Những Kỉ Niệm Hãy Còn Xanh (School Days, You And Me)

Chương 6: Nếu tôi thích an. Cậu có buồn không?




"I"m at a payphone trying to call home

All of my changes I spent on you...

Where have the times gone?

Baby It"s all wrong, where are plants we made for two."

"..."

Đạt vừa hát vừa nhìn lơ đãng lên bầu trời. Khi lời hát vừa dứt thì không khí căng thẳng đến bất thường. Chưa bao giờ, từ trước đến nay chưa lúc nào không khí giữa tôi và Đạt lại căng thẳng như thế này.

"Ra đây làm gì vậy?"

Tôi dùng hết can đảm bắt chuyện trước, dù tôi biết trước là Đạt sẽ không trả lời, tính cậu vậy mà, sẽ chẳng bao giờ trả lời ai đó nếu cảm thấy điều đó là không cần thiết.

Không sao!

1 giây... 2 giây... rồi 5 giây...

"Bị phạt!"

Cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng vẫn lạnh lùng và chẳng thèm nhìn tôi lấy 1 cái. Khó chịu thật đấy... tôi nhăn nhó.

" Bẩn bựa! Hay cáu bẳm lắm nhá!" Tôi thu tay để ra đằng trước.

Còn Đạt thì cười, sao giờ lại cười, rồi đưa mắt nhìn tôi.

"Không phải cáu bẳm. Cái này là tức có lí do!" Đạt vừa nói chuyện với tôi, vừa dơ ngón tay giữa với cậu bạn ở lớp đối diện đang nhìn chúng tôi cười qua ô cửa sổ. Con trai hay chào hỏi nhau như vậy hả?

Chắc là bạn của Đạt. Cậu bạn đó dơ ngón tay vẽ thành hình trái tim rồi chỉ chỉ vào tôi. Chết! Tôi quay mặt đi luôn, thật ra cũng vui vui, vì tôi được đứng cạnh Đạt.

Đạt có vẻ vô vị, nhạt nhẽo trong tình cảm na nữ, nhưng bao nhiêu học sinh nữ đã chết mê vì cậu ấy rồi cơ mà. Ấy mà tôi lại thích Đạt, thích ở cái tính thẳng thắn, hài hước, năng động và tốt bụng của cậu.

Bạn học, cậu có thích tôi không?:)

Và cho đến bây giờ, lí do Đạt đột nhiên nổi giận lúc đó tôi cũng chẳng biết, và cũng không muốn biết...kệ đi

Bị đứng cả giờ thế này chắc trực nhật 1 tuần mất...

Đến chiều hôm sinh hoạt club, tôi mang đàn đến và ngồi tự học cùng mấy anh chị. Hôm nay An cũng tới, chả hiểu sao, cậu ta ôm đàn trông thật đẹp, là con gái ai mà không thích. Nhưng có lẽ tôi nhìn cậu sẽ thành Đạt mất.

"Cậu nhìn gì vậy?"

Giọng An làm tôi bừng tỉnh. Phải rồi, đây là An, không phải Đạt.

"À.. Không có gì!"

Tôi day day thái dương.

"Thanh này... giúp tớ cái này đi..."

Lại gì đây. Tôi đến gần chỗ cậu, đặt cây đàn Aucostic xuống, nghiêng đầu đợi An nói.

"..."

Có lẽ do khoảng cách hơi gần, tôi đành ngồi xuống sàn. Sao mặt nó trông đẹp vậy, da trắng, mà lại còn trắng hồng nữa chứ. Môi hồng hồng, lúc cười thì giống như hình tim. Lông mày lưỡi đao, mũi dọc dừa. Trừ phần mái tóc Mohican hơi rối thì Tiểu Mĩ Nam này trông cũng thật đẹp!

"Cái gì?"

Tôi nói nhỏ.

"Đánh Bass"

Ôi trời. Tưởng phải biết rồi chứ, tôi miễn cưỡng tiến lại gần cậu ta... Tôi không thích An, trước thì có và giờ thì không. Nếu bạn không thích ai đó, thì cho dù có chơi với nó 10 năm thì cũng không thể quý nổi.

Đó. Lúc nào tôi cũng chỉ nhớ đến Đạt, tôi thấy hình bóng cậu ở mọi nơi trong thế giới này.

Tôi cầm lấy đàn của cậu ta, ngồi sang bên cạnh rồi lảm nhảm mặc kệ cậu ta có hiểu hay không.

Rồi An từ đằng sau vòng tay qua cổ tôi, đưa các ngón tay đặt lên các dây, tóc tôi cọ vào ngực An..

Mặt tôi dần nóng lên, tôi xấu hổ muốn chết mất, cái tư thế như kiểu ôm nhau từ đằng sau vậy. Tôi ghét cậu ta, nếu là Đạt thì có phải hay hơn không.

"Thế nào nữa?!"

An hỏi tôi, hơi thở âm ấm phả vào vành tai tôi... *Sởn gai ốc.* Giai đẹp ơi, cậu biết ý chút đi. Tôi là con gái đó.

"Cậu... cậu... có thể tự tập... được rồi..."

Tôi ngẩng đầu lên, An cũng quay sang.

Ôi mẹ ơi, sao lại gần thế này, xíu chút nữa là môi lên kề môi rồi, tôi giật mình hét lên, theo phản xạ thì bật ra rất nhanh.

Tôi quên là tôi đang ở "trong vòng tay" hắn, kết quả khi tôi bật ngã ngửa thì An cũng ngã theo.

"A" Đau quá, chân tôi!

Sau lại có vụ đụng chạm vô lí như vậy. Dù là lỗi của mình nhưng thật muốn cho cậu ta một nhát đấm.

"Cậu làm cái gì vậy?" Tôi ấm ức

"Là tại cậu mà. Sao hỏi tớ..." An lồm cồm bò dậy.

Bò ra nhanh lên, tốt nhất đừng có chạm vào tôi nữa. Tôi ghét cậu nên thấy cậu thở thôi cũng ghét rồi.

Tôi bị ngã, lại còn bị một con sư tử như ai đè lên. Kết quả là bị chẹo chân. Đau kinh hồn.

An đỡ lấy khửu tay tôi, đỡ tôi ngồi dậy.

"Sao vậy?"

"Chắc chẹo chân."

"Có cần qua phòng y tế không?"

Cần gì phải ga lăng thế. Đồ con chuột! Cậu còn nói với tôi là đừng tiếp xúc với nhau nữa cơ mà. Có biết tôi buồn lắm không, tôi đâu phải con trai, dù da mặt tôi có dày cũng bị cậu đâm thủng rồi.

"Thôi khỏi!"

Tôi đáp bằng cái giọng lạnh lùng. An cố cõng tôi lên. Chậc! Bớt thể hiện giùm.

"Thôi xuống phòng y tế đi"

Ngang quá, người ta đã không thích thế rồi.

"Thôi đừng"...

Giằng co mãi thì vẫn bị cậu ta cõng xuống phòng y tế, mất cả buổi chiều. Đậu!

Mấy cô y tá trong trường đoán tôi bị bong gân nên xịt thuốc rồi cuốn băng cho tôi. Vì phải ngồi im một lúc, tôi thấy chán liền PM cho Dương Ỉn. Dạo này thấy nó có vẻ gầy đi vài cân, đáng yêu và xinh xắn lắm. Chắc chắn sẽ cưa đổ cái anh Đăng Duy gì đó thôi.

"Alo... ẳng mau" Nó

"Mày ơi, tao bị ngã, đau lắm. Đang ở phòng y tế 1. Ra chơi với tao."

"What?! Chờ tao tới...."

Dương nghe xong thì gầm lên. Nó chẳng thèm giữ máy lâu hơn, rõ ràng là tôi gọi, mà nó cứ như sợ mất tiền điện thoại ý.

...

Cũng chẳng mất nhiều time thì Dương xuống, nó bụ bụ chạy cũng khổ thân, thở hồng hộc mà vẫn cố hỏi tôi sao lại bị ngã.

Biết trả lời ra sao, chẳng nhẽ nói là thằng An đè gãy chân chắc. An nhìn Dương, không cười cũng không có chút biểu cảm. Cậu rút điện thoại ra chơi. Hình như là Shadow fight. Nhìn con iphone 6 Gold thấy chảnh quá. Nhưng học sinh xài mấy cái này xa xỉ thật, thôi không quan tâm, họ giàu, quyền họ!

Mặc kệ tôi và Dương trò chuyện. An cứ ngồi đó, mặc dù cậu không cần phải ngồi ở đây. Rồi mặt cái đồng hồ G-Shock cứ lấp loáng ánh đèn. G-Shock real đó, no fake. Tôi nhớ lúc nãy ở Club, tôi có hỏi giá và An nói "Mua ở Canada..."

Cái tên công tử bột này là dân Quảng Ninh. Cấp 3 mới học ở đây. Mà sao 1 đứa đẹp trai, nhà giàu, học giỏi như Tiến An lại không chảnh nhỉ. Đáng ra nó phải kiêu ngạo và tự cao mới đúng chứ. Đầu óc tôi đều để đi đâu hết, nãy giờ Dương nói mình nó nghe, tôi thì đều nhìn An.

"Mà An sao cậu lại ở đây?"An ngước lên nhìn tôi.

Thím Dương ra vẻ hoài nghi. An thông minh nên chắc cũng phải trả lời khôn ngoan, chắc chắn sẽ không nói là ngã đè lên tôi. pls...

"À... Thanh bị ngã ở Clb, nên tớ cõng xuống phòng y tế.."

"Thôi. rồi rồi... À Thanh, tao đi mua bim nhé, mày thích ăn loại nào?"

Nó vừa làm gì có lỗi với tôi hay sao vậy? An còn chẳng nhiệt tình như nó.

"Loại nào cũng được. Mày mua loại ngon nhất Việt Nam đi."

Tôi vỗ vào má nó.

"Ok, đợi anh về nha cưng"

Nó xong nó chạy vụt đi. Hơi béo nhưng dễ thương.

Và còn mỗi tôi và An trong phòng. nhưng cảm giác này và khi ở cùng Đạt hoàn toàn khác nhau.

Tim không đập nhanh, lòng không rối bời, bên cạnh nhau cứ như hai kẻ lạ mặt...

"Thanh này! Tớ muồn hỏi cậu cái này?"An.

Tôi giật giật khóe miệng, nhướn mày.

"Cứ nói đi!"

"Nó rất nghiêm túc và tớ không hề bỡn cợt.. "

Nếu cậu mà nhờ vả tôi, vậy thì nhờ nhầm người rồi, tôi không có hứng thú nên sẽ không giúp cậu đâu. Muahahaha...

"Rồi... Cậu vừa gặp ma hay sao? Con trai ai lại suốt ngày ngại.." Tôi cười.

"À... ừm"

Thấy xàm quá, nhưng cái bộ dạng ngại nhùng ấy tức cười thật.

"Cậu và thằng Đạt gay yêu nhau à?"

Tôi hoảng, mặt đỏ dần rồi chối bay.

"Không đời nào. Nó có gấu rồi... Nhưng sao lại hỏi thế!"

"Tại thấy cậu với nó hay đi cùng nhau!"

"Bạn thôi mà, nhưng cậu quen nó sao?." Tôi cọ móng tay vào nhao.

"Quen qua Mạnh thôi, bọn tớ hay chơi Lol cùng nhau!" An là bạn của Mạnh. Cái gì lúc liên quan tới chúng nó là sao.

"Mạnh á!"

"..."

"Mà Thanh này... Thật ra..tớ thích cậu. Tớ không biết mình như thế từ lúc nào nữa... Chỉ biết cảm thấy thích thôi.. Xin lỗi nhé"

"..."

"..."

Chúng tôi nhìn nhau. Tôi há mồm.

"What the f**k?!"

Không thể được, cái mẹ gì cơ, cậu ta điên rồi à! Đời nào, một đứa quá ư là bình thường như tôi.

Tôi không thích cậu, người tôi thích là Đạt, hằng đêm tôi chỉ nghĩ về Đạt mà thôi...

Sao tôi tin nổi lời cậu. Ngộ nhỡ cậu đang trêu làm tôi bị ảo tưởng thì sao! Dù thế nào, tôi không thể thích nổi cậu, Tiểu Mĩ Nam lớp A2 à!

"Cậu rất tốt. Nhưng tớ rất tiếc!" Chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ tôi ngốc. Một thằng pờ phẹc (perfect) như nó mà lại không thích. Nhưng các bạn cứ thử mà xem. Một người mà bạn không thích cho dù một thờ gian sau bạn có thích người đó đi nữa thì lúc này đây, bạn sẽ không bao giờ muốn cái tên đó và duy nhất chỉ có một chỗ duy nhất trong trái tim thì đã có người ngồi mất rồi...

Tôi và An im lặng hồi lâu, tôi không nói thêm gì hết và chỉ lấy tay che mắt.

"Tớ chờ!"

"Ơ Đạt! Đứng ngoài làm gì?"

Nếu không nhờ tiếng của Dương tôi cũng không phát hiện ra Đạt đang đứng ở cửa. Cậu chưa nghe những gì An vừa nói chứ, nhưng có nghe cũng không sao, chúng tôi là bạn thôi mà.

Ánh mắt Đạt lạnh dần nhìn tôi, lông mày cau lại khi thấy An. Cậu im lặng tiến vào. Tôi tỏ ra vui vẻ, thân thiện hết cỡ rồi... Nhưng chỉ thấy cậu đút tay túi quần đi vào và liếc xéo An rồi nhìn tôi.

"An làm gì ở đây vậy?" Đạt

"Thăm bạn ốm?" An cười nhỏ.

Rồi Đạt nhìn tôi, cậu không cười, nhưng trong đôi mắt đó lại có chút buồn phiền. Tôi không biết tại sao tôi và An lại làm cậu khó chịu. Cậu khác quá.

Cười đi, đừng cáu mà, nếu cậu tức giận hay không vui tôi sẽ buồn lắm, mỗi lần nhìn vào ánh mắt buồn rười rượi hay tức giận vì bất cứ chuyện gì. Tôi cũng buồn theo...

Vì sao mà lại nhìn tôi như vậy, hay An và tôi làm cậu khó chịu, nếu thế cậu có thể không cần vào đây cơ mà...

Này! Là ghen đúng không?!

An đứng dậy rồi tắt điện thoại, chài tôi rồi rời đi. Dương bóc mấy gói snack oishi, ném cho Đạt một gói Bento. Chúng tôi lại ngồi chơi và nói chuyện phiến.

Ngay lúc cả 3 đứa Long, Nguyên, Mạnh đi đến cửa, tôi rút hết can đảm nói với Đạt.

"Này Đạt. Nếu tớ thích An thì sao?"

Dù can đảm thế nào, cũng không dám hỏi liệu Đạt sẽ buồn hay không. Rồi tất cả im lặng, vẻ mặt thì ngạc nhiên, phải rồi, tôi giấu kín đến nỗi mà bấy lâu nay, chưa ai nhận ra rằng tôi thích Đạt, rất nhiều.

Nhưng có lẽ câu trả lời của Đạt sẽ không như tôi nghĩ đâu, vì mặc cản "Bạn học" vẫn bám víu lấy tôi mà. Bởi tình yêu là thứ duy nhất giết chết tình bạn. Tôi đành phải đắm chìm vào tình yêu đơn phương với cậu, trong sáng, cao thượng...

Nếu như tôi nói ra, rất nhiều cảm xúc của tôi về Đạt có thể sẽ thay đổi, cậu cũng nghĩ khác về tôi, cũng hành động khác đi. Sẽ không còn là bạn thân.

Tôi bất giác cười, sống mũi cay cay.

"Thì Dương sẽ buồn!"

Cứ như cậu dùng Dương để che cho mình vậy, đúng vậy, sẽ không khiến cậu phải nói rằng "An sẽ vui" hay những câu phũ phàng với tôi.

Thế nào thì..

Hãy để tôi thích cậu thôi, dù tôi có hành động hay nói gì, thì cậu hãy nghĩ rằng chúng ta là bạn thân nhé.

Những Kỉ Niệm Vẫn Còn Nóng Hổi.

Hết Chương 6.

(Galves Nguyen)