Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 10




Mười phút sau, khi Max bước vào căn phòng khách nhỏ, nàng nhìn thấy ngay rằng George không chỉ mang đến một bình trà cho Sara như anh hứa mà còn mang đến một đĩa gồm những miếng sandwich nhỏ vừa miệng. Và nếu Max có nghi ngờ về việc George đứng về phe ai, thì thực tế là chỉ có một chiếc tách, một đĩa lót đi cùng với bình trà là câu trả lời chính xác nhất.

Chiếc túi da của nàng mà chàng đặt lên ghế, bây giờ ở dưới sàn cạnh chân nàng. Chàng đã bị xúi giục xem kỹ nó nhưng để làm thế chàng phải phá cái khoá bạc và chàng đã có đủ dấu hiệu đen tối chống lại mình mà chẳng cần phải làm thêm cái việc đó.

Chàng ngồi xuống chiếc bàn cạnh nàng và tự lấy cho mình một miếng sandwich bé tí tẹo. Pho mát và dưa chuột mắc ở vòm miệng chàng nhưng chàng cố nuốt xuống. Nếu George muốn trừng phạt chàng thì anh ta không thể chọn cái gì tốt hơn là sandwich bơ và dưa chuột.

“Cảnh sát O’Hanalon,” chàng nói, “không nói toạc ra nhưng thực tế, ông ấy đã xé ta ra từng mảnh.”

Nàng ngước nhìn chàng rồi nhanh chóng cụp mắt xuống đĩa sandwich. “Tôi phải nói với ngài ấy rằng ngài là hôn phu của tôi. Ngài ấy muốn đưa tôi về nhà cho cha hoặc anh trai tôi. Ngài ấy sẽ chẳng để tôi đi nếu ngài ấy biết chúng ta chẳng có quan hệ gì.”

“Ông ấy nói rằng ta nên chăm sóc em tốt hơn.”

“Tôi bảo ngài ấy rằng chúng ta có xích mích giữa hai người yêu nhau.” Nàng nâng tách lên môi và cẩn thận nhấm nháp. “Như vậy dễ hơn là giải thích dài dòng.”

“Ông ấy cũng nói rằng trông em choáng váng khi em vừa bị mang đến. Họ lo lắng cho em.”

Mắt nàng nhìn chằm chằm vào mắt chàng một lúc lâu mà không hề nao núng. “Nó khiến tôi nghĩ lại một nhà tù khác, khi tôi chờ phiên toà xử mình.”

Giọng Max trở nên thô nhám. “Nếu họ làm em sợ, đe doạ em-”

“Không! Họ rất tốt. Họ sấy khô quần áo cho tôi. Họ cho tôi ăn. Nữ cai tù đưa tôi lên giường. Tôi không nói cho họ biết tôi là ai hay trả lời câu hỏi của họ. Đấy là lý do họ giữ tôi lại đó.”

Chàng lắc đầu. “Sara, sao em lại chạy trốn?”

Lại một cái nhìn trừng trừng không nao núng nữa. “Ngài làm phiền tôi, Max. Tôi muốn ở một mình. Tôi muốn yên bình và tĩnh lặng. Tôi nghĩ thánh đường sẽ mở cửa.”

Chàng không tin nàng nhưng chàng kệ nó. “Và thay vì thế, nàng ngủ vài tiếng đồng hồ tiếp theo trong nhà giam thành phố.”

“Đúng vậy.”

Nàng không ngủ được lâu lắm, và khi nàng tỉnh dậy, nàng nằm yên lặng trong cũi, cố gắng hiểu được điều gì đã mang nàng đến tình trạng khủng khiếp này. Mũi dao đã chĩa vào tim nàng một lần nhưng nàng không cho phép nó chĩa thêm lần nữa.

Vì thế nàng nằm đó, nghĩ ngợi, nghĩ ngợi, nghĩ ngợi, dần dần cũng tập hợp được sức mạnh đánh bại tất cả cảm xúc của mình. Ý nghĩ của nàng trôi dạt đến Stoneleigh và điều đang chờ đợi nàng ở đó. Chẳng còn đường quay lại nữa. Nhưng đầu tiên nàng phải tìm cách tước vũ khi của Max Worthe.

Nàng không thể cho phép bản thân mình nghĩ về chàng với từ cách là “Max” thêm chút nào nữa, mà là một gã Corinthian thích chưng diện, kẻ đã bò bùa xuyên qua lớp phòng thủ của nàng. Chàng là cộng tác viên đặc biệt của tờ Người Đưa Tin, là người đã đóng đinh nàng trên những trang báo của chàng và thề nguyền rằng tờ Người Đưa Tin sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi tìm ra thi thể William Neville.

Với sự suy xét đúng đắn muộn màng, nàng nghiên cứu tất cả các cuộc chạm trán với Max, quay trở lại cái đêm chàng trèo qua cửa sổ phòng nào. Chàng làm nàng tin rằng chàng là tên công tử bột buồn chán với một đống thời gian rảnh. Chàng chỉ muốn một thứ: đến gần nàng để chàng có thể có được câu chuyện cho tờ báo của chàng. Một người đàn ông như thế sẽ chẳng dễ dàng từ bỏ.

Nhưng nàng cũng vậy.

Đầu nàng cúi xuống khi nàng rót đầy lại chiếc tách, và Max ung dung nghiên cứu nét mặt nàng. Đây là gương mặt người phụ nữ chàng đã thấy ở phiên toà, bình tĩnh và không bị tác động. Nhưng nàng không bình tĩnh và không bị tác động. Nàng chỉ lui lại sau bức tường băng giá để tự bảo vệ mình thôi. Chàng không muốn đập tan lớp băng đó. Chàng muốn làm tan chảy nó.

“Tại sao em lại quay lại, Sara?” chàng hỏi nhẹ nhàng.

“Tôi đã để lại mọi thứ ở đây, tiền bạc, quần áo. Tôi phải quay lại vì chúng.”

“Ta không nghĩ vậy. Em là một phụ nữ trẻ tháo vát. Em có thể tìm cách quay lại Bath mà chẳng cần phải trở về đây. Vậy thì tại sao chúng ta lại ở trong căn phòng này? Tại sao em lại nói chuyện với ta? Ta đã mong đợi sẽ thấy em xông ra khỏi phòng khi ta bước vào và tự nhốt mình trong phòng riêng của em.”

Không ngu ngốc, Max Worthe, và đó là điều tốt hơn nàng nên nhớ. “Như vậy thì có gì hay cơ chứ? Ngài đã săn lùng tôi suốt bao năm qua. Sự thật là tôi chẳng muốn gì hơn việc quên là tôi đã từng gặp ngài. Đúng, tôi muốn tiếp tục cuộc đời mình. Nhưng việc đó sẽ không diễn ra đơn giản thế, phải không Max? Ngài muốn có câu chuyện của ngài và chẳng có gì chắn ngang bước được của ngài được.”

Nàng thở dài, thật dài. “Tôi đã quyết định rồi, sau khi nghĩ kỹ về điều đó, rằng chỉ có một cách trốn thoát khỏi ngài là trả lời câu hỏi của ngài. Như vậy sẽ làm được điều gì đó cho Người Đưa Tin phải không, là tờ báo duy nhất từng phát hành bài phỏng vấn với Sara Carstairs? Hãy nghĩ về điều đó, Max. Ngài có thể giúp tờ Người Đưa Tin tăng gấp ba lượng phát hành đấy. Dù sao đó cũng là tất cả những gì ngài muốn mà, tăng lượng phát hành tờ báo của ngài.”

Suốt màn độc thoại đó, cảm giác của Max chuyển từ có tội thành cảm giác bị chọc tức, rồi cuối cùng là cực kỳ bực bội. Chàng biết chàng có lỗi với nàng nhưng chàng không phải kẻ bất lương máu lạnh.

“Giờ thì đợi một phút, Sara-”

Nhưng Sara không ở tâm trạng để có thể bị ngắt lời. “Tôi muốn được trả công. Tôi muốn lời hứa của ngài rằng nếu tôi trả lời tất cả các câu hỏi của ngài, ngài sẽ giữ không phát hành câu chuyện này đến khi tôi rời khỏi nước Anh.”

“Em sẽ... rời khỏi Anh ư?”

“Ngay khi tôi sắp xếp được. Nó sẽ hơi lâu một chút, bây giờ thì ngài đã tống cổ ngài Townsend đi rồi, nhưng đúng thế, tôi đã dự định làm vậy. Tôi cần phải làm điều đó.”

Nàng cố gắng đóng sầm cánh cửa ngăn tất cả những điều có thể có giữa họ. Và có lẽ chàng không nên đổ lỗi cho nàng. Thậm chí cả một tuần trước, chàng cũng không chắc chàng đang đứng ở đâu. Nhưng giờ thì chàng chắc rồi, thật mất thể diện khi thấy rằng nàng đã đi được một quãng đường dài để tóm được chàng.

Và nàng vẫn có vấn đề với đôi tai nhỏ xinh của mình.

Chàng sẽ phải chơi theo cách của nàng nhưng nếu nàng nghĩ rằng nàng có thể thoát khỏi chàng dễ dàng thì nàng đã lầm to.

“Hứa với tôi,” nàng nói, “rằng ngài sẽ giữ không phát hành bài phỏng vấn cho đến khi tôi rời nước Anh.”

Chàng gật đầu.

“Tôi muốn nghe ngài nói.”

“Ta hứa,” chàng nói giọng cay nghiệt.

Nàng uống một ngụm trà dài nhẹ nhõm và nhìn chằm chằm vào chàng qua vành cốc. “Vậy thì,” nàng nói, “ngài muốn biết điều gì?”

“Em có thể bắt đầu kể-” chàng ngừng lại khi nàng nhấp một ngụm trà nữa. “Chết tiệt!” Chàng đứng dậy đi ra cửa và mở ra. “George!” chàng gầm lên.

George đến quá nhanh đến mức rõ là anh ta đã luẩn quẩn quanh hành lang. “Đừng lo George,” Max nói ngắn gọn khi người thư ký trẻ cố nhìn trộm Sara qua đôi vai rộng của Max, “Tôi chưa ăn thịt con cừu yêu quý của cậu đâu nhưng nếu cậu không mang cho tôi một bình cà phê mới và một đĩa sandwich tươi ngon, hai suất, nhớ đấy, thì tôi sẽ bắt đầu mài răng bằng cậu đấy (=)) ). Cậu hiểu ý tôi rồi chứ?”

George hiểu. Anh ta ném cho Max cái nhỉ chỉ trích, xoay vai và oai vệ bỏ đi.

“Và,” Max rống lên theo anh ta, “nhớ tôi là người ăn thịt đấy. Đừng có mang cho tôi chút pho mát hay sốt dưa chuột như thế nữa nghe chưa.”

Chàng đóng sầm cửa lại và quay lại ghế. Chàng nhìn trừng trừng vào Sara. “Em cười cái gì?”

Nàng không biết. Nàng không cảm thấy buồn cười nhưng tiếng cười vẫn cứ bật ra khỏi nàng. “Tôi không biết. Ngài. George. Tôi nghi ngờ anh ấy biết ý nghĩa từ ‘người ăn thịt’. Tôi tự hỏi không biết anh ấy sẽ mang sandwich loại gì đến.”

Chàng cũng cười. “Tôi thích thấy em cười. Mắt em sáng hơn, trong hơn. Tôi có thể chết chìm trong nó.”

Nụ cười của nàng lập tức biết mất.”Điều đó,” nàng nói, “là một kiểu nhảm nhí mà tôi nghĩ rằng phát ra từ miệng một thanh niên mới lớn mới đúng.”

“Ta có thể làm tốt hơn.”

“Đừng quan tâm. Ngài muốn hỏi tôi vài câu hỏi mà.”

“À, đúng thế, phỏng vấn.” Chàng nhìn xuống đôi tay đang đan vào nhau của mình rồi nhìn lên với nụ cười rầu rĩ.

“Có một số điều ta muốn làm trước tiên. Ta xin lỗi, Sara. Khi ta bắt kịp em ở Bath, ta nên nói thẳng với em mối liên quan của ta với tờ Người Đưa Tin. Như ta đã nói, ta sợ điều đó sẽ khiến em bỏ đi và ta sẽ không bao giờ còn thấy em nữa. Và, ta thành thật là ta muốn có câu chuyện.”

Chàng ngừng lại, rồi nói tiếp. “Và ta rất hối tiếc về Stoneleigh. Ta rất tiếc vì tờ báo của ta đã làm cuộc sống của em khốn đốn. Ta biết nghe thật không thoả đáng nhưng ta không biết nói gì khác.”

Lông mày nàng chầm chậm nhướng lên. “Có phải phương pháp tiếp cận này luôn thành công không Max?”

“Ta thật lòng mà,” chàng phản đối.

“Không, dễ dàng thấy ngài thế nào mà. Ngài muốn đạt được lòng tin của tôi để tôi kể hết mọi thứ ngài muốn biết.” Nàng tặng chàng một nụ cười ôn tồn. “Tôi không tin ngài, Max nhưng tôi đã thoả thuận với ngài và tôi luôn giữ lời.”

“Vấn đề với em, Sara, là em quá đa nghi.”

“Vâng, tôi biết. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

Đã có lúc, Max nghĩ, cái nhìn lạnh lùng của Sara làm chàng muốn lắc nàng như lúc này. Nhưng nàng đã gặp quá nhiều cú sốc đêm nay và nàng xứng đáng được đối xử nhẹ nhàng.

Khốn kiếp! Không phải sau những gì nàng bắt chàng chịu đựng! “Em có thể bắt đầu,” chàng nói, “bằng việc kể ta nghe điều quái quỷ gì bắt em phải đăng cái bài quảng cáo ngu ngốc đó trên tờ Tin Tức. Não em đã ở đâu vậy Sara?”

Khi mắt nàng loé lên ánh lửa, Max dựa lưng vào ghế và thưởng thức. Đôi mắt xám bình thản của nàng đã rối loạn như biển động.

“Nếu như ngài giữ cái giọng đó với tôi,” nàng nói, “thì tôi sẽ không nói thêm một lời nào nữa.”

“Trong trường hợp đó,” Max nói giọng vui vẻ, “hãy để ta nói lại câu hỏi: Tại sao việc kết hôn với ngài Townsend lại cần thiết với em?”

“Đó là cách duy nhất phá vỡ sự uỷ thác của cha tôi. Tôi muốn có tiền ngay bây giờ, không phải sau một năm nữa khi tôi tròn 25. Tôi muốn bảo vệ gia đình tôi, đặc biệt là em gái tôi. Đó là cách duy nhất tôi biết để làm vậy.”

Lông mày nhíu lại thành một cái cau mày. “Bảo vệ họ khỏi ai?”

“Khỏi William Neville,” nàng nói rõ ràng.

“Em nghĩ William vẫn còn sống à? Vậy anh ta là người gửi thư đe doạ cho em à?”

“Đúng.”

“Chúng không có trong túi em.”

“Không có. Chỉ là cái cớ để tôi trốn khỏi ngài thôi. Tôi sợ hãi nên tôi đã đốt chúng vì thế tôi không thể đưa chúng cho ngài xem!”

“Em nói với ta ở Reading là William đã chết,”

“Tôi không biết phải tin vào điều gì nữa. Đôi khi tôi ước hắn ta đã chết. Hắn là đồ thú vật, kẻ vũ phu. Tôi biết không đúng khi cảm thấy thế nhưng tôi không thể ngăn được. William Neville đã gây ra đủ nỗi khổ cho gia đình tôi rồi. Tôi sẽ không để hắn ta làm hại họ lần nữa.”

Đây là điều mà chàng muốn hỏi lại sau, Max nghĩ, sau khi chàng biết được những sự kiện chính yếu.

“Hãy kể ta nghe về những bức thư.”

“Chúng bắt đầu đến khoảng sáu tháng trước.” Nàng tạm dừng khi nhớ lại. “Không, chưa đến sáu tháng.”

“Nó được phát tận tay à?”

Nàng ngập ngừng, rồi nói. “Không. Nó đến từ bưu điện ở Winchester. Ai viết nó không thành vấn đề. Vấn đề là, ai đó đang săn lùng tôi. Và nếu đó là William...” nàng rùng mình. “Nếu có điều gì xảy ra với tôi, Anne sẽ thừa kế mọi thứ. William là chồng nó. Cuối cùng hắn sẽ có được điều mà hắn luôn muốn – tài sản nhà Carstairs.”

Max nói. “Tại sao William lại muốn tài sản nhà Carstairs? Anh ta là ... người thừa kể của quý ngài Ivor mà.”

“William đã cãi vã với cha hắn rất lâu trước khi cưới Anne. Tất cả những gì tôi biết là hắn luôn luôn thiếu tiền.”

Quý ngài Ivor không đề cập đến vụ cãi vã với Max. Một lúc sau, chàng tiếp tục. “Nhưng em đang ẩn danh. Làm sao William hay ai đó biết tìm em ở đâu?”

Nàng rùng mình. “Tôi viết thư cho gia đình mình. Họ viết thư cho tôi. Tôi cho rằng một trong số họ đã bất cẩn. Tôi thực sự không biết làm thế nào hắn tìm ra tôi.”

Sara đứng dậy, và Max thấy nàng run rẩy. “Tôi sẽ ngăn hắn lại. Tôi sẽ không để hắn thắng cuộc lần này.” Nàng nhìn Max. “Và chỉ có một cách duy nhất tôi có thể làm là phá vỡ sự uỷ thác của cha tôi rồi phân phát tiền như ông luôn mong đợi tôi làm, cho các con của ông số tiền như nhau. Ngay khi việc đó hoàn thành, tôi sẽ bắt đầu cuộc đời mới ở nước Mĩ với Anne.”

Max chậm rãi nói, “Nàng kết hôn với Townsend chỉ để thừa hưởng tài sản của cha nàng, khối tài sản dù gì cũng sẽ là của nàng trong năm tới ư? Nghe thật cực đoan.”

Nàng đột ngột ngồi xuống cũng như khi nàng đứng dậy. “Ngài có nghe tôi nói gì không đấy? Hắn đang lén lút săn đuổi tôi. Tôi vẫn đang ẩn cư khi mà hắn tìm ra tôi. Tôi không thể tống khứ hắn đi được. Chẳng sớm thì muộn, hắn cũng sẽ bắt được tôi. Nếu hắn giết tôi, Anne sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của hắn. Chỉ có một cách ngăn hắn lại là phá vỡ uỷ thác bây giờ.”

Max nghĩ một lát. “Em nói Anne sẽ thừa kế mọi thứ nếu có gì xảy ra với em ư?”

“Gần như thế. Có một khoản thừa kế nho nhỏ dành cho Simon, Martin và Lucy.”

“Và em chưa bao giờ xem xét đến việc em gái em, Anne, có thể đứng sau những bức thư này ư? Có vẻ như không chỉ mình William là người có động cơ tống khứ em đi. Các em trai, em gái của em-”

“Ngài lầm rồi!” Nàng phẫn nộ nói. “Gia đình tôi không thể làm cái việc như thế được.”

Chàng có thể thấy chàng đã gợi lại nỗi đau buồn. Nàng đã nghĩ về điều đó, tất nhiên, nhưng nàng không thể đối diện với nó. Nhưng bây giờ, chàng hiểu tại sao nàng muốn kết hôn với Townsend trước khi quay lại Stoneleigh. Với khối tài sản cha nàng để lại được chia đều, không ai có động cơ giết nàng nữa, không phải William, không phải bất cứ ai.

Cuối cùng chàng nói. “Vậy thì có thể là ai? Ai là người căm ghét em? Ai là kẻ thù của em, Sara?”

“William và cha hắn. Và có lẽ là bạn hắn. Và chỉ có một người khác tôi có thể nghĩ là ngài, Max, hoặc đúng hơn, là tờ Người Đưa Tin!”

“Người Đưa Tin không giữ mối hận thù nào cả. Chúng ta chỉ muốn sự thật thôi.”

“Bất kể ai phải chịu thương tổn trong quá trình đó!”

Hàm chàng siết chặt lại và chàng bất ngờ nói, “Kể cho ta nghe về những bức thư đó. Chúng nói gì?”

“Rất ít. Tôi nhớ một bức nói, ‘Đã đến lúc phải trả giá,’ và một bức khác, ‘Sự vắng mặt khiến trái tim thêm vui sướng.’ Tất cả chúng đều có kiểu như thế. Lúc này nói với ngài thì nghe có vẻ không đáng sợ lắm nhưng khi tôi nhận chúng, tôi đã rất kinh hãi.”

“Và nàng chắc chúng là của William.”

“Tôi biết chữ viết của William. Hắn đã viết thư cho tôi trước đây.”

“Tất nhiên. Ta quên em và anh ta là người tình.”

Một câu bình phẩm bất cẩn khiến cuộc nói chuyện của họ chuyển sang một hướng hoàn toàn khác. Nàng gồng mình. Cằm chàng bạnh ra.

Sara nói, “Ngài là người cuối cùng nên thuyết giảng đạo đức cho tôi, Max ạ.”

“Tôi không ngủ với vợ anh em trai của mình.”

“Ngài ngủ với Deirdre. Cô ấy là vợ người khác hoặc là ngài đã bảo với tôi vậy.”

“Điều đó khác. Cô ấy có sự thông hiểu từ chồng.”

Nàng nhìn chàng lạnh lùng. “Có lẽ tôi đang giúp Anne. Có lẽ nó và William cũng có sự thông hiểu. Tại sao ngài phải quá giận dữ như thế?”

“Ta không giận dữ.” Chàng xới tung nàng bằng ánh mắt giận dữ. “Ta chỉ ngạc nhiên thôi. Em tự nói với bản thân mình William là loại cầm thú. Làm sao em có thể dâng bản thân mình cho người đàn ông như thế?”

Những ngón tay nàng quặp lại. “Ngài không quan tâm đến William.” Bởi vì nàng bị xé toạc giữa giận dữ và tổn thương, nàng thêm vào, “Hoặc những người khác. Đó có phải là điều khiến ngài tức giận không Max? Ngài đã nghe về quân đoàn người tình của tôi và ngài tiếc rằng ngài đã không chộp lấy tôi khi có cơ hội phải không? Được rồi, điều gì khiến ngài ngừng lại vậy? Ngài chắc hẳn biết tôi sẽ chẳng làm um lên đâu.”

Nhanh như chớp, chàng với qua chiếc bàn, những ngón tay dài của chàng tóm chặt lấy bắp thịt mềm mại của cánh tay nàng. “Nếu ta nghĩ một chút rằng ý em là-”

“Cái gì?” Nàng chế nhạo, sự giận dữ đã lấn áp sự cẩn trọng.

“Đừng có thử ta, Sara, nếu không em có thể không thích kết quả đâu.”

Nàng trừng trừng nhìn chàng, mắt mở to, hơi thở của nàng nặng nhọc và nghe rõ. Tất cả những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt chàng cảnh cáo nàng rằng sự kiểm soát của chàng đã sẵn sàng nổ tung. Nàng đã lơ đãng chọc tức chàng nhưng nàng không bao giờ tưởng tượng chàng sẽ phản ứng với sự dữ dội như vậy.

Max thả nàng ra và bất ngờ đứng dậy. Chàng cũng kinh sợ về phản ứng của mình với lời chế giễu của nàng. Chưa bao giờ chàng tin rằng chàng có thể đe doạ một người phụ nữ với kiểu nguyên sơ như vậy. Làm sao chàng có thể, Max Worthe, người đã được dạy dỗ phải đối xử nếu không lịch thiệp thì cũng phải lịch sự với tất cả phụ nữ, lại đe doạ nàng? Và điều gì ở người phụ nữ này có thể khuấy động cơn giận dữ của chàng đến thế?

Chàng hít thở thật sâu để bình tĩnh lại. “Chẳng đe doạ gì đâu. Ta hi vọng em tin điều đó.”

Nàng im lặng.

Chàng nên nói gì nữa nhưng chàng không biết làm sao để xin lỗi điều mà chàng cũng không hiểu chính bản thân mình.

“Tất cả điều này,” chàng nói, “đã lệch xa khỏi một cuộc phỏng vấn độc quyền cho tờ Người Đưa Tin rồi. Chúng ta có nên quay trở lại đúng đường không nhỉ?”

Nàng nói nhẹ và không ngập ngừng. “Được, tôi cũng nghĩ như vậy là tốt nhất.”

Chàng di chuyển đến bên lò sưởi, giữ khoảng cách xa nhất có thể giữa họ trong căn phòng nhỏ. Chàng không muốn nhắc nhở nàng sức mạnh áp đảo của chàng.

“Vậy chúng ta sẽ đi đâu tiếp từ đây, Sara?”

Nàng nhún vai rất nhẹ. “Tôi sẽ gặp Beattie ở Salisbury. Tất nhiên, tôi đã nghĩ lúc này tôi đã kết hôn với ngài Townsend và có thể có giấy hôn thú cho luật sư đại diện của tôi. Giờ...” nàng lắc đầu, “Tôi cho là chúng ta nên quay trở về Bath và tôi sẽ chọn một trong các ứng viên khác của mình.”

Chàng giữ cho giọng mình không có vẻ đe doạ khi chàng thực sự muốn gầm lên với nàng. “Em quyết tâm thực hiện cuộc hôn nhân vì lợi đến cùng ư?”

“Chỉ có mỗi cách đó thôi.”

“Em sẽ chia tài sản cha em thành những phần bằng nhau cho các con của ông thậm chí cả con ghẻ ư? Em mong ta tin điều đó à?”

Nàng cười mệt mỏi, và luồn xuống cổ áo, rút ra sợi dây có chiếc chìa khoá luồn vào đó. Nàng giật đứt dây và đưa cho chàng chiếc chìa khoá. “Có lẽ điều này sẽ thuyết phục được ngài. Đây là chìa khoá túi xách của tôi.”

Chàng cầm lấy chìa khoá từ tay nàng, rồi với tới chiếc túi da. Bên trong chẳng có gì ngoài tài liệu pháp lý. Nó được một công ty cố vấn pháp luật ở London thảo ra và hiển nhiên bản hợp đồng hôn nhân với Townsend đã được ký. Nó khá là phức tạp và đâu tiên, Max chỉ đơn thuần liếc qua các trang giấy. Sara không nói dối chàng. Nàng chia mọi thứ ra các khoản bằng nhau cho tất cả các em mình. Chàng tư lự nhìn nàng.

“Gì thế?” nàng hỏi.

“Tại sao cha em không làm một cái chúc thư thế này? Tại sao ông để lại tất cả cho em?”

“Cha tin vào phán xét của tôi, và ông không tin William. Ông muốn bảo vệ Anne, tôi cho là thế. Tôi không thực sự biết rõ.”

Chàng đã bỏ lỡ gì đó quan trọng ở đây nhưng chàng không thể hình dung rõ nó là gì. Có lẽ chàng hỏi không đúng câu hỏi.

Vấn đề là đầu óc chàng đang cùn đi vì mệt mỏi. Chàng đã mất nửa đêm lo lắng về nàng trong khi nàng, nghe như nàng nói, được đối xử như người của hoàng tộc trong nhà giam thành phố.

Chàng ném cho nàng cái nhìn báo điềm gở.

“Hài lòng rồi chứ?”

“Ta mới chỉ liếc qua chúng thôi.”

“Ngài cứ từ từ mà xem.” (Take the time you need thì chẳng có gì là khó hiểu hết mà sao không tìm được câu tiếng Việt tương ứng vậy trời.)

Nàng duỗi người, đứng dậy và bắt đầu đi tha thẩn quanh phòng, cuối cùng thì nằm xuống cái ghế dài ở bên cạnh lò sưởi. Max quay trở lại nghiên cứu đống giấy tờ pháp lý, đọc chậm rãi và cẩn thận từng từ một.

Nàng duỗi những cơ bắp gò bó rồi từ từ mở mắt. Căn phòng đang tràn ngập ánh nắng. Những âm thanh chạy đến cùng nhau trong đầu nàng: tiếng lọc cọc của móng ngựa trên những viên đá trải đường; tiếng người thầm của đàn ông bên ngoài của sổ; tiếng chim hót. Nàng nghĩ nàng ngửi thấy mùi cà phê.

Khi lớp mền phủ của nàng bắt đầu tuột xuống, nàng với lấy nó và tay nàng nắm quanh cái gì đó nhỏ và cứng. Một nút áo bằng bạc, nàng nhớ ra. Không phải mền đắp người nàng mà là áo khoác của Max. Nàng không nằm trên giường và co người trên chiếc ghế dài trong căn phòng khách nhỏ bé. Đó không phải là giấc mơ. Max đã đắp áo của chàng cho nàng và hôn lên hàng lông mày của nàng.

“Max.”

“Ta đây.”

Giọng chàng tác động lên nàng như tiếng súng nổ. Nàng thở hổn hển và kéo mình ngồi dậy.

Chàng đang đứng sừng sững trước mặt nàng với ánh sáng chiếu đến từ sau chàng. “Chúng ta đã quá muộn để ăn sáng rồi,” chàng nói, “nhưng ta đã gọi cà phê. Họ sẽ mang cho chúng ta gì đó để ăn sớm thôi.”

“Mấy giờ rồi?”

“Đã quá trưa rồi. Chúng ta đều ngủ quá giấc.”

Nàng cầm lấy chiếc tách chàng đưa cho. “Kia là cái gì vậy?” nàng hỏi.

Max nhìn ra phía chiếc bàn. “Kia,” chàng nói, “là sandwich mà George mang đến cho ta đêm qua khi em đang ngủ. Và em sai rồi, Sara. Anh ta biết ‘người ăn thịt’ nghĩa là gì.” Để trả lời cho câu hỏi trong mắt nàng, chàng nói, “Nó là gan băm, còn tái, gan băm. Thực tế là gần như còn sống.”

Nàng cười bất chấp bản thân. “George vẫn còn sống chứ?”

“Anh ta quá nhanh với ta. Lúc ta cắn miếng đầu tiên, anh ta đã tan biến vào không khí rồi.”

Sáng nay chàng thật khác biệt, nàng nghĩ, còn quyến rũ hơn sự quyến rũ bình thường của chàng. Và đó là lúc Max Worthe nguy hiểm nhất.

Max thả mình xuống một chiếc ghế, duỗi chân vẫn đang đi bốt trên gác lên một chiếc ghế khác. Chàng tháo nơ cổ và mở mấy hàng cúc áo trên cùng. Trông chàng tự nhiên và không đáng sợ. Nhưng giờ nàng đã khôn ngoan hơn rồi.

“Thật đáng kinh ngạc việc ngủ vài tiếng là giúp em đến thế nào phải không?” chàng nói. “Đầu óc ta tỉnh táo như chuông vậy.”

“Thật à?” nàng thì thầm.

“Ừ, thật vậy. Ta đã nghĩ ra nhiều thứ trong khoảng một tiếng vừa qua và tơ đã tìm ra giải pháp cho vấn đề của em.”

Nàng chậm chạp nói, “Ngài đang nói về điều gì vậy Max?”

“William Neville. Em nghĩ anh ta đang săn đuổi em. Ta, mặt khác, lại bị thuyết phục rằng William đã chết. Do đó, chắc hẳn phải là người khác. Hãy nghĩ về điều đó, Sara ạ. Tại sao William lại biến mất như vậy? Anh ta hi vọng được lợi lộc gì đây?”

“Có thể hắn muốn treo cổ tôi.”

“Tại sao anh ta lại gửi những bức thư đó? Nếu anh ta còn sống và muốn tài sản nhà Carstairs, tại sao anh ta lại chần chừ?”

“Để trả thù! Đó là suy nghĩ của hắn. Hắn muốn tôi phải chịu đựng.”

“Trả thù điều gì?”

Nàng rủa thầm vì bị bắt thóp và nàng điên cuồng tìm trong đầu mình lý do chàng có thể chấp nhận. “Vì đã phá vỡ cuộc tình. Vì nói với hắn rằng tôi sẽ kết hôn với Francis Blamires.”

Môi chàng mím lại thành một đường thể hiện không chấp nhận. “Càng nhiều nguyên do thì càng xua nhanh kẻ săn mồi này ra ánh sáng.”

“Nói rõ vấn đề đi Max.”

“Vấn đề là, chúng ta không thể chắc được kẻ săn mồi này là ai và chúng ta không thể biết được động cơ của hắn là gì. Có lẽ chẳng có gì liên quan đến di chúc của cha em cả; có lẽ có lý do cá nhân hơn thế. Vì thế, cưới Townsend hay bất cứ ai mà nàng gọi là ‘ứng viên’ sẽ chẳng giúp em được chút gì hết.”

Kẻ săn mồi. Từ đó làm nàng run rẩy, nhưng đó là từ chính xác. Kẻ săn mồi đang lần theo con mồi cho đến khi cuối cùng dồn được con mồi vào góc và rồi kẻ đi săn sẽ kết thúc con mồi.

“Đó phải là William,” nàng nói. “Không ai có động cơ làm hại tôi hết.”

Max có phán đoán riêng của chàng. Chàng nói ôn tồn. “Nếu anh ta muốn trả thù, Sara, anh ta sẽ chẳng thèm quan tâm xem nàng có kết hôn hay không.”

“Tôi sẽ không đi lang thang và đợi hắn xuất hiện đâu. Tôi không ngu ngốc. Tôi sẽ đưa giấy hôn thú cho cố vấn pháp luật của mình và chạy trốn đến Mĩ với Anne.”

Sự quyến rũ của chàng nhanh chóng bốc hơi. “Và nàng sẽ chạy trốn suốt phần đời còn lại. Hay nàng dự định thay đổi tên họ lần nữa và ẩn danh? Nàng sẽ luôn luôn phải trông chừng qua vai, nàng biết điều đó, phải không?”

Nàng run rẩy. “Tôi không thực sự nghĩ xa đến thế.”

“Được, vậy thì nghĩ về nó bây giờ đi.”

Mắt nàng hẹp lại nhìn mặt chàng. “Tất cả điều này đang dẫn đến đâu vậy Max?”

Chàng khoanh tay trước ngực và ngả người ra sau, bấp bênh giữ thăng bằng bằng hai chân. Chàng nói bình thản, “Ta đã nói với em rồi. Chúng ta nên dồn kẻ ác ôn này ra khỏi nơi trú ẩn. Một khi chúng ta biết hắn là ai, chúng ta có thể xử lý hắn được.”

Chúng ta. Đây chính là điều nàng đã lo sợ. Cộng tác viên đặc biệt của tờ Người Đưa Tin sẽ không dễ dàng từ bỏ. “Ngài muốn đến Stoneleigh cùng tôi ư?”

“Ai sẽ là người sẽ nhận lời em đây? Em có thể quên các ứng viên của mình ở Bath được rồi đấy. Em không tưởng tượng rằng Townsend sẽ ngậm chặt miệng ông ta đấy chứ? Ông ta sẽ xới tung những gì đã xảy ra ở Wells này. Ông ta sẽ phóng đại mức độ dính líu của ta, dựng chuyện, ta nghĩ thế, rằng có gì đó giữa hai ta.”

“Đó không phải tại tôi, mà là tại ngài!”

“Ai làm không quan trọng, dù sao cũng thiệt hại. Em không hiểu sao? Ta đang cố gắng giúp em đấy.”

Nàng nhắm mắt lại và nghĩ về tất cả những lời tục tĩu nàng nghe từ miệng các em trai nàng nhưng nàng chưa bao giờ tự mình nói.

“Bằng cách nào?”

Chàng cười. “Đơn giản thôi. Chẳng nhiều thì ít, chúng ta sẽ theo kế hoạch của em.”

Chàng làm nàng bối rối. Họ không thể theo kế hoạch của nàng trừ phi nàng kết hôn, và nàng không thể tin rằng chàng lại đưa câu chuyện này đi xa tới vậy. Nàng thận trọng nói. “Tôi sẽ không cưới ngài đâu, Max.”

“Lạy trời đừng có thế!” Chàng dường như sốc thật sự. “Em không tưởng tượng rằng ta sẽ cưới với tất cả các cô gái xinh đẹp ta từng... hôn đấy chứ?”

Nàng bị tổn thương đến không ngờ. “Tôi đang nghĩ về tài sản của mình,” nàng gắt.

“Đúng thế,” chàng trầm ngâm nói, “em nghĩ nhiều về tiền bạc đúng không? Đừng có cưới một gã nghèo khổ, Sara. Em sẽ chỉ làm cho cuộc đời của anh ta khốn khổ thôi.”

Chàng hạ phịch ghế xuống ngay ngắn trên sàn nhà. “Giờ, kế hoạch của ta là. Ta sẽ giả vờ đóng vai trò làm hôn phu của em. Chúng ta sẽ là một cặp đôi hạnh phúc với cặp mắt lấp lánh và đang có kế hoạch kết hôn – không phải điều đó sẽ trở thành sự thật. Sẽ không nói gì về việc chồng em sẽ ký kết từ bỏ quyền lợi với khối tài sản của em. Tất cả những gì mà mọi người nghĩ là, một khi đám cưới diễn ra, quyền kiểm soát tài sản của em sẽ chuyển sang cho ta.” Chàng cười tươi rói. “Điều đó chắc hẳn sẽ như chọc vào tổ ong. Nhưng còn hơn thế, ta bị thuyết phục rằng William hay bất cứ kẻ đó là ai, sẽ thò tay ra và ta sẽ sẵn sàng chờ hắn.”

Nỗi sợ hãi ghê gớm nhất của nàng đã bỏ đi. Lưỡi nàng chỉ muốn nói với chàng hãy cút xuống địa ngục nhưng nàng có quá nhiều thứ để mất nếu để cơn tức giận lấn áp. Nàng không muốn tên mình bị trưng lên trang nhất tờ báo của chàng; chàng không muốn tờ Người Đưa Tin khuấy tung mọi việc lên vào lúc này. Tất cả những gì nàng cần là chút thời gian. Rồi nàng sẽ bảo chàng cút xuống địa ngục.

“Hãy cẩn thận, Max,” nàng nói và cười. “Từ tất cả những điều ngài biết, có lẽ ngài đang vướng vào rắc rối với một người phụ nữ đã thực sự giết người đấy. Có điều gì ngăn tôi không giết người thêm lần nữa không?”

Chàng chầm chậm nhướn cặp lông mày lên, nhìn nàng thật lâu và dữ dội, rồi cuối cùng chàng cười toe toét. “Vậy thì giết ta luôn đi, Sara, bởi vì đó là cách duy nhất em thoát khỏi ta.”

Chàng thật quá quắt! Chàng thật không thể chịu được! Nhưng điều thực sự đe doạ nàng là chàng không thể lay chuyển được như một bức tường gạch.