Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 9




Sara không thể bắt đầu thư giãn cho đến khi xe ngựa của nàng rời xa hẳn Bath. Đích đến của nàng là một thánh đường của một thị trấn nhỏ ở Wells. Ngài Townsend đã rời sáng hôm đó nhưng nàng quyết định đợi đến khi bóng tối bao trùm. Nàng không muốn ai thấy mình. Nếu ai đó gọi đến nhà trọ, Bea sẽ nói rằng nàng đã đi nghỉ đêm. Và trong buổi sáng, thì Bea nói gì cũng không thành vấn đề nữa. Nàng đã kết hôn với ngài Townsend.

Ông đã ở Wells, sắp đặt mọi thứ. Ông có giấy phép đặc biệt; ông đã tìm thấy một vị mục sư làm lễ cưới cho họ và ông đã sắp xếp một căn phòng đầy đủ tiện nghi ở High Street. Đêm nay, ông sẽ ký vào bản hợp đồng hôn nhân và sáng mai nàng sẽ trở thành bà Townsend.

Mọi việc quá dễ dàng. Mọi thứ đang diễn ra quá trơn tru.

Ngài Townsend đã chấp nhận gần như ngay lập tức. Tổng số tiền ông đòi quá thấp so với số tiền nàng sẵn sàng đưa ra. Khi nàng nói với ông tên thật của mình, ông bị sốc, tất nhiên, nhưng ông lo lắng cho viễn cảnh tương lai của nàng hơn cho ông nhiều. Thật không dễ dàng gì khiến ông tin rằng không có sự hi sinh nào từ phía nàng. Nàng sẽ không bao giờ muốn kết hôn.

Max, tim nàng dường như đang gào thét.

Chúa thân yêu, có chuyện gì với nàng vậy? Mọi thứ đã diễn ra chính xác như nàng vạch kế hoạch. Nàng nên vui mừng mới phải; nàng không nên thấy phiền nhiễu vì tất cả những điều không rõ ràng như vậy. Max Worthe là rắc rối nguy hiểm và đó là tất cả những gì về chàng.

Đoạn kết câu chuyện.

Đoạn kết của câu chuyện không bao giờ nên bắt đầu.

Nàng quá lạnh đến mức run rẩy. Chỉ mới nửa giờ trước, nàng cởi áo khoác ra bởi vì nàng quá nóng. Nàng rúc vào nó và cài kín cúc rồi nàng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Chẳng có gì mà ngắm ngoài hàng rào cây nổi lên nhờ ánh sáng của chiếc đèn lông treo trên những chiếc xe ngựa. Có thể không còn xa nữa. Wells chỉ cách Bath hai giờ xe ngựa, tối đa là ba giờ trong điều kiện này. Và vào buổi sáng, sau khi giáo sĩ làm lễ kết hôn cho họ, ngài Townsend sẽ trở về Bath và nàng sẽ khởi hành đến Salisbury, nơi Bea sẽ bắt kịp nàng.

Nàng sẽ không trốn chạy nữa. Nàng đang trở về nhà để đối diện với tất cả lũ quỷ đó.

Trời đang mưa khi họ đến Angel. Người gác cửa, có vẻ đang chờ nàng, đi đến với một chiếc ô khi nàng trả tiền cho người đánh xe. Nàng chỉ có một thùng đồ và một cái túi da mà nàng khăng khăng đòi tự cầm.

Khách sạn này quá giống với khách sạn Christopher nơi Max đang ở. Nó có từ thời Tudo với những căn phòng nhỏ, những hành lang dài và hẹp. Phòng của nàng nhìn xuống sân trong. Nàng đang định mở cửa sổ khi nàng nhớ ra một cái sân trong khác và một cái khách sạn khác.

Nàng đóng kín suy nghĩ về Max, chốt cửa sổ, và ném túi của mình lên chiếc ghế gần nhất. Không mất nhiều thời gian để nàng chỉnh đốn mình cho tề chỉnh. Rồi nàng nhặt túi lên và đi xuống dưới lầu đến bàn tiếp tân. Một phòng khách riêng mà ngài Townsend đã đặt trước cho nàng là, viên thư ký nói cho nàng biết, ở dưới tầng trệt phía lưng khách sạn. Nàng sẽ tìm thấy ngài Townsend ở đó.

Nàng hít thở sâu và ghim chặt nụ cười trên gương mặt mình trước khi bước vào phòng. Hình ảnh mắt nàng bắt gặp làm nàng đóng băng ngay lập tức. Chiếc ghế bị lật nhào và ngài Townsend đang sụm xuống ghế, giữ chiếc khăn tay đẫm máu vào mũi mình. Ánh nhìn của nàng chuyển sang người đang lơ đễnh đặt một cánh tay dọc theo bệ lò sưởi khi anh ta nhấm nháp chất lỏng màu hổ phách trong chiếc ly thuỷ tinh.

Max.

Nàng cảm thấy máu rút hết khỏi mặt mình; mạch nàng chậm lại và nàng với tới lưng ghế. Cuối cùng, chút nghi ngờ mong manh của nàng cũng rơi mất. Nàng đã đúng khi sợ hãi. Max Worthe còn nguy hiểm và không thể đoán trước được hơn cả mèo hoang.

Như thể quên mất vẻ chết chóc bao quanh chàng, Max nâng ly lên chào. “Cô Childe,” chàng nói, “Sau rốt. Townsend và tôi đang bắt đầu tự hỏi điều gì đã giữ chân cô vậy.”

Cô Childe. Nỗi sợ hãi của nàng dịu đi một chút. Ngài Townsend đã không nói với Max nàng là Sara Carstairs.

Khi ngài Townsend nói ú ớ gì đó, nàng thả rơi túi và lao đến phía ông. “Điều gì đang diễn ra vậy? Huân tước Maxwell làm gì ở đây? Nào, hãy để tôi giúp ngài.”

Townsend bỏ tay nàng ra. “Tôi có thể xoay sở được.”

Max nghiến chặt răng. “Đừng có phí hoài sự cảm thông của em. Ông ta đáng bị những gì ông ta đã nhận.”

“Sao ngài có thể làm điều này?” Nàng gào lên rồi quay sang Townsend. “Tôi tìm bác sĩ nhé? Ngài có ổn không? Nói với tôi, ngài Townsend.”

Giọng Max cực kỳ chán nản. “Chỉ chảy máu mũi thôi mà, vì Chúa nhân từ.”

Nàng quay sang Max. “Tôi muốn nghe ngài Townsend nói.”

“Anh ta tấn công tôi,” Townsend nói. “Chẳng có lý do thích đáng gì, anh ta tấn công tôi.”

“Tất cả những gì tôi làm là ngăn ông ta chạy trốn.”

Mắt nàng gặp mắt Max. Đôi khi thật khó có thể đọc được chàng. Trông chàng luôn luôn dịu dàng và thư giãn. Nhưng nàng đã học được một điều, đó chỉ là một khía cạnh trong tính cách chàng. Bên dưới lớp trang trí quyến rũ, là khối thép cứng rắn và lạnh lẽo. Mắt chàng không bao giờ nao núng khi nhìn vào mắt nàng, đôi mắt thông minh, cảnh giác, và ngay lúc này, sáng bừng vì cảm xúc.

Được, nếu chàng tức giận, nàng cũng vậy, cực kỳ giận dữ. Nàng nói, “Ngài làm gì ở đây, Max? Làm sao ngài tìm ra được ngài Townsend và tôi?”

“Ta cộng hai với hai,” Max nói. “Làm điều đó chẳng khó gì, một khi ta đã nắm được sự thật nàng là người đăng quảng cáo trên tờ Tin Tức. Ta không thể tin được nàng sẽ làm đến cùng. Nhưng khi Townsend rời đi sáng nay, ta bám theo ông ta. Và chúng ta ở đây. Không ấm cúng sao?”

Nàng bỏ qua lời chế nhạo. “Điều đó chẳng giải thích được việc tại sao ngài ở đây và tại sao ngài tấn công ngài Townsend.”

“Tấn công? Giờ thì điều đó đi quá xa rồi đấy. Ta... à... ngăn cản ông ta. Em thấy đấy, Sara, khi người gác cửa đến nói với chúng ta rằng em đã ở trong khách sạn, chồng sắp cưới của em cố chuồn mất. Ta ngăn ông ta lại. Ta không nghĩ ông ta muốn kết hôn với em đâu, Sara, không phải bây giờ.”

Mặc dù tim nàng vẫn đập thình thịch như thể tiếng đập của nó vang lại trong đầu nàng, nàng xoay sở để giữ giọng mình bình tĩnh và không biểu lộ cảm xúc. “Dù ngài Townsend có mong cưới tôi hay không thì cũng không phải việc của ngài.”

“Ta khiến nó thành việc của ta đấy. Nghe ta này, Sara. Người đàn ông này đang nợ ngập đầu. Ông ta không thể cưới em với khoản tiền ít hơn 40.000 bảng đâu. 40.000! Em có đủ khả năng không? Em đã hứa trả ông ta bao nhiêu?”

Nàng run rẩy nhìn chàng trừng trừng. “8000,” nàng nói. “Đó là tổng số tiền chúng tôi đã đồng ý.”

Max nói bình thản, “Ông ta sẽ không cưới em với 8000 ít ỏi đó đâu, Sara. Hỏi ông ta đi.”

Mặt ngài Townsend đỏ bừng như lửa. “Trợ cấp 8000 bảng một năm,” ông rít lên.

“Ý tôi là thế. Nhưng, giờ tôi có thời gian để nghĩ về nó, tôi đã thay đổi thái độ rồi.”

Ông chầm chậm, cẩn thận đứng dậy, nhưng Max tiến lại gần khiến ông ta vội vã ngồi sụp xuống ghế.

Max cúi xuống Townsend cho đến khi mũi họ thực sự chạm vào nhau. “Ý ngài là bây giờ tôi sẽ ngôi đây và thấy ngài không thể lừa gạt lấy hết tiền của Sara, ngài sẽ không chuồn được đâu. Nói cho tôi biết, ngài Townsend, ngài đã bao giờ có ý định cưới cô ấy hay chưa? Trò bịp bợm xảy ra thế nào?”

Sara gào lên. “Dừng ngay! Dừng việc đe doạ ngài ấy ngay! Tại sao ngài cứ giữ ngài ấy ở đây ngược với nguyện vọng ngài ấy vậy?”

Max nói qua kẽ răng. “Bởi vì ta biết em sẽ không tin những gì ta nói với em. Giờ thì Townsend ở đây. Hãy để ông ta phủ nhận nếu có thể, rằng ông ta đang chết chìm trong đống nợ nần. Hãy xem ông ấy còn sẵn lòng cưới em với 8000 tầm thường đó không.”

Ngài Townsend bắt đầu quát tháo ầm ĩ nhắm thoát khỏi lời buộc tội của Max (Deco: cái này là cả vú lấp miệng em ạ ) và nàng không thể chịu đựng thêm được chút nào nữa. Nàng quay lưng lại cả hai người đàn ông, đi đến cửa sổ phía sân trong và nhìn chằm chằm ra ngoài. Nàng không thể đối diện với những thứ sau lưng mình, sự xấu xa, bội phản, nên nàng tập trung nhìn những người coi chuồng ngựa đang tháo một cặp ngựa hồng ra khỏi chiếc xe song mã hào nhoáng. Những người coi chuồng ngựa nguyền rủa cơn mưa, họ nguyền rủa lũ ngựa, họ nguyền rủa người đánh xe đã lôi họ ra khỏi trò xúc sắc khi mà những con người tử tế đang rúc trong nhà ở cái giờ khó chịu này.

Bây giờ, nàng đang run rẩy thật sự và nàng vòng tay quanh mình để giấu diếm nàng thực sự run rẩy đến thế nào.

Max nói, “Sara, em muốn ta làm gì với đồ hèn nhát sụt sùi này?”

“Để ông ta đi,” nàng nói thiếu tinh thần. “Ngài đã đạt được mục đích rồi đấy.”

Có vẻ sắc nhọn trong giọng Max. “Ta hi vọng em (ông) biết mình may mắn nhường nào.” (Ôi giời ơi, biết dịch từ you là gì đây)

Nàng không biết lời của Max là ý dành cho Townsend hay bản thân nàng vì thế nàng không trả lời.

Max dịch sang bên, cái nhìn của chàng vẫn đóng đinh vào Sara. Townsend đứng dậy, chỉnh trang lại áo khoác nhàu nhĩ của mình và đi ra phía cửa. Ông mở cửa ra rồi quay lại nhìn Sara. Ông nói vẻ tự trọng. “Động cơ của tôi là trong sáng,” ông nói, “nhưng cô có thể tự hỏi mình về động cơ của Huân tước Maxwell. Ông ta biết cô là ai. Không, tôi không nói cho ông ta biết. Ông ta không chỉ là người có thể cộng hai với hai. Tôi nghĩ ông ta muốn đoạt tài sản của cô cho riêng bản thân mình.”

Sara xoay tít lại, ánh mắt nàng toé lửa nhìn vào mắt Max. Chàng đang chăm chú nhìn nàng với vẻ đề phòng. Nàng lắc đầu. Chàng nhún vai.

“Ta sẽ kể em nghe sau,” chàng nói, “khi chúng ta ở một mình.”

“Kể với tôi cái gì?”

Chàng ngập ngừng, rồi dịu dàng nói. “Ta có mặt ở phiên toà của em.”

“Phiên toà xử tôi?” Giọng nàng khó mà nghe rõ. “Ngài ở phiên toà xử tôi?”

“Ừ. Ta biết em là Sara Carstairs.”

Nàng cảm thấy chết lặng vì choáng váng; thậm chí lưỡi nàng dường như cũng đóng đá và nàng có vấn đề với việc phát âm từ ngữ.

“Ngài là một trong những gã công tử bột đã đến trố mắt nhìn tôi ư?”

Cơ hàm chàng căng cứng. “Ta ở đó để bao quát câu chuyện cho bài báo của mình. Ta sẽ nói với em thậm chí nếu Townsend có không ép buộc ta. Nghe ta này, Sara, ta không thể nói với em ngay lập tức ta là ai vì ta sợ em sẽ lại trốn mất. Có nhiều điều giữa chúng ta hơn cái thực tế em là Sara Carstairs và ta là nhà báo. Chẳng lẽ em không thể nhìn ra điều đó ư? Và ta muốn giúp em.”

“Tờ báo nào?” Nàng khàn khàn hỏi.

“Chúng ta sẽ nói sau.”

“Tờ báo nào?”

Im lặng, rồi Max nói nhẹ. “Người Đưa Tin. Ta sở hữu nó, Sara à. Và xuất bản nó.”

Nàng có cảm giác lạ lùng rằng trí não nàng đã nổ tung, để lại khoảng chân không trống rỗng trong đầu nàng. Một tay nàng đưa ra ngoài khung cửa sổ như thể nàng tự làm mình bình tĩnh lại. “Người Đưa Tin,” nàng nói yếu ớt.

Townsend, kẻ đang theo dõi cảnh bên lề thú vị này với nụ cười tự mãn, chọn thời điểm đó để xổ ra lời bình phẩm. “Coi chừng anh ta, cô Carstairs. Tôi chỉ muốn tiền thôi còn anh ta sẽ cố để tròng thòng lọng quanh cổ cô.”

Với nguyền rủa giận dữ, Max đi ngang căn phòng với hai sải chân. Townsend quay đi và chạy trốn dọc theo hành lang. Max đóng cửa lại, thở sâu và quay lại đối mặt với Sara. “Đó là lời nói dối,” chàng nói. “Và dù gì, em đã được tuyên trắng án. Em không thể bị xét xử lại lần nữa.”

Tình trạng chết lặng của nàng bắt đầu rời đi. Nàng cảm thấy máu tuôn chảy trong mặt mình và trí não của nàng từ từ quay trở lại, mọi thứ bắt đầu trở nên hoàn toàn dễ hiểu.

Nàng nhấn mạnh từng từ với giọng thở ra cay nghiệt. “Ở Reading... khi ngài trèo qua cửa sổ phòng tôi... ngài đã biết tôi là ai.”

“Không. Chỉ đến sáng ta mới thấy rằng ta đã nhìn thấy em trước đó.” Khi chàng bước tới nàng và nàng lùi ra sau, chàng dừng lại. “Điều đã xảy ra trong phòng em đêm đó, ý ta là điều đã xảy ra giữa chúng ta là thật. Nó hoàn toàn chân thật, Sara, thật tình đấy.”

Đầu nàng giật mạnh ra sau và nàng nhìn chằm chằm vào chàng với vẻ khinh miệt không che giấu. “Chẳng có gì thành thật hay thật tình về ngài hết. Nàng đã diễn vai của một gã quý tộc buồn chán với kỹ năng xuất sắc, giả vờ rằng ngài bị ta thu hút khi tất cả những gì ngài muốn là câu chuyện cho tờ báo của ngài.”

Chàng nói cụn lủn. “Chúa giúp ta, ta bị em thu hút dù ta có muốn hay không. Và đúng, ta muốn một câu chuyện cho tờ Người Đưa Tin. Ta là nhà báo và ta không thể thay đổi phù hiệu của mình được, thậm chí vì em. Nhưng ta muốn giúp em Sara.”

Nàng thu mình xuống như thể nàng sẽ lao vào chàng. “Ngài là người đã lén theo tôi suốt những tháng qua. Ngài là người đã gửi cho tôi những bức thư đe doạ.”

“Bức thư nào? Em đang nói về chuyện gì thế?”

“William!” Nàng bùng lên. “Đừng có chối ngài không biết.” Nước mắt làm cay mắt nàng. “Ngay từ đầu, Người Đưa Tin đã chống lại tôi. Ngài tự cho mình là quan toà và bồi thẩm đoàn. Và để tìm ra tội của tôi, ngài đã săn lùng tôi. Ngài vẫn đang săn lùng tôi.”

Chàng giơ một tay ra cầu xin sự thông cảm và đi về phía nàng nhưng nàng lùi lại, chàng lại dừng lại. “Em có thể bình tĩnh lại và nghe ta được không? Ta không biết giải thích cho em khó khăn đến thế nào. Ta thề ta không biết cho đến gần đây, khi ta đến để gặp...” Chàng dừng lại giữa câu.

“Ngài đã gặp ai?”

“Một trong những phóng viên của ta, Peter Fallon. Ta cử cậu ấy đến Stoneleigh để thu thập thông tin.”

“Ngài đã do thám tôi!” nàng gào lên.

“Ta chỉ cố gắng giúp em thôi! Em sẽ không kể cho ta điều gì cả nên ta quyết định tự mình tìm ra. Đó là khi ta nghe về vụ hoả hoạn một trong những bất động sản của em và rằng phần thưởng ta đã đăng trên tờ Người Đưa Tin đã - ừm, khuấy tung mọi thứ lên. Ta không biết, không bao giờ hình dung được nó đã có hại biết bao. Ta xin lỗi, cay đắng hối tiếc nhưng đó là sự thật.”

“Chà, điều đó thật tuyệt vời nhưng nếu ngài tìm kiếm sự tha thứ thì ngài đã đến nhầm người rồi đấy. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài.”

“Tốt thôi. Giờ thì điều đó không quan trọng. Giờ ta muốn nghe về những bức thư.”

“Tại sao? Để ngài có thể tròng thòng lọng quanh cổ tôi à?”

“Để ta có thể bảo vệ em.”

Nàng bắt đầu cười phá lên rồi đột ngột ngừng lại.

“Sara,” chàng nói dịu dàng, xoa dịu. “ngồi xuống và nói về điều này như những con người có lý trí nào.”

Không có phản ứng.

Chàng cố lần nữa. “Nói cho ta nghe về mấy bức thư đó. Chúng đến từ William phải không? Có phải William là kẻ đã săn đuổi em không? Đó là điều em nghĩ à?”

“Ngài thực sự tin tôi sẽ nói thật sau tất cả những việc ngài đã làm với tôi ư?”

“Em không hiểu sao? Ta đang cố đền bù cho em. Giờ, những bức thư đó đâu? Ta cảnh cáo em, Sara, ta không cho em lựa chọn đâu. Nó đã vượt qua giới hạn. Nếu em đang bị nguy hiểm, ta muốn biết điều đó.”

Tiếng chuông báo động chạy dọc theo cơ thể nàng, làm dạ dày nàng cuộn lên. Đây là người đàn ông nàng khiếp sợ, tàn nhẫn, lạnh lùng quyết tâm đạt được mục đích của mình. Chàng sẽ kiên trì theo nàng, kiên trì theo nàng cho đến khi tìm thấy sự thật. Rồi chàng sẽ thực sự tròng thòng lòng quanh cổ nàng, không phải trước toà mà trên trang nhất tờ Người Đưa Tin. Nàng biết cách căm ghét một người, nhưng tại thời điểm này, chẳng có ai nàng từng ghét nhiều như nàng căm ghét Max Worthe.

Nàng cố nâng vai mình dậy, một lần, hai lần, rồi hắt ra một hơi thở dài run rẩy. “Chúng ở tầng trên,” nàng nói nhẹ, “trong phòng tôi.”

Chàng giơ tay ra. “Đưa ta chìa khoá và ta sẽ lấy chúng.”

Nàng ngập ngừng rồi mò mẫm trong túi và lấy ra một chiếc chìa khoá. “Nó ở trong túi lưới của tôi, nằm ở ngăn trên tủ quần áo.”

Nàng lờ đi bàn tay đang giơ ra của chàng và đặt chiếc chìa khoá lên bàn.

Môi Max mím lại khi nàng thoái lui, giữ mình tránh xa tầm với của chàng khi chàng di chuyển đến chiếc bàn và nhặt chìa khoá lên. “Sara-”

Nàng quay lưng lại với chàng.

Không nói một lời, Max rời phòng.

Khi cửa phòng đóng lại và nàng còn lại một mình, nàng nắm chặt tay đưa lên che miệng. Những ý nghĩ lung tung đuổi nhau trong đầu nàng. Max Worthe đã chứng kiến phiên toà xử nàng, đã nghe tất cả những chi tiết dơ dáy về mối tình suy đồi của nàng với William. Chàng đã phá huỷ cuộc đời nàng, chia cắt nàng với gia đình và tất cả chỉ vì bài báo cho tờ báo phô trương vô giá trị của chàng.

Tờ Người Đưa Tin.

Chàng sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi chàng biết được câu chuyện của nàng.

Vô thức, nàng mở cửa và bước vào khu hành lang. Cửa sau dẫn tới sân trong nằm bên tay phải nàng. Nàng tiến đến phía đó. Bên ngoài mưa vẫn rơi. Chỉ có ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn treo trên tường. Nàng chẳng thấy gì, chẳng nghe gì. Trí não nàng đang tê liệt. Nàng không dừng lại để lấy lại tác phong hay có thời gian lấy áo khoác. Nàng không biết hay quan tâm đến việc nàng sẽ đi đâu. Tất cả những gì nàng muốn là tránh xa khỏi Max Worthe.

Khi bước lên bậc thang, Max cân nhắc xem chàng sẽ làm gì để Sara hiểu đúng mọi việc. Sự tức giận của nàng thì chàng có thể đối phó được nhưng cái nhìn ma ám trong mắt nàng khi chàng nói chàng là chủ tờ Người Đưa Tin làm chàng tan vỡ. Chàng không muốn tổn thương nàng. Điều cuối cùng chàng muốn là làm tổn thương nàng. Chàng có mọi ý định kể cho nàng về mối liên hệ của chàng với tờ Người Đưa Tin sau khi chàng thoả thuận với Townsend. Nhưng Townsend đã trả thù trước khi chàng có cơ hội giải thích và giờ là thiệt hại.

Nhưng điều đó không thể sửa chữa được. Chàng biết, hi vọng chàng có thể khiến nàng thấy được lý do, bởi vì chàng không phải người duy nhất chịu trách nhiệm ở đây. Nàng cũng giữ bí mật với chàng mà. Chàng sẽ xin lỗi. Chàng thậm chí sẵn sàng quỳ xuống, ở mức độ nào đó. Nhưng điều mà chàng không dung thứ là những rủi ro đáng sợ khi nàng chạy trốn.

Nàng đã nhận những bức thư đe doạ từ William Neville. Đó có phải là điều đã thúc giục nàng thực hiện cái kế hoạch mất trí, kết hôn với Townsend? Nàng vẫn còn nhiều điều cần giải thích.

Chàng phát ốm và mệt mỏi chơi những trò này với Sara và cũng phát ốm và mệt mỏi như vậy vì tất cả những lời nói dối nàng đáp trả chàng. Nhưng điều thực sự làm chàng bùng cháy là nàng đã chuẩn bị kế hoạch thiếu chín chắn mà chỉ nàng mới hiểu được xa đến đâu. Chàng đã không tin nàng hoàn thành được nó. Chàng tự tin khi nó giáng xuống, dũng khí nàng sẽ rạn vỡ và nàng sẽ không đến.

Và chàng đã sai lầm biết bao!

Chàng tìm thấy túi của nàng ở nơi nàng nói với chàng và dẫu cho chàng bị kích thích xem kỹ nó và đọc những bức thư đó ngay lập tức, chàng quyết định tốt hơn nếu Sara đích thân đưa đó cho chàng. Rồi nàng sẽ chẳng thể buộc tội chàng là kẻ lén lút.

Khi chàng trở lại căn phòng, chàng thấy nó trống không. Chàng không thấy báo động. Chàng có túi lưới của nàng và chiếc túi da của nàng vẫn nằm trên sàn nhà nơi nàng thả rơi nó. Nếu nàng để lại túi và túi lưới của mình, chàng lý luận, nàng không thể đi xa được. Nàng sẽ quay lại lấy nó.

Chàng dựng chiếc ghế bị lật nhào lên, rót cho mình một ly brandy khác, một ly đầy và ngồi xuống đợi nàng. Khi đã mười phút trôi qua mà nàng không xuất hiện, chàng cảm thấy những tín hiệu cảnh báo đầu tiên.

Chàng rời phòng ngay lập tức nhưng ngừng lại ở hành lang khi chàng trông thấy cửa sau khép hờ. Chàng đẩy cửa và bước ra ngoài.

Mưa chảng ngớt đi chút nào trong suốt một giờ qua, và chàng dựng cổ áo dậy để che một chút. Khi mắt chàng đã quen với bóng tối, chàng nhìn thấy người coi chuồng ngựa đang trực, đứng dưới mái hiên chuồng ngựa.

Max chạy ngang qua sân, không ngừng chửi rủa khi nước mưa luồn qua cổ áo chảy vào cổ chàng, chàng còn chửi rủa hung hăng hơn khi chàng giẫm phải một vũng nước khi tránh một vũng nước khác.

Nàng không thể rời khách sạn trong cái đêm mưa gió thế này.

Người coi ngựa đứng thẳng dậy khi Max tiến đến.

“Ông có thấy ai rời khỏi khách sạn trong vòng 15 phút vừa rồi không?” Max hỏi.

“Một quý ông rời đi đến Bath trên một cỗ xe ngựa nhưng đó là gần nửa giờ trước rồi, ngài Townsend, vâng, đó là tên ngài ấy.”

“Có ai đi cùng ông ấy không?”

“Không. Ngài ấy đi một mình.”

“Thế 15 phút trước thì sao? Có ai đi bộ không?”

Người coi ngựa gật đầu. “Một cô nương, có phải không thưa ngài?”

Sự hoảng hốt của Max tăng lên gấp 10 lần. “Đúng, một cô nương.”

“Tôi cố kêu cô ấy lại nhưng cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi.”

“Cô ấy đi đường nào?”

“Cô ấy đi qua cái cửa tò vò đằng kia rồi rẽ phải.”

Chẳng đợi nghe thêm gì nữa, Max lao qua cửa tò vò và gặp Đại Lộ. Nó hoàn toàn vắng lặng, không xe ngựa, không người cưỡi ngựa, không người đi bộ. Chàng không ngạc nhiên. Đã quá nửa đêm và Wells là một thị trấn nông thôn nhỏ. Chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ vài khung cửa sổ. Cả thị trấn đóng kín cửa ban đêm.

Vậy thì nàng ở cái nơi quái quỷ nào thế?

Mặt chàng dữ tợn khi chàng quay lại khách sạn.

Điều đầu tiên chàng làm là xem xét kỹ cái túi lưới của nàng. Chẳng có bức thư nào hết. Chàng cầm lấy áo khoác và nói với nhân viên lễ tân với thái độ nản chí nhất rằng đừng khoá cửa khách sạn đêm nay cho đến khi chàng quay lại.

Chàng mất một giờ tiếp theo để đi từ nhà trọ này đến nhà trọ khác nhưng Sara chẳng đăng ký cái nào và chẳng ai thấy cô nương nào giống miêu tả.

Max đang xuống sức nhanh chóng. Chắc hẳn chàng đang uống tới bình cà phê thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm nay khi có tiếng gõ cửa trước khách sạn.

Chàng đặt cốc xuống. “Tôi sẽ ra,” chàng nói với người thư ký bị ép thức cùng chàng đang díp mắt lại.

Cửa không khoá nhưng chỉ bởi chàng khăng khăng muốn thế. Nếu và khi Sara quay lại, chàng không muốn bất cứ điều gì cản trở nàng bước vào khách sạn.

Khi chàng mở cửa, chàng vô cùng thất vọng, người đang nhìn chằm chằm vào chàng chẳng phải là Sara mà là một người đàn ông lực lưỡng, to lớn, khoảng ngũ tuần với hàng lông mày rậm rạp sẫm màu và hàng ria mép còn rậm rạp hơn.

“Cảnh sát O’Hanalon,” người lạ đột nhiên nói. “Và ngài có thể là ai nhỉ?”

“Là Huân tước Maxwell.” Sara đi đến từ phía sau cái bóng to lớn của ngài cảnh sát và bước vào khách sạn. “Tôi đã nói với ngài rằng ngài ấy sẽ đảm bảo cho tôi mà. Tất cả chỉ là sự hiểu lầm khủng khiếp thôi.”

Một trong những lần hiếm hoi trong đời mình, chàng không nói nổi từ nào. Chàng đang tưởng tượng tất cả viễn cảnh dựng tóc gáy – Sara bị bọn lưu manh hay kẻ cướp tấn công, hay tồi tệ hơn là cơ thể của nàng bị cắt ra và quăng xuống sông. Và nàng ở đây, nguyên lành và mạnh khoẻ trong khi thần kinh chàng thì vỡ vụn.

“Ồ, đóng cửa lại, Max” Nàng nói từ khu tiền sảnh. “Ngài cảnh sát O’Hanalon muốn nói chuyện với chàng.”

“Cái gì?”

“Đóng cửa lại,” nàng nhắc lại.

Max nhìn cánh cửa. “Được.” Chàng đóng cửa lại và đi đến chỗ nàng và ngài cảnh sát đang đứng ở tiền sảnh. Giờ thì nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của chàng đã được giải thoát và Sara dường như chẳng có gì tệ hơn cái hành vi hấp tấp của nàng, chàng buông thả mình cho cơn giận dữ. “Em có biết ta đã ở đâu suốt ba tiếng đồng hồ vừa rồi không? Em có thể tưởng tượng được ta đã chịu đựng thế nào vì không biết em ở đâu hay điều gì đã xảy ra với em không?”

“Em rất tiếc, Max. Chỉ là trường hợp kích động của cô dâu thôi mà.” Đôi mắt xám của nàng cầu xin chàng với thông điệp không nói thành lời, rồi nàng tiếp tục. “Ngài cảnh sát O’Hanalon, đây là hôn phu của tôi, Huân tước Maxwell.”

“Điều đó đúng không thưa ngài?” người cảnh sát hỏi. “Cô nương đây là hôn thê của ngài à?”

Max nheo mắt lại nhìn Sara. “Còn phải xem lại,” chàng nói. “Cô ấy đã ném mình vào tình huống khó xử nào vậy?”

Người cảnh sát nén cười. “Người gác đêm thấy cô ấy đang cố đột nhập vào thánh đường.”

Sara nói, “Em nghĩ cửa bị tắc. Em chưa bao giờ thấy thánh đường khoá cửa ban đêm cả. Em nghĩ nhà thờ luôn luôn mở cửa, chàng biết đấy, cho những người khốn khổ.”

Người cảnh sát tặc lưỡi. “Điều đó có khả năng, thưa quý cô, nhưng cô đã từ chối không nói cho người gác cửa biết tên mình hay giải thích gì cả.”

“Tôi” - nàng nhìn vào Max rồi quay đi – “bối rối.”

“Nếu mà cô rõ luôn cho anh ta biết, cô sẽ không mất đến nửa đêm trong nhà giam thành phố đâu. Chúng tôi có thể đưa cô về nhà ngay lập tức.”

“Nhà giam thành phố?” Max nhìn chằm chằm vào Sara. Giọng chàng vút lên đến mức đáng lo ngại. “Nhà giam thành phố? Sao em không cử ai đến gọi ta? Em phải biết ta lo lắng thế nào chứ.”

Mặt Sara tái đi. “Em không nghĩ ra.”

“Vậy em đã làm gì?”

“Em... em ngủ quên.”

“Em làm sao?”

Max sững lại khi người thư ký khách sạn mà chàng đã quên mất, đột ngột xuất hiện từ quầy tiếp tân, chen vào giữa chàng và Sara.

“Cô Childe,” anh ta nói, “Tôi có thể mang gì đến cho cô không? Cà phê? Trà? Sandwich?”

Lần đầu tiên sau một lúc lâu, Sara cười. “Cám ơn George. George phải không? Một tách trà thì thật tuyệt.”

George cười bẽn lẽn với Sara. “Tôi sẽ đi làm nó ngay, thưa cô. Sao cô không khiến mình thoải mái bằng cách vào phòng và tôi sẽ mang đến đó cho cô nhỉ.”

Sara nhìn người cảnh sát. “Tôi có được sự cho phép của ngài không?”

“Tôi cho là được thôi, giờ thì quý ngài đây sẽ coi sóc cô. Nhưng hãy để ý những gì tôi đã nói đấy.” Ông nắm lấy tay Sara, bao bọc chúng bằng cả hai bàn tay của ông. “Cô thật may mắn vì người gác đêm đã tìm thấy cô. Phụ nữ ở một mình trong đêm sẽ gặp nhiều rắc rối.”

“Tôi sẽ nhớ. Và tôi rất cám ơn ngài vì đã tử tế với tôi.” Rồi nói với Max. “Em sẽ gặp chàng ở trong phòng nhé, khi nào chàng nói chuyện xong với ngài cảnh sát.”

Sara rời đi với người thư ký khách sạn và im lặng nhìn theo họ, Max thể hiện vẻ chế giễu rõ đến mức người cảnh sát và người thư ký cũng thấy lo, ở đây, chàng là người đáng bị khiển trách. Chàng nhìn O’ Hanalon và biết được điều đó hàng lông mày rậm rạp của người cảnh sát đang nhíu lại vẻ quở trách.