá đi đoạn ký ức đó.
Có lẽ nhận thức của Vũ Lan đã dừng lại vào một ngày mùa đông lúc mười tuổi đó.
Ký ức đã mất, nhưng ám ảnh kia vẫn cứ âm ỉ cháy.
Cho nên, cô bài xích với việc tiếp xúc với mọi người, để rồi bọn họ dần xa cách cô. Khi mất đi mối quan hệ với những người xung quanh, cô coi Bách Thành là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, vì anh là vị hôn phu của cô.
Đến khi Vũ Ly xuất hiện vào năm cô mười ba tuổi, thấy sự biến đổi trong quan hệ giữa hai người bọn họ, cô rất sợ. Bởi vì cô đã không còn gì nữa rồi.
Cô cố gắng lật đổ bộ mặt giả tạo của người chị gái này trước mặt mọi người, rồi bị cho là một đứa con gái chỉ biết đặt điều, chua ngoa lẻo mép. Cô cố gắng giành lấy Bách Thành nhưng chỉ đổi lại sự giận dữ trong đôi mắt hổ phách kia.
Chẳng trách những oán linh lại có thể lợi dụng điều này để nhập vào Vũ Lan, làm cô ấy trở nên vô cùng điên cuồng trong không gian xám xịt khi cô vừa mới xuyên vào thân xác này. Bởi vì đây là một loại cố chấp, mà cố chấp thì luôn dễ dàng bị lợi dụng.
Hồng Y nhìn Vũ Lan ngày càng yếu dần, trầm ngầm không biết đang nghĩ gì.