Những Kỉ Niệm Hãy Còn Xanh (School Days, You And Me)

Chương 5: Giận hờn vu vơ




"Hôm qua chán vờ, thua mấy trận liên tiếp. Đậu xanh, hôm nay lại mất 100k cho bọn A4. Chúng mày chơi gà không chịu được." Nguyên ỉu xìu.

"Gì cơ. Hôm qua tại thằng Đạt ý, đi mời trẩu tre vào. Chơi vừa ngu lại lắm mồm." Mạnh.

"Nó mời anh Hoàng 11A1 đấy. Chơi khủng thế còn chê ngu. Có mày gà ý." Nguyên.

"Mày chết đầu tiên đấy!" Mạnh nhếch môi.

....

Vừa đến lớp đã nghe thấy tiếng Long, Nguyên bàn chuyện Lol.

WTF, sao chúng nó lại cuồng Liên Minh Huyền Thoại nhỉ. Tôi đặc biệt ghét cái game này. Liên minh tôi thấy được mỗi nhân vật đẹp, còn hay hay không tôi chẳng quan tâm.

"Thanh ơi. Mượn bài tập anh? "

Mạnh vừa đến đã vỗ vai tôi. Thời đi học ai còn lạ cái việc mượn vở nhau chứ, căn bản tôi đang chán, chả buồn rep nó. Tôi đập và hất bàn tay trắng trẻo đang chìa ra trước mặt.

Thấy vậy, nó lèo nhèo lắc vai tôi, miệng nhe răng.

"Mượn tí. Kiệt sỉ v!."

"Ờ đấy.. Tao đang mệt, cút ra chỗ khác chơi"

"Mày có cho mượn không?" Giọng Mạnh nghiêm túc. Nên tôi cũng nghiêm túc lại.

"Xin em, hãy tha anh lần này. Chưa làm bài tập" Tôi đang tỏ ra đáng thương.

Gục đầu xuống bàn, tôi nhắm mắt mong mình có thể ngủ thêm một lúc. Và rồi có cái gì đó mềm mềm như ngón tay quẹt nhẹ qua má tôi Giật mình bật dậy.

Thằng thái giám, Mạnh lấy phấn bôi vào mặt tôi. Tôi buồn ngủ lắm, sờ mặt rồi nhìn nó. Lẩm bẩm.

"Đừng tưởng mày đẹp trai thì mày thích làm gì thì làm nhé."

Mạnh nhăn nhở, vuốt vuốt kiểu đầu undercut đang bồng bềnh. Nhe răng.

"Anh biết anh đẹp trai mà. Cứ phải khen làm gì, anh đẹp anh có quyền."

Bực thật, tôi lao đến đuổi đánh nó và... có chuyện rồi. Tôi vừa chạy ra đến cửa thì đâm ngay vào một người. Tại sao cái con người này lại xuất hiện không biết nữa.

Phạm Tiến An lớp A2. Oh Shit!

Hình như tay tôi vừa mới chạm vào ngực cậu ta, eo ghê quá! Ngực chẳng nở gì hết, toàn xương.

"Ặc... Xin lỗi"

Tôi xin lỗi rồi cúi mặt bỏ đi. Phải chuồn nhanh, ghét ghét cái tên này. Rồi cậu ta kéo tay tôi lại.

"Á"

Muốn gì đây, ai cho cậu cầm tay tôi.

"À. xin lỗi. Chuyện lần trước đó, không phải cậu làm đúng không?. "

Vụ mấy chữ xàm xàm trên bảng đây mà. Tôi làm vẻ không thù dai. Miệng tươi cười, kiềm chế bàn tay không đấm vào mặt cậu ta.

"Không sao. Thôi kệ đi. Hì"

"Ừ... cảm ơn. À cậu vừa tham gia club guitar đúng không? Tớ cũng thế, có lịch sinh hoạt chưa. Cho tớ số anh nhóm trưởng được không?"

Đúng là tôi mới vào club guitar. Sao An biết được.

"À. chiều nay 5h ở phòng D.201 nhé.Mà số anh Đăng, tớ không có. Toàn lên facebook lấy lịch sinh hoạt trong nhóm kín thôi. Mà anh nhóm trưởng học lớp 12A6, cậu qua đấy xin cũng được!"

Tôi nói. Rõ dài dòng.

"Tên cái gì Đăng?"

"Đào Quang Đăng. Cái anh môi đỏ, tóc xoăn í. Đeo kính đen."

"Ừ... Uhm! Vậy cho tớ số cậu được không?"

"Ok. Cậu có giấy không?"

Nói xong tôi đảo mắt tìm Thằng phốc Trần Hoàng Mạnh thì thấy nó đang đi lên cùng Đạt. An không lấy giấy hay gì có thể viết, cậu rút trong túi quần ra chiếc iphone 6 màu gold. Kinh v, cậu đưa cho tôi nhập số, eo ui cầm mà sướng tay quá. Tôi chỉ xài con 4S thừa của mẹ thôi. Tôi mải mê nhập số, Đạt và Mạnh đã đi lên đến cửa lớp A2 rồi. Nhưng không biết Đạt đi kiểu gì mà va được vào An, làm cậu ấy nhào về phía tôi, đầu tôi đập vào cằm An khiến tôi suýt làm rơi "báu vật". Mạnh chút nữa là ôm nhau thắm thiết rồi... An khó chịu liếc Đạt, còn Đạt thì làm cái thái độ dửng dưng, ngạo nghễ. Tôi nhíu mày liếc nó, tiếp tục lưu số mình với cái tên Super Man vào máy cậu ấy. Hehe!

Một lúc trò chuyện cùng An thì tôi vào lớp, rút vở ra ngồi ôn bài.

Tôi phát hiện ra điều gì lạ lắm. Cả ngày hôm đấy Đạt chẳng thèm nói với tôi một câu. Vừa bị đá? Hay mẹ mắng? Mất tiền.... A..aaa tất cả có liên quan gì đến tôi. Giận cá chém thớt à?

Tôi cứ nhìn cậu ta suốt. Lúc thì tươi cười trông đáng yêu và đẹp trai biết bao. Còn lạnh lùng như bây giờ trông đáng sợ quá.

Dù gì tôi cũng là bạn học của cậu ta mà. Có cần phải phũ với nhau thế không? Tôi liều chọc chọc vào lưng Đạt... Hắn lườm... ><

"Sao? "

Cái giọng hách dịch, lạnh lùng đó làm tôi sợ, trong lòng thấy khó chịu vô cùng, nếu tôi là Tú Vi chắc cậu sẽ chẳng bao giờ trợn mắt hay nổi giận vô cớ như vậy. Dù sao cũng là tôi đơn phương cậu, nên chấp nhận.

"Sao lại cáu với tớ. Tớ đã gì cậu đâu..."

Tôi lí nhí trong cổ họng. Rồi cậu nhíu mày, quay lên luôn, không thèm trả lời.

Tôi giận cậu ta luôn. Bực gì thì bực, người ta làm gì mà "cắn" cơ chứ.

Ngồi học mà tâm trí tôi cứ để đi đâu mất, học chả tiếp thu được cái gì hết. Tôi cúi đầu xuống nhìn đôi Roshe Run trên chân. Cậu thì đi Jordan màu trắng, tôi cũng có đôi này màu y hệt. tại vì sợ không muốn bị gọi là đồ đôi nên cái em Jordan của tôi đành nằm trong tủ... Tôi lại liếc nhìn Đạt, nói thật là điểm kém cũng không làm tôi buồn như thế này.

Một... hai... ba... hai trăm.. hai trăm linh một...

A. quay lại rồi. Đạt quay đầu lại rồi... nhưng lại hướng về phía Dương, tôi xị mặt...

"Mượn vở văn sáng"

Thấy con Dương Ỉn đưa vở cho nó, rồi nó quay lên luôn không thèm liếc tôi một cái.

"Tại sao?"... Tôi lẩm bẩm.

"Độc Tiểu Thanh Kí này!"

Nguyên từ sau cào cào vào lưng tôi.

"Yên nào!"

Tôi phẩy tay. Cười nhạt rồi quay lên.

Đột nhiên thầy im lặng, cả lớp cũng im, thầy nhìn chằm chằm tôi rồi chỉ tay. Tôi đã làm gì?

"Cô Thanh đứng lên nêu cho tôi nội dung BĐT Bunhiacốpxki. Cái này chắc học từ cấp 2 rồi phải không?"

"Em thưa thầy. Bđt Bunhia là... với cặp số thực a,b và x,y ta có ax2 + by2..."

Tôi ấp úng. Chết rồi, không nhớ gì hết.

"Sai rồi Thanh... (ax+by) bình." Mạnh cố nhắc. Nhưng...

"Nào nào... Làm gì có ax bình với chả by bình. Hôm qua không học đúng không? Thế thì sao làm nổi bài tập. Cầm sách ra cửa học lại cho tôi."

Thầy phũ quá, bất đẳng thức Bunhia cấp 2 tôi học ở trường trung bình, lại không tham gia đội tuyển toán, làm sao tôi biết được. Với cả đây chỉ là đọc thêm trong SGK thôi.

Không chỉ bị bọn lớp khác nhìn tôi như vật thể lạ, lại còn đứng sổ đầu bài vì không chú ý nữa chứ.

You b*tch!

À mà các bạn nên phân biệt giữa chửi thề và chửi bậy nhé. Không giống nhau đâu.

Thời gian còn 30p nữa. Tôi trầm ngâm tựa đầu vào tường, mắt lơ đễnh nhìn lên ra bên ngoài. Đẹp thật, sống ở thành phố này bao nhiêu năm mà giờ mới nhìn ra được vẻ đẹp này. Nếu không tin các bạn hãy thử mà xem, bất cứ nơi nào cũng có vẻ đẹp của nó... Chỉ cần để ý một chút, sẽ thấy ngay mà.

Bầu trời xanh ngát, âm thanh rì rầm từ lớp tôi truyền ra ngoài, thi thoảng có tiếng cười phá lên của các lớp khác. Yên tĩnh và thoải mái thật...

Thời gian.. Trôi chậm một chút thôi, tôi vẫn chưa suy nghĩ và ngắm nghía xong. Tiếc là...nó thường đi rất nhanh, tôi chỉ ước được mãi mãi như thế này. Không lớn lên, bố mẹ cũng không già đi, tôi sẽ được ở bên những người tôi yêu mãi mãi....

Bầu trời đã hửng nắng, tôi bất chợt nghĩ về Đạt, cậu ấy cứ lởn vởn trong tâm trí tôi mãi... Tôi cứ băn khoăn về lí do Đạt tự nhiên giận dỗi, có thể thấy tôi ngứa mắt, hay tôi bị "kick đểu".. cũng có thể là bị người yêu đá nên quay ra "cắn" tôi.

Rốt cuộc là tại sao chứ, do đâu mà đột nhiên đối xử với tôi như thế... Nếu bạn bị một đứa luôn đối tốt với bạn, lại còn là người bạn thích quay ra giận dỗi, nổi nóng với bạn vô cớ, thì bạn sẽ cảm thấy thế nào? Bạn nghĩ mà xem...

"I"m at a payphone trying to call home all of my changes i spent on you.."

Bài Payphone của Maroon 5

Khi tôi đang mải mê chìm đắm vào bầu trời xanh ngát, dường như không còn nghĩ đến điều gì thì một giọng hát trầm trầm, tuy không hay lắm nhưng... thật êm dịu, ấm áp cất lên.

Rất nhẹ nhàng và mềm mại.

Đó là.. là... Giọng của Đạt. Tôi ngước lên. Cậu cao thật đấy, tôi chẳng thể nào mà có thể ngắm cận cảnh khuôn mặt đó. Da cậu trắng, không phải trắng hồng nhưng cũng trắng hơn tôi chút. Cậu có hai cái răng nanh dài, khi cười trông rất đẹp và đuôi mắt thì cong lại trông như lưỡi liềm.

Đạt đẩy gọng kính lấy tay vuốt mái tóc ửng màu hơi đỏ do cháy nắng. Cổ áo hơi rộng lại không đeo cà vạt nên lộ ra xương quai xanh và chiếc vòng bạc.

Gợi cảm chết người. Tôi nhìn trộm cậu nhưng lại để bị phát hiện liền đỏ mặt quay đi. Và cũng cảm nhận được ai đó đang nhìn tôi và cười thầm.

Chậc! Tôi không có dại trai giống như những gì cậu thấy đâu.

Những Kỉ Niệm Vẫn Còn Nóng Hổi

Hết chương 5.

(Galves Nguyen)