Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 27




Malomar Films, mặc dầu chỉ là một chi nhánh của Moses Wartberg s Tri-Culture Studios nhưng hoạt động trên cơ sở hoàn toàn độc lập, rất sáng tạo, trong lãnh vực riêng của nó. Và do đó Bernard Malomar có toàn quyền hành động đối với bộ phim dự tính từ quyển tiểu thuyết của John Merlyn.

Malomar chỉ muốn làm những phim hay và chuyện đó chẳng bao giờ dễ, nhất là với Wartberg luôn xét nét mỗi động tác của anh. Tuy nhiên Malomar vẫn tôn trọng tài năng quản trị và huy động tài chính của Wartberg. Anh biết rằng những người làm phim như anh không thể tồn tại nếu không nhờ vào điều đó.

Malomar trong dãy văn phòng sang trọng của anh còn phải đối đầu với một nhân vật còn khó chịu hơn nữa là Jack Houlinan.

Jack Houlinan, phó chủ tịch đặc trách giao tế nhân sự diễn vai trò tài năng giao tế nhân sự số một của mình với sự thật chết người. Ông ta yêu cầu bạn làm một điều gì đó có vẻ kỳ quặc và bị từ chối, ông ta thừa nhận, với một nhiệt tình dữ dội, quyền từ chối của bạn. Câu nói ưa thích của ông ta là: "Bất cứ điều gì bạn nói với tôi cũng được cả. Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ tìm cách thuyết phục bạn làm bất cứ điều gì mà bạn không muốn làm. Tôi chỉ yêu cầu thôi!". Nghe nhẹ nhàng thế nhưng coi chừng miệng ngon như mật, bụng đầy gươm dao đấy. Bạn sẽ phải trả giá thích đáng cho sự từ chối của mình.

Nhưng với các cấp trên chẳng hạn tay phó tổng phụ trách sản xuất, hay với khách hàng của mình, Ugo Kellino, ông ta chân thật hơn, cận nhân tình hơn. Và bây giờ ông ta đang nói chuyện thẳng thắn với Bernard Malomar, người thực sự không có thời giờ cho những chuyện nhảm nhí.

- Chúng ta đang gặp rắc rối, - Houlinan nói. - Tôi nghĩ bộ phim này có thể là quả bom lớn nhất kể từ sau hai quả bom xuống Hiroshima và Nagasaki.

Malomar là Trưởng điều hành Studio trẻ nhất từ sau Wartberg và thích đóng vai một thiên tử khờ khạo. Với vẻ mặt thẳng băng, anh ta nói:

- Tôi không biết cuốn phim đó và tôi nghĩ anh chỉ nói nhảm. Tôi nghĩ anh lo ngại về Kellino. Anh muốn chúng tôi tiêu cả một gia tài chỉ bởi vì cái thằng tồi đó quyết định nắm quyền giám đốc sản xuất phim và anh muốn bảo đảm cho hắn.

Houlinan là đại diện cho giao tế của Ugo Kellino với mức lương trả trước năm mươi ngàn đô-la một năm. Là một diễn viên lớn, Kellino cũng hầu như gàn dở với tính tự tôn, một căn bệnh không phải là bất thường nơi những nam diễn viên loại "top", các đạo diễn và những cô gái tự cho mình là nhà văn viết kịch bản phim. Tính tự tôn là điều thường thấy và có sức tàn phá nhưng không tất yếu là nguy hiểm chết người.

Thực tế là, tính tự tôn làm nhiều người trong bọn họ trở nên thú vị hơn. Điều này đúng với trường hợp của Kellino. Tính năng động của anh trên màn ảnh khiến anh ta được đưa vào danh sách năm mươi nhân vật nổi tiếng nhất thế giới.

Một năm trước đây, Kellino đã nhấn mạnh việc anh ta sẽ tự làm đạo diễn cuốn phim sắp tới của mình. Anh ta là một trong những số ít các ngôi sao điện ảnh có thể yêu cầu điều đó. Kellino sẽ đóng vai chính trong cuốn phim chuyển thể từ quyển tiểu thuyết bán chạy đang được quảng cáo mạnh mẽ của John Merlyn mà Malomar cảm nhận được từ trong căn cơ cốt tuỷ của mình, là sẽ đem lại cho hãng phim cả một gia tài.

Houlinan nói:

- Chúng ta phát động một chiến dịch đặc biệt. Chúng ta phải tiêu rất nhiều tiền. Chúng ta phải bán nó đúng với tầm cỡ của nó.

- Lạy Chúa tôi! - Malomar thốt lên.

Anh vẫn thường lịch sự hơn. Nhưng anh đang phát mệt với Kellino, với Houlinan và phát chẩn với cả phim ảnh. Chuyện này cũng chẳng có ý nghĩ gì.

Đã phát mệt với những người đàn bà đẹp và những người đàn ông hấp dẫn. Anh đã ê ẩm với khí hậu ở California. Để giải trí, anh nghiên cứu Houlinan. Anh vẫn nuôi lòng đố kỵ với anh chàng này và với Kellino.

Anh chàng Houlinan lúc nào cũng ăn vận bảnh bao, lịch sự. Comple lụa, cà vạt lụa, mắt kính gọng vàng. Một khuôn mặt Ireland ngọt ngào, hoà nhã của những người giáo sĩ kiểu ông tiên nhỏ bé vẫn tràn đầy trên màn hình tivi ở California các buổi sáng chủ nhật. Thật khó tin rằng, anh ta lại là một tên chó đẻ với lòng dạ đen tối và vẫn lự hào về điều đó.

Nhiều năm trước đây Kellino và Malomar đã cãi nhau trong một nhà hàng, một cuộc đấu khẩu bình thường thôi nhưng đã trở thành một câu chuyện sỉ nhục, bôi bác trong các trang báo và trong những cuộc tán gẫu. Và anh đã đạo diễn một chiến dịch tuyên truyền biến Kellino thành người anh hùng và biến Houlinan thành kẻ tiểu nhân bần tiện trong vụ đó.

Anh đã tạo ra hình ảnh một quản đốc xưởng phim khúm núm cúi mình trước một Kellino đại minh tinh lừng lẫy! Đồng ý là Houlinan rất có tài dàn dựng những vụ như thế. Nhưng tầm nhìn của anh ta có phần hạn chế.

Và kể từ đó, Malomar đã bắt anh ta phải trả giá.

Trong năm năm qua, không một tháng nào trôi qua mà báo chí lại không đưa ra một câu chuyện về Kellino giúp đỡ ai đó bất hạnh hơn mình. Một cô gái nghèo bị bệnh bạch cầu cần được truyền máu, đặc biệt từ một người hiến máu sống tít ở vùng Siberi xa xôi? Thế là bất kỳ tờ báo nào cũng đưa tin Kellino đã gửi chiếc phải lực riêng của anh ta đến Siberi. Một người da đen bị tù vì tuần hành phản đối? Kellino sẽ nộp tiền cho toà để người ấy được tại ngoại. Khi một cảnh sát người Ý có bảy đứa con bị một thành viên của nhóm Báo đen hạ gục ở khu Harlem, Kellino liền gửi ngay một tấm séc mười ngàn đô-la cho quả phụ của người đó và lập quỹ học bổng cho cả bảy đứa con của anh ta. Khi một thành viên nhóm Báo đen bị kết tội giết một tay cớm, Kellino liền gửi mười ngàn đô-la vào quỹ bào chữa cho hắn ta. Bất cứ khi nào có một cựu ngôi sao điện ảnh ốm đau, báo chí cũng ghi nhận rằng Kellino thanh toán viện phí cho người ấy và dành cho người ấy một vai trong phim sắp tới của anh để giúp người ấy kiếm tiền sống. Một trong những tay cựu ngôi sao ấy có được mười triệu đô-la gửi ngân hàng để dưỡng già và thù ghét nghề nghiệp của mình đã cho nhà báo một cuộc phỏng vấn, phỉ báng sự hào hiệp mang tính phô trương huênh hoang của Kellino thực tế ông ta phỉ nhổ chuyện đó và điều buồn cười là, ngay cả Houlinan, vốn tài ba sắc sảo là thế, mà cũng đành chịu, không thể nào lấy thúng úp voi.

Song Houlinan còn có rất nhiều tài năng tàng ẩn. Anh là một tên ma cô dắt mối với tài đánh hơi rất thính khiến anh ta trở thành tay Tú ông ngoại hạng trong cuộc sống hoang đàng của thế giới điện ảnh Hollywood. Houlinan vẫn thường huênh hoang về kỹ thuật của mình. "Hãy rót vào tai bất cứ nữ diễn viên nào rằng em đóng rất đạt vai của em. Hãy mớm lời mật ngọt đến ba lần chỉ trong một buổi chiều khiến em sướng tê đi và bảo đảm em sẽ tuột quần bạn xuống và ngốn ngấu con gà trống của bạn cho đến lúc nó khờ câm luôn!" Anh ta là hướng đạo tiền tiêu của Kellino, thường thử nghiệm tài năng chăn gối của cô gái trước khi sang tay cho người khác. Em nào ưa dở chứng kiểu "tám nóng mười hai lạnh" cho dầu xét theo những tiêu chuẩn công nghiệp rộng rãi nhất, sẽ dứt khoát bị sàng lọc và không để lọt qua ải.

Houlinan cười cầu tài với Malomar:

- Nghe này, có một em điếm đẹp hết sẩy đến từ nước Bỉ. Tôi còn cấm cung em trong một bungalow của khách sạn Beverly Hill. Ngày mai chúng ta cùng dùng điểm tâm để hội ý nhé?

- Thôi để khi khác, - Malomar nói. Anh đã quá ể oải với đám nữ quái bay khắp thế giới để mong được… Anh đã mệt mỏi với những tấm nhan sắc kiều diễm mà anh vẫn thường chụp hình chung trong các party, ở nhà hàng hay trong các buổi diễn đầu tiên. Anh nổi danh không chỉ như nhà sản xuất tài ba nhất ở Hollywood nhưng còn là nhà sản xuất điện ảnh có nhiều người đẹp vây quanh nhất. Chỉ có mấy người bạn thân thiết mới biết rằng anh thích làm tình với những cô hầu phòng bụ bẫm, tròn trịa, người Mễ hơn.

Khi họ chế giễu anh về sự lầm lạc tình dục đó, Malomar vẫn luôn bảo họ rằng cách thư giãn ưa thích nhất của anh là "phủ" lên một phụ nữ và rằng những người đàn bà đẹp được in trên các tạp chí đó chẳng có gì để phủ lên người cả ngoài xương da và lông lá! Chẳng bù với các em Mễ tròn lẳn, đầy thịt thà nhún nhẩy êm ái cứ như nệm mút và nước non tuôn ra ngập cả kẽ răng như cắn một quả lê hái trong mùa mưa! Không phải tất cả điều này lúc nào cũng đúng, chỉ có điều là Malomar, biết rằng mình rất tốt số đào hoa lại muốn tỏ ra ghê tởm cái số đào hoa ấy! (cái thằng cha "lối" thiệt. Thiên hạ thèm mà không được còn hắn ta lại không thèm? Thật ra, đó là một kiểu làm dáng cấp cùng cực đấy).

Vào thời điểm đó trong cuộc đời mình, Malomar chỉ có tâm nguyện lớn nhất là sản xuất một bộ phim cực hay.

Những giờ phút hạnh phúc nhất của anh là sau bữa tối khi anh đi vào phòng chiếu thử và làm việc cho đến một, hai giờ sáng để "biên tập" một cuốn phim mới.

Lúc Malomar đưa Houlinan ra cửa, cô thư ký của anh thì thầm rằng nhà văn viết quyển tiểu thuyết ba đang đợi với tay đại lý văn học Doran Rudd. Malomar bảo cô đưa họ vào. Anh giới thiệu với Houlinan.

Houlinan làm một phát "đánh giá nhanh" cả hai người. Anh ta bắt mạch được Rudd ngay. Chân thật dễ mến, nói vắn tắt là tay môi giới có nghiệp vụ. Đó là một "típ" người riêng. Tay nhà văn cũng là một "típ" riêng. Một tiểu thuyết gia ngây thơ đến để làm kịch bản điện ảnh từ quyển tiểu thuyết của mình, bị loá mắt bởi Hollywood, mòn gót giày vì đi lại giao dịch với các nhà sản xuất, các giám đốc kỹ thuật và các trưởng studio. Rồi mê đắm một em diễn viên triển vọng và làm hỏng đời mình bằng cách ly dị với người vợ tào khang tấm mẳn đã cùng nhau cay đắng ngọt bùi từ hai mươi năm để lấy một em rồng lộn sẵn sàng bắt ốc vít với mọi anh nào có quyền phân vai, như một động tác hay gợi ý đầu tiên. Và rồi nổi giận vì quyển tiểu thuyết của mình bị cắt xén khi chuyển thể điện ảnh. Anh chàng này rồi cũng không khác. Anh ta trầm lặng và cả thẹn và ăn mặc có phần nhếch nhác, không phải nhếch nhác theo kiểu "thởi trang bụi" với đồ jeans bạc màu te tua nhưng lại đo những nhà may cao cấp nhất đo cắt thật vừa ni tấc mà thực sự nhếch nhác vì không quan tâm mấy đến bề ngoài.

Được rồi hãy đợi đấy, Houlinan này chỉ cần xoay nhẹ mấy vòng tay là nghiền cái anh chàng đang đâm ngang kia thành xúc xích ngay thôi!

Houlinan chào anh nhà văn John Merlyn bằng một tiếng "Hello" rất vồn vã và nói rằng quyển sách của nhà văn là tác phẩm hay nhất anh ta từng đọc trong đời. Thực tế anh ta còn chưa thấy mặt mũi quyển sách ấy ra sao! Rồi anh ta dừng chân nơi cửa lớn, quay một vòng và nói với nhà văn:

- Nghe này, Kellino thích được chụp hình chung với nhà văn chiều nay. Sau đó chúng ta có cuộc hội thảo với Malomar và đó sẽ là một cuộc quảng cáo rất tuyệt cho cuốn phim. Ba giờ được chứ? Anh nên có mặt tại đây nhất trí nhé?

Merlyn đồng ý. Malomar nhăn mặt. Anh biết hiện Kellino không có mặt ở thành phố, đang tắm nắng ở bãi biển Palm Springs và sẽ không về trước sáu giờ. Houlinan sắp cho Merlyn vào xiếc để quay mòng mòng mà chẳng được cái đếch gì, chỉ phí công toi là nhằm dạy cho anh nhà văn lớ ngớ biết được ở cái kinh đô điện ảnh Hollywod này anh muốn qua ải anh phải chịu giả dại, anh muốn qua sông anh phải luỵ đò Vâng, một bài học tuy cay đắng đấy, nhưng không thể không học.

Malomar, Doran Rudd và Merlyn bàn cãi khá dài về việc soạn kịch bản phim. Malomar nhận thấy rằng Merlyn có vẻ biết điều và hợp tác chứ không đến nỗi khó chịu như nhiều nhà văn ngông nghênh khác. Khi họ sắp rời đi, Malomar mới gặp sự ngạc nhiên. Anh bảo với Merlyn rằng anh ta có thể chờ Kellino ở trong thư viện. Merlyn nhìn đồng hồ tay và nói nhẹ nhàng:

- Bây giờ là ba giờ mười lăm phút. Tôi chưa từng đợi ai quá mười phút, ngay cả các con tôi. Rồi anh ta bước ra ngoài.

Malomar cười với tay đại lý:

- Đủng là các tay nhà văn nặng bệnh sĩ.

Doran Rudd nhún vai:

- Cả đến bác sĩ chẩn bệnh anh ta cũng chẳng chịu đợi nữa là. Có lần hai chúng tôi đi khám sức khoẻ và chúng tôi có hẹn lúc mười giờ sáng. Anh cũng biết các phòng khám. Ai mà chẳng phải đợi ít ra năm, mười phút. Thế mà anh ta hỏi gằn cô tiếp tân: "Tôi đúng giờ, tại sao ông bác sĩ lại không đúng giờ?", rồi anh ta bỏ đi.

- Trời đất! - Malomar thốt lên.

Anh ta sắp lên cơn đau ngực. Anh ta đi vào phòng tắm và nuốt một viên angina rồi đi nằm nghỉ trên chiếc giường nhỏ như bác sĩ dặn. Một trong các cô thư ký sẽ kêu anh dậy khi Houlinan và Kellino đến.

***

"Người đàn bà tượng đá" là phim mở đầu của Kellino trong tư cách đạo diễn. Trong tư cách diễn viên thì Kellino luôn xuất sắc, trong tư cách đạo diễn thì anh chưa đủ thẩm quyền, trong tư cách là một triết gia thì anh ta là một kẻ kiêu căng, tự phụ và ti tiện. Điều này không có nghĩa chúng tôi cho rằng "Người đàn bà tượng đá" là một bộ phim tồi. Thật sự đó không phải là một phim rác rưởi, vô giá trị, mà chỉ là một cuốn phim rỗng tuếch.

"Kellino thống trị màn ảnh, chúng tôi vẫn tin tưởng nhân vật do anh diễn, nhưng ở đây nhân vật anh diễn là người đàn ông mà chúng ta không thấy hứng thú để quan tâm. Làm thế nào mà chúng ta lại có thể đủ hứng thú để quan tâm một người đàn ông vất bỏ đời mình vì một con búp bê rỗng đầu như nhân vật nữ Selina Denton chỉ đủ sức khiêu gợi đối với những tên đàn ông dễ dàng thoả mãn với những phụ nữ có vú và mông tròn vo một cách lố lăng theo cái mẫu cứng nhắc đúc khuôn từ trí hoang tưởng có tính sô-vanh đề cao con đực? Còn kiểu diễn xuất của Selina Denton, cái kiểu tương gỗ Da đỏ thường thấy ở nàng ta, khuôn mặt vô vị vặn vẹo nhăn nhó để diễn tả cực điểm khoái lạc, chỉ làm người ta thấy nhàm chán. Khi nào các vị đạo diễn phân vai ở Hollywood thuộc được bài học là khán giả chỉ hứng thú muốn nhìn thấy những người đàn bà thực trên màn hình? Một nữ diễn viên như Billie Stroud với sự hiện diện đầy quyền uy của nàng, với kỹ thuật thông minh và sung mãn nội lực của nàng với sắc đẹp kinh điển của nàng, có thể đã cứu vãn được cho bộ phim, nhưng thực đáng ngạc nhiên là Kellino với cách diễn thông minh và đầy trực cảm sáng tạo của anh lại không nhận ra điều này khi anh phân vai. Có lẽ do tác động của các minh tinh, các giám đốc sản xuất và đồng sản xuất.

"Kịch bản phim do Hascom Watts viết là một những bài tập làm văn đọc trên giấy thì hay nhưng đưa lên phim thì chẳng ra làm sao cả. Chúng ta được chờ đợi cảm nhận một ý nghĩa bi đát đối với một người chẳng có gì bi đát xảy đến với anh ta, một người cuối cùng tự trở lại bởi vì đã thất bại khi trở lại sự nghiệp diễn viên (trong đời ai mà chẳng có lúc thất bại) và bởi vì anh ta bị một người phụ nữ phản bội.

"Còn quan điểm của Kellino muốn cứu vãn thế giới thì trông có vẻ hào hiệp nhưng trong bản chất lại bị nhiễm độc bởi quan niệm phát xít. Một người hùng yêu tự do khi lao vào cuộc đấu tranh lại biến hoá thành một nhà độc tài phát xít, giống như Mussolini. Việc xử lý vấn đề phụ nữ trong phim này cũng sặc mùi phát xít, họ không làm gì khác ngoại trừ dùng thân xác mình đế sai khiến đàn ông. Khi họ tham gia vào các phong trào chính trị, họ được mô tả như là những kẻ phá hoại đối với những người đàn ông đang phấn đấu để cải thiện thế giới. Hollywood không có khả năng đế tin rằng, dầu chỉ trong khoảnh khắc, là có mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà trong đó tình dục không giữ một vai trò nào hay sao? Nó không thể chỉ ra, dù chỉ một lần, rằng đàn bà cũng có những đức tính "thuộc về đàn ông" như niềm tin vào nhân loại và cuộc đấu tranh bi tráng của nhân loại để hướng đến tiến bộ. Họ không có trí tưởng tượng để tiên liệu rằng những người đàn bà có thể, vâng, có thể yêu một cuốn phim mô tả họ như những con người thật sự hơn là những con búp bê phải loạn thường thấy vẫn phá dứt những sợi dây mà đàn ông dùng trói buộc họ.

"Kellino không phải là một đạo diễn tài năng, anh ta không đủ thẩm quyền. Chỉ có vai diễn của chính anh ta đã cứu vãn cho cuốn phim khởi sự sụp đổ toàn diện mà cái kịch bản chẳng ra ngô ra khoai gì kia đã đẩy nó vào. Còn các vai diễn khác phải nói là quá ẹ. George Foules thì lêu khêu như cây tre miễu chừng như gió thối cũng muốn xiêu, Selina Denton thì quá trống rỗng ngay cả cho cái vai trò một phụ nữ với đầu óc rỗng tuếch. Nhưng nói nhiều e rườm lời, điều cốt yếu là cái triết lý phát xít của kịch bản phim, cái quan niệm sô-vanh xiển dương con đực về điều tạo nên một người đàn bà "đáng yêu" đã đẩy toàn bộ dự án thất bại ngay cả trước khi họ khởi động camera để quay những thước phim đầu tiên.

- Đồ cái lỗ đít! - Houlinan thốt lên không phải vì tức giận nhưng với sự tuyệt vọng sững sờ. - Cô ta muốn cái đếch gì từ một cuốn phim cơ chứ? Và quỷ thần thiên dịa ơi, tại sao cô ta cứ mãi lải nhải rằng Billie Stroud là một nàng rồng lộn xinh đẹp? Suốt bốn mươi năm ở trong ngành điện ảnh tôi chưa từng thấy một nữ diễn viên nào xấu hơn. Con nỡm này quả là hết chịu nổi với nó!

Kellino nói vẻ trầm ngâm:

- Tất cả những tay phê bình khác đều theo nàng ta. Chúng ta có thể quên đi bộ phim này.

Malomar nghe cả hai người. Thật là đau đầu. Clara Ford có nói như thế cũng đâu thành vấn đề. Bộ phim có Kellino thủ vai chính nhất định sẽ đem tiền về không lời nhiều thì ít đâu đến nỗi lỗ mà lo? Đó là điều mà anh từng chờ đợi. Và giờ đây anh đã móc từ quyển tiểu thuyết của John Merlyn. Và Clara Ford, dầu thông minh sắc sảo như thế, vẫn không hề biết rằng Kellino có một tay giám đốc hậu thuẫn làm tất cả mọi việc mà không cần ai khen ngợi.

Cây bút phê bình này là kẻ Marlomar đặc biệt căm ghét. Cô nàng nói với giọng điệu uy quyền lắm, viết lách có tay nghề lắm có ảnh hưởng mạnh đấy, thế nhưng cô nàng đếch hiểu gì về chuyện làm phim hết. Cô than phiền về chuyện phân vai. Cô ta há chẳng biết rằng chuyện đó tuỳ thuộc vào sự kiện ai đang ngủ với tay giám đốc phân vai cho những nhân vật phụ? Há cô chẳng biết rằng đây là những đặc quyền được giữ kỹ với lòng đầy ganh tị của nhiều người có quyền lực trong một số hãng phim. Có cả hàng ngàn nàng rồng lộn tranh nhau một vai nhỏ và bạn có thể "phất cờ" một nửa trong số đó mà không phải tốn cho các nàng cái gì sất, chỉ cần thảy cho mỗi em một xấp photocopy kịch bản phim cho các em đọc và hứa nhăng hứa cuội là bạn sẽ có thể gọi em đến diễn thử vào một ngày vô định nào đó, với thời gian và địa điểm cụ thể sẽ cho biết sau. Và tất cả cái lũ giám đốc ham ngủ với gái đó xây dựng hậu cung riêng họ, với quyền lực còn mạnh hơn cả những tay tỉ phú làm ra tiền như nước trên thế giới, chừng nào còn có những người đàn bà đẹp háo danh, sẵn sàng đánh đổi tất cả miễn làm sao cho thiên hạ biết đến mặt mũi, tên tuổi mình. Đúng hay không, xin bạn cứ thành thực khai báo cho chính lòng mình (chứ tôi không dám nghe lén đâu, xin hứa). Ngay cả khi điều đó gây nên quá nhiều phiền toái rồi cũng chẳng đáng công. Điều khiến cho Malomar có chút hả dạ đó là nữ phê bình gia này là người duy nhất đã khiến cho tay cáo già Houlinan vốn nổi tiếng điềm tĩnh xưa nay cũng phải bấn xúc xích cả lên!

Kellino thì nổi sùng về chuyện khác:

- Con nỡm ấy cho rằng cuốn phim của tôi mang tính phát xít là nghĩa lý gì? Cả đời tôi là một kẻ chống phát xít cơ mà.

Malomar nói giọng mệt mỏi:

- Cái con nỡm ấy chỉ chuyên gây rối phá bĩnh để chọc tức người ta thôi. Nàng ta dùng từ phát xít theo kiểu như chúng ta dùng từ cái lỗ đít vậy mà. Chẳng có hàm ý quái gì đâu.

Kellino vẫn giận sôi lên:

- Tôi chẳng thèm quan tâm chuyện người ta nói về việc diễn xuất hay phân vai của tôi. Nhưng đừng ai so sánh tôi với phát xít mà yên được với tôi.

Houlinan đi tới đi lui trong phòng, hầu như bị hút hồn vào hộp xì-gà Monte Cristo của Malomar, rồi chợt sáng ý ra:

- Con yêu quái ấy đang làm hại chúng ta quá, - ông ta nói - Nó vẫn luôn làm hại chúng ta. Và việc anh ngăn cản cô ta xem trước phim cũng không ích gì, Malomar à.

Malomar nhún vai:

- Tôi ngăn cản cô ta chẳng phải nhằm làm chuyện gì cả. Tại tôi bực cô ả thì làm thế thôi.

Houlinan nói:

- Thôi, có nói gì thì cũng đã quá trễ đối với phim này rồi, nhưng chúng ta đối phó với Clara như thế nào cho bộ phim tới?

Malomar nói:

- Anh là đại lý truyền thông cho Kellino, hãy làm điều gì anh muốn. Clara chỉ là một hài nhi so với anh thôi mà.

Anh đang hy vọng kết thúc sớm buổi hội thảo này. Nếu chỉ có Houlinan không thôi thì có thể kết thúc trong vòng hai phút. Nhưng Kellino là một trong những ngôi sao thực sự vĩ đại nên cần phải vuốt ve tự ái anh ta mới được.

Malomar dành phần còn lại trong ngày và cả buổi tối ngồi trong phòng "biên tập" phim. Thú vui lớn nhất của anh. Anh là một trong những tay biên tập phim cừ khôi nhất và anh biết điều đó. Và ngoài ra, anh thích cắt phim để mọi cái đầu của các nàng diễn viên rơi xuống trên sàn. Rất dễ dàng nhận ra họ. Ôi trời, có biết bao nhiêu em rồng lộn khao khát được nhìn thấy hình ảnh mình xuất hiện trên màn bạc dù chỉ trong một giây thôi, nghĩ rằng một giây đó sẽ đưa họ lên con đường giàu sang danh vọng. Rằng sắc đẹp và tài năng của họ sẽ toả sáng như một tia chớp.

Malomar đã phát mệt với những người đàn bà đẹp. Họ gây nhiễu đủ thứ, nhất là nếu như họ lại còn thông minh nữa. Điều này không có nghĩa anh ta không hề bị "dính chấu" khi này hay khi khác. Anh cũng có phần trong những cuộc hôn nhân tai hoạ, ba lần, tất cả đều với các diễn viên. Giờ đây anh ta thơ thới xoa tay chỉ muốn những cuộc tình như cánh chuồn chuồn, khi vui nó đậu khi buồn nó bay. Thế là khoẻ cho cả đôi đàng. Đỡ phải nặng đầu.

- Hãy kêu một cô thư ký vào đây, - Kellino nói.

Malomar bấm chuông trên bàn giấy, và một cô gái xuất hiện ngay nơi cửa. Malomar có đến bốn nữ thư ký: hai cô trực phòng ngoài, hai cô gác phòng trong. Đó là bốn con nhân sư trấn yên lối vào Kim tự tháp.

Bây giờ Kellino đọc bức thư sẽ gửi cho Clara Pord.

Malomar thán phục văn phong anh ta. Và biết rằng anh ta sắp được gì. Anh không hoài công để nói cho Kellino là chẳng có cơ may nào đâu.

Kellino đọc cho cô thư ký ghi:

"Cô Ford yêu quý,

Chỉ vì lòng ngưỡng mộ đối với tác phẩm của cô đã giục giã tôi viết bức thư này và nêu ra một vài lãnh vực mà tôi bất đồng với cô trong bài báo viết về cuốn phim mới đây của tôi. Xin cô đừng nghĩ rằng đây là một lời khiếu nại hay phiền trách gì. Tôi kính trọng tính chính trực của cô và rất nể phục trí thông minh của cô nên không thể nào dám buông lời luống cuống. Tôi chỉ muốn nêu rõ rằng sự thất bại của cuốn phim, nếu thực sự nó là một thất bại hoàn toàn là do sự thiếu kinh nghiệm của tôi trong tư cách đạo diễn chứ tôi vẫn nghĩ rằng kịch bản phim được viết rất hay và những bạn đồng diễn với tôi trong phim đều diễn rất đạt vai của họ nếu có sai sót chẳng qua là do sự đạo diễn còn non yếu của tôi. Đó là tất cả những gì tôi cần phải nói, ngoại trừ điều tôi vẫn là một trong những người hâm mộ cô và có lẽ một ngày nào đó chúng ta có dịp hạnh ngộ, với ly rượu ly trà giúp làm tăng thêm nhã hứng để cùng bàn luận về phim ảnh và nghệ thuật nói chung. Tôi cảm thấy còn rất nhiều điều phải học hỏi trước khi bắt tay vào đạo diễn cho phim sắp tới, sẽ chẳng lâu lắm đâu, xin hứa chắc với cô như thế, và tôi còn tìm học ở ai tốt hơn là cô?

Trân trọng kính chào, Kellino".

- Coi bộ không được đâu, - Malomar nói.

- Có lẽ vậy,. Houlinan phụ hoạ.

- Bạn phải đeo theo tán cho dính cô ta rồi phết cho cô ta sướng đến phọt óc ra, - Malomar nói. - Chứ cô ta cũng đã dạn dày trường đời, khôn thấu trời, đâu dễ xiêu lòng vì những lời lâng bốc lộ liễu của bạn.

Kellino nói không biết thật hay vờ:

- Tôi thực sự ngưỡng mộ cô ta mà. Tôi thực sự muốn học hỏi nơi cô ấy.

- Đừng bận tâm chuyện đó, - Houlinan gần như hét lên. - Hãy gạ để chơi cho được nàng ta đi. Đó là câu trả lời. Hãy phết cho nàng sướng đến phọt óc ra!

Bỗng dưng Malomar thấy cả hai anh chàng này thật hết chịu nổi.

- Thôi đừng có chơi bậy trong phòng làm việc của tôi. Làm ơn ra khỏi đây, để yên cho tôi làm việc.

Họ ra đi. Malomar chẳng buồn đứng lên tiễn họ ra cửa.

Sáng hôm sau, trong dãy văn phòng đặc biệt ở phim trường Tri-Culture, Houlinan làm việc mà ông ta thích làm nhất. Ông ta đã soạn những bài viết cho báo chí, chúng sẽ lạo cho một trong những người khách của ông trông giống như Thượng đế. Ông đã tham khảo hợp đồng của Kellino để chắc chắn là ông có đủ thẩm quyền pháp lý để làm điều ông đang làm và rồi ông viết:

Tri-Culture Studios & MALOMAR FILMS

GIỚI THIỆU

MỘT SẢN PHẨM CỦA MALOMAR-KELLINO

DIỄN VIÊN

UGO KELLINO

FAY MEADOWS

TRONG MỘT PHIM CỦA UGO KELLINO

"JOY-RIDE"

ĐẠO DIỄN BERNARD MALOMAR

Cùng sự góp mặt diễn xuất của… và rồi ông ta ghi ra vài cái tên, rất nhỏ, để chỉ hàng vai phụ. Rồi ông ta ghi: "Các nhà sản xuất Ugo Kellino và Hagan Cord": Rồi: "Sản xuất bởi Malomar và Kellino". Và rồi ông chua thêm, rất nhỏ: "Kịch bản phim của John Merlyn từ tiểu thuyết của John Merlyn". Xong, ông ta dựa ngửa vào lưng ghế ngắm nhìn với vẻ ngưỡng mộ công trình của chính mình!

Ông bấm chuông gọi cô thư ký đem "công trình" đó đi đánh máy rồi yêu cầu cô mang hồ sơ cáo phó của Kellino vào.

Ông thích nhìn tập hồ sơ đó. Một tập hồ sờ dày với những điều khoản chi tiết có hiệu lực thi hành ngay khi Kellino chết. Ông và Kellino đã làm việc suốt một tháng ở Palm Springs để chu toàn kế hoạch.

Không phải vì Kellino trông chờ mình chết, nhưng vì anh ta muốn chắc cú là khi mình chết đi, mọi người đều phải biết anh ta đã là một con người vĩ đại đến cỡ nào! Có một cặp hồ sơ dày chứa tất cả tên tuổi của những ai anh ta biết trong nghành kinh doanh biểu diễn sẽ được gọi đến để định giá di sản của anh khi anh chết. Có một bài hướng dẫn chu đáo về việc tỏ bày lòng tôn kính với người đã khuất trên tivi. Một suất chiếu đặc biệt trong hai tiếng đồng hồ. Tất cả các bạn bè đồng diễn đều được yêu cầu xuất hiện. Có những đoạn phim với Kellino trong những vai diễn hay nhất phải được chiếu trong suất đó. Và cảnh anh nhận hai giải thưởng của Hàn lâm viện điện ảnh Hoa Kỳ cho diễn viên xuất sắc nhất.

Một tiểu phẩm hài trong đó bạn bè đùa giễu anh về ước vọng làm đạo diễn của anh.

Có một danh sách tất cả những người Kellino đã giúp đỡ để cho một vài người trong số họ có thể kể những mẩu giai thoại nhỏ về Kellino đã giải cứu họ từ vực sâu tuyệt vọng như thế nào, với điều kiện họ không bao giờ tiết lộ cho ai hay!

Có một bức thư về các bà vợ cũ sẽ được về tiếp cận di hài của đấng phu quân lừng lẫy của họ để tỏ bày kính lễ và lòng thương tiếc và những bà không được phép về để có cái vinh hạnh đập đầu vào quan tài khóc cho ông chồng quá cố!

Có những kế hoạch riêng cho một bà vợ đặc biệt: cho bà ta lên máy bay ra khỏi xứ sở để dự một cuộc đi săn lớn ở tận châu Phi vào ngày Kellino mất để không một ai trong giới truyền thông có thể tiếp xúc với bà. Có một vị cựu Tổng thống Mỹ đã ghi sẵn trước lời lưu niệm nữa.

Trong tập hồ sơ đó còn lưu cả bản sao bức thư mới gửi cho Clara Ford yêu cầu đóng góp vào cáo phó của Kellino. Nó được viết trên giấy có tiêu đề của tờ Los Angeles Time và được gợi ý bởi Houlinan.

Ông đã có bản sao bức thư trả lời của Clara Ford nhưng ông chưa bao giờ đưa cho Kellino xem. Ông đọc lại: "Kellino là một diễn viên có tài đã đạt được những thành tựu xuất sắc trong điện ảnh và thật đáng tiếc khi anh ấy lại giã từ cuộc đời quá sớm, chưa tận khai cái kho tàng tài năng nơi anh lẽ ra còn cống hiến cho người mộ điệu nhiều tuyệt phẩm hơn nữa

Mỗi lần Houlinan đọc bức thư đó, ông lại phải làm thêm một ly nữa: ông không biết rõ mình ghét ai hơn, Clara Ford hay John Merlyn. Houlinan ghét những tay nhà văn phù phiếm, kiêu căng và Merlyn là một trong số đó. Cái thằng chó đó tưởng nó là ai mà lại không thể chờ để chụp hình chung với Kellino.

Nhưng ít ra ông ta cũng có quyền chỉ định toa tàu cho Merlyn chứ nàng Clara Ford vẫn ở ngoài tầm với của ông ta. Ông ta từng cố làm cho nàng ta bị sa thải bằng cách tổ chức một chiến dịch thư phản đối từ các người hâm mộ, bằng cách dùng áp lực của Tri-Culture Studio nhưng nàng ta quá mạnh, vẫn trụ vững như kiềng ba chân, không hề chao đảo. Ông hy vọng Kellino sẽ may mắn hơn nhưng rồi ông sẽ sớm sáng mắt ra ngay thôi. Kellino đã có cuộc hẹn với nàng. Anh ta đã đưa nàng đi ăn nhà hàng tối hôm trước và quả quyết sẽ gọi cho ông và tường trình mọi việc một cách chi tiết!