Nhung Mã Hồng Trang

Chương 30




Bản vẽ rõ ràng là bản dập, ngoại trừ phương pháp chế tạo chiếc chiến xa ra còn chú thích một số phương pháp vận hành chiến xa, ta xem sơ qua một lần, ánh mắt nhanh chóng sáng lên, nắm lấy cánh tay Sở Tuân nói: “Tác giả là ai thế? Ta có thể gặp mặt một chút không?”

Sở Tuân lắc đầu nói: “Có lẽ tác giả đã qua đời, lúc mật thám của chúng ta ẩn nấp ở Bắc triều đã nhìn thấy có người dùng một quyển sách để nhóm lửa, đã cháy được một nửa, mật thám thấy sách này không phải một quyển sách bình thường, nên đã lấy nó ra, mang tới chỗ ta, ta vừa lật xem một cái phát hiện đó là một quyển binh thư, thế là dựa theo nội dung bên trong làm lại một quyển sách chép lại chế tạo chiến xa này.”

“Thế đại tướng quân biết sự tích lúc còn sống của tác giả này không?” Ta không thuận theo không buông tha hỏi.

Vị tác giả này nói không chừng cũng xuyên không giống ta, chữ viết ở các quyển sách trong thời đại này đều được xếp theo chiều dọc, viết từ bên phải sang bên trái, duy chỉ có chữ trên quyển sách này là viết theo chiều ngang, viết từ bên trái sang bên phải.

Đây là thói quen của người hiện đại mới có.

“Sách tên là ‘Bất công’, tác giả là một cô nương, tên là Lý Yến Trinh, nhìn vào mức độ ố vàng trên quyển sách, chắc hẳn tác giả đã qua đời rất lâu rồi.” Sở Tuân lên tiếng trả lời ta.

Ta nhíu mày.

Thứ nhất, chắc hẳn tác giả đã chết rất lâu rồi, thứ hai là cái tên Lý Yến Trinh này, trước khi ta xuyên không cũng chưa từng nghe thấy.

Nhưng sau đó ta lại dấy lên hy vọng, tên của quyển sách này là “Bất công”.

Bất công, trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, đây là câu nói trong tiểu thuyết của Kim Dung.

Tác giả Lý Yến Trinh, rốt cuộc đã biết được câu nói này từ đâu?

“Hoá ra là Lý Yến Trinh nổi tiếng khắp Tuỳ triều.” Quách Triển Nhan giật mình nói.

“Sao thế? Ngươi biết lai lịch của nàng ta? Tuỳ triều? Là Tuỳ triều của Dương gia đó sao?” Ta vội vàng hỏi kế nữ của ta.

Cha nguyên chủ chỉ am hiểu trị thuỷ, tàng thư trong nhà cũng không nhiều lắm, ta chỉ lấy được bối cảnh của Nam triều từ trong đầu nguyên chủ, cũng không biết những chuyện trở về trước của Nam triều. Còn về phần Tuỳ triều, chẳng lẽ là Tuỳ triều do Dương Kiên thiết lập sao?

“Là Tuỳ triều của Hoắc thị, hoàng đế khai quốc tên là Hoắc Ẩn Ca, chính là quý nữ thế gia Lý triều, tạo phản ở Tây Bắc, đoạt giang sơn Lý thị lập nên Tuỳ triều. Tác giả của quyển sách này chính là Hoắc nữ đế nổi danh khắp thiên hạ, Lý Yến Trinh…” Quách Triển Nhan vẫn đang phổ cập thông tin cho ta, nhưng trong đầu ta lại trời đất quay cuồng.

Là Hoắc Ẩn Ca sao!

“Tuỳ triều cách đây bao nhiêu năm rồi?” Ta lấy lại bình tĩnh, giọng nói khô khốc, linh hồn cả người cũng giống như bị tin tức này chia năm xẻ bảy.

“Hơn năm trăm năm.” Trong đầu Quách Triển Nhan tính toán sơ lược một chút, trả lời ta.

“Có liên quan đến tiểu sư tỷ… a không phải, là ghi chép có liên quan tới Hoắc nữ đế, ngươi có không? Cho ta xem một chút!” Cả người ta run rẩy, thúc giục Quách Triển Nhan.

Ta biết, ta biết, ta biết Hoắc tiểu sư tỷ sẽ không vô duyên vô cớ mất tích như thế.

Ta cười khổ một tiếng, nhớ tới lúc trước kia ta đọc bài viết, dì quản lý phòng đã đưa cho ta một chiếc chìa khoá, nói: “Tôi đã nói ban lịch sử không thu nhận học sinh, đàn chị của cô cũng sắp tốt nghiệp rồi nên các thầy mới chọn cô. Lúc trước khi cô chưa đến đây, đàn chị của cô cũng chỉ ở một mình, cô tới đây cô ấy mới có bạn cùng phòng.”

Ta dựa theo số phòng ký túc xá tìm tới cửa, sau khi đi vào thì thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen ngồi bên bàn đọc sách, gương mặt xinh đẹp không nói nên lời, nhưng con ngươi lại u tối hơn người bình thường một chút, ánh mắt sâu thẳm, giống như có thể hút sạch hồn phách của người khác vậy.

Cô ấy ngẩng đầu cười với ta: “Quách Kiều Kiều khoá dưới đúng không? Chị chính là Hoắc Ẩn Ca đàn chị khoá trên của em, hãy nhớ, gọi là chị khoá trên, không được gọi là đàn chị, đừng gọi chị già như thế.”

Tuy không phải là kim phong ngọc lộ, thế nhưng vừa gặp nhau cũng là duyên phận.

Hoắc Ẩn Ca là một người rất có sức hấp dẫn, bác học đa tài nói có sách mách có chứng không nói, còn là một người theo chủ nghĩa thực dụng như ta.

Khi đó ta học đến trình độ nào chứ?

Phong cách làm việc, nói năng tư thái, có tám mươi phần trăm tương tự với cô ấy.

Ngay cả việc thích chọc ghẹo, thích mặc quần áo màu đen cũng đều học theo cô ấy.

Thậm chí có thể nói, lúc đầu ta cảm thấy thân thiết với Quách Uẩn cũng bởi vì trên người nàng ấy có khí chất của chị khoá trên của ta.

Sau đó chị khoá trên thuận lợi tốt nghiệp tiến sĩ, được phân công công việc trong đội khảo cổ, mỗi ngày đều chạy đông chạy tây. Sau khi ta tốt nghiệp thì làm việc tại thư viện tỉnh Sơn Đông, là một nhân viên quản lý thư viện, thỉnh thoảng tụ tập với cô ấy.

Ban đầu ta còn cho rằng đây chính là giao tình cả đời, kết quả nàng ấy lại vô duyên vô cớ mất tích mà không hề báo trước.

Người nhà, đồng nghiệp, lãnh đạo, các bạn học chung trường của nàng ấy, thậm chí thầy hướng dẫn của bọn ta cũng náo loạn một trận vì tìm kiếm cô ấy. Không dán cả thông báo tìm người, cũng kiểm tra video được camera giám sát ghi lại, và báo cả cảnh sát.

Thế nhưng cô ấy lại giống như một giọt nước bị mặt trời làm cho bốc hơi vậy, mất tung mất tích.

Ta thật sự không ngờ người chị khoá trên này của ta lại xuyên không tới nơi này.

Còn chênh lệch hơn năm trăm năm so với ta.

Mẹ nó.

Quách Triển Nhan trông rất sùng bái “chị khoá trên”, nhanh chóng lấy ra hai quyển sách từ trên xe vận chuyển quân nhu đưa cho ta: “Đây là ‘Tuỳ Thư’, còn đây là ‘Đồ Nam Lược’ do Hoắc nữ đế viết. Lúc bà ấy làm quận chúa, hai thành Đồ Nam và Cam Nam là đất phong của bà ấy. Bà ấy cũng khởi binh tại nơi này, từ đó thống nhất thiên hạ, khi về già bà ấy dùng kinh nghiệm khởi binh của mình viết thành một quyển nhật ký, chính là quyển ‘Đồ Nam Lược’ này.”

“Bây giờ Đồ Nam và Cam Nam ở khu vực nào?” Ta vừa lật quyển “Tuỳ Thư” vừa hỏi Quách Triển Nhan. Ta muốn biết cuộc đời của tiểu sư tỷ.

“Ở biên giới Bắc triều, hướng Tây Bắc.” Quách Triển Nhan nói: “Dân bản xứ căn cứ theo truyền thuyết của Hoắc nữ đế, xây dựng không ít đền thờ ở hai thành, bên trong có rất nhiều bia đá, là một nơi tốt để tham quan. Nghe nói trong đền thờ lớn nhất ở Cam Nam vẫn còn giữ sổ tay của Hoắc nữ đế, mặc dù chữ viết trên đó trông như bùa vẽ quỷ vậy, không ai đọc hiểu nó là gì.”

“Mau cải trang, ta muốn lẻo vào Bắc triều, đến hai thành Đồ Nam và Cam Nam nhìn một chút.” Ta không chút do dự dặn dò Dao Dao ngụy trang cách ăn mặc của ta và Trương Kính Tiên: “Muội có còn giữ sổ tay của Hoắc nữ đế không?”

“Có hai quyển sổ tay, nhưng chữ viết bên trong cứ cong cong, lượn quanh, chẳng ai hiểu gì cả.” Quách Triển Nhan chần chừ một chút, hỏi ta: “Tỷ có thể đọc hiểu sao?”

“Có khoảng bảy mươi tám mươi phần trăm có thể xem hiểu.” Ta gật đầu một cái: “Hai quyển sổ tay này vốn ở đâu?”

“Ở tàng thư các trong cung.” Quác Triển Nhan lập tức lấy giấy bút viết thư: “Để muội bảo Ly Châu gửi tới nội trong ba ngày.”

“Được, ta đưa Trương Kính Tiên lẻn vào hai thành Cam Nam và Đồ Nam ở Bắc triều, chia nhau hành động.” Ta lập tức đưa ra quyết định.

Lúc này đoàn người bọn ta đã đồn trú tại doanh trướng, sau khi cáo từ với Sở Tuân tướng quân, Dao Dao giúp ta biến màu da thành màu trắng nõn nà như mấy cô nương trong thành Bắc triều, trên trán bôi một thứ chất lỏng của cây bóng nước.

Mật thám của Nam quốc ẩn nấp ở Bắc triều nhiều năm như vậy, đương nhiên có đường dẫn và thẻ bài thân phận, Quách Triển Nhan nhanh chóng đưa hai cái đến đây. Ta  lập tức cầm lấy những thứ chứng minh thân phận này, quan sát Trương Kính Tiên từ trên xuống dưới một chút, lắc đầu nói: “Không được, ngươi quá đẹp.”

Du Đương Quy nghe thấy thế bèn lấy ra một đống thảo dược, bôi mấy cái trên lên mặt nàng ta, nhuộm mặt Trương Kính Tiên thành màu vàng khè, rồi lại một cây bút lên vẽ mặt rỗ lên mặt nàng ta, còn nhét thêm một chiếc bao bố lên lưng nàng ta.

Một tỳ nữ mặt mày vàng khè lại rỗ vừa mới ra lò.